Test Love – Thử Yêu Nhau Không Người Anh Trai Cùng Phòng

Chương 27: - Mơ màng... mê sảng




"Ngài Purin có bị gì không vậy ạ? Mặt có vẻ nhợt nhạt."

"Chóng mặt một chút, không bị gì nhiều đâu."

Purin quay qua nói với thư ký thân cận cùng nụ cười, đè nén sự bực bội đang càng lúc càng tăng dần, nhớ lại hồi sáng chú chó con của cậu cứ nói chuyện về... "anh Oat". Thừa nhận rằng cái nghe cái không, chỉ hiểu đại ý là hôm nay sẽ đem áo đi trả. Hơn nữa thằng đàn anh đó còn dẫn đi ăn cơm.

Càng nghe càng bực bội, càng nghe càng không hài lòng, thế là chỉ biết gật đầu đáp lại lúc Dear bước xuống xe. Biết rằng bản thân đang cư xử như đứa trẻ thích chiếm hữu, nhưng thừa nhận rằng cậu đang... ghen.

Chắc Dear không biết rằng thằng đàn anh đó có ý gì đâu. Cậu cũng không định mở miệng nói, nhưng thừa nhận có hơi e sợ, rằng nếu nó thích cậu nhóc của cậu... thì Dear sẽ làm thế nào.

Chắc chết! Bực bội quá!

Chỉ suy nghĩ Purin đã vô thức căng mặt. Giọng điệu dùng để hỏi có vẻ gắt gỏng một chút.

"Hôm nay còn gì nữa không?"

"Hôm nay không còn gì nữa ạ. Nhưng sáng ngày mai ngài Purin có hẹn với ngài Saiki lúc 9 giờ.". Purin gật đầu rồi thở dài nặng nề. Lần nào gặp khách hàng quan trọng cậu cũng đều đau hết cả đầu. Hẹn 9 giờ sáng được nói tới là gặp nhau ở sân golf rồi kéo dài suốt cả ngày.

"Nếu hôm nay không còn gì nữa thì tôi đi về luôn vậy. Cảm thấy đau đầu từ sáng rồi.". Chàng trai vừa nói vừa xoa thái dương nhè nhẹ. Cậu nghĩ rằng hình phạt của Dream đang xử lý cậu càng ngày càng nặng. Nhưng điều làm cho bệnh tình nặng nhất chắc là triệu chứng đau đầu khi thấy chú chó con khờ khạo, không biết rằng có người nào đó đeo đuổi như vậy.

"Để tôi hoãn cuộc hẹn ngày mai lại, được không ạ?"

"Không cần. Tôi không muốn gặp rắc rối về sau.". Nói xong, người nói liền gom những tài liệu mà cậu đang đọc dở lên cầm lấy, tay còn lại thì lấy chìa khóa xe, định là về nghỉ một giấc rồi hẳn đi đón nhóc nhỏ trước khi nó bị thằng đàn anh đó vác đi.

****************************************

"Anh Oat! Bên này nè anh!"

Dear đang ngồi uống ly cacao đá của mình ở trên ghế đá phía trước quán nước, vẫy tay với người bước tới từ hướng khác, làm cho người có vẻ mặt căng thẳng lặng đi một chút rồi bước tới. Sắc mặt có vẻ căng thẳng dữ dội của người nhìn chằm chằm làm cho người đang uống nước cười gượng.

Anh Oat bị cái gì vậy? Linh hồn đàn anh giáo dục nhập vào à?

"À, anh Oat, em gọi điện có làm phiền anh không? Em đem áo tới trả, anh nói rằng có gì thì cứ gọi cho anh.". Nói với giọng yếu ớt, không nhịn được mà cảm thấy rằng anh ấy có vẻ cực kỳ căng thẳng, làm cho anh Oat thở dài nặng nề. Đôi mắt nghiêm khắc nhìn tới ánh lên rõ sự thất vọng làm cho người bị nhìn bắt đầu e sợ.

Tao có đi làm cái gì cho anh ấy ghét không ta? Hay là chuyện kêu anh ấy đi đãi cơm?

"Ơ... Áo anh đây ạ.". Vừa nói vừa đưa bịch chứa cái áo da được gấp lại, định rằng nhanh chóng chuồn thì hơn mặc dù cảm thấy không an lòng một cách không tả được.

*Mặp*

"Dear, tôi có chuyện muốn hỏi."

"Chuyện gì vậy? Mặt anh có vẻ căng thẳng.". Kỳ này tới nỗi chú chó con giật nảy mình khi anh Oat nắm lấy cổ tay. Thân hình cao ráo thì buông người xuống ngồi bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói vang lên để hỏi rất nghiêm túc. Thế là chỉ có thể gật đầu lia lịa.

"Người tên Porsche có quan hệ với Dear hơn mức anh trai, phải không?"

