Tên Tôi Là Romanov

Chương 33




Tôi đang bận hòa mình vào với bài hát thì Caris giựt mạnh tai nghe nhạc của tôi ra, chị cố làm một vẻ mặt nghiêm túc đến quá thể, nói thật, vẻ mặt đó chẳng hợp với chị tí nào.

- Tới giờ rồi – Caris nói – không định tiễn sao ?

- Chị với Ed cứ việc đi đi – tôi nói – em chẳng tội gì phải đưa tiễn hai người!

Tôi giành lại tai nghe từ tay chị rồi nhét vào tai, ngả người xuống ghế tựa.

- Được rồi – Caris nói – em không tiễn chắc chị phải tự khóa cổng lại rồi!

Cái suy nghĩ để Caris nhốt mình lại khiến tôi phải bật dậy gần như ngay lập tức. Làm gì có chuyện tôi để chị nhốt tôi lại bằng một bức từ trường khỉ gió của chị chứ! Nếu có chuyện gì bất chắc xảy ra tôi còn phải ra ngoài chứ, tôi không có nói là chuyện gì xảy ra ở bên trong nhà, mà ý nói chuyện xảy ra ở bên ngoài. Nếu Caris có ý định sinh sự với gia đình tôi thì chắc tôi chẳng thể nhắm mắt làm ngơ được. Phải nói luôn Caris là một người nghiện thách đấu, và là một kẻ thắng cuộc siêu xấu tính. Chị sẽ thách đấu với những người mà chị biết rõ không có khả năng chiến thắng chỉ vì chị ghét họ, hoặc đơn giản là do Caris thấy chán. Trên đấu trường không bao giờ Caris nương tay với đối thủ, nên nếu có án mạng xảy ra thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.

- Hề hề - tôi cười – em đùa ý mà…em tiễn, em tiễn.

- Muộn rồi cưng – Caris nói rồi biến mất ngay tắp lự.

Và khi tôi kịp chạy ra cửa sổ thì đã thấy một tấm trường lực đang được hình thành. Trường lực đó nhốt tôi trong một vòng trong, không, một vòm bát úp thì đúng hơn.

Có vẻ như tôi sẽ kẹt ở đây một lát vậy nên sẽ rất nhàm chán nếu không có gì để làm, mà bây giờ tôi lại chẳng thể nghĩ được cái gì ngoài việc Caris và Ed đang làm cái gì, vậy nên việc theo dõi họ sẽ là lựa chọn hàng đầu, nếu không muốn nói là duy nhất.

Tạm thời, hôm nay bể bơi trong phòng tập luyện sẽ được sử dụng vào một mục đích cao cả hơn, đó là làm thiết bị theo dõi Caris và Ed.

Ba mươi phút sau.

Tuyệt vời, phép thuật của tôi hoàn toàn không có tác dụng.

...

Caris và Ed đã (cố tình) bỏ lỡ bữa tiệc hoành tráng, khi hai người tới lâu đài của nhà Romanov thì cuộc chiến đã kết thúc từ lâu. Xác chết của đội quân quỷ la liệt khắp nơi, màu đỏ của máu nhuộm đỏ cả một cánh đồng rộng lớn, mùi máu tanh bao trùm không gian. Cảnh tượng chết chóc này có lẽ sẽ dễ dàng khiến người ta khiếp sợ, nhưng với Caris và Edward những hình ảnh này đã trở thành thông lệ trong suốt gần hai nghìn năm qua. Những cái xác dần thưa thớt dần khi chị em Avok tiến gần hơn tới lâu đời Romanov.

Caris hiên ngang đi vào cổng chính của lâu đài, những ánh mắt thù địch đang dần hướng về phía hai người.

- Em có cần tấn công không? – Ed hỏi.

- Sẽ chẳng vui tý nào nếu phải đấu với những kẻ không đáng – Caris nói.

Edward biết những người lính bảo vệ của nhà Romanov chẳng đáng là gì cậu hay chị cậu nhưng những ánh mắt khát máu đó thật sự khiến cậu cảm thấy chẳng lành. Cậu không muốn phải xuống tay với những người vô tội, cho dù họ tấn công cậu trước. Sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp có thể đến nếu có thêm người phải ngã xuống. Ed trong thế phòng thủ trong suốt quãng đường từ cổng tới khi hai người đến trước cầu thang dẫn lên cửa vào lâu đài, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, không ai tấn công họ, cũng chẳng có ai ngăn cản họ.

Một nhóm người đang đứng chụm đầu vào nhau ở đầu kia của cầu thang, bọn họ chẳng có vẻ gì là biết tới sự hiện diện của chị em Avok. Sẽ thật là thiếu sót nếu Caris bỏ qua màn chào hỏi chủ nhà.

