Vào lúc này Pattie đang bực bội... bực bội một cách không tả được bởi hành động của người yêu cũ đang làm như cô không có tồn tại. Từ ngày hôm đó tới tìm tận phòng, anh Porsche ra vẻ như không muốn nói chuyện với cô. Ánh mắt cứ nhìn theo em trai của chị Dream suốt, kiểu mà cô nghĩ rằng chắc anh ấy sợ nhóc đó đi mách chị gái. Và mặc dù đã ở riêng với nhau rồi, nhưng cậu vẫn ngang nhiên nói...
"Pattie về trước đi. Giờ anh định đi tìm người yêu."
Cậu đuổi tới như vậy thì cô cũng không đủ chai mặt để ở lại tiếp. Thế là chỉ biết hậm hực ra về, hơn nữa còn tức tối chị Dream, tại sao người như thế lại còn thể làm cho anh Porsche đứng ngồi không yên tới như vậy.
Lúc làm người yêu với nhau, anh Porsche còn chưa từng thể hiện sự quan tâm với cô tới như vậy nữa là!
Nào là mỗi câu chúc ngủ ngon mà cô gửi tới nữa, mọi thứ không hề có động tĩnh giống như cậu chưa từng thấy, ngay cả LINE cũng chưa bao giờ được đọc. Tới mức cô cảm thấy rằng... cậu ta đã block cô ấy (Ờ, đoán đúng nữa).
Chính vì vậy, bây giờ Pattie mới bực bội tới mức tuyệt đối đừng có gì làm trái ý, mẹ đây sẽ la lối không nương đâu.
"Nhất định là bà chị Dream đã làm như vậy!". Cô gái lầm bầm với chính mình trong lúc bước xuống xe. Mất hứng tới độ không muốn nói chuyện với khách hàng, nhưng bởi vì ông chủ ra lệnh nên 2 tay mới siết chặt tệp tài liệu vào thân mình, đi đùng đùng vào trong một quán ăn có không gian đẹp.
*Kực*
"Chắc chết! Rồi mẫu sản phẩm đâu?". Pattie chỉ có thể bực mình kêu lên. Cái chân thon bên dưới là giày cao gót suýt nữa đã giậm lên sàn đá hoa cương mấy cái lúc quay ngoắt người lại, định quay về xe để lấy đồ. Nhưng vào lúc đó, cánh cửa của một chiếc xe được mở ra, người đó chỉ vừa mới bước xuống, đôi mắt đã được vẽ một cách sắc bén, đẹp đẽ liền mở to ngay lập tức.
"Bà chị Dream!". Đúng rồi. Cô gái có thân hình mảnh khảnh mặt quần jeans cùng áo sơ mi thoải mái đó chắc chắn là Darinpan. Và điều đó làm cho người ghét nhỏ này tận thấu xương tủy nhưng không muốn đối mặt liền trốn vào bên cạnh cây cột. Ánh mắt nhìn chăm chú không rời. Và điều làm cho Pattie càng nheo mắt lại chính là... người con trai đi cùng.
Người con trai mà cô nghĩ rằng không có gì đọ được với anh Porsche hết. Người con trai mặt mũi tầm thường đeo cái kính gọng mỏng, da ngăm, thân hình cao ráo, ăn mặc bình thường, không có gì nổi bật. Thế nhưng bầu không khí giữa 2 người đó lại làm cho cô chỉ biết im lặng.
Sự thắc mắc càng trỗi dậy lên trong lòng khi thấy nụ cười mà bà chị Dream trao cho người con trai bên cạnh.
"Chị Dream biết mỉm cười như vậy nữa sao?". Cười bằng nụ cười không hề giả tạo thường hay trao cho cô. Là nụ cười ngọt ngào, có vẻ thư thả, kiểu mà không hề ra vẻ Darinpan giỏi giang như mọi lần.
Và sự thắc mắc đó làm cho Pattie không bước vào trong quán, nhưng lại bước vào trốn trong khe nhỏ giữa chậu cây và cửa của quán. Tai thì tập trung nghe 2 người đang bước về phía này.
"Anh Tawan nghĩ sao mà dẫn Dream đi ăn cơm xa tới cỡ này vậy?"
"Tại anh thấy review trên mạng, nên nghĩ là có lẽ Dream sẽ thích... Thích không nào?". Người con trai đó hỏi bằng giọng điệu dịu dàng tới nỗi Pattie càng chau mày lại. Cô không nhịn được mà cảm thấy rằng giọng điệu kiểu này chắc chắn không phải kiểu mà người quen thông thường nói chuyện với nhau.
"Vậy nếu Dream nói là không thích thì sao?"