Dear chỉ biết nghẹn lời, há hốc mồm một chút, nhìn người hỏi có sắc mặt nghiêm túc trước khi gò má bắt đầu nóng lên... nóng lên rồi đỏ ửng cả mặt.

"Kh... Không phải..."

"Tôi thấy Dear hôn anh ta hôm qua."

Kỳ này nhóc nhỏ càng giật mình, không ngờ rằng hôm qua có người thấy và người thấy lại là anh Oat nữa. Kiểu này đàn anh nhất định biết rằng cậu quen với con trai, thế là trái tim e sợ rằng sẽ bị ghê tởm. Không biết tại sao lại nghĩ như vậy, nhưng không muốn đàn anh trước mặt nhìn cậu với ánh mắt lạ lùng.

"Thật ra em...". Dáng vẻ đứng ngồi không yên của đàn em trước mặt làm cho Oat nắm lấy cổ tay nhỏ chặt thêm một chút. Đôi mắt ánh lên sự gay gắt lúc nói với giọng điệu nghiêm túc, nhưng lại làm cho người nghe giống như sắp sốc chết.

"Tôi thích Dear!"

"Anh Oat!!!"

"Tôi thích Dear từ lần đầu tiên gặp nhau rồi và dần dần càng thích Dear hơn khi Dear giúp bạn trong phòng họp cổ động hôm đó. Dear không hề biết rằng tôi... không... anh thích suốt bấy lâu nay sao? Anh thể hiện ra không rõ ràng rằng anh thích Dear hay sao?". Suốt khoảng thời gian nói ra, anh Oat nói với giọng điệu nghiêm túc tới mức đáng sợ. Mặc dù đáng lẽ nên làm cho người nghe khó xử, trái tim nhỏ nhoi lại... đập mạnh dần lên, càng lúc càng mạnh.

"Anh... thích... Dear?". Chú chó nhỏ con nói với giọng thều thào trong khi gò má đỏ ửng. Cánh tay run run chỉ vào chính mình, kiểu mà làm cho người nhìn lặng đi một chốc rồi...

*Chụt*

"Hey... Anh Oat, đừng...". Dear kêu lên nhỏ tiếng lúc đẩy bờ vai rộng ra khỏi người mình một cách kinh ngạc khi đôi môi ấm chạm lên miệng của cậu rồi mím lại nhè nhẹ, làm cho thân người run một chút. Thế nhưng chỉ vừa định đẩy người ra xa, đàn anh thân người khổng lồ liền nâng lấy gò má của cậu rồi cúi xuống hôn lên cái miệng đỏ lần nữa.

"Cho anh cơ hội được không?... Đi mà.". Anh Oat nói với giọng điệu nài nỉ mà người nghe đáng lẽ nên đẩy đối phương ra, thế nhưng nó lại làm cho Dear càng lúc càng mềm lòng. Càng nhìn vào mắt đối phương, đối phương càng hôn xuống lần nữa, bàn tay đáng lẽ nên đẩy ra lại... siết chặt lấy áo sinh viên của đối phương thật chặt, nói với giọng thều thào.

"Em... có người mà em yêu rồi."

"Anh không quan tâm. Chỉ cần Dear cho anh cơ hội là đủ.". Giọng thì thầm vang lên sát khóe môi trước khi anh Oat nhấn nụ hôn xuống lần nữa. Bàn tay thì khóa cổ đàn em nhỏ con lại thật chặt. Lúc đầu đàn em nhỏ con cũng vùng vẫy trốn tránh, nhưng khi qua được một lúc, Dear trở nên mềm dịu hơn... càng lúc càng nhiều.

Hành động cứ như nói rằng dù cho trái tim là của người khác, nhưng không hẳn là không có tình cảm với người đàn anh giáo dục này.

Tất cả cảnh tượng đều rơi vào ánh mắt của... Purin.

Người đã gấp rút tới từ căn hộ để đón chú chó nhỏ con của cậu. Lúc đầu cũng định gọi điện, nhưng bởi vì gặp 2 đứa bạn thân của nhóc nhỏ, thế nên cậu định đi bộ tới đón, nhưng lại phải thấy cảnh tượng cứa lòng của người em trai cùng phòng đang mà lúc này đang hôn... người khác.

*Mặp*

"Anh không có quyền cản trở 2 người họ.". Nhưng vào lúc người nổi giận định xông tới nắm lấy thằng đàn anh đó đem ra xa khỏi người của chính mình thì bờ vai cậu đột nhiên bị ghì chặt lại, theo sau là giọng của Sun vang lên. Sau đó thì Shin bước tới chắn trước mặt.

"Tránh ra!". Purin quát lên lúc đẩy vai bạn của Dear ra cho trống đường và Sun bị loạng choạng một chút, nhưng Shin lại khóa tay người định xông đi một cách nhanh chóng. Và điều đó làm cho người loạng choạng nhanh chóng bước tới giúp bạn kéo người cậu lại.

