Dear bắt đầu buổi sáng thứ Hai bằng việc làm sandwich nhân giăm bông cùng trứng đánh, cà chua, xà lách từ hồi chưa tới 5 giờ rưỡi sáng. Mặc dù đáng lẽ cậu nên ngủ như chết bởi vì không có ngủ tận 2 ngày, nhưng lại thành ra cậu cứ nghe thấy từ "yêu" của người kia, tới nỗi phải thức dậy nghe hộp thư thoại mà anh Porsche để lại.
Biết bao nhiêu tin nhắn mà anh Porsche đã nói ra cảm giác của mình cho cậu biết, nhưng cậu lại chọn việc làm lơ nó.
"Dear còn nhớ cái ngày giúp anh thay vòi sen không?... Anh không có vô tình đâu đó. Dear thật sự đã làm cho anh muốn hôn Dear."
"Dear có biết từ hồi Dear tới ở với anh thì anh cảm thấy rằng căn hộ đó nó trở nên giống như nhà. Anh thích cảm giác Dear ở trong phòng với anh... Hãy về nhà của chúng ta đi mà."
"Dear, anh không chịu để cho Dear đi đâu nữa."
"Dear... Anh yêu Dear nhé."
Biết bao nhiêu tin nhắn mà còn nhiều hơn như vậy nữa. Mọi từ, mọi câu mà anh Porsche nói với cậu, làm cho Dear mỉm cười một mình. Cậu không nhận ra rằng mình đã ngồi nghe mấy cái tin nhắn này từ hồi mấy giờ. Cho tới khi nghe tin nhắn cuối cùng thì cậu cứ nằm ôm tròn lấy thân mình trên giường, vùi mặt vào gối rồi mỉm cười như người điên.
"Tin mà, Dear tin anh mà.". Nói với chính mình bằng nụ cười lúc cắt sandwich thành hình tam giác rồi đặt vào hộp một cách nhẹ tay.
"Mày thức dậy làm gì từ sáng sớm vậy?"
"Ơ...Chế Dream! Lạ ta, 9 giờ rồi hả?". Dear quay ngoắt qua nhìn người bắt chuyện, trước khi mỉm cười tươi chào hỏi chị gái đang ở trong tình trạng đầu bù xù kiểu mà Dream nhe nanh với cậu. Sau đó cô gái đi tới mở tủ lạnh, cầm lấy chai nước rồi trả lời em trai.
"Cũng không lạ bằng mày đâu. Thức dậy từ hồi gà chưa gáy bởi vì làm đồ ăn sáng cho chồng."
"Hey!!! Đâu có, chế! Dear làm cho chính mình mà.". Lời biện minh làm Dream liếc mắt qua nhìn đồ trên bàn trước khi nhếch miệng mỉm cười.
"Hừ, thân người như chó con mà ăn sandwich khổng lồ tận 2 cặp. Nếu chế tin mày thì chế đẻ ra trâu rồi đó."
"Không có mà. C... Cặp còn lại của chế đó. Dear làm cho chế, lát tách riêng ra cho."
"Vậy hở, đứa em yêu dấu? Vậy cái được đặt chình ình ở trong tủ lạnh, mày làm chừa cho chó nào ăn?"
Câm... nín.
Dear chỉ biết im lặng đi, mỉm cười khô khan. Thì đâu có ngờ là chế Dream thấy đâu. Của chế là nhân trứng và cá ngừ, rồi cậu lại yêu chị gái hơn nữa chứ, nên mới làm cho chị gái trước rồi đem cất vào tủ lạnh, xong rồi mới làm phần của mình cùng người mà có lẽ vẫn chưa ăn gì.
"Nếu là chó thì cũng là chó tên Dream thôi.". Dear lẩm nhẩm với chính mình. Lỡ mà nói lớn thì bị vỗ đầu là cái chắc. Cậu nhìn người có được nước uống rồi bước lên phòng, nhưng không khỏi quay lại nhìn mặt cậu.
"Đừng quên điều mà chế nói nhé, Dear.". Lời mà Dear chỉ biết làm vẻ mặt lạ lùng.
"Nhưng mà..."
"Muốn làm hay không là chuyện của mày. Nó làm với mày tới như vậy, mày mềm lòng với nó thì cũng không có ai trách. Hên xui, chiều này lại thất thân cho nó lần nữa có khi, ai mà biết được.". Dream nói một cách đơn giản rồi phóng lên phòng của mình, làm cho người làm em chỉ biết lặng đi, nghĩ tới chuyện đã nói cùng chị gái chiều qua.
*Krrr* *Krrr*
"Hey!". Nhưng vẫn chưa kịp nghĩ gì tiếp, điện thoại đã rung mạnh, làm cho cậu phải nhanh chóng cầm nó lên. Không cần nói cũng biết là ai.
"Dạ, anh Porsche!"
"Anh ở trước nhà nhé."
