Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 53: Lựa chọn đại học!




Thời gian cứ thế trôi đi, hai kì nghỉ hè cũng lần lượt tới. Hai năm học cũng lao đến gõ cửa. Ừm! Năm nay Tôn Noãn Tịch cô học lớp 12!

Thời gian trôi nhanh không tưởng. Mới ngày náo cô cùng Lục Triển Bách còn là đứa trẻ con cáu sé nhau đến lúc yêu đương đã hơn hai năm trời.

Cô trở thành học sinh cuối cấp lần thứ 3 trong đời.

Cô mang trong mình niềm tin cùng hi vọng đến trước cổng trường cao trung A.

Phải! Hôm nay cô thi. Chính là kì thi quan trọng nhất mà cô có. Lần này chính là quyết định số mệnh!

Tôn Noãn Tịch đứng trước phòng thi, trong lòng không ngừng lo lắng cùng bất an mặc dù Lục Triển Bách đã nhiệt tình dạy cô từ trường S về.

Ai đứng trước cánh cửa số mệnh mà chẳng lo?

Cuối cùng, bước chân kiên quyết kia bước vào căn phòng. Cô lúc này nhận thấy căn phòng học thường ngày hóa ra trong từng hoàn cảnh nó lại có một sức mạnh đạc biệt như vậy.

Dần dà cuối cùng tiếng chuông vào cũng vang... Trên trang giấy thi này chính là thứ mà cô phải cưng chiều.

Đường đến đại học còn xa lắm!

...

Ba tiếng trôi qua, tiếng chuông một lần nữa làm con người hoảng sợ. Cái chuông chết tiệt sao lại làm người ta đau khổ như thế?

Tôn Noãn Tịch cất bước ra sau trường. Ở đây chính là nơi tập bóng rổ mà mấy năm Lục Triển Bách đều tập ở đây.

Cô quay về phía ấy, đôi chân cũng như hai năm trước tiếng đến chỗ tập luyện bóng rổ với cơ hội tìm được bóng dáng của anh!

Cái gì thúc đẩy cô dữ vậy?

Cô không biết, chỉ thuận theo tự nhiên?

Đến lại gần chỗ ghế đá cô nhìn thấy một đại soái ca cực đẹp đang quay tấm lưng rộng rãi về phía cô.

A! Không được! Cô không thể mê trai như thế. Lục Triển Bách sẽ giận đó!

Đúng lúc đại nam thần xoay lưng, trên gương mặt có ý cười đùa như biết đằng sau mình cô bé kia đang làm gì!

Tôn Noãn Tịch nhìn thấy đại soái kia chợt khựng lại.

Chẳng phải từ đây đến đại học S rất xa sao? Sao Lục Triển Bách lại ở đây?

Lục Triển Bách tiến lại gần...

- Tịch! Sáng sớm anh quên nói với em rằng ' chúc em thi tốt ' bây giờ nói có được không nhỉ?

Lục Triển Bách nhẹ nhàng cúi xuống. Cô gái này thật sự không cao được chút nào so với tháng trước?

- Anh nói bây giờ có tác dụng gì?

Cô phụng phịu mặt mũi. Nhưng thực chất trong lòng đang vui đến phát điên khi anh từ đại học S về đây với cô a!

Lục Triển Bách không chịu dừng lại.

- Nếu không chúc cái này thì chúc cái kia!

- Bạn trai em chúc em ' thi được vào đại học S '!

Lục Triển Bách này cũng coi là quá phô trương đi. Lặn lội từ a về đây cuối cùng cũng chỉ vì mục đích này mà thôi?

- Em không nhận lời chúc mừng của anh đâu! Em không muốn đi vào đại học S!

Cô bước đi bỏ mặc đằng sau gương mặt đần thúi của yên nào đó.

Lục Triển Bách vội vàng đuổi theo.

- Tại sao lại không thi vào đó?

Đùa à! Anh đã bỏ cả nguyên cái đại học to đùng kia để đi đến bách khoa S. Số điểm của đại học S cũng bình thường thi thật sự cũng không dễ cũng không khó. Đây là ngôi trường đứng thứ 3 của nguyên cái thành phố này. Đâu dễ ăn?

Anh đã thi vào trong đó đương nhiên sẽ biết được rằng Tôn Noãn Tịch thừa sức có thể vào được đại học S nếu cứ như cái đà học này!

- Em không muốn! Lỡ đâu trượt thì sao? Em nghĩ nên nộp hồ sơ tại đại học K hơn!

Cái gì? Đại học K? Có nhầm không? Cô gái của cậu muốn học cùng với mấy người không quen biết? Đùa!

- Em! Em nên suy nghĩ lại đi!

Lục Triển Bách theo đường về nhà ở trấn Z không ngừng khuyên nhủ Tôn Noãn Tịch! Nhưng đằng nào Tôn Noãn Tịch cũng không nhận lời!

Suốt cả buổi đêm ấy cô và Lục Triển Bách dằng co nhau một hồi cuối cùng chiến tranh lạnh!

Ai nha! Thật điên đầu mà!

- --------------------------

700 phiếu sẽ ra chap nha!