"Tránh ra đi chứ!"

"Hey, anh Porsche! Anh có quyền gì? Đừng quên rằng anh đã làm cho Dear nó buồn tới cỡ nào. Và bây giờ thằng Dear không phải của ai. Tại sao nó lại không cho người khác cơ hội thích nó được chứ?". Sun nói với giọng kiên định lúc cố gắng ghì chặt cậu, không cho xông tới phía trước. Theo sau đó là giọng của cậu nhóc con lai được nói lên với giọng điệu không hài lòng cho lắm.

"Đúng vậy. Ít ra, đàn anh của tụi em chưa từng rên gọi tên chị gái của người mà mình ngủ cùng để cho Dear đau khổ."

"Không phải như vậy! Anh không có yêu Dream kiểu đó."

"Rồi anh có thể phủ nhận rằng anh không có rên gọi tên chế Dream sao? Đồ đáng khinh! Quan hệ với đứa em nhưng lại gọi tên người chị."

"Em nghĩ anh để cho Dear gặp người tốt hơn anh thì không phải sẽ tốt hơn sao?". Hai giọng đan xen của bạn thân Dear lúc này đang khóa chặt cậu lại như vậy, ép buộc để cho ánh mắt nhìn thấy chú chó con của cậu chịu cho đàn anh to con giữ lấy cổ, lúc đôi môi mà cậu hôn hồi sáng đang trao đổi sự tiếp xúc với người khác.

Cảnh tượng đang làm cho Purin đau tới mức suýt phát điên.

"Không! Tôi không chấp nhận. Buông ra đi chứ... BUÔNG RA!!!". Purin kéo cánh tay mình ra hết sức nhưng lại bị 2 đứa nhóc có thân hình nhỏ hơn giữ lại thật chặt. Đôi mắt sắc bén đỏ hoe lúc quay qua nhìn hình ảnh của chú chó con.

"Dear, dừng lại! Anh nói là dừng lại mà! Sao Dear nói yêu anh mà, dừng lại đi chứ!!!"

Giọng gào thét vang vọng mà không ai thèm quan tâm dù chỉ một người...

****************************************

"Hey, anh Porsche!! Anh Porsche, tỉnh dậy đi! Anh bị cái gì vậy?"

Bên trong phòng ngủ lớn của căn hộ sang trọng, Dear suýt nữa sốc chết khi về tới thấy người anh trai to con úp mặt nằm xéo trên giường giống như người chết, tới nổi gấp rút chạy ra khỏi phòng tắm cùng với chậu nước cùng cái khăn lông nhỏ. Sau đó thì đặt tất cả đồ đạc lên bên cạnh giường rồi nhảy lên trên cái giường êm. Hai tay thì nhanh chóng lung lay vai của người đang huơ huơ tay trong không trung, mồ hôi nhễu nhại khắp khuôn mặt.

Đúng vậy... anh Porsche bị sốt... sốt cao nữa kìa.

Lúc đầu Dear cũng cảm thấy bất thường rồi khi mà người dậy sớm như anh Porsche không hề nhận ra rằng cậu rón rén vào trong phòng, thấy anh Porsche nằm như chết. Lúc đầu nghĩ rằng có nên chọc bằng cách ôm lấy hay không, nhưng mà chơi nằm kiểu không sợ rằng sẽ không thở được thì chỉ vừa chạm vào người thôi... nóng hổi luôn.

Và bây giờ còn ngủ mớ nữa!

"Làm sao giờ ta? Nên gọi điện cho bệnh viện không nhỉ? Không, không! Dear, mày đừng hoảng hốt. Cứ làm như chưa từng phát sốt vậy!". Dear nhanh chóng nói với chính mình bằng giọng kiên định, rồi lung lay thật mạnh người mà cậu đã lật người cho nằm ngửa. Nhưng sắc mặt khổ sở của người có vẻ ngoài bảnh bao cùng khuôn mặt tái nhợt, cả người ướt đẫm càng làm cho cậu hoảng sợ.

"Anh Porsche... Anh Porsche tỉnh đi mà. Dear sợ rồi đó. Dậy đi mà, dậy!". Kỳ này chú chó con càng lung lay vai thật mạnh. Nếu nằm bất tỉnh tới như vậy, chắc cậu phải gọi điện kiếm ai đó vác tới bệnh viện rồi.

Suy nghĩ của người mím chặt môi. Bàn tay trắng trẻo thì vuốt ve gò má của đối phương thật nhẹ rồi quay qua cầm lấy cái khăn lông nhỏ lau mồ hôi giùm. Cảm nhận được hơi nóng thoát ra.

"Dear... Không... Dear... Dear..."