"À, dạ, dạ. Giờ Dear pha cafe một chút nhé rồi sẽ nhanh chóng đi ra.". Dear nói lia lịa trong khi gò má nóng lên. Không biết là vì nghe giọng anh Porsche cả đêm hay sao nữa. Khi nghe thấy giọng nói đó lần nữa... lại mắc cỡ ghê.
Vừa cúp máy cái, Dear liền quay qua pha cafe đổ vào ly gốm, cầm láy chai nước và hộp sandwich bỏ vào túi, rồi phi tới cầm lấy balô đi học quàng lên vai một cách qua loa. Sau đó thì vác hết đống đồ ra khỏi nhà.
Hình ảnh nhóc chó con gấp gáp tới nỗi tóc còn chưa chải, 2 tay đầy nhóc đồ đạc làm cho Purin đang đứng đợi phía trước cửa hàng rào mỉm cười tươi, thấy thương người cố gắng mang đôi giày thể thao mà nhét không vào, phải chạy lê đôi giày về phía cậu.
"Anh Porsche giúp Dear xách một chút, cho em mở khóa cái đã.". Khi tới gần, chú chó con liền đưa đồ vượt qua hàng rào trước, rồi gấp gáp mở khóa cửa nhà bằng tay chân run rẩy, rồi đứng đỏ mặt ở trước mặt người tới đón.
"Anh Porsche, xin lỗi ạ. Em gấp cực kỳ rồi đó..."
"Dear, lần sau không cần gấp đâu...". Vào lúc nhóc nhỏ nói lia lịa, Purin liền nói chen vào, làm cho người nghe ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt sắc bén.
"...Anh đợi người yêu của anh được."
Anh Porsche gọi Dear là gì đó?... Đừng có mỉm cười như vậy chứ!
Tới nỗi Dear mở to mắt, nhìn người đang trao nụ cười cho cậu. Hơn nữa bây giờ, anh Porsche ở trong bộ đồ vest sang trọng, tô điểm cho khuôn mặt đẹp trai cùng thân hình cao ráo càng có vẻ đẹp tới nỗi trái tim run rẩy. Khi nghe thấy từ "người yêu"... thì cậu thừa nhận rằng thần trí bay đi mấy rồi.
"A... A... A... Ai là người yêu anh chứ!"
Mẹ nó! Dear, mày đừng có rung lưỡi gà đột xuất chứ!
Câu hỏi mà Purin chỉ mỉm cười rồi quay qua đặt tất cả đồ đạc lên ghế sau của xe. Đôi mắt sắc bén nhìn vào trong đôi mắt to tròn đang cố gắng tránh né cậu.
*Mặp*
"Nhớ"
Ối, anh Porsche muốn làm cho Dear đứng tim từ sáng sớm phải không vậy!
Anh Porsche nói thôi thì không trách, còn đưa 2 tay tới đem cơ thể cậu vào ôm nữa. Thế là khuôn mặt trắng trẻo vùi vào ngực áo, mũi ngửi thấy mùi nước hoa như mùi nắng nhẹ, làm cho cậu phải kiềm chế chính mình hết khả năng để không đưa tay lên ôm đáp lại.
Thì người ta mắc cỡ mà, ai lại chơi đứng ôm nhau trước nhà như vậy chứ.
"Anh Porsche... một hồi trễ đó.". Thế là chỉ biết cà lăm cảnh báo người mà trong lòng muốn tới tìm chú chó con. Purin chịu nới vòng tay, nhìn cậu nhóc nhỏ con lúc này đang cúi gầm mặt và đi tới lấy đồ được đặt trên ghế sau xe rồi bước tới ngồi kế ghế lái bằng nụ cười tươi.
Mặc dù chỉ ngủ được không bao nhiêu tiếng, nhưng cậu lại cảm thấy tươi tỉnh khi được nhìn thấy Dear như vậy.
"Anh Porsche ăn sáng chưa?"
"Chưa nữa. Thức dậy rồi tới đầy liền luôn.". Purin chui người vào trong xe, quay qua nhìn người bên cạnh đang cố tình đánh trống lảnh. Khi cậu nói rằng chưa, nó liền đưa ly cafe thơm nức tới. Hơn nữa còn mở nắp hộp mà mình đã cầm theo ngay từ đầu.
"Tốt lắm... Tình cờ Dear làm cho chính mình đó rồi nó dư nên làm thêm phần. Kiểu như đền đáp anh vì đã tới đón Dear sáng sớm tới như v... Ư!". Chàng trai nhìn người vừa nói vừa nhìn hộp sandwich, không thèm nhìn vào mắt cậu một cách thương yêu. Khi nó bắt đầu chuyển hướng sang chuyện khác, không phải về từ "nhớ" của cậu lúc nãy nữa, bàn tay đang rảnh liền nắm lấy cổ nó đẩy tới rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ thật mạnh.