"Ưʍ... Vậy thì giờ anh dẫn đi tìm dần dần cho tới khi Dream thích.". Bà chị Dream cười bằng giọng trong vắt tới mức cô không ưa luôn. Thế là chỉ biết nhích ra xa một chút để nhìn qua khe nhỏ và thấy Darinpan đang giơ ngón tay lên chạm vào gọng kính của người con trai đó rồi nói một cách buồn cười.
"Người con trai nghiêm túc.". Thái độ hơi chọc ghẹo trước nhoẻn miệng cười làm cho Pattie bắt đầu dám chắc điều gì đó.
"Anh cũng biết là Dream thích mì xá xíu ở đầu hẻm nhà anh. Đi tìm cho lãng phí để làm gì chứ?"
"Thì anh sợ Dream ngán đó. Phải tìm nhiều nhiều quán. Để sau này Dream không thể nói rằng anh nhạt nhẽo và chán ngắt.". Cả 2 đang bước qua trước mặt Pattie để vào trong quán ngay vào lúc người con trai tên Tawan nói cùng nụ cười dịu dàng.
"Nói như vậy, có chắc là chịu đựng được Dream thêm mấy năm nữa không?"
"Anh đã nói là anh chưa bao giờ chịu đựng.". Pattie nhích tới gần thêm một chút, nhìn thấy tấm lưng của 2 người bước vào trong quán. Và rồi cô thoáng nghe thấy giọng chị Dream bay ra.
"Vậy Dream sẽ đợi xem.". Kỳ này Pattie bước ra khỏi khe nhỏ ngay lập tức, kịp thấy nụ cười ưa nhìn của đàn chị đang nhìn về phía người con trai đó. Và điều đó làm cho cô dám chắc vào giây phút đó.
Anh Porsche và chị Dream không có thật sự quen nhau!
Người con gái như chị Dream từng hét lên mắng người con trai quen cùng lúc nhiều người giữa nhà ăn mà tự mình chịu bắt cá 2 tay ấy hả? Và điều đó làm cho Pattie, người cảm thấy là là lạ từ lúc biết rằng 2 người đó quen nhau, liền thấu hiểu ngay lập tức.
Bầu không khí lúc Darinpan ở cùng người con trai này và ở cùng Purin... Nó khác nhau hoàn toàn.
"Anh Porsche không muốn dính dáng với Pattie hay là chị Dream ngăn cản vu vơ?... Hứ, khinh thường nhau quá mức rồi. Pattie này sẽ làm cho anh Porsche là của Pattie trở lại cho bằng được!!!". Cô gái hất mặt một cách tự tin. Sự bực bội mờ nhạt đi khỏi trái tim. Đôi mắt ánh lên sự tự tin lúc bước vào quán ăn trước mặt một cách quyết tâm.
Tôi sẽ làm bẽ mặt cô cho bằng được, Darinpan!
****************************************
"Mày thấy... tao chuốc rượu rồi cưỡng bức luôn được không?"
Dear suýt nữa đã sặc miếng cơm mà mình đang nhét vào miệng, ngẩng mặt lên nhìn đứa bạn đột nhiên lại thốt lên như không có gì lớn lao. Sao nói kế hoạch dụ dỗ đã đi hơn một nửa rồi mà? Tự nhiên nó bị cái quái gì mà lại nói rằng sẽ chuốc rượu rồi cưỡng bức anh Ryu?
"Vì?". Thằng Shin-chan vẫn giữ quan niệm người con trai thích ăn sợi, hỏi ngược lại lúc húp nước hủ tiếu, không hề ngẩng mặt lên nhìn thằng Nam khôi khoa chút nào, kiểu mà thằng Sun chỉ biết thở dài.
"Tao cảm thấy anh Ryu giận tao. Từ lúc say như chó rồi anh ấy đón về phòng, từ đêm đó, anh Ryu không muốn tới gần, không chịu cho hôn, không chịu cho vùi, không chịu quái quỷ gì hết. Mỗi lần gặp thì đi cách nhau cả yotch. Lúc nào cũng làm vẻ mặt giống như muốn gϊếŧ tao..."
(yotch (đơn vị đo lường của Thái) = 16 km)
"Có phải hôm đó mày đã cưỡng bức rồi không?"
"Bức với ma thì có! Tao dám chắc rằng bộ dạng của tao tệ hại quá mức mà anh Ryu chịu ngủ cùng.". Thằng Sun cắn răng nói bằng giọng gắt gỏng. Nhớ tới hôm thức dậy, đau xương sườn thôi chưa đủ, anh Ryu còn đuổi ra khỏi phòng như heo như chó. Và tính từ ngày đó, đừng nói là nắm tay, ngọn tóc còn không chịu cho đụng vào nữa là.