*Mặp*

"Dear ở đây nè anh. Ngủ mớ về Dear thì tỉnh dậy gặp Dear đi chứ! Không tỉnh là Dear sẽ khóc thiệt đó.". Dear nhanh chóng bắt lại cánh tay đang huơ loạn xạ của đối phương để nắm lấy, nói với giọng lớn hơn. Và dường như sự tiếp xúc của 2 bàn tay đang bao trùm lấy đã làm cho người đang ngủ vì sốt cao lim dim mở đôi mắt nặng trĩu từng chút một.

"Dear...". Giọng khàn đặc vang lên nhỏ nhẹ, làm cho Dear suýt nữa đã thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt đỏ mờ bởi vì phát sốt, hơn nữa đôi mắt đó còn nhìn cậu bằng ánh mắt khao khát là lạ.

"Anh Porsche, anh sao rồi? Anh sốt cao lắm luôn. Dear vừa mới về từ trường thì thấy anh nằm bất tỉnh ở trong phòng rồi... Hey!". Vẫn chưa kịp để cho nhóc nhỏ kể sự tình cho nghe, Purin đã dùng tất cả hơi sức còn lại kéo chú chó con lại ôm thật chặt.

Cái ôm mà Dear không kịp phản ứng, thế là chỉ biết vùng vẫy nhè nhẹ.

"Anh bị gì vậy..."

"Đừng... đi... Đừng đi đâu nhé... Đừng đi dính dáng gì với ai... Nhé Dear?... Nhé?". Giọng khàn đặc vang bên trên đầu. Hai tay của người nóng hổi ôm chặt eo của chó con. Lời nói làm cho gò má người nghe nóng cả lên. Cũng biết là anh Porsche đang mê sảng bởi vì sốt, nhưng nghe thấy thì trái tim nó lại nhột nhột.

"Anh Porsche! anh Porsche phát sốt tới nỗi điên rồi chắc luôn. Dear mà đi dính dáng gì với ai ấy hả?". Dear làm ầm nhẹ lúc đẩy cơ thể to lớn ra một cách dễ dàng, bởi vì chủ nhân cơ thể đó không còn sức để níu lại.

Biểu hiệu cho thấy anh Porsche... trong tình trạng nặng.

"Dear... Sao Dear nói yêu anh mà?... Tại sao lại đi dính vào người khác...?"

"Hey, Dear ấy hả!". Kỳ này Dear há hốc mồm, chỉ ngón tay vào mình rồi hỏi trong lòng rằng... Tao đi dính vào ai lúc nào ta!

"Điên, điên rồi chắc luôn, anh Porsche. Cỡ như Dear mà đi dính dáng gì với ai? Anh mê sảng nặng tới như vậy, Dear gọi người tới đem anh đi bệnh viện thì hơn."

"Dear! Thì anh thấy..."

"Thấy cái gì vậy ạ, người anh trai? Anh tự mình nằm mơ thì có. Dear không có làm gì với ai ở đâu hết!". Muốn la lối thật dữ dội đó, nhưng thấy tình trạng mặt tái nhợt, môi khô khốc, nào là giọng khàn đặc nữa, thế nên chỉ có thể giải thích bằng giọng điệu dịu đi. Thế là người to con đưa tay lên chạm vào trán mình.

"Anh... phát sốt...?"

"Đúng vậy!". Nhóc nhỏ gật đầu khẳng định lần nữa, làm cho Purin thở một hơi thật dài. Cảm thấy da dẻ khắp người nóng hết cả lên. Đầu óc choáng váng rồi bắt đầu ghép nối sự việc được rằng chuyện gì đã xảy ra với cậu.

Cậu về từ công ty, đau đầu tới nỗi suýt nữa nổ tung thế nên buông người xuống nằm lên giường. Nghĩ rằng ngủ một giấc rồi hẳn đi đón chó con. Và rồi... giấc mơ ào tới.

Ác mộng cực kỳ nữa chứ.

"Dear không có thích người con trai khác phải không?"

Chắc chết! Anh Porsche dạo này bị cái gì vậy? Trước đó cũng hỏi mấy cái là lạ. Khi bị sốt mà còn hỏi mấy cái chuyện này nữa.

Dear cũng muốn hét vào mặt đó, nhưng bởi vì thấy tình trạng rồi thì lại cảm thấy tội nghiệp, thế là thở dài nhè nhẹ, nói với giọng điệu lấy lòng người bệnh.

"Dear không có thích con trai... Dear thích một mình anh. Only anh Porsche, anh hiểu chưa?". May là anh Porsche đang bệnh, thế nên cậu mới dám nói thẳng. Và đó là quyết định sáng suốt, anh Porsche truyền tới nụ cười nhợt nhạt cho cậu, dáng vẻ làm cho Dear nở nụ cười theo rồi nhích tới bên đầu giường.

*Mặp*

"Định đi đâu?"