Purin thừa dịp Dear đang choáng, rời ra đặt ly cafe vào chỗ để ly rồi quay lại nắm lấy cổ cậu nhóc nhỏ con bằng 2 tay, sau đó cúi người xuống nhấn nụ hôn mạnh mẽ lên đôi môi màu tươi.
Cậu cũng vừa mới biết lúc hôn đây thôi, rằng cậu nhớ nụ hôn của nhóc nhỏ nhiều tới cỡ nào.
Suy nghĩ của người vẫn đang nhấn nụ hôn nóng bỏng xuống sao cho khăng khít hơn trước. Đầu lưỡi nóng rực liếm khắp môi trên và môi dưới rồi chen vào trong ngay lúc Dear há miệng bởi vì bất ngờ. Thế là đầu lưỡi nóng quấn quýt vào cái lưỡi mềm giật mình trốn tránh lúc đầu, trước khi Dear nhích tới gần rồi bắt đầu... đáp lại.
"Ư...". Tiếng rên vang nhẹ trong họng, nhưng lại không có ai quan tâm bất cứ cái gì ngoài việc đầu lưỡi quấn quýt vào nhau, trong khi Purin nâng đỡ gò má trắng trẻo của cậu nhóc nhỏ. Tới nỗi tiếng trao đổi những giọt nước ngọt ngào vang khắp khoang hành khách.
Mãi cho tới khi Purin chịu rời khỏi cái miệng đỏ đỏ, dải nước ngọt ngào trong suốt bám vào miệng kéo dài ra, thể hiện sự nóng bỏng của nụ hôn lúc nãy giữa tiếng thở gấp nặng nề của Dear mà lúc này gò má đang đỏ ửng.
"Bữa sáng của anh ngon ghê. Cho xin như vậy mỗi sáng nhé!"
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Anh Porsche nói cái quái quỷ gì ra vậy!
"Anh Porsche đúng điên! Điên cực kỳ luôn!". Dear chỉ biết cắn chặt môi, nói với giọng run rẩy trong khi trái tim suýt nữa đã nhảy ra ngoài rồi. Mắc gì mà đi nói rằng nụ hôn của cậu ngon chứ. Miệng đó, không phải kem, cứ ở đó mà liếm hoài.
"Hừ hừ"
Đừng có mà cười 2 hừ!
Dear la lối với chính mình trong lòng. Thì bây giờ đỏ mắt, tim đập mạnh, miệng ướt như vậy, ai mà dám nhìn vào mắt người hôn môi mình chứ.
"Vậy có nghĩa là cái này không ăn nữa phải không?"
"Ăn chứ. Dear cố gắng làm cho anh mà, không phải sao?". Dear chỉ biết cắn môi mình khi anh Porshe đang dùng đầu ngón tay vuốt má cậu nhè nhẹ, rồi còn nhìn tới bằng ánh mắt như người lớn nhìn trẻ con nữa. Kiểu dịu dàng dữ lắm, dịu dàng tới nỗi trái tim không biết điều run muốn chết luôn rồi.
"Thì... thì hỏi phòng khi anh Porsche no rồi."
"Hôn Dear không có làm cho anh no đâu đó.". Purin nói với nụ cười, làm cho người nghe cắn môi, nhét hộp sandwich vào trong tay của anh Porsche rồi quay mặt tránh đi hướng khác.
"Vậy lấy hết cả hộp đi.". Dáng vẻ của người khoanh tay quay mặt tránh đi làm cho chàng trai cười nhạt. Trái tim trĩu nặng cả đêm cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút khi không thấy thái độ giận hờn của nhóc này.
*Chụt*
"Cảm ơn vì đã tha thứ cho anh nhé.". Sự tiếp xúc nhẹ nhàng của người nhấn mũi xuống gò má, trước khi rời ra ngồi thẳng người tại chỗ của mình, làm cho Dear liếc qua nhìn người lái đang đổi số trước khi cả 2 sẽ phải trễ hơn như vậy nữa.
"Dear nghe rồi đó...". Nghe mà cậu nói tới chắc không khỏi biết bao nhiêu tin nhắn thoại đó, rồi Dear nhỏ nhẹ nói tiếp.
"...Dear tin anh Porsche."
Tin rằng anh yêu Dear.
Và điều đó làm cho người trưởng thành to con đưa tay tới đặt lên cái đầu tròn tròn rồi lắc qua lắc lại một cách yêu thương.
"Đừng dễ thương hơn như vậy nữa chứ, chỉ bấy nhiêu thôi là anh muốn tiêu rồi."
Dear có thể thề rằng không có mắc cỡ đâu đó. Nhưng từ lúc đó, cậu cứ quay mặt tránh đi ra ngoài cửa sổ, rồi bóng phản chiếu lại làm cho cậu biết rằng mình đã kiềm nén nụ cười hết sức tới cỡ nào.
Đâu phải chỉ có mình anh tiêu đâu, Dear cũng điên cuồng yêu anh muốn chết rồi đây.