"Có thể là anh Ryu thấy bộ dạng tệ hại của mày nên muốn chia tay đó."
"Mày không nói thì không có ai nói là mày câm đâu, thằng lùn.". Thằng Sun quay qua chửi ngang xương luôn, làm vẻ mặt bực bội tới nỗi người chọc ghẹo bật cười. Chắc là nó căng thẳng lắm rồi.
"Hoặc là ham muốn tới mức bực bội vì mày dụ dỗ anh ấy giỡn chơi đó."
"Mày nói đúng!". Lúc thằng Shin-chan nói thì vẫy đuôi qua lại, làm ánh mắt đầy hy vọng liền luôn vậy đó. Rồi thằng con lại liền nhún vai với dáng vẻ ưa nhìn nhưng lại trả lời kiểu cắt đứt hy vọng mức độ cuối cùng.
"Tao đoán.". Chỉ vậy thôi, chàng Nam khôi khoa liền ra vẻ kiệt sức, kiểu mà Dear nhìn một cách hơi đồng cảm một chút. Có vẻ thằng Sun nghiêm túc với anh Ryu dữ lắm. Trước đây chưa từng ỉu xìu như vậy lúc quen với con gái. Nhưng ngay vào lúc định mở lời an ủi (mặc dù thân mình còn lo chưa xong), đôi mắt to lại quay qua thấy cái gì đó.
"Là anh Ryu kìa."
*Ngoắt*
Thằng Sun quay qua một cách nhanh chóng, ra vẻ định đứng vụt dậy đi tới nữa. Thế nhưng lại bất động tại chỗ khi thấy anh Ryu không có đi một mình.
"Thằng khốn đó là ai vậy!!!"
Sun gầm lên lúc nhìn anh Ryu xinh đẹp mà lúc này bị ai đó không biết ôm cổ đi vào nhà ăn. Và Ryu lại không hề vùng vẫy tránh, mà còn cười lớn kiểu mà không thèm để ý ai sẽ nhìn thế nào. Và mặc dù cậu đi với cả nhóm, nhưng ánh mắt gây sự của Sunny cũng chỉ nhìn về phía 2 người đó mà thôi.
"Bạn anh Ryu đó mày. Người này học năm hai, tao nhớ mà."
"Rồi mắc gì mà lại ôm cổ người yêu tao!". Thằng này lại bắt đầu gây sự, làm cho Dear phải biện minh thay cho anh cùng mã số.
"Cứ làm như mày chưa từng ôm cổ tao vậy đó, thằng con ngỗng!"
"Có giống chỗ nào đâu. Mày và tao là bạn với nhau ở mức độ thuê tiền triệu còn không ngủ với nhau được. Nhưng mày nhìn kia kìa, chết tiệt, ôm cổ thôi chưa đủ, kéo vào gần tới nỗi gò má sát nhau rồi kìa. Đó là người yêu tao mà mày!". Bạn có tin không? Tiếng than vãn đó là tiếng thì thầm đó. Chắc thằng Sun sợ anh Ryu giận nếu nó xông tới kéo người anh Ryu ra.
"Rồi mày định làm thế nào?". Dear hỏi như muốn biết rằng đứa bạn sẽ ghen như thế nào. Và đó làm cho thằng Sun quay qua cầm balô lên ngay lập tức rồi đổ hết mọi thứ lên bàn.
"Đâu rồi ta?". Miệng nói trong khi lục lọi cái balô rất ư là dơ bẩn. Có cả khăn giấy đã dùng cho tới gói bánh khoai tây. Dáng vẻ làm cho Dear quay qua nhìn thằng con lai, đại khái như hỏi rằng nó kiếm cái gì. Và trước khi Shin-chan trả lời...
"Thấy rồi!"
"Chìa khóa gì vậy?". Thằng Sun kêu lên làm cho chú chó con quay qua nhìn và thấy được chiếc chìa khóa trong tay nó, thế là phải nhướng mày một chút. Và đứa bạn chỉ vừa mới trả lời, người nghe chỉ biết há hốc mồm đứng hình.
"Chìa khóa vào phòng anh Ryu. Tao đem đất sét đi nặn để dành 2 tuần rồi... Giỏi làm cho tao ghen lắm, hừ hừ, tao sẽ cho anh Ryu thấy nếu tao ghen thì tao sẽ phạt anh Ryu thế nào!!!"
Thằng Sun chết tiệt nó làm cái mặt biếи ŧɦái xong xuôi rồi, kiểu mà Dear liền nuốt một ngụm lớn nước bọt, quay qua nhìn thằng Shin-chan, nó thì lại cười và khi quay lại nhìn thằng bạn thân, Dear muốn nói với anh Ryu rằng...