"Lau người cho anh đó. Dear không có đi đâu đâu mà.". Nhóc nhỏ nói cùng với gò má đỏ đỏ. Mặc dù EQ hơi thấp một chút, nhưng chuyện của anh Porsche cậu cũng thông minh đó. Và bây giờ cậu lại biết được rằng anh Porsche... đang làm nũng. Làm nũng bằng ánh mắt giống như sợ bị bỏ rơi, làm cho Dear nhanh chóng vắt khăn cho ráo rồi quay lại ngồi chỗ cũ.

"Lau mình trước nhé anh. Mồ hôi đẫm luôn.". Vừa nói vừa cởi nút áo sơ mi, trong khi anh Porsche thì dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn không rời. Thế là người định lau mình cho không nhịn được mà mắc cỡ. Miệng thì bắt đầu... phàn nàn.

"Dear nói với anh từ hôm qua rồi rằng người anh nóng. Haizzz, mà còn nói là Dear làm cho anh nóng. Hôm qua cũng vậy, đã nói rằng uống thuốc phòng trước. Không có uống chứ gì? Trước đó còn trông Dear ở nhà thằng Shin-chan cả đêm. Rồi sao? Tưởng là người to bự, đô con như anh thì không biết bệnh hay sao?". Tất cả những cái phàn nàn đó là bởi vì không muốn cho anh Porsche biết rằng... tay cậu đang run.

Và chắc chắn rằng bây giờ người bệnh không biết, bởi vì lúc này áo sơ mi cỡ to đang được cởi ra. Tai thì cứ nghe tiếng phàn nàn như vậy. Cảm giác nhoi nhói gặp phải trong mơ mờ nhạt đi từng chút một.

"Sao lại cười?". Đang hờn đó! Phàn nàn là bởi vì lo lắng. Cười làm con ngỗng gì vậy ạ?

"Thì Dear......... dễ thương."

Thiệt chứ! Thiệt chứ Thiệt chứ! Người bệnh còn làm tao mắc cỡ được nữa.

Suy nghĩ của người bắt đầu ra tay lau mình cho. Nhưng dường như bởi vì mắc cỡ, thế nên sức kéo rê cái khăn hơi nặng tay một chút. Nhưng Purin lại không phàn nàn câu nào, nhìn người chú tâm lau mình cho cậu, cả cánh tay, cổ, ngực, bụng và còn lau tấm lưng đẫm mồ hôi cho nữa.

"Lau mặt một chút nhé anh. Để Dear kiếm thuốc cho.". Dear nói một cách lo lắng lúc cầm lấy cái khăn lớn lau khuôn mặt cho đối phương một cách nhẹ tay. Cảm thấy rằng thân người còn nóng hổi, thế là cậu hối hả đi kiếm cái áo cỡ lớn tới mặc cho.

"Anh Porsche có thay quần không? Mặc như vậy ngủ không thoải mái.". Người đau đầu muốn nổ tung lắc đầu chầm chậm.

"Không có sức."

"Để Dear thay cho. Anh nằm yên đi.". Vừa nói vừa cởi dây nịt đối phương thật nhanh. Muốn nhanh chóng làm cho xong bởi vì còn đi kiếm thuốc cho anh ấy uống. Nhưng chợt nhớ ra một điều lúc kéo quần đối phương xuống bàn chân rồi ngẩng mặt lên.

Trời! Cây súng lớn ở dưới cái đó nhỉ?

Cậu nhóc nói với chính mình lúc nuốt một ngụm nước bọt, liếc nhìn cái gì đó đang ngủ yên dưới qυầи ɭóŧ màu đậm bởi vì chủ nhân đang bệnh. Thề rằng không có dâm dê nhé. Nhưng mà... tự nhiên lại đi tưởng tượng lúc không có cái gì che chắn kia kìa.

Con trai như nhau, xấu hổ cái gì chứ! Ờ, nhưng mà cái đó từng vào trong người tao mà, không xấu hổ sao mà được!

Hai suy nghĩ đánh nhau trong đầu lúc Dear nhanh chóng mặc quần cho đối phương. Và bởi vì anh Porsche không có sức, mãi cho tới khi mặc xong thì đã thở gấp.

"Anh muốn ôm Dear."

"Điên hả anh! Anh đang bệnh đó, sao mà làm được!". Dear la lối ầm ĩ, gò má đỏ gắt, suy nghĩ tới tận đâu luôn rồi, nhưng lại làm cho người bệnh tủi thân một cách lạ lùng.

(Từ "ôm" bên Thái đôi khi ám chỉ việc quan hệ)

"Chỉ ôm... mà cũng không được."

"Chỉ ôm thôi?"

"Ừm"

Ờ, vậy mà mày cũng nghĩ được nhỉ, Dear? Ai mà lại đi làm gì nhau lúc bệnh chứ?

