Dương Phong quay đầu. Không phải anh cố ý nghe lén mọi chuyện mà chỉ là... Lên đây gọi Tôn Noãn Tịch đến giờ phút mở tiệc.
Tôn Noãn Tịch chạy xuống nhà, nước mắt có chút ngưng đọng trên bề phấn. Vì sao cô lại khóc chứ, khóc cho một tên bội bạc. Thử nghĩ xem bản thân khi đặt trọn niềm tin, tinh thần lẫn mọi sự tin tưởng, nhưng người làm chỗ dựa để nhận mọi sự ủy thạc từ cô bỗng chốc ngoảnh mặt, bội bạc làm sao!
Tôn Noãn Tịch trang điểm lại liền đi ra sân nhỏ đằng sau nhà
Tiệc nhỏ trang trí rất hoành tráng. Cũng giống như bấy nhiêu năm, nơi đây vẫn là nói tổ chức một buổi tiệc nhỏ, vẫn trang hoàng lấp lánh của đèn nháy, vẫn những người bạn thân thiết như Viên Băng Nghiên, Nhạc Ly Khả, Tề Tử Ân, Lôi Tử Cách... Vẫn là những con người ngày xưa nhưng giờ đây ai cũng có chí hướng riêng biệt. Bọn họ biết chắp vá cuộc sống hơn trước, so với lũ trẻ ngày ngày rong ruổi cùng tuổi thơ thì bây giờ lại phải gắng sức chạy theo thời gian.
Trước mắt mỗi người đều là con đường dài, đầy chông gai, ai biết trước con đường mình đi là gai hay hoa hồng? Chỉ tự mình trải qua mới hiểu được!
Buổi tiệc năm nay thêm một người, bớt một người.
Dương Phong, Lục Triển Bách.
Nghe nói chỉ cần một tuần nữa anh ấy sẽ sang Anh. Một đất nước có nền văn minh, kỉ cương, trình độ học vấn cao. Nơi đó có lẽ hợp với Lục Triển Bách. Ngoái đi ngoái lại anh vẫn là con người thần sắc lãnh đạm, lanh lùng, học một hiểu mười, vẫn là nên đi theo tiêu chí để hoàn thành giấc mơ của anh. Còn đối với cô đất nước Anh rất xa vời cư nhiên nhìn Lục Triển Bách sẽ rất xa vời...
Năm nay là sinh nhật thứ 19 của cô. Sinh nhật thứ 2 không có anh.
Một cô bé thanh mai không có trúc mã đón sinh nhật đã là năm 1 tuổi và 19 tuổi...
Đến năm 20 tuổi...
21 tuổi...
22 tuổi...
Đến lúc cô tốt nghiệp đại học! Anh vẫn ở xa cô đến vạn dặm cây số...
Nhưng lại có một người mạo hiểm bỏ sự nghiệp tương lai mà về đây với cô.
Cảm động?
Cảm động lắm chứ. Nhưng cô lại thấy áy náy với người đàn ông đã bỏ ra khoảng thời gian quý giá ấy theo đuổi cô. Mà cô... Vẫn không thể thích nổi người ấy...