Buổi concert đã kết thúc được nửa giờ, nhưng tiếng hét chói tai vẫn loáng thoáng truyền đến phòng nghỉ sau hậu trường.
Tiêu Huyền đã thay quần áo xong, đang nhắm mắt tựa vào ghế salon như đang ngủ để thợ trang điểm tẩy trang cho mình.
Tạ Tiểu Vũ đứng cách đó không xa thấp thỏm ôm cây ghi ta bảo bối của hắn. Tuy rằng chỉ mới làm vài ngày nhưng vẫn rất khó để tin rằng Tiêu Huyền thật sự đang ở trước mặt.
Khuôn mặt đẹp trai quý báu của boss sau khi được tẩy trang cẩn thận mới mở mắt ra.
Thấy trợ lý ngốc của mình lén lút chơi đàn ghi ta, bộ dáng giống như sắc lang nhìn thấy đại mỹ nữ, nhân lúc nhàm chán hỏi: "Cậu biết đàn à?"
Tạ Tiểu Vũ như bị dọa, hoàn hồn nói lắp: "Không, không biết... em tự luyện thôi ạ."
Tiêu Huyền hát mệt, lấy cậu tiêu khiển chút: "Hát hai câu tôi nghe thử xem."
Trước mặt thần tượng mà múa rìu qua mắt thợ, đây không phải là việc ai cũng có gan làm, cũng may thần kinh Tạ Tiểu Vũ khá thô nên hứng khởi hỏi: "Vậy có thể dùng ghi ta của anh không?"
Tiêu Huyền thoáng giật mình rồi sau đó gật đầu.
Tạ Tiểu Vũ hắng giọng chỉnh lại âm thanh, nói nhỏ: "Bài này em tự viết..."
Vừa dứt lời thì cất giọng hát.
Âm thanh non nớt mà run rẩy vang khắp phòng nghỉ.
Các thợ trang điểm không nhịn cười được: "Tiểu Vũ, cậu hát như vậy thật sự khủng b0 lắm đó. Cậu làm trợ lý của boss tốt xấu gì cũng phải học làm sao để không lạc nhịp chứ."
Đứa ngốc lập tức co quắp dừng lại: "Khó nghe vậy sao?"
Thợ trang điểm cười: "Không phải khó nghe..."
Nét mặt Tạ Tiểu Vũ mới tốt lên một chút.
Cô ấy bổ sung thêm: "Giống như tiếng mèo kêu thảm thiết khi nhảy xuống CCTV vậy ha ha ha. Tiêu Huyền tôi đi đây."
Cô đùa với đứa ngốc xong bèn đeo túi trang điểm rồi đi khuất sau cửa.
Trong phòng khôi phục yên lặng.
Tiêu Huyền vẫn đang dựa vào ghế salon lẳng lặng nhìn Tạ Tiểu Vũ.
Đứa ngốc ngượng ngùng cất đàn ghi ta âm thầm chờ mong nhận được chút an ủi.
Cuối cùng boss cũng chịu mở miệng, nhưng sức sát thương thì hơn người khác nhiều.
Hắn nói: "Sau này đừng hát trước mặt tôi."
Trên đường về không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiêu Huyền vẫn luôn tỏa ra khí lạnh, đêm nay có thêm khuôn mặt người sống chớ đến gần của Tạ Tiểu Vũ, chỉ có hơn chứ không kém Tiêu Huyền bao nhiêu.
Khuôn mặt thanh tú trắng bệch, tuy không lộ ra nhiều biểu cảm nhưng những ngón tay bất giác nắm chặt lại với nhau.
Lần đầu tiên Tiêu Huyền có lòng tốt bảo tài xế chở cậu về nhà, âm thầm quan sát một hồi cuối cùng vẫn hỏi nhỏ: "Cậu giận à?"
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu: "Không có."
Boss rủ mắt: "Vậy thì tốt rồi. Tôi nghĩ cậu không nghe nổi lời thật lòng."
Tâm tình Tạ Tiểu Vũ vừa mới tốt hơn lập tức hạ xuống, cậu hơi khổ sở nói: "Em vẫn luôn muốn hát cho anh nghe..."
Tiêu Huyền nhướng chân mày.