Suy nghĩ làm cho gò má đỏ ửng rồi đi mơ màng về phía nhà bếp, kiếm hộp thuốc mà đối phương từng nói là để đâu, có được vỉ thuốc hạ sốt thì quay lại vào trong phòng ngủ để thấy được rằng... anh Porsche nằm quay lưng lại.

"Anh Porsche, uống thuốc đi anh."

"...". Purin vẫn cứ im lặng, để cho Dear đặt nước xuống bên cạnh bàn rồi lay vai nhè nhẹ.

"Anh Porsche, dậy uống thuốc trước đi."

"Không... Dear không chịu cho anh ôm."

Trời đất, người bệnh thân như con trâu dễ tủi thân nữa chứ.

Tới nỗi Dear há hốc mồm một chút trước khi nhịn cười hết mình, ngước người qua nhìn người đang nhắm mắt cùng lúc chau mày, 2 tay ôm lấy cái vai rộng rồi đem cằm đặt lên bờ vai.

"Ai nói là không cho ôm? Dear chỉ đi ra kiếm thuốc cho anh uống."

Phải lấy lòng người bệnh một chút.

"Chỉ là cái cớ."

Ờ, anh Porsche ngang ngược lúc bệnh. Tao sẽ nhớ nằm lòng.

Dear nhịn cười rồi lỡ miệng nói theo kiểu người cao hứng vì được nhìn thấy bộ dạng chưa bao giờ thấy.

"Giờ vậy đi, nếu anh Porsche chịu làm theo lời Dear nói, chừng nào anh hết bệnh, muốn cái gì thì Dear cho anh hết.". Đó, khi nói như vậy thì người đau đầu liền quay qua nhìn một chút, mở mắt lên một chút, có vụ hỏi vì sự chắc chắn nữa...

"Nói thật?"

"Dear giỡn với anh làm gì? Muốn ôm, muốn hôn, cho anh hết luôn. Uống thuốc trước đi nhé?"

"Đưa đây đi.". Chỉ vậy thôi, người bệnh rất ư là cứng đầu liền tự đỡ mình ngồi dựa gối rồi nhận lấy 2 viên thuốc và ném vào miệng, sau đó uống nước một cách nhanh chóng. Và rồi quay lại nằm dài tại chỗ cũ.

"Hứa rồi đó."

"Ừ mà, hứa rồi. Anh ngủ trước đi nhé. Giờ Dear nấu gì đó cho ăn. Ăn sau khi uống thuốc chắc không sao nhỉ? Người nóng tới như vậy, không uống thuốc lỡ lại mơ cái gì đó lạ lùng thì Dear gặp xui nữa.". Nhóc nhỏ lầm bầm than thở, ra vẻ định đi ra khỏi phòng, làm cho Purin nhanh chóng nắm áo sinh viên lại.

"Hửm?"

"Ngủ với nhau trước đi... nhé?". Dear chỉ biết mím chặt môi, nhìn người bệnh đang làm nũng cậu tới nỗi cậu phải chịu di chuyển tới nằm trên cùng một giường, miệng thì lầm bầm nhỏ nhẹ.

"Có ai từng nói với anh Porsche chưa vậy? Rằng khi anh Porsche giống như con nít lắm luôn đó.". Và câu trả lời của người siết chặt cái ôm cho chặt hơn liền làm cho chú chó con mắc cỡ.

"Anh chưa từng làm nũng với ai khi bệnh giống như làm nũng với Dear."

Thiệt chứ, tự biết là làm nũng nữa. Ờ, làm nũng đi, Dear cũng sẵn lòng cho anh làm nũng đó!





****************************************

"Chế Dream, chế phải hiểu là anh Porsche đang bệnh. Định cho Dear về nhà rồi bỏ anh ấy lại một mình hay sao?"

Purin thức dậy lần nữa là lúc nghe thấy tiếng của nhóc nhỏ đang tranh cãi với ai đó ở bên ngoài phòng, thế là người lim dim đã dậy ăn cháo mà Dear nấu cho một lần rồi liền tự đỡ mình ngồi dậy và liếc nhìn đồng hồ...... đã hơn 10 giờ tối.

"Ờ, sốt cao lắm luôn đó, mê sảng cái gì đó không biết nữa.". Chủ nhân giọng nói bước vào trong phòng làm cho chàng trai buông người xuống nằm lần nữa, mở hờ mắt ra nhìn thấy người đang áp điện thoại vào tai.

"Ừm, tóm lại Dear không về nhé. Ờ, chế Dream, nhờ báo với bác Nee giùm rằng anh Porsche bệnh."

[Bác ấy không có ở nhà. Thấy hồi sáng nói rằng đi chơi với bạn, ngày mốt mới về.]. Chế Dream nói qua điện thoại làm cho người nghe nhăn mặt một chút, tiến tới ngồi bên bìa giường rồi dùng mu bàn tay chạm lên trán của người đang ngủ.