****************************************
Aston Martin đẹp đẽ tốn khoảng thời gian trên đường cao tốc hơn 1 tiếng đồng hồ, đã đậu phía trước tòa nhà khoa của người đang dùng vuốt tóc mình qua loa, miệng thì nói một cách gấp gáp.
"Anh đi làm kịp không vậy? Ngày mai Dear tự mình tới thì tốt hơn đó."
"Kịp... Giờ còn chưa 8 giờ nữa là. Em đó, dạo này chắc phải ngồi đợi tới giờ học lâu hơn một chút. Nếu tới trễ hơn như vậy, chắc anh sẽ không kịp.". Purin lắc đầu một chút, liếc nhìn đồng hồ đeo tay cho thấy rằng cậu vẫn chưa trễ. Và điều đó làm cho Dear quay qua mỉm cười khô khan, cảm thấy có lỗi sao sao ấy không biết.
"Thì Dear đang nói với anh rằng ngày mai Dear tự mình tới mà."
"Anh cũng đang nói với Dear rằng anh sẽ tới đón mà.". Chàng trai trả lời lại ngay lập tức, làm cho người lo lắng cho người chạy qua chạy lại một chút. Thừa nhận rằng cảm thấy vui khi nghe thấy như vậy. Nhưng mà nói thật nhé, cậu sợ anh Porsche sẽ chết trước khi làm cho mụ phù thủy ở nhà cậu thấy được sự thật lòng đó.
Purin đặt tay lên cái đầu tròn lần nữa, rồi vuốt mái tóc rối bù của nhóc nhỏ một cách nhẹ tay.
"Anh nói rồi. Người yêu anh, tại sao anh lại không tới đón được?"
Đừng có nhấn mạnh cái từ "người yêu" được không vậy, anh Porsche! Muốn thấy Dear nổ tung thành Koko Krunch luôn hả?
Thế nhưng, thay vì đáp trả, Dear lại ngẩng mặt lên nhìn anh trai cùng phòng đang chuyển trạng thái quan hệ sang cái khác bằng nụ cười khô khan, rồi khi anh Porsche di chuyển tới định hôn cậu lần nữa thì cậu chỉ biết đưa tay lên che miệng chính mình trước.
"Anh Porsche... Dear có chuyện muốn nói."
"Chuyện...?"
"Chuyện là chế Dream...". Purin không nhịn được mà cảm thấy rằng việc nghe thấy tên người bạn thân làm cho cậu nổi da gà sao sao ấy không biết, thế là phải nheo mắt lại, nhìn người chắc chắn đã bị chị gái mình xúi giục, quan sát thật kỹ và điều đó làm cho Dear nhanh chóng nói.
"Thì chuyện... ơ... người yêu đó anh. Chế Dream nói rằng anh Porsche nhảy giai đoạn. Khi mà... ơ... Dear thầm thích anh như điên một mình, tới khi anh Porsche nói yêu rồi làm người yêu với nhau, nó qua dễ dàng. Chế Dream nói rằng anh Porsche không thể hiện sự thật lòng ra cho Dear thấy. Chính vì vậy, nếu anh Porsche nói rằng chúng ta là người yêu với nhau thì hãy nói như thế này... Dear vẫn chưa nên dễ dãi mà quen với anh."
Chắc chết!
Purin rống lên trong lòng. Đáng lẽ cậu nên biết sẵn rằng Dream là người như thế nào. Nếu là chuyện liên quan tới em trai, người con gái này chắc chắn cắn không buông.
"Vậy Dear muốn anh làm thế nào?". Câu hỏi làm Dear ngẩng mặt lên nhìn vào mắt rồi trả lời với giọng ngây thơ.
"Nói thật nhé, Dear không biết.". Người nghe đang bực bội liền nở nụ cười ngay lập tức. Mặc dù biết rằng Dream đang gửi lời nhắn nói với cậu rằng... Cấm không được làm gì nhóc nhỏ cho tới khi bên đó hài lòng. Thế là chỉ nói đơn giản...
"Cũng được. Anh và Dear vẫn làm anh em với nhau như trước cũng được."
Purin thấy rằng chú chó con của cậu tái mặt rồi, tới nỗi phải cúi xuống để cho đôi mắt ngang bằng nhau rồi tiến tới hôn lên đôi môi đỏ.
"Và anh là người anh trai đặc biệt duy nhất có thể hôn đứa em trai này nhé... Như vậy ok không?". Dear chỉ có thể mím chặt môi, nhìn anh trai to con nhốt cậu lại tại chỗ ngồi như vậy. Đôi mắt to tròn thì chớp mắt lia lịa, trước khi 2 bên gò má nóng rực lên. Tới giờ mới hiểu được ý nghĩa.
Anh em quái gì mà hôn nhau được! Rồi đứa em trai như tao lại muốn bị hôn nữa chứ.