- Marice – Caris nói – đã lâu không gặp.

Từ trong nhóm người, một cô gái có mái tóc đỏ trầm bước lên phía trước. Marice chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi gặp mặt Caris, cô đã biết trước chị ta sẽ đến.

- Caris – Marice nói – Chị tới rồi!

- Cô đang mong tôi đúng không ? – Caris nói.

- Hình phạt là gì? – Marice hỏi.

- Chết.

Những người còn lại ở phía sau nghe vậy liền tiến đến gần hơn Marice, họ muốn bảo vệ cô. Salazar tới đứng bên cạnh Marice, một tay anh ta quàng tay ôm lấy cô, tay kia anh nắm tay đứa con trai bảy tuổi. Marice quay lại mỉm cười với anh rồi gỡ tay anh ra khỏi bả vai mình, cô tiến xuống dưới những bậc thang và dừng lại ngay trước mặt Caris.

- Em sẵn sàng rồi – Marice nói.

- Marice Romanov. Theo phán quyết của những tổng lãnh tối cao, cô sẽ lãnh tội chết vì đã cấu kết với kẻ thù của chúng ta để hãm hại chính gia đình mình, và giết chết cha mình – Edward dõng dạc tuyên bố.

Caris rút một con dao ra từ cái túi nhỏ chị cột ở đùi bên phải, con dao găm có lưỡi sắc và nhọn, gần cán dao còn có răng cưa. Marice cắn chặt răng khi Caris vạch mũi dao trước môi của cô.

- Án tử hình lẽ ra thuộc về cô – Caris thì thầm với Marice – Nhưng nhờ em gái cô, chúng tôi đã quyết định giết kẻ thực sự đáng chết. Tên tội phạm thực sự.

Marice hoảng sợ khi thấy đầu mũi tên của Edward nâng lên. Khi cô quay lại cũng là khi Ed buông dây. Và Salazar ngã lăn xuống những bậc cầu thang. Chết. “Cám ơn Edward !” – tôi nghĩ.

Ed chắc đã cố tình bỏ lại thẻ bài giam hãm linh hồn để tôi có lý do tới lâu đời Romanov, sẽ chẳng thể kiếm được một lý do tốt hơn thế này đâu. Nếu anh ta đã có ý định giúp tôi khi bỏ lại thẻ bài thì ắt hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn cho tôi một lối ra khỏi “nhà giam” này. Tôi chạy đi kiểm tra từng ngóc ngách trong trung tâm tập luyện nhưng chẳng có gì khác lạ. Chẳng còn gì để tôi kiếm ở đây nữa, tôi liền bấm thang máy lên tầng.

Bắt đầu từ phòng khách. Tôi đảo mắt nhìn qua một lượt phòng khách trước khi dừng lại trên cái trường kỷ bọc nhung đã sờn, trên đó là một mẩu giấy nhỏ gấp tư, đó chính là thần chú hóa giải từ trường. Ed đã “ban” cho tôi một ân huệ để về nhà, và tôi biết ơn anh vì điều đó. Nhưng ngay lúc này đây, tôi có đủ mọi thứ để lên đường mà tôi lại do dự. Chính tôi cũng không biết đến đó có phải là điều nên làm hay không. Nhưng có một điều mà tôi hoàn toàn chắc chắn, là tôi muốn gặp họ, tôi muốn thực sự nhìn thấy họ bằng xương bằng thịt, chứ không phải qua những tấm gương theo dõi, hay trong những giấc mơ. Điều tôi muốn hơn cả, là tôi muốn gặp anh, tôi muốn gặp Hansel, cho dù bây giờ anh đã quá xa tầm với của tôi.



Chỉ bằng một lần chuyển dịch đơn giản, tôi đã có mặt trong khu vườn trước của lâu đài, hoặc là những gì còn sót lại của khu vườn. Khung cảnh xung quanh thật tang thương, xác chết của những con quỷ nằm la liệt, trong số đó còn có những người lính của gia tộc. Tất cả đều đã chết.

Tôi “hạ cánh” ở một vị trí “an toàn”, cách nơi Caris và Edward đứng tầm chục mét. Điều đầu tiên khiến tôi chú ý chính là thân hình bất động của Salazar dưới chân cầu thang, sau đó đến tiếng khóc của Marice và đứa trẻ. Chỉ khi tôi nghe tiếng Caris gọi, tôi mới sực tỉnh.

- Venus – Caris nói – chị tưởng chúng ta thỏa thuận em sẽ ở “nhà”.

- Đúng là em có thỏa thuận thế - vừa nói tôi vừa tiến nhanh về phía chị - Nhưng chị bỏ quên cái này – tôi đưa thẻ bài cho Caris.