"Ờ, làm sao giờ? Ngày mai anh Porsche đi làm không nổi đâu."

[Để chế gọi điện báo bác Sak cho. Mà mày đó, nếu không về nhà thì đồ sinh viên tính sao? Để ở nhà hết rồi.]. Chế Dream hỏi với giọng điệu lo lắng làm cho Dear cười khô khan.

"Mai Dear giũ giũ rồi mặc đồ cũ

cũng được. Mà những cái còn lại... hehe... Chế đem tới cho Dear đi."

[Hay ghê, thằng em trai! Không những chế phạt Porsche chưa đủ thỏa mãn, chế còn phải đem đồ của mày đưa tới tận đó nữa hả!]

"Thì... Thì xem như tiện thể chế Dream tới thăm anh Porsche luôn.". Dear chỉ biết tiếp tục lắt léo.

[Chắc nó muốn chế đi thăm nó quá. Nói thẳng ra thì chế là nguyên nhân làm cho nó bệnh nhỉ?]

Ờ, chế Dream tự biết thân luôn chứ.

Chắc chắn rằng Dear không nói ra đâu. Chỉ có thể suy nghĩ trong lòng khi mà đối phương thở dài.

[Ờ, cũng được. Nói với nó là lấy lại mày đi. Bệnh rồi nên chế thông cảm...]

"Khỏi đi chế. Chế Dream cứ nói thẳng ra đi, rằng khi anh Porsche bệnh, có thể chế phải chở Dear tới trường chứ gì? Không thì phải dậy sớm chở tới chỗ xe điện, thế nên mới cho Dear quay về ở đây.". Dear tự nhiên lại thông minh lên kia kìa. Cái tính nết của chị gái thì biết rõ số 1 luôn đó. Và điều này làm cho Dream hậm hực trong họng rồi trả lời một cách thật lòng cực kỳ.

[Ờ!]. Thiệt là, chị gái tao dễ thương thiệt mà.

"Vậy thôi nhé chế. Tới giờ đánh thức anh Porsche uống thuốc rồi."

[Ừa! Đi chăm sóc nó đi. Nói với nó đi vậy, rằng không cần phải lo chuyện công việc, lát liên lạc với ba nó cho.]. Dù chế Dream nói với giọng không ưa cực kỳ, nhưng câu sau lại phản ánh rõ sự lo lắng liền làm cho Dear nở nụ cười, tạm biệt chị gái không bao nhiêu lâu nữa rồi cúp máy. Nhưng chỉ vừa quay qua nhìn người mà cậu đang đặt tay lên trán thì liền giật mình một chút.

"Dậy từ hồi nào vậy, anh Porsche?"

"Mới nãy thôi.". Purin nói với giọng khàn khàn, làm cho người nói chuyện điện thoại lớn tiếng chỉ biết cười he he.

"Dear làm cho anh thức nhỉ? Dear rót nước cho nhé.". Nhóc nhỏ nhanh chóng nói rồi kéo tay ra khỏi trán, nhưng lại làm cho người to con nắm chặt lại. Đôi mắt thì nhìn sâu vào trong đôi mắt tròn tròn bằng ánh mắt mà có thể làm cho gò má chó con nóng lên dần dần. Sau đó, chàng trai liền nói với giọng nũng nịu.

"Tối nay ngủ cùng nhau nhé?"

"Chỉ... ngủ thôi."

"Ừm, chỉ ngủ thôi.". Purin gật đầu nhiều cái giống như bé trai nhỏ xíu nũng nịu, xin xỏ ba mẹ làm cho người nghe mỉm cười.

"Không sợ Dear lây cảm từ anh hả?"

"Tại anh muốn ôm Dear."

Nếu bệnh rồi làm nũng tới như vậy thì làm sao mà tao rắn lòng được đây?

"Cũng được. Nhưng giờ Dear lấy nước cho anh uống thuốc trước nhé.". Khi vừa nghe xong thì Dear liền gật đầu mạnh, kéo tay ra khỏi sự bao bọc kiểu mà bây giờ Purin chịu buông ra dễ dàng và nhìn chú chó con đang bước ra phòng. Và giữa lúc đau đầu nặng nề, Purin vẫn nhớ rõ...

Tự Dear nói rằng sẽ chịu cho anh mọi thứ.





****************************************

"Tao về trước nhé."

"Hey, Dear! Tiết chiều thì sao?"

"Cúp chứ sao mày. Tao đi nhé, anh Porsche không khỏe."

Khu vực trước phòng học, Sun hỏi lớn tiếng vang vọng khắp hành lang khi đứa bạn thân siết lại cái túi trên vai rồi nói thật nhanh với bộ dạng hối hả, kiểu mà làm cho bạn Sun nhanh chóng nói tiếp.