Tao nên mừng thay anh Ryu không ta? Tao quen thằng Sun 4 năm, chưa từng thấy nó làm vẻ mặt biếи ŧɦái như vậy lần nào bao giờ.
****************************************
Sau khi đi ăn cơm với bạn bè nhóm lớn, Ryu về phòng lúc đã hơn 7 giờ tối. Lúc đầu cũng định đi uống rượu với tụi nó tiếp, nhưng bởi vì vẫn bực bội, cụt hứng vì chuyện hồi mấy ngày trước và việc tới quán rượu làm cho cậu nhớ tới cái loài làm cho cậu cụt hứng, thế nên cậu về phòng luôn.
Người đẹp bước vào trong phòng cùng lúc nhấn khóa lại theo thói quen, tay còn lại thì mở đèn, hơn nữa còn cúi mặt cúi mũi cởi giày. Nhưng chỉ vừa mới ngẩng mặt lên thôi...
"Sao mày vào đây được!!!"
Ryu giật nảy mình, nhìn người đứng làm vẻ mặt căng thẳng ở giữa phòng. Miệng thì thốt lên một cách kinh ngạc. Và đó làm cho Sun bằng giọng gay gắt.
"Anh đi đâu về?"
"Tao đi đâu thì mắc mớ gì mày... Mày đó, làm thế nào vào phòng tao được?". Ryu bắt đầu định thần lại rồi đáp trả ngay lập tức. Thừa nhận rằng chỉ thấy mặt thằng Sun thôi là bực bội rồi. Bởi vì cảnh tượng mấy ngày trước liền chạy vọt vào trong đầu. Và cậu càng giận dữ hơn nữa khi nó đang giơ chìa khóa lên cho cậu thấy.
"Rồi tại sao em không thể vào phòng người yêu được?"
"Sun!!!"
"Anh đi đâu về?"
"Chuyện của tao!". Người nổi nóng lên giọng lại. Và điều đó làm cho người ghen từ hồi trưa chỉ nhếch khóe miệng mỉm cười rồi bước dài tới ngay lập tức. Nụ cười mà Ryu càng cảm thấy không đáng tin tưởng một chút nào.
*Mặp*
"Buông tao ra!!!". Ryu níu người lại ngay khi thằng nhóc nghiệp chướng kéo mạnh cổ tay cậu về phía mình rồi ra sức kéo đi cùng nhau. Nhưng trong lúc đang định giơ chân lên đạp thẳng vào lưng hay là dùng tay quất thẳng vào đầu người kéo, giọng trầm thấp đã lên tiếng trước.
"Không! Anh làm cho em ghen, anh phải chịu trách nhiệm."
"Ghen?". Người đang nổi giận đổi thành ngơ ngác ngay lập tức, thế nên là dịp để cho Sun kéo vào trong phòng ngủ. Vẫn chưa kịp mở miệng hỏi, thân người của Ryu đã bị ném lên giường, tới nỗi phải kêu lớn. Và chỉ trong vòng một phần trăm giây, thằng Sun đã theo sau ghì chặt cậu nằm yên trên giường.
"Buông tao ra!". Ryu hét lớn, nhìn chằm chằm mặt của người đang làm sắc mặt lầm lì bằng ánh mắt hung hăng và đang giận dữ không ít nữa. Kiểu mà nếu như mọi lần thì chắc Sun sẽ dừng, nhưng không phải hôm nay vì đã bị làm lơ mấy ngày, hơn nữa còn thấy hình ảnh chướng mắt giữa nhà ăn như vậy nữa. Thế nên đương sự liền nhếch miệng mỉm cười gian ác.
"Mắc gì em phải buông? Có biết nếu em ghen thì em sẽ làm thế nào không?". Câu hỏi làm Ryu hất mặt tránh, 2 tay bị đè xuống giường liền hất ra, không hiểu rằng thằng nhóc này ghen cái quái gì bởi vì cậu dám chắc rằng mình không có đi làm gì hết. Nhân lúc Sun không kịp phản ứng, cậu liền đấm một đấm vào thẳng gò má.
"Ôi!... Anh thích bạo lực mà không chịu nói gì hết."
"Thằng khỉ! Buông tao ra đi đó! Buông tao ra!!!". Ryu chửi lớn khi người quay mặt đi theo lực đấm quay ngược trở lại. Và rồi thằng Sun nắm lấy tay cậu nhấn xuống giường ở mức độ mà gần như không cử động thân người được. Hai chân thì đè xuống bắp đùi tới nỗi Ryu suýt chút nữa đã bị tê. Tim lọt thõm xuống mắt cá nhưng vẫn không hết hung hăng.