"Dear vừa là em vừa là chó con của anh luôn chứ gì?". Liếc mắt nhìn một chút, thế là thấy anh Porsche bật cười, tay thì lắc lư đầu cậu thật nhẹ. Và cậu cũng không phủ nhận được rằng mình thích sự tiếp xúc này.
"Đi học được rồi. Hôm nay mấy giờ tan? Để anh tới đón.". Purin chịu đổi chủ đề khi thấy rằng cậu đang chuẩn bị trễ. Và điều đó làm cho người nghe lắc đầu ngoắt ngoắt.
"Không cần đâu, anh Porsche. Lát Dear tan rồi tới đợi ở căn hộ cũng được. Chừng nào anh tan rồi hẳn chở Dear về.". Dear nói một cách e ngại làm cho Purin lặng đi suy nghĩ một chút khi mà cậu không dám chắc rằng hôm nay liệu có chuồn ra để tới đây được hay không. Thế nên khuôn mặt sắc sảo mới gật xuống một chút.
"Nhưng vậy cũng được... Cố gắng học nhé, nhóc nhỏ.". Người nghe gật đầu lúc mở cửa xe, nhưng lại lưỡng lự một chút rồi quay qua nói nhỏ tiếng.
"Anh Porsche cũng... cố gắng làm việc nhé.". Vừa nói xong thì bước xuống xe, đóng cửa xe cái ầm rồi chạy tóe bụi lên tòa nhà ngay lập tức, không nhịn được mà cảm thấy mắc cỡ. Thế nào ấy nhỉ? Cảm giác giống như người yêu với nhau sao sao ấy.
Hình ảnh làm Purin nở nụ cười rồi từ từ di chuyển xe ra khỏi chỗ đậu với cảm xúc tươi tắn hơn trước.
Thì đó, cậu nên nhanh chóng đi làm, có người chúc cho tới như vậy mà.
****************************************
"Sao rồi mày? Nghe đồn là tình trạng nặng lắm mà, không phải sao? Tại sao tao chỉ thấy người ngồi mỉm cười như người điên vậy?"
"Thằng Sun!". Dear ngẩng mặt lên từ game đang chơi trong điện thoại ngay lập tức, kịp thấy thằng bạn thân ném balô lên bàn, hơn nữa còn nhướng mày nhếch mắt với cậu, làm cho cậu nhấn dừng game trước khi mở miệng chửi.
"Thằng bạn xấu xa! Thằng bạn khốn nạn! Thằng bạn chết tiệt! Bạn mày khóc bán sống bán chết, mà mày mất tích đi đâu hả? Cái đồ nấm tươi!". Đúng vậy, cái người nên giận nhất bây giờ chính là thằng này. Tìm không ra, cậu suýt nữa đã điên chết. Nó lại láo lếu tắt máy nữa.
Lời chửi mắng mà Sun chỉ nói với nụ cười gian manh.
"Tao đi nuôi mèo."
"Hửm?". Dear nghĩ cậu với nó đang nói 2 chuyện khác nhau đó. Và dáng vẻ thắc mắc đó làm cho thằng Sun đẩy đầu cậu thật mạnh.
"Kệ đi, mày đừng biết... Rồi cái mày nói rằng tao không giúp đó, mày có biết rằng anh Porsche của mày tới chờ gặp tao bao nhiêu tiếng đồng hồ không? Hơn nữa tao còn bị chế Dream đe dọa nữa. Cuộc sống 2 ngày nay cứ như địa ngục. Mỗi lần điện thoại reo lên là kinh hãi, tưởng đâu sẽ được làm nam chính phim AV luôn rồi.". Thằng Sun quay lại chuyện cũ ngang xương, hơn nữa còn thở dài vào mặt cậu, nói cho cậu biết rằng cái người không giúp gì hết đó, nó đã gọi điện cho bạn bè tới nỗi suýt cháy máy để tìm xem cậu đang ở đâu.
"Hửm? Chế Dream đem clip đó ra dọa mày nữa?"
"Dù cho không có clip đó, mày nghĩ rằng chị gái mày không đe dọa được tao hả?... Tao thiệt không hiểu, chế Dream đáng sợ tới như vậy, tại sao anh Tawan vẫn chưa chịu thua cho rồi chứ.". Sun nói rồi làm vẻ mặt kinh hoàng. Anh trai cậu đeo đuổi chế Dream nhiều năm rồi đó. Và lỡ như mà đeo đuổi được thì...
Ngày đó thằng Sun này sẽ chuyển ra khỏi nhà!
Câu hỏi mà Dear lặng đi một chút rồi nói theo như bản thân thắc mắc.
"Ờ, tao cũng không hiểu. Tao cũng thấy anh Ryu ghét cái bản mặt mày muốn chết, tại sao mày vẫn đi theo ghẹo gan anh ấy như vậy nữa?"
"Mày không biết rồi. Anh Ryu của tao dễ thương hơn chế Dream như 2 thế giới..."