Tạ Tiểu Vũ cười nhạt: "Khi còn học cấp hai, ngày nào chúng ta cũng luyện đàn với nhau. Anh học rất nhanh, giọng hát lại hay, em không theo kịp anh... ha ha. Dù sao anh cũng quên hết rồi."
Tiêu Huyền trầm mặc một lúc mới nói: "Chuyện trước kia, tôi không nhớ gì cả."
Tạ Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Huyền giải thích: "Không phải mất trí nhớ, mà là gặp quá nhiều chuyện không vui. Tôi phải gặp bác sĩ tâm lý để thôi miên."
Đây là chuyện riêng, sẽ không có ai vô duyên mà truy hỏi đến cùng, Tạ Tiểu Vũ bình tĩnh gật đầu cười nói: "Bây giờ anh sống hạnh phúc hơn trước kia là tốt rồi."
Tiêu Huyền không để ý đến cậu, quay đầu nhìn về cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ: "Ngày mốt Giang Bạch về rồi."
Cho nên công việc trợ lý chưa đạt được thành tích gì đã kết thúc rồi.
Tạ Tiểu Vũ hơi mất mác gật đầu, không lên tiếng.
Boss lại hạ lệnh: "Ngày mai tới nhà tôi, quét dọn nhà cửa."
Tạ Tiểu Vũ lầm bầm: "Không phải nhà của anh có giúp việc sao..."
Boss trừng mắt nhìn cậu: "Phòng ghi âm không thể để họ vào."
Phòng ghi âm... Tạ Tiểu Vũ chớp mắt.
Tiêu Huyền cho mình vào phòng ghi âm!?
Tâm trạng suy sụp của đứa ngốc loáng một cái bay sạch, chỉ chú tâm ngắm nhìn thần tượng nhà mình.
Tiêu Huyền miễn cưỡng vui vẻ kết thúc câu chuyện, nhắm mắt lại bổ sung giấc ngủ không bao giờ đủ giấc của mình.
Hôm nay cửa hàng sửa xe của Hạ Duy làm ăn khá khẩm nên anh và bạn bè đi ăn mừng đến khuya mới mang thân mình nồng nặc mùi rượu trở về.
Anh thấy Tạ Tiểu Vũ đang ngốc nghếch ngồi trên ghê sô pha xem TV, lập tức kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay cậu không tập hát?"
Tạ Tiểu Vũ ngẩng đầu: "Cậu gạt tôi. Tôi hát không hay chút nào."
Hạ Duy sờ đầu: "Không có, tôi thật sự thấy hay. Ai nói gì cậu rồi?"
Tạ Tiểu Vũ nhíu mày than thở: "Người ta nói tôi, tôi hát như tiếng mèo kêu thảm thiết khi rớt khỏi tòa CCTV..."
Nghe vậy Hạ Duy không nhịn được bật cười, sau đó mới chỉnh lại biểu cảm của mình: "Không cần để ý đến những lời đó, tin tưởng vào bản thân."
Tạ Tiểu Vũ tự ti cúi đầu: "Nhưng mà mỗi ngày tôi gặp rất nhiều người mới, bọn họ giỏi hơn tôi nhiều lắm những vẫn không thể ra CD..."
Hạ Duy ngồi xuống ghế sô pha an ủi: "Ai nói vậy! Cậu thấy đám người trên TV quái dị kia vừa hát vừa nhảy, cậu giỏi hơn họ nhiều, vừa biết hát vừa biết soạn nhạc. Một ngày nào đó sẽ được mọi người biết đến thôi."
Tạ Tiểu Vũ đặc biệt dễ bị người khác lay động, huống chi bạn bè động viên chân thành như vậy, cậu dao động nói: "Thật không?"
Hạ Duy cười sảng khoái: "Đương nhiên là thật rồi."
Tạ Tiểu Vũ gật đầu, không nói chuyện nữa, quay đầu về phía TV.
Hạ Duy vỗ cậu khích lệ: "Tiếp tục cố gắng, tôi vẫn chờ ngày cậu ra mắt đó."
Cuối cùng Tạ Tiểu Vũ cũng nở nụ cười: "E là tới lúc đó cậu đã già rồi."
Hạ Duy nói: "Trễ thế nào cũng không cần gấp. Đó là ước mơ của cậu mà."