"Lúc đầu định là sẽ phạt một chút xíu thôi, nhưng mà anh đã đấm em...". Sun dừng lại tại đó lúc gom 2 tay của Ryu đặt lên trên đầu, tay còn lại thò vào túi quần, rút cà vạt của trường ra làm cho Ryu mở to mắt.
"Mày định làm gì!". Câu hỏi mà Sun không hề trả lời, chỉ chồm người xuống nắm lấy 2 tay thật chặt rồi cố gắng dùng cà vạt đó cột 2 tay lại với nhau. Và đây không phải là tiểu thuyết mà nữ chính yếu đuối, mỏng manh, thế là Ryu vùng vẫy hết sức, 2 tay cố gắng kéo ra xa nhau tới nỗi càng dây dưa qua lại.
"Ở yên đó, anh Ryu!"
"Không! Buông tao ra, thằng nhóc quỷ!". Chửi thôi chưa đủ, Ryu còn vùng vẫy thật mạnh tới mức từ việc lúc đầu nằm ngửa bị đè, thân hình mỏng manh hơn đã vùng vẫy cho tới khi lật người quay lưng lại, nhưng thằng Sun không chịu buông, 2 tay vẫn khóa chặt cổ tay. Và rồi thành ra lưng áp vào ngực, làm cho Sun trói 2 tay dễ dàng hơn trước.
"Thả tao ra, thằng khốn. Mày điên rồi!!!". Ryu hét vang, định rút tay ra nhưng lại kẹt cái cà vạt đẹp đẽ đã trói lại. Thân hình mỏng hơn thở gấp bởi vì đã vùng vẫy, hất cái mặt đỏ gắt từ việc ra sức quay qua nhìn.
"Em không có điên. Người ôm anh ở giữa nhà ăn là ai?"
Ai ta?
Câu hỏi làm cho Ryu chỉ biết hỏi chính mình, nhìn chằm chằm lại vào mắt thằng Sun, thế là thấy ánh mắt không hài lòng của thằng nhóc này. Và rồi người đang trong quá trình giận suốt mấy ngày hất mặt tránh.
"Tại sao tao phải trả lời?". Khi con mèo biểu hiện sự nổi loạn, người chờ đợi câu trả lời liền nhếch miệng mỉm cười. Biết ngay là anh Ryu không đời nào ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu. Chính vì vậy, bàn tay lớn liền thò xuống bắp đùi, chụp vào bộ phận trung tâm, làm cho người bị trói mở to mắt.
"Buông tao ra!!! Buông cái của tao ra ngay, Sun!"
"Mắc gì? Anh không trả lời cũng không sao. Em làm kiểu khác cũng được.". Sun cúi xuống thì thầm bên tai, hôn vào vành tai rồi mím nhè nhẹ. Đầu lưỡi kéo xuống phần cổ làm cho người được nhận cứng đơ người, cố gắng lật người lại để dùng 2 chân đạp nó nhưng kẹt ở chỗ Sun đã khóa chặt lại.
*Mặp*
"B... Buông ra!". Ryu cố gắng nói bằng giọng cứng rắn, kiềm nén cảm giác nhộn nhạo, chỉ vì bàn tay lớn chụp vào bộ phận trung tâm, lông tay đã dựng đứng, chân cẳng gì cũng mềm nhũn ra ngay lập tức. Thằng Sun càng đang hôn sau cổ như vậy thì thân người càng hơi run lên một chút.
Không, tao sẽ không xao động. Tuyệt đối không! Một hồi thằng khốn này cũng dừng lại làm cho tao cụt hứng mà thôi.
"Buông... Ư... Mày sờ cái mẹ gì vậy!". Ryu định hất người tránh nhưng chỉ có thể rên thấp giọng khi mà Sun không chỉ sờ, nó còn vuốt vuốt, mân mê để cho cái trong tay đáp lại. Tay còn lại thì luồn vào bên dưới áo sinh viên để tiếp xúc với làn da mềm mại, vuốt ve qua lại cứ như thể hiện sự chiếm hữu.
"Ư! Đừng bóp.... Á...". Ryu cắn chặt răng khi đầu ngón tay của thằng Sun đang bóp chặt phần nổi trên ngực thật mạnh, tới nỗi vừa đau đừa nhột. Cơ thể lúc đầu ra vẻ định vùng vẫy trốn thì lại thành ra đẩy người cho gần gũi với người phía sau hơn, làm cho hông chạm phải bộ phận to lớn dưới cái quần jeans của người to con hơn.
"Trả lời em nhanh lên... người hồi trưa là ai?"