"Anh cùng mã số của tao trở thành của mày từ hồi nào vậy?"
Thằng Dear nó hỏi bởi vì thật sự không hiểu, dùng đôi mắt to to nhìn cậu ngây thơ như trước. Nhưng tại sao, người lỡ miệng nói cái gì đó ra lại khựng một chút trước khi mỉm cười tươi.
"À, à, ghen vì chồng cũ hở, vợ yêu dấu?". Dear thở dài vào mặt nó luôn và còn quét mắt nhìn đứa bạn thân từ đầu tới chân, rồi nhếch khóe miệng lên với dáng vẻ giống như hơn thế.
Thiệt chứ, ít có gan lắm. Từ hồi có anh Porsche chống lưng cho, tung cánh gan dạ ghê vậy đó mày.
"Mày có gì đọ lại anh Porsche? Tao hỏi mày đó. Hừ, anh Porsche của tao đẹp trai hơn, giàu hơn, tốt tính hơn, có con gái là Aston Martin luôn đó... Tao đi ghen vì mày làm cái ốc móng tay gì?". Dear nói một cách kiêu ngạo. Nó muốn chửi là lẳng lơ hay gì thì kệ mẹ nó. Ờ, tao hạnh phúc mà. Anh Porsche nói tao là người em trai đặc biệt đó.
Lời mà Sun chỉ khoanh tay rồi mỉm cười tươi.
"Ơ, mày thừa nhận rằng mày có chồng rồi hả?"
Kỳ này Dear chỉ biết khựng lại, cảm thấy gò má nóng nóng sao sao ấy bởi nụ cười trêu ghẹo của thằng Sun. Chắc nó đã biết rằng cậu và anh Porsche là gì với nhau. Nhưng khi bị nó nói rõ ràng ra rằng có chồng rồi... tự nhiên không dám nhìn vào mắt luôn.
"Mày... có ghê tởm tao không?". Thằng Sun chỉ biết làm vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng cậu thật sự sợ, nếu đứa bạn không chấp nhận được rằng cậu thích... con trai.
Dáng vẻ của thằng Dear làm người nhìn lắc đầu rồi đưa tay lên bao lấy vai, kéo nó vào ôm.
"Dear, mày và tao là bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi? Nếu tao ghê tởm mày ấy hả, thì tao không có chịu để cho ai ai chọc rằng mày và tao là người yêu với nhau đâu. Rồi nếu mày có 2 đứa em gái ở trong "Hiệp hội ủng hộ con trai lấy nhau" một cách chính thức như tao ấy hả, mấy chuyện này... đúng bình thường... Nghĩ nhiều quá.". Dù cho nó đẩy đầu cậu 1 cái, nhưng Dear vẫn mỉm cười.
"Vậy mày sẽ nói với Janjao và Bulan thế nào?"
"À, tao sẽ nói rằng mày có chồng mới giàu hơn nên bỏ tao.". Nó nói rồi cười lớn tiếng, làm cho Dear chau mày lại.
"Nghe đồn rằng tao chưa từng lấy mày làm chồng đó."
"Vậy thử không?". Thằng Sun làm vẻ mặt gian manh, hơn nữa còn định tiến tới kéo cậu qua ôm nữa kìa, làm cho Dear mỉm cười hung ác, tay thì vỗ đầu nó hết sức.
"Lấy chân tao đi ăn trước đi, thằng nấm tươi!"
Điệu bộ của 2 đứa bạn cãi nhau ở trên bàn phía dưới tòa nhà cùng với cười lớn tiếng làm cho người vừa bước vào khoa quay qua nhìn, rồi đổi đích đến từ phòng giảng đường sang 2 đứa bạn.
"Ơ, Dear, mày quay lại tựa vào ngực chồng cũ rồi?"
*Ngoắt*
"Chồng cũ cái gót ch... Thằng Shin-chan!!! Mày đi làm cái gì với đầu mày vậy!!!". Dear quay ngoắt qua định chửi cái tụi mỗi lần ở cạnh nhau đều tag team chọc cậu suốt thì lại há hốc mồm, nhìn người mới tới ở trong diện mạo khác trước hoàn toàn.
"Tao không có làm. Thợ làm tóc là người làm.". Rồi trả lời bình thường thì chắc không phải thằng Shin-chan đâu, nên nó mới nói như vậy rồi buông người ngồi xuống, không quan tâm ánh mắt của cậu đang nhìn chằm chằm cái đầu màu đỏ của nó.
Đúng vậy, thằng Shin-chan nhuộm tóc màu đỏ. Không đúng, có lẽ là màu đỏ lai đen, kiểu mà mỗi lần gặp nắng thì sẽ thành màu đỏ. Rồi ở bên tai trái nó còn có bông tai màu đen nhỏ. Từ lúc đầu nó đẹp trai sẵn rồi, khi nó làm như vậy thì sự nổi bật gấp mười, sự bad gấp trăm. Đảm bảo rằng cô nào
thích sự lưu manh như vậy mà không mê thằng này, thì thằng Dear này cho đạp (thằng Sun) luôn đó.
