Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 11




Sau bữa trưa, Tiêu Chước không chần chừ lâu, cậu đi thẳng đến phòng làm việc làm thủ tục từ chức. Cậu chắc chắn phải nhận được số tiền lương mình đã đi làm mấy ngày qua.

Cũng may quản lý không hề làm khó Tiêu Chước về việc lương bổng, vẫn yêu cầu phòng tài vụ trả lương cho cậu.

Khi việc lương bổng đã được giải quyết xong, Tiêu Chước bèn lên tiếng hỏi tại sao ông ta lại sa thải mình.

Quản lý sững sờ, thì ra Tiêu Chước không biết chuyện gì đã xảy ra, ông ta đưa điện thoại cho Tiêu Chước, rồi giải thích đầu đuôi câu chuyện.

Nghe xong, Tiêu Chước nhướng mày, cậu chợt hiểu ra tại sao tối hôm qua Trịnh Kình lại lấy điện thoại di động của mình.

Cậu hỏi ngược lại quản lý: “Anh không tin tôi phải không?”

Quản lý nói một cách tuyệt tình: “Tôi có tin cậu hay không không quan trọng, quan trọng là những người còn lại, tóm lại, cả công ty không thể chỉ vì cậu mà bị mất uy tín được. Lương cậu cũng nhận rồi, mời cậu về cho, chuyện này không còn gì để bàn hết.”

Tiêu Chước nhìn người quản lý hôm qua vẫn đối xử rất thân thiện với mình, nhưng hôm nay đã quay ngoắt 180 độ mà trở mặt với mình, cậu nhất thời không biết nói gì nữa chỉ cười trừ. Từ xưa đến nay, loài người vẫn luôn là loài phức tạp khó hiểu như thế, thật sự  vẫn không hề thay đổi.

Cô gái tóc ngắn tính lương cho Tiêu Chước vẫn cảm thấy rất tiếc, không nỡ để Tiêu Chước ra đi, cô liên tục nói đỡ cho cậu, nhưng quản lý chẳng nghe lọt tai.

“Nè mấy người cũng nói đỡ vài câu đi chứ.” Cô gái tóc ngắn nhìn về phía những nhân viên giao hàng khác trong phòng, lo lắng nói: “Tiêu Chước chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy. Mấy ngày nay mọi người làm việc chung với cậu ấy, mọi người cũng không tin cậu ấy sao?”

Vài thanh niên giao hàng đứng gần đó chỉ biết nhìn nhau, một trong số họ lẩm bẩm: “Làm sao tụi tôi biết cậu ta có làm vậy hay không…”

Tiêu Chước cảm nhận được sự ghen tị và mừng thầm từ lời nói của anh ta.

Cảm xúc của loài người thay đổi xoành xoạch, trong khi yêu quái yêu ghét rõ ràng. Về mặt tình cảm, yêu quái luôn luôn kém xa so với loài người.

Sau khi nhận lương, Tiêu Chước đi thẳng ra khỏi công ty.

Ngay sau khi Tiêu Chước bước từ trong công ty ra.

Một cô gái tóc đen khác trước đây từng nói chuyện với Tiêu Chước đã mở điện thoại lên và bất ngờ nhìn thấy một đoạn video.

Là video xin lỗi công khai của hot girl mạng kia, người trước đây đã đổ lỗi cho Tiêu Chước. Trong video, Quả Cam không trang điểm, tóc tai xuề xòa, ăn mặc lôi thôi, khuôn mặt hốc hác, đâu còn dáng vẻ của hôm trước nữa.

Nhìn vào máy quay, cô ta xin lỗi Tiêu Chước với vẻ mặt suy sụp và hối hận, nói rằng tất cả do cô ta đã sai vì muốn dùng chuyện của shipper ra để gây sự chú ý. Cô ta nói rằng tất cả đều là lỗi của mình, vì cô ta đã chửi bới shipper trước, thậm chí còn vu khống việc cậu có thái độ xấu, đe dọa cô ta. Cô ta nói dối, shipper không làm gì cả, cậu chỉ đứng ở cửa và yêu cầu cô phải xin lỗi.