"Hồi trưa nào? Tao không biết gì hết.". Ryu lắc đầu mạnh trước khi cắn môi mình vào lúc Sun cởi nút quần ra rồi luồn tay vào tiếp xúc với bộ phận trung tâm đang nóng lên tới đáng sợ, tay còn lại thì vuốt ve qua lại đầu ti mềm làm cho nó dựng lên đối chọi lại đầu ngón tay đó. Đôi môi vẫn cứ nhăm nhe hôn vào sau cổ, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ qua lại làm cho nhột hết cả người.
"Ok, anh không biết gì hết phải không?". Sun nói rồi rút tay ra khỏi quần, thế là người bị trói suýt nữa liềnn thở phào. Nhưng an tâm chỉ được một lúc thì lại phải mở to mắt.
"M... Mày định làm gì?". Thì tại thằng Sun đang cởi nút áo của cậu cho tới hết rồi kéo áo sinh viên ra khỏi người về phía cái tay bị trói, càng làm cho nó chặt hơn. Không chỉ nhiêu đó, nó còn kéo quần cậu xuống tới cổ chân, làm cho chủ nhân quần áo trợn mắt.
"Cởi đồ người yêu của mình."
"Đồ... Ức!... Kh... Không... Hư..."
"Anh là người có cảm giác nhạy lắm đó, có biết không?". Sun thì thầm khi đưa tay vào bên dưới lớp qυầи ɭóŧ của đối phương, mân mê khắp độ dài của cái bộ phận đang cứng lên thể hiện cảm xúc của người chủ nhân. Tay còn lại thì vừa bóp vừa đè lên hạt sen màu đẹp. Đôi môi thì kéo từ trên cổ xuống giữa tấm lưng làm cho anh Ryu gồng mình. Tấm lưng gồng thẳng một cách nhộn nhạo bởi sự ẩm ướt đang kéo xuống.
"Kh... ah!... Sun...". Người định phủ nhận giật nảy người, để lọt ra tiếng rên trong họng khi đầu ngón tay của thằng nhóc nghiệp chướng bóp chặt phần đầu khấc đỏ chót tới nỗi suýt nữa cậu đã phát cuồng.
"Nói em nghe nhanh lên. Người hồi trưa là ai?"
"T... Tao không biết... ah... Thật sự không biết.". Ryu lắc đầu mạnh, nói bằng giọng khàn đặc. Khuôn mặt đỏ ửng. Não bộ gần như không còn làm việc nữa là.
"Người ôm cổ anh đó. Em thấy.". Hình ảnh mờ nhạt của đứa bạn ôm cổ, đè đầu hồi trưa chạy vào trong đầu trong lúc Ryu đang ngước mặt lên, 2 tay cấu xuống ga trải giường khi thằng Sun kéo qυầи ɭóŧ cậu xuống rồi dùng tay vuốt theo chiều dài, tới nỗi sự suиɠ sướиɠ trộn lẫn sự khó chịu lan tỏa khắp người.
Tay thằng Sun cho cảm giác thích... rất thích... thích tới mức...
"Ức... S... Sun... mạnh nữa...". Tới mức phải cầu xin bằng giọng khàn đặc, hơn nữa còn nghiêng người qua làm cho người nghe khựng lại một chút, sau đó đôi môi nhếch lên khi thấy mèo con lúc trước đã quay lại.
"Nói em nghe đi... rằng thằng nghiệp chướng đó là ai.". Sun đưa tay còn lại nắm lấy gò má Ryu để cho quay trở lại, cúi người xuống gần gũi tới mức môi suýt nữa đã chạm môi. Trong khi đó thì bàn tay đang vuốt hạ bộ một cách chậm rãi. Đôi mắt sắc bén sáng lên lúc nhìn về phía gò má đỏ ửng, đôi mắt đẫm nước và sắc mặt... suиɠ sướиɠ tột cùng của anh Ryu.
"B... Bạn..."
"Chắc nhé?". Sun thì thầm sát bên môi, làm cho con mèo nhỏ của cậu gật đầu mạnh một cách chịu trận. Và điều đó... đã làm cho Sun áp môi xuống.
Nụ hôn nóng hổi đáp xuống không làm cho Ryu chống đối. Ngược lại, đôi môi mỏng lại hơi chu ra, nhận lấy đầu lưỡi nóng rực đang luồn lách vào trong sự ấm nóng, hơn nữa còn đưa lưỡi tới quấn quýt với nhau tới mức càng lúc càng làm tăng sự nóng bỏng. Khuôn mặt của cả 2 càng nghiêng để cho có được góc độ.
"Ah... Ư...". Ryu rêи ɾỉ trong họng khi bàn tay lớn càng tăng nhịp độ lên và càng trở thành người dâng hiến đôi môi cho thằng Sun bằng cách đưa mặt tới hôn đối phương như một người có ham muốn bị dở dang suốt mấy ngày nay.