Phòng khách nhỏ mộc mạc, bỗng nhiên vì mấy câu nói này mà ấm áp hẳn lên.
Trái tim bị đả kích của Tạ Tiểu Vũ lại tràn ngập năng lượng.
Ước mơ à, là từ ngữ đẹp đến cỡ nào.
Con người tới hai mươi lăm tuổi vẫn nhớ tới nó, có lẽ không phải là người thông minh.
Đã đi qua khỏi tường nam (*) vẫn không biết phải quay đầu, thật sự không biết sẽ đi hướng nào.
(*) tường nam: trong câu "không đụng tường nam không quay đầu" – chỉ người cố chấp, cứng đầu, giống câu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ",
"Quao..." Vừa đẩy cửa vào, Tạ Tiểu Vũ nhìn thấy rất nhiều đàn ghi ta, piano cùng với thiết bị ghi âm, nhịn không được phát ra tiếng cảm thán, ánh mắt lấp lánh phát sáng như đang nhìn thấy núi vàng núi bạc.
Boss rủ mắt hơi không tin tưởng nhìn cậu: "Đừng đụng bậy bạ. Lau sạch sàn nhà với bàn là được."
Tạ Tiểu Vũ khẩn trương gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Tiêu Huyền quan sát cậu mấy lần, mới yên lặng xoay người đi tắm.
Ngay khi được tự do cậu lập tức chạy vào, ngó trái ngó phải nhìn tất cả đồ vật xung quanh vài lần, sau đó mới ngồi xuống chịu khó lau sàn.
Tuy cậu ngốc nhưng lại không hề sợ phiền toái, mặc dù tốc độ chậm hơn người khác rất nhiều nhưng tất cả đồ vật đều được cậu lau kỹ. Cuối cùng khi cậu đang lau vết nước bẩn trên bàn, Tiêu Huyền với mái tóc ẩm ướt bước ra.
Hắn hài lòng nhìn sàn nhà sáng bóng, sau đó ánh mắt dừng lại trên tay Tạ Tiểu Vũ, vội vã đến gần hỏi: "Phổ nhạc của tôi đâu?"
Tạ Tiểu Vũ hoảng sợ, nhanh chóng cầm lấy cặp tài liệu đưa cho hắn.
Tiêu Huyền sốt ruột lục lọi vài cái: "Không phải, nó là một tờ giấy."
Tạ Tiểu Vũ cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra tờ giấy dơ bẩn dính đầy cà phê, trên đó là những dòng chữ viết ngoáy lộn xộn như gà bới.
Tạ Tiểu Vũ chỉ ra ngoài cửa nhỏ giọng: "Hình như em bỏ rồi."
Tiêu Huyền lập tức điên lên: "Ai cho cậu ném. Đó là ca khúc mới của tôi, cậu mau lấy về cho tôi."
Tạ Tiểu Vũ nhanh chóng di chuyển hai chân, chạy tới thùng rác bên ngoài biệt thự.
Cậu thở hổn hển mở cửa sắt, nhìn thấy xe chở rác đang khởi động.
Tạ Tiểu Vũ chạy nhanh gào to: "Đợi một chút, đợi một chút —"
Đáng tiếc người ta không nghe thấy, tiếng động cơ ầm ầm chạy thẳng về phía đường chính.
Tạ Tiểu Vũ vội vàng dùng hết sức đuổi theo cuối cùng cũng từ bỏ.
Chờ đến khi cậu chạy về mở thùng rác ra tìm lại, trong đó không còn gì hết.
"Cậu có thể làm được việc không hả? Dọn phòng cũng làm mất đồ." Người lúc nào cũng hờ hững như Tiêu Huyền rốt cuộc cũng bị chọc tức, đẩy ngã đồ vật, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên thôi.
Tạ Tiểu Vũ biết mình sai, rụt cổ không dám hé răng.
Sản phẩm sáng tác không giống những thứ khác, nó thường là ý tưởng nhất thời không thể nào tạo ra thêm một tác phẩm giống vậy, huống chi sắp hết thời gian sáng tác bài mới.
Tiêu Huyền rõ ràng tức giận tới cực điểm: "Chuyện khác tôi sẽ không chửi cậu nhưng có phải cậu bị nhược trí không, vất đồ của người khác cũng