- Ồ đúng rồi – Caris nói – Chị “quên” mất – Chị liếc Ed đầy trách móc.

Tôi nhìn xuống Marice đang quỳ xuống ôm lấy Salazar khóc lóc thảm thiết, rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn nhóm người, đã bị Caris khống chế bằng ma thuật khiến họ biết “cư xử” hơn, đang đứng trên cao. Tôi để ý thấy ánh mắt đau thương của đứa trẻ mất cha, ánh mắt kinh ngạc của Hazel, Wave, Erowyn và Piter, những ánh mắt đó hết nhìn tôi lại nhìn chị em Caris rồi đến Marice. Nhưng chỉ riêng có ánh mắt của Hansel làm tôi bối rối, ánh mắt đó là sự pha trộn của nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, chúng đang khiến chính anh phải bối rối.

- Chúng ta xong việc chưa nhỉ? – Caris hỏi tôi.

Tôi không hề biết mình đã nhìn Hansel rất lâu cho tới khi Caris kéo tôi lại với thế giới hiện thực.

- Chị là chỉ huy mà – tôi nói – ra lệnh hành động đi.

- Được – Caris đưa mắt lên nhìn đứa trẻ đang ôm chặt chân một người phụ nữ trẻ tôi-ước-gì-tôi-không-biết-cô-ta – mang thằng bé đi.

- KHÔNG! – Marice gào thét.

Chị sẽ chạy về phía đứa trẻ, bảo vệ nó nếu như không bị Caris kìm chặt. Ed không chút do dự xông thẳng về phía đứa bé mặc những người lính ra sức ngăn cản, anh chỉ đơn giản đẩy họ qua một bên để mở đường cho anh. Những người lính thì dễ dàng, nhưng còn những người đang đứng trên đó, những người đang rút gươm, dương cung ra chống lại anh? Edward sẽ không làm hại họ, anh và Caris đã hứa với tôi sẽ chỉ giết kẻ cần giết, còn lại sẽ không động đến một sợi tóc của họ trước đó, vậy thì anh sẽ làm gì?

- Venus – Caris gọi – Giúp Ed – chị ra lệnh.

Đôi cánh trắng muốt như thiên thần, mà Caris nói chị rất ngưỡng mộ, của tôi dang ra, nó đẩy tôi bay lên, xông thẳng về phía Hazel. Cô bạn kinh ngạc khi bị tôi, người bạn thân nhất của cổ, tấn công. Tôi cố gắng không làm cô bị thương, tôi chỉ tạm thời làm tê liệt mọi chi giác của cô. Và tôi cũng làm điều tương tự với những người khác, để tạo cơ hội cho Ed bồng thằng bé đi.

Sẽ chẳng có gì lạ nếu đứa trẻ đó chống cự lại, vậy nên chúng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài cách ‘‘cho’’ thằng bé tạm thời ngủ một giấc. Caris đánh ngất Marice sau khi chị ta thả tay chị ra. Tôi và Ed bồng đứa bé chạy về phía chị.

- Nhiệm vụ hoàn thành – Caris nói.

- Có nhất thiết phải mang đứa bé đi không – Ed nói – thằng bé cần…

- Vì cái thỏa thuận này mà Venus đã phải ký vào bản hợp đồng gấp đôi thời kỳ phục vụ tổng lãnh tối cao – Caris nói – Em muốn con bé phải chịu phạt thêm một trăm năm nữa sao ?

- Không – Ed nói.

- Chúng ta đi thôi – tôi nói.

- ĐỨNG LẠI – Hansel quát.

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, điều gì đó nguy hiểm nên đã quay lại nhìn. May mắn thay con dao đầu tiên rít lên rượt qua phía bên phải nên tôi dễ dàng đẩy nó ra, với sự-giúp-đỡ của ‘‘một chút’’ gió. Theo phản xạ tự vệ tôi dương cung lên ngắm thẳng về phía Hansel. Nhưng khi nhận ra mục tiêu là anh, tôi do dự, rồi hạ cung xuống. Tôi chỉ biết xoay người ứng phó khi con dao thứ hai lao đến. Nó sượt qua trán của tôi, tạo một vết cắt làm máu tràn xuống khiến mắt tôi nhòa đi. Miệng tôi lúc này đang bị lấp đầy bởi một mùi tanh lợm.

- TRANSPORT – Caris thực hiện phép dịch chuyển trước khi con dao thứ ba lao tới.

Tôi không biết liệu có phải mình nhìn lầm hay không nhưng hình như tôi đã thấy thứ gì đó ươn ướt đang trực trào ra ở khóe mắt của anh. Hansel khóc vì tôi sao ?