"Giỏi khiêu khích.". Sun thì thầm nói lúc đang quét lấy mảng nước đọng lại ở khóe miệng, hôn nhẹ lên cằm, trong lúc đó thì Ryu rên bằng giọng run run.
"Kh... Không được để cho tao dở chừng đó... Không... thì... tao giận... ưʍ... á...". Lời làm Sun khựng tay lại một chút rồi hôn thật mạnh lên gò má mềm, dáng vẻ lấy lòng trái ngược hoàn toàn với lời nói.
"Nhưng anh phải nói với em trước rằng tại sao anh lại làm lơ em tận mấy ngày."
Chỉ vậy thôi, người đang mê mẩn với sự tiếp xúc suиɠ sướиɠ liền khựng lại, mắt hơi mở to một chút trước khi lắc đầu.
"Kh... Không nói."
Mắc gì mà đi nói với nó rằng cậu giận bởi vì nó không chịu làm cậu cho rồi chứ! Nếu muốn kêu tao nói ra thì hãy gϊếŧ thằng Ryu này đi!
Suy nghĩ của người lắc đầu mạnh trong khi đầu ngón chân cấu mạnh xuống ga trải giường. Cái hông nhỏ
chuyển động nhằm di chuyển tới gần bàn tay của thằng Sun, kiểu mà người được nhận câu trả lời không hài lòng liền mỉm cười rồi buông tay ra khỏi bộ phận đáng yêu ngay lập tức.
"Sun!"
"Nói hay không nói?"
"Không!". Người cứng miệng sợ mất danh dự vẫn cứ lắc đầu mặc dù đã ham muốn tới mức trở thành người uốn éo cơ thể tiếp cận đối phương, không còn quan tâm rằng bản thân bị trói tay lại như vậy. Và điều đó làm cho Sun hôn lên cái hông trắng rồi kéo xuống tới mông.
"Cũng được. Anh không nói thì cũng tốt."
"Aaaaa!!!" Chết tiệt! Mày... liếm cái gì đó!!!". Tới nỗi Ryu trợn to mắt, cả người cứng đờ trước khi cảm giác nhột chấn động chạy khắp người tới nỗi làm lưng gồng thẳng ra ngay vào lúc sự nóng ẩm đang chạm vào bộ phận đáng lẽ không nên chạm vào nhất.
Câu hỏi mà Sun không hề có ý định trả lời. Hai bàn tay vạt mông ra, đôi mắt chỉ nhìn vào vòng tròn màu đẹp mà chưa từng có ai tiếp xúc bao giờ bằng ánh mắt sáng rực trước khi đầu lưỡi chọc vào con đường đó thật nhẹ, nhưng lại làm cho anh Ryu gần như giẫy đành đạch.
"Đ... Đừng... Không chịu... ức... Không... Mày... đừng... á...". Nếu giọng người nói là đừng cứng rắn hơn vậy một chút thì chắc Sun đã mềm lòng. Nhưng bởi vì tiếng rêи ɾỉ, hơn nữa còn vò nát ga trải giường tới mức như sắp xé ra cùng lúc cấu chân xuống cái nệm thật mạnh, đó mới là thứ cho thấy rằng cậu đang làm cho anh Ryu ham muốn nhiều tới mức nào.
Nhột tới nỗi giẫy luôn nhỉ?
Người suy nghĩ bênh vực chính mình quét đầu lưỡi mà không hề có suy nghĩ ghê tởm. Và điều đó làm cho Ryu vùi mặt vào gối, rên ư a với chính mình, cấu chân xuống giường mạnh hơn.
Ngay lúc đó, Sun lấy cái gì đó ra khỏi túi quần.
Tới hôm nay tao mới được dùng đây, Shin-chan.
Suy nghĩ của người rời miệng ra tới nỗi thấy được mảng nước bọt kéo dài ra theo. Và rồi cậu liếm môi, nhìn người đang gục người xuống nằm thở gắp và chổng lên ở trước mặt cậu kiểu mà cậu suýt nữa chịu không nổi. Nhưng bởi vì sợ giọt nước mắt to to cùng lời nói "đừng, đừng" đó nên mới làm cho cậu phải chịu đựng.
Nghiệp chướng! Tao sắp bắn bởi vì tư thế chổng mông của anh Ryu rồi đây!
Đôi mắt sắc bén vẫn nhìn cái lỗ màu đẹp trong im lặng vào lúc bóp gel màu trong suốt lên tay tới nỗi ướt đẫm. Và ngay vào lúc anh Ryu ngoảnh cái mặt đỏ ửng qua nhì, cậu liền đẩy đầu ngón tay vào trong con đường màu đẹp tới tận cùng.