"Nhưng tiết này là tiết cuối trước khi kiểm tra giữa kì đó mày."

"Mày thu âm giảng viên vào trong iPhone mày đi, rồi tao nghe lại và chép bài cho mày học cho. Tao đi nhé, hồi sáng người anh Porsche vẫn còn nóng.". Dear nói một cách biết tỏng vì thằng bạn chết tiệt nó đã dựa dẫm vào tập chép bài của cậu từ hồi trung học cho tới tận đại học luôn mà. Kỳ này Sun bật cười rồi có vụ phất tay đuổi nữa.

"Ờ, vậy mày đi trông chồng mày đi. Gửi lời chúc mau khỏi bệnh cho anh Porsche với nhé.". Dear chỉ biết lắc đầu lúc bước nhanh trên đường, để cho Sun quay qua nhìn thằng bạn con lai rồi nói một cách buồn cười.

"Mày có thấy vậy không? Ai nhìn cũng biết rằng thằng Dear có chồng rồi."

"Hừ hừ, nói rồi thì tao lại nhớ tới lúc nó hiểu lầm anh Porsche. Mày phải thấy, nó làm cho tao đau đầu luôn."

"Thằng khỉ, đừng có nhắc chuyện này. Nhắc thì tao lại nhớ tới chế Dream. Nổi da gà!". Sun ra vẻ ớn lạnh một chút rồi bật cười. Nhưng trước khi 2 người bạn bước đi tới nhà ăn cùng nhau, người nào đó đã rẽ vào từ góc tòa nhà đi tới gần làm cho Sun hơi trề môi.

"Tao ghét cái bản mặt thằng cha đàn anh giáo dục này thiệt mà. Dạo này có ở gần quanh tụi mình hơi bị thường xuyên quá không vậy?". Câu hỏi mà Shin chỉ nhún vai, nhìn người có sắc mặt căng thẳng bước tới gần.

"Dear đâu?". Oat hỏi với giọng nặng nề rồi quét mắt nhìn xung quanh. Mỗi lần nhìn thấy 2 người này, cậu đều thấy Dear ở bên cạnh mà.

"Về rồi anh. Anh có việc gì với nó không? Hay là chuyện cái áo? Nó nhờ em gửi lại ở chỗ anh Saifah rồi đó. Anh nhận được chưa?"

"Được rồi."

"Vậy rốt cuộc anh có chuyện gì với bạn em?". Sun là người hỏi lần nữa làm cho anh Oat lặng đi một chút, sau đó lắc đầu chầm chậm lúc Shin-chan đang lấy điện thoại ra xem bởi vì tiếng thông báo và nói một cách vu vơ.

"Đừng cố gắng nữa anh. Nó có chủ rồi."

*Kực*

Oat nhìn chằm chằm mặt đàn em tóc đỏ một lúc rồi gồng chặt 2 nắm tay. Cậu biết từ ngày hôm đó rằng cái gì là cái gì rồi. Sau đó quay qua về phía Nam khôi khoa năm nay với sắc mặt điềm tĩnh giống như ở trong phòng họp cổ động.

"Cảm ơn vì đã báo.". Nói xong thì bước đi về hướng khác làm cho Sun nheo mắt một chút, rồi quay qua nhìn đứa bạn tóc đỏ đang chọt chọt điện thoại của mình và hỏi thử một chút.

"Hồi nãy ý mày là gì vậy?"

"Đừng có giả ngu. Tao biết là mày hiểu.". Shin nói một cách đơn giản rồi nhét điện thoại vào trong túi quần jeans như cũ, quàng tay ôm quanh cổ người đang làm vẻ mặt không muốn tin để đi về phía nhà ăn cùng nhau. Nghe thấy nó lầm bầm nhỏ tiếng.

"Biết ngay là nó là lạ mà. Hey, tao không có ủng hộ nhé. Tao ủng hộ anh Porsche... Tao sẽ ủng hộ phía mà tao biết là thắng chắc.". Sun nói với chính mình rồi cười lớn, không giống như Shin đang nhếch miệng cười rồi lắc đầu chầm chậm.

"Chuyện này nó phụ thuộc vào người ở giữa mà mày. Nhưng có một điều dám chắc là... đau lắm.". Chắc chắn rồi, hôm đó cậu thấy ánh mắt của anh Oat rất rõ ràng lúc nhìn thấy Dear hôn người yêu của nó. Ánh mắt mà cậu cũng thấu hiểu. Nhưng mà vậy đó, khi đem mình đụng tới người có chủ rồi thì phải đau như vậy đó.

Suy nghĩ mà Shin để cho tan biến vào làn gió, để chuyện tình tay ba cho 3 người đó tự mình xử lý đi vậy. Nhưng có một điều chắc chắn, anh Porsche chắc chắn sẽ không chịu để cho vợ ở gần anh Oat nữa đâu.

------------ End Chap 27 ------------