Đã mấy ngày trôi qua Tôn Noãn Tịch cùng Lục Triển Bách chiến tranh lạnh, đếm ra cũng đã hơn 5 ngày lận. Thật là!
Tôn Noãn Tịch sau khi nhận công việc làm thêm giết thời gian chính là làm giáo viên phụ cho lớp phụ đạo ngày trước cô đã học. Đây là bộ môn mà lắm đứa trẻ yêu thích a!
Cô Ninh vẫn là người dạy những con người đó. Tuy số lượng học sinh ngày càng nhiều, nhân những ngày học trò cũ ' xuất sắc' của cô đang ở nhà, cô Ninh liền mang cô em tới đây để dạy 80 đứa trẻ này!
Vì thế Tôn Noãn Tịch hoàn toàn không có thời gian rảnh.
Điều này chính là cái sai lầm tai hại cực lớn trong đời của Lý Mộc Hiên! Bà thật sự muốn gắn bó hai đứa lại nhưng càng lúc càng thấy mù quáng mà thôi! Thật điên đầu! Nhất thể Tôn Noãn Tịch cũng không muốn xin nghỉ việc tại đấy, những đứa trẻ ở đó rất đáng yêu, dễ thương khiến Tôn Noãn Tịch không thể nào rời xa chúng!
.....
Ông Tôn lúc này cảm giác như bỏ viên đá xuống vậy. Nhẹ nhõm! Ông lúc trước ghét tên này bao nhiên bây giờ liền càng ghét bấy nhiêu! Tên tiểu tử đó chỉ suốt ngày trêu tức con ông, dạng này cuối cùng cũng chỉ làm một tên công tử bột trong nhà kính mà thôi!
..........
Hôm nay cũng như mọi hôm, Tôn Noãn Tịch về đến nhà cũng là vào 7 giờ tối. Trời lúc này vẫn còn sáng a!
Chạy đến chỗ cổng. Khóa rồi?
Cô nhấc điện thoại lên. Bên kia chuyền tới giọng nữ trung niên.
- Mẹ! Sao bố mẹ đi đâu mà lại khóa cổng vậy?
Lý Mộc Hiên đầu bên kia đáp lại
- Bố mẹ cùng chú dì Lục đi chơi. Con cố gắng sang bên nhà Tiểu Bách lấy chìa khóa nha!
Lý Mộc Hiên đầu bên tắt phụt như không muốn nói thêm điều gì!
A! Sang bên đó sao?
Tôn Noãn Tịch trong phút chót cuối cùng cũng chấp nhận sang.
Nhấn chiếc chuông cửa. Lần nữa.... Lần nữa.... A cô tức lắm rồi đó!
Cuối cùng bên trong truyền đến thanh âm mở cửa.
Lục Triển Bách mang trên mình bộ áo ngủ. Hừm! Vẫn điển trai như ngày thường nha!
Tôn Noãn Tịch mất mấy giây đứng hình rồi sau đó nhớ lại mục đích của mình sang đây.
- Em sang để tìm chìa khóa nhà!
Lục Triển Bách một lần nữa ngẩn người.
- Chìa khóa nhà em liên quan gì nhà anh?
Lục Triển Bách hỏi dường như có chút mờ ám!
- Mẹ em nói mẹ em để chìa khóa bên này! Anh cho em vào tìm chìa khóa!
Tôn Noãn Tịch điên tiết lên. Tên này thật sự đấm mới tỉnh ngủ?
Lục Triển Bách nhường đường cho Tôn Noãn Tịch.
Sau một hồi tìm kiếm, đến lục tung cả cái nhà lên. Tôn Noãn Tịch đành ngồi bó tay chịu chói!
Cô ngồi thẫn thờ một lúc. A! Còn cái cửa sổ!
Cô đi lên phòng của Lục Triển Bách cái cánh cửa thân yêu của cô đây mà! Chắc chắn nó sẽ rộng mở mà đón cô a!
Mất hết niềm tin rồi! Cánh cửa đó cuối cùng cũng không mở cho cô!
Bất lực, tuyệt vọng dường như những tâm trạng tồi tệ đều đổ dồn lên đầu của cô gái tên Tôn Noãn Tịch này!
Cô quay lại chính là khuôn mặt thối kia.
Suy nghĩ một chút a! Viên Băng Nghiên thì vẫn ở kí túc xá của trường, Nhạc Ly Khả chắc giờ đang đi chơi cùng Tề Tử Ân đây mà!
Tuyệt vọng. Bây giờ chỉ còn cầu xon cái tên bạn trai này thôi!
- Anh Lục! Anh cho em ở nhờ một đêm a!