"A... Ah... Kh... Không... hư~!". Lúc mà Sun thừa nhận rằng cậu biếи ŧɦái chính là lúc này đây. Thì tại mặt của anh Ryu lúc cậu đẩy ngón tay tới tận cùng nó gợi cảm cực kỳ. Từ việc ban đầu giật mình, một lúc sau thì hơi chu môi một chút và rồi mở to mắt, rên hết sức khi ngón tay của cậu luồn lách tới hết độ dài. Và cuối cùng... chính là sắc mặt của người thể hiện ra rằng cảm thấy thích tới cỡ nào.
"Anh Ryu, nâng mông lên một chút đi ạ.". Dáng vẻ lúc Sun nói bằng giọng khàn đặc làm cho người đáng lẽ nên chống cự lại nâng mông lên theo như lời nói, quay lại vùi mặt vào gối lần nữa.
Tại sao hôm nay dễ dàng chịu vậy ta?
Mặc dù tự hỏi chính mình, nhưng Sun vẫn bắt đầu di chuyển nón tay trong con đường chật hẹp tới mức gần như làm cho ngón tay không cử động được. Nó thắt chặt mạnh tới mức thật không muốn tưởng tượng lúc nếu thay ngón tay bằng cái khác thì sẽ cảm thấy suиɠ sướиɠ tới mức nào. Lại cả...
"A... hư... Sun... nhột... hư... Tao nhột...". Cái người nói là đừng đừng đâu rồi? Lúc như vậy thì lại rên chấn động tới nỗi tao sắp bắn luôn rồi đây.
Sun nói luôn mặc dù đã từng nghiên cứu bằng việc xem GV, nhưng mà chưa từng nhập tâm, xem cho biết thôi. Nhưng khi thấy anh Ryu run rẩy rên, nhìn muốn đè tới như vậy thì nó còn hơn GV đẳng cấp premium. Kiểu mà chỉ cần xem, không cần tự mình sục cũng có thể giải phóng được luôn đó.
"Vậy nói em nghe... Anh giận em chuyện gì?". Sun hỏi bằng giọng nghiêm khắc, cố gắng làm cho anh Ryu thư thả, cầu nguyện với trời đất thánh thần rằng... Hôm nay tao xin đó, đừng nước mắt, đừng nói là dừng lại. Tao cầu xin đó. Tao thật sự sắp chết rồi đó, ngài thánh thần à.
Suy nghĩ của người luồn lách ngón tay vào liên tục. Khi thấy anh Ryu ra vẻ định lắc đầu, thế là cậu...
"Ha... á.... ức... Sun... Tao... hư... Nhột quá... chỗ đó...". Công kích vào thật mạnh. Và rồi anh Ryu làm thế nào? Run rẩy rên, uốn éo người qua lại, eo thì lắc lắc, thân người chấn động để nói điểm suиɠ sướиɠ cho biết nữa, thế là phải nhấn vào liên tục. Anh Ryu thì đáng yêu tới bất ngờ, rên tới mức người nghe sắp tới tận thiên đường luôn.
"Nếu không nói thì em không làm nữa."
Khoan đã, có trái ngược với mọi lần không ta? Mọi lần phải dọa là sẽ làm chứ, sao hôm nay lại dọa là sẽ không làm ta?
"Kh... Không... hứ... Nếu mày dừng lại... tao sẽ gϊếŧ mày!!". Câu trả lời làm cho Sun càng được nước.
"Nói em nghe đi.". Kỳ này Ryu vùi mặt xuống gối rồi quay khuôn mặt đỏ gắt qua nhìn và nói bằng giọng nhỏ xíu...
"Thì tại mày... không làm tao."
"Hửm?". Sun hỏi lại câu trả lời một cách ngạc nhiên. Và điều đó làm cho người ham muốn tới mức hết sạch sự xấu hổ nói bằng giọng lớn hơn.
"Thì tại hôm đó mày không chịu làm tao mà!!!"
Tiếng la làm cho mọi thứ bất động, kiểu mà Sun há hốc mồm, nhìn người thở gấp như không muốn tin vào mắt mình. Thế là bàn tay đang trao sự suиɠ sướиɠ cho người trước mặt rút ra, hỏi bằng giọng điệu như không muốn tin vào lỗ tai mình...
"Cái gì!"
"Hôm đó tao chịu mày rồi, nhưng mày lại không chịu làm tao đó, thằng khốn!"
Chỉ vậy thôi, đã rõ ràng, tỏ tường, sáng sủa tới mức người nghe hỏi chính mình rằng...
Cỡ như tao mà không làm anh Ryu ấy hả? Tao đây muốn đâm anh Ryu muốn chết mà lại không làm ấy hả? Tao ấy hả!!!
------------ End Chap 43 ------------