Tôn Noãn Tịch rời đi khỏi ban công. Trong lòng nặng trĩu những tâm sự.
Cô thật sự không thể phủ nhận được cô đã từng có thời gian yêu đương cùng người đó, đã từng rất thân với người đó, ai bảo người đó từng là "anh trai " cô, người đó từng là chỗ dựa vững chắc của cô, người đó từng bên cạnh cô không rời, người đó quan tâm cô vui buồn... Ai bảo người đó từng là mối tình đầu của cô, là người cô yêu suốt 4 năm trời, làm anh trai cô suốt 15 năm rồi.
Người đó có ấn tượng sâu sắc với cô như vậy sao lại có thể quên đi được. Nói " quên " thật sự rất gạt người.
Cô thật sự muốn buông bỏ mối tình chết này đi nhưng không thể cũng không buông nổi.
Buông ra rồi làm sao cô còn cảm thấy tình thương của anh trong 15 năm qua? Buông ra rồi còn đâu những yêu thương 4 năm ấy? Tất cả đều là ảo giác? Không! Tất cả những quá khứ đó, người con trai ngày nào đó giờ chỉ là cái bóng còn sót lại.
Thử hỏi Tôn Noãn cô có nên buông?
Buông đi, nhớ nhung gì người làm mình tổn thương!