"Mày đi làm hồi nào vậy? H... Hôm qua..."
"Khi chồng mới mày chịu đem xe ra khỏi trước nhà tao thì tao đem xe ra khỏi nhà được. Thế nên tao đi dạo trung tâm mua sắm. Rồi tao cảm thấy chán tóc màu đen, thế nên quẹo vào tiệm làm tóc, nói với họ rằng nhuộm màu gì cũng được mà không phải màu đen."
Mày nổi tính nghệ sĩ quá mức rồi. Mày để cho người ta chọn đại màu giùm ấy hả!
Dear thật không muốn tin đâu đó, nhưng mặt mũi nó đã làm cho cậu tin hơn một nửa rồi, rằng người như thằng Shin-chan có thể làm được. Ngay cả thằng Sun cũng nhìn nó một cách chú ý.
"Hey, mày cũng xỏ lỗ tai nữa hả? Tao chưa từng để ý thấy luôn.". Thằng Sun nó cư xử như bình thường quá mức rồi. Cứ làm như chuyện đổi màu tóc không bằng chuyện nó xỏ lỗ tai vậy. Và thằng con lai thì nhún vai.
"Ờ, tao xỏ từ hồi trung học cơ sở rồi, nhưng lười sinh chuyện hồi vào họp cổ động nên không đeo. Sao vậy? Mày có hứng thú hay sao? Cần tao xỏ giùm không?"
"Thôi. Tao sợ bị uốn ván... Ờ, thấy mày nhuộm tóc màu này rồi Nam khôi khoa như tao chìm luôn.". Thằng Sun nói một cách buồn cười, kiểu không nghiêm túc cho lắm. Nhưng đúng như những gì nó nói, rằng bây giờ thằng Shin-chan đã nổi sẵn rồi, nó làm hành động nổi bật như vậy chắc sẽ nổi hơn trước nhiều lắm luôn. Nói tới thì mới để ý, nhóm bọn cậu bắt đầu rơi vào mắt nhìn của người ta nhiều quá mức rồi.
"Mày cũng nhuộm đi."
"Ờ, màu xanh lá được không mày?"
"Rồi cho thằng Dear nhuộm màu vàng?"
"Chuẩn luôn đó bạn.". 2 cái đứa này bắt đầu nói ngôn ngữ của tụi nó nữa rồi, làm cho Dear chỉ biết chau mày.
"Khoan, khoan. Tại sao tao phải là màu vàng?". Lời nói mà 2 cái đứa này quay ngoắt qua nhìn người vẫn chưa hiểu trò đùa, rồi ai nấy đều lắc đầu, cầm lấy sách vở của mình đứng lên.
"Để cho nó không hiểu gì tiếp đi mày."
"Ờ, người tầm thường không hiểu được thần thánh như tụi mình đâu."
"Hey, tụi mày nói tao nghe trước đã!!!". Dear chỉ có thể đứng dậy theo, hơn nữa còn chau mày nhăn nhó.
"Đỏ, xanh, vàng... Cái gì ta? Hửm?...". Rồi người thắc mắc liền khựng lại rồi hét lên theo sau lưng 2 đứa nghiệp chướng.
"TAO KHÔNG PHẢI ĐÈN TÍN HIỆU GIAO THÔNG ĐÂU ĐÓ!!!". Tiếng hét làm cho 2 người dẫn trước cười lớn và nhìn thằng lùn đang nhanh chóng chạy tới. Trong khi Dear thì cảm thấy an lòng một cách không tả được, đặc biệt là thằng Shin-chan không hỏi cậu câu nào, mặc dù nó biết hết mọi chuyện đã xảy ra.
Cảm ơn tụi mày nhiều nhé.
Dear chỉ có thể nói với chính mình trong lòng. Nói ra thì cũng mắc cỡ, rồi không khỏi bị cái tụi ma quỷ đó chọc ghẹo tới một sống một còn nữa kìa.
****************************************
Dear vừa mới tách ra với 2 đứa bạn thân, thằng Shin-chan thì có người tìm, còn thằng Sun nói rằng phải đi tìm đàn anh (?). Vào lúc đó có một người bước tới chỗ cậu cùng khuôn mặt trầm tĩnh, biểu trưng chính của phòng họp cổ động.
"Ơ, anh Oat! Xin chào ạ.". Khi gặp mặt anh Oat thì cậu liền nhớ ra rằng vẫn chưa cảm ơn việc chở về hồi tuần trước, mặc dù vẫn còn không hiểu rằng đã lên phòng ngủ như thế nào đi chăng nữa.
Dáng vẻ của đàn em đưa tay lên vái chào và mỉm cười tươi, nhìn cậu bằng đôi mắt ngây thơ, làm cho người làm đàn anh biết ngay rằng Dear không biết tối đó đã xảy ra chuyện gì.
"Tối đó... sao rồi?"
Nếu tao trả lời anh ấy rằng không biết, chỉ biết thức dậy cùng vết đầy cổ, liệu anh ấy có chửi tao điên không ta?
"Hehe, không biết ạ. Tối đó ngủ say như chết luôn. Dù sao cũng cảm ơn anh Oat lần nữa vì đã chở em về nhé... Hey!!!". Khi nói tới chỗ này, Dear liền trợn to mắt kêu vang lên, nhớ ra một chuyện ngay lập tức.
"Em quên đem áo anh tới trả."
Chết mẹ rồi! Tao đem áo anh Oat để ở đâu rồi ta?
Dear chỉ biết gãi đầu rẹt rẹt. Nhớ được rằng đem áo anh Oat để ở trong phòng, nhưng lại quên hoàn toàn rằng bây giờ nó ở đâu rồi. Làm mất là tiêu hoàn toàn luôn đó, có vẻ là áo khoác da thật nữa chứ.
Dáng vẻ của đàn em cố gắng nặn óc xem đã để áo cậu ở đâu, không hề làm cho Oat quan tâm bằng sự thắc mắc của chính mình nhiều ngày nay.
"Người tên Purin là gì với Dear?". Người nghe không kịp để ý rằng bây giờ anh Oat gọi cậu bằng tên thường gọi luôn rồi, bởi vì tên của người nào đó đã làm cho quay ngoắt qua một cách thắc mắc, rằng sao anh Oat lại có thể quen biết với anh Porsche được.
Sự thắc mắc thể hiện ra ánh mắt hơi rõ ràng một chút, nên anh Oat mới nói tiếp.
"Tại vì anh ta đợi đón ở tầng trệt.". Lời nói ngắn gọn làm cho người nghe mỉm cười tươi ngay lập tức. Nói thẳng ra rằng rất là tiếc vì tối đó không biết được anh Porsche đã đưa cậu lên ngủ bằng cách nào.
"Nếu anh không có cảm giác với Dear, anh sẽ không ôm, không hôn hay là tiếp xúc với em như tối hôm đó. Nếu anh không có cảm giác với Dear, anh không để lại vết trên người Dear vào tối đó đâu."
Ờ, muốn biết rằng anh Porsche để lại vết trên người Dear như thế nào, tư thế nào... Chết rồi, Dear! Mày lại nghĩ chuyện dê sòm nữa rồi.
"À, à, anh Porsche ấy ạ?". Miệng trả lời câu hỏi đàn anh, nhưng lòng thì nhớ về người được nhắc tới, tay thì gãi cổ một cách mắc cỡ và nhớ về câu nói hồi sáng.
"Anh Porsche là anh trai ạ." Và đôi khi cũng là chủ nhân của chó con nữa.
Dear vừa trả lời vừa buồn cười chính mình, không kịp để ý rằng câu trả lời này làm cho anh Oat nở ra nụ cười nhạt, giống như nhẹ nhõm ngay lập tức.
"Tốt rồi..."
"Anh nói gì ạ?". Dear chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn vào mắt, hỏi một cách khó hiểu, làm cho anh Oat chỉ lắc đầu.
"Không có gì... Định về phải không? Cần tôi chở về không?". Lời tình nguyện mà Dear nhanh chóng lắc đầu ngoắt ngoắt. Không có chê bai hay giận dỗi gì anh ấy đâu nhé, càng không ở trong phòng họp cổ động như vậy, cậu càng cảm thấy rằng anh Oat tốt bụng. Nhưng... mình đem áo anh Oat để ở đâu còn không biết nữa mà.
"Không cần chở đâu ạ. Bây giờ dễ tìm xe về. Còn áo, để ngày mai... à không, cỡ 2-3 ngày em đem trả nhé. Cho em giặt trước. Hehe!". Cho em xin thời gian đi tìm trước đã nhé. Đem nhét vào đâu rồi không biết nữa.
Anh Oat lặng đi một chút trước khi móc điện thoại ra.
"Vậy cho tôi xin số chút đi. Chừng nào được thì hẳn gọi tới cũng được."
"À, vâng, vâng. Được thôi ạ.". Kỳ này Dear nhanh chóng nói ra số điện thoại của mình ngay lập tức, mà không hề biết rằng đàn anh trước mặt đang có ý định tiến tới... đeo đuổi.
"Vậy em đi nhé... Xin chào anh ạ.". Trao đổi số xong xuôi, Dear liền đưa tay lên vái chào rồi chuồn đi khỏi ngay lập tức. Trong đầu chỉ có câu hỏi rằng: Tao đem áo anh ấy để ở đâu rồi ta? Nhưng đối với Oat thì...
"Chỉ là anh trai nhỉ!"
Là sự nhẹ nhõm khi mà người con trai đấm cậu đó chỉ là anh trai của người mà cậu để ý...
------------ End Chap 24 ------------