Cô ta vừa khóc vừa nói, trông rất suy sụp. Nhưng lúc này, tất cả những cư dân mạng xem đoạn video đó, đều không hề cảm thấy tội nghiệp cho cô ta một chút nào.

Cô gái tóc đen hơi sốc sau khi xem đoạn video, cô vội đưa đoạn video cho quản lý xem: “Tôi biết chắc chắn Tiêu Chước bị oan mà. Cậu ấy đã hăng hái làm việc nghĩa giúp người, trong khi chúng ta còn thêm dầu vào lửa, nếu người khác biết được sẽ nghĩ gì về chúng ta đây? ”

Người quản lý xem đoạn video, càng xem càng sốc, không ngờ tình thế lại lật ngược nhanh như vậy.

Ngay lúc này, ông ta bất ngờ nhận được cuộc gọi từ trụ sở công ty. Trụ sở biết Tiêu Chước đang làm ở chỗ này, họ đã cử người đến đây, chuẩn bị gặp Tiêu Chước, và thay mặt công ty thưởng cho cậu ít tiền thưởng để khẳng định tầm quan trọng của cậu.

Quản lý im lặng lắng nghe, nhưng trên trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi hột, lau mãi chẳng hết.

Cúp máy xong, ông ta lao nhanh ra ngoài. Cho dù dùng bất kỳ cách nào đi nữa, dù phải quỳ xuống cầu xin Tiêu Chước, cũng phải níu chân cậu lại.

Tất nhiên Tiêu Chước không định ở lại nữa, cậu từ chối người quản lý, rồi cậu lên xe điện bỏ đi, người quản lý đứng ngơ ngác trong gió, lo lắng không biết làm sao đối diện với sự chỉ trích từ trụ sở.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chước thu dọn đồ đạc đi làm ở công ty mới. Công ty mới là một khách sạn năm sao xa hoa sang trọng, tọa lạc tại khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất ở trung tâm thành phố, nhìn từ xa đã thấy một tòa nhà sừng sững, uy nghi tráng lệ.

Trương Khoa làm quản lý bộ phận ăn uống của khách sạn năm sao này, một lời anh ta nói ra ai cũng phải nghe theo răm rắp. Anh ta đích thân ra tiếp đón Tiêu Chước, sau đó gọi nhân viên đưa cậu đến bộ phận phục vụ ăn uống để báo cáo và làm quen với môi trường làm việc.

Người giám sát là một người phụ nữ cao ráo, nhanh nhẹn và dứt khoát, cô định giới thiệu tình hình chung của bộ phận ăn uống cho Tiêu Chước, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó cô nói rằng cô phải đi đâu đó có việc gấp.

Cô nhìn xung quanh, vừa thấy một chàng trai mập mạp hay cười đi qua, cô vội chạy đến gọi cậu ta lại và giới thiệu cho Tiêu Chước, nói sau này mọi người sẽ là đồng nghiệp và nhờ cậu ta giới thiệu tình hình bộ phận ăn uống thay mình.

Cậu ta tự giới thiệu mình tên là Chúc Hưu An, tích tình dễ chịu thân thiện. Cậu ta thấy Tiêu Chước quen quen, suy nghĩ một hồi, ngạc nhiên nói: “Cậu là anh chàng shipper nổi tiếng trên mạng đúng không? Tôi ngưỡng mộ cậu lắm, không ngờ hôm nay lại gặp được người thật”

Cậu ta vây quanh Tiêu Chước lải nhải nói rằng Tiêu Chước là một người tốt, cậu ta luôn tin Tiêu Chước không làm điều xấu, sau đó cậu ta tức giận đùng đùng muốn giúp Tiêu Chước đòi lại sự công bằng, còn nói rằng cô gái nổi tiếng kia không biết xấu hổ, giờ cô ta bị chặn rồi. Cô ta bị cả thế giới này mắng nhiếc cũng đáng đời cô ta.

Tiêu Chước nhìn một bộ nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết chuyện của cậu ta, chỉ đành cười ngắt lời: “Chúng ta bàn chuyện công việc trước được không?”

Chúc Hưu An chợt nhớ ra, gật đầu đồng ý lia lịa vừa vui vẻ nói chuyện vừa dắt Tiêu Chước đi dạo quanh nhà hàng. Khách sạn Gia Nguyên có bảy nhà hàng, bao gồm nhà hàng Trung Hoa, Pháp, Ý,… Tiêu Chước phục vụ ở nhà hàng Trung Hoa. Chúc Hưu An dẫn cậu đến nhà hàng Trung Hoa để chào hỏi, sau đó đến phòng nghỉ của họ.

Phòng nghỉ ở ngay bên cạnh khu ăn uống, rất gần, vì bật điều hòa nên khi bước vào sẽ cảm thấy rất mát, bên trong chỉ đơn giản có vài bộ bàn ghế, cửa sổ hướng ra ngoài ngay cửa khách sạn nên cậu có thể dễ dàng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Lúc Chúc Hưu An dẫn Tiêu Chước vào, bên trong còn một anh chàng rất đẹp trai đang ngồi, chỉ có điều da của anh ta bị phơi nắng thành ngăm đen, màu da trên người chênh lệch rất rõ ràng.

“Đổng Huy.” Chúc Hưu An cười chào người kia: “Đồng nghiệp mới đây, nhanh chào hỏi đi.”

Anh chàng đẹp trai tên Đổng Huy ngẩng đầu lên, anh ta có vẻ rất kiệm lời, giọng trầm trầm: “Xin chào.”

Tiêu Chước cũng mỉm cười chào lại.

Chúc Hưu An giải thích: “Cậu ấy là thế, ít nói, cũng không thích cười lắm, đối với ai cậu ta cũng như vậy, nhưng thực ra bụng dạ cậu ta rất tốt, tiếp xúc với cậu ta rồi thì cậu cũng biết thôi. Bộ phận phục vụ ăn uống của chúng ta mới bắt đầu triển khai mô hình bán đồ ăn mang đi trong tháng này thôi. Vì vậy, việc giao đồ ăn Trung Hoa chỉ dành cho ba người chúng ta. Chúng tôi rất hòa đồng, cậu cứ thỏa mái nha. Nếu cậu có gì không hiểu đừng ngần ngại hỏi tôi nhé. ”

“Nhưng cậu đẹp trai như vậy, sao không vào showbiz mà lại đi giao đồ ăn? Cậu nhìn Đổng Huy xem, như một ví dụ điển hình. Trước kia cậu ta vừa trẻ vừa đẹp trai. Từ khi đi giao đồ ăn, thì thành cục than đen mất rồi.”

Đổng Huy nói: “Cậu mới là cục than đen.”

Chúc Hưu An cười ngặt nghẽo.

Tiêu Chước nói: “Không sao, da của tôi không bị ăn nắng.”

Chúc Hưu An và Đổng Huy nhìn cậu với ánh mắt ghen tị. Tiêu Chước không khỏi bật cười, cậu cũng cảm thấy hai người đồng nghiệp mới này rất dễ gần.

Sau một thời gian làm quen với nhau, Chúc Hưu An đã nồng nhiệt mời Tiêu Chước: “Khách sạn của chúng ta cũng có ký túc xá cho nhân viên, điều kiện ký túc xá cũng tốt, nhưng ở chung thì chắc chắn hơi bất tiện. Nếu cậu không muốn ở ký túc xá cậu có thể ở ghép với tôi. Bạn cùng phòng của tôi mới chuyển đi vì đổi công việc, hiện giờ tôi đang cần thêm bạn ở ghép mới, ở chung cũng tiện mà đi làm cũng tiện, nghỉ phép cũng đi phượt chung với nhau.”

Tiêu Chước từ chối: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần đâu. Giờ tôi cũng đang sống với người khác, tôi chưa muốn chuyển đi.”

Chúc Hưu An bất ngờ: “Là ai vậy? Bạn gái hả?” Tiêu Chước đẹp trai như vậy có bạn gái là chuyện bình thường.

“Không.” Tiêu Chước giải thích: “Tôi sống ở nhà một người bạn, là đàn ông.”

“Ở nhà bạn bè rất bất tiện, tự mình sống cho thoải mái.”

“Đâu có. Tôi cảm thấy khá ổn đó chứ. Sống trong nhà anh ta tôi không cần phải trả tiền thuê nhà. Tôi ăn, tiêu của anh ta. Coi như anh ta đang nuôi tôi, anh ta cũng không phàn nàn gì về tôi cả.” Được lương thực dự trữ nuôi nói ra thì có hơi mất mặt, nhưng Tiêu Chước vẫn phải thừa nhận sự thật này, nhưng mỗi khi nhắc đến, cậu vẫn có chút ngượng ngùng không quen miệng.

Chúc Hưu An nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tiêu Chước, hơn nữa lại nghe thêm câu “anh ta đang nuôi tôi”, cậu ta chợt hiểu ra.

Cậu ta có vẻ khá bất ngờ, thở dài một tiếng “Ồ”, đôi mắt híp lại đầy ẩn ý, ​​làm động tác “OK” với Tiêu Chước, cười thâm thúy: “Không sao đâu. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Cậu đừng lo, chúng đều là những người có tư tưởng rất thoáng, sẽ không bao giờ có bất kỳ ý kiến về chuyện này đâu.”

Tiêu Chước: “?”

Bộ mình đã nói gì rồi sao? Sao ngay cả mình cũng không hiểu, mà Chúc Hưu An đã hiểu rồi?

*

Buổi sáng, Tiêu Chước đi theo Chúc Hưu An và Đổng Huy tìm hiểu quy trình làm việc và những thứ cần lưu ý, đến trưa mới chính thức bắt đầu công việc. Bởi vì trước đó Tiêu Chước đã từng đi giao hàng, mà công việc hiện tại của cậu cũng không khác gì lắm, nên không cần người khác chỉ dẫn nhiều.

Buổi trưa là giờ cao điểm giao đồ ăn, ba người phải giao rất nhiều đơn, hai người họ nghĩ Tiêu Chước còn là người mới, nên Chúc Hưu An và Đổng Huy đã đảm nhận gần hết đơn cần giao, chỉ để lại vài đơn nho nhỏ cho Tiêu Chước, còn là những nơi có địa chỉ rõ ràng và dễ giao, những đơn hàng khó tìm địa chỉ hai người bọn họ đều giành giao cả.

Tiêu Chước đặt riêng những món đồ phải giao, sau đó giao chúng theo thứ tự từng địa chỉ.

Bởi vì địa chỉ rõ ràng, hơn nữa đều là những khu dân cư thuận tiện giao hàng, nên Tiêu Chước đã giao gần hết, trong tay chỉ còn lại đơn hàng cuối cùng.

Địa chỉ của đơn đặt hàng này là khung dân cư Cẩm Hoa. Một nơi rất rộng rãi, vài ngôi nhà cao tầng, có hồ phun nước bên ngoài, cây xanh được trồng xung quanh. Nhưng người bảo vệ không cho đi xe đạp điện vào trong, nên Tiêu Chước đành xuống xe mang đồ ăn vào.

Cậu bước đến tòa nhà thứ ba theo như chỉ dẫn, gần đến nơi, cậu bất ngờ nhìn thấy một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ôm một chiếc hộp lớn trước mặt.

Nước da người thanh niên trắng trẻo, sạch sẽ, tóc hơi dài gần như che khuất đôi mắt, trông có vẻ là người lịch sự.

Cái hộp lớn mà anh ta đang cầm trông khá nặng, còn đang thở hổn hển nhễ nhại mồ hôi.

Ngay cả khi đi lên bậc thang, đôi chân của anh ta vẫn còn run run, người nghiêng ngã loạng choạng trông như sắp ngã tới nơi.

Người kia vừa nhìn thấy Tiêu Chước thì giật mình, nghiêng người lảo đảo suýt ngã, bất ngờ chiếc thùng các-tông được một bàn tay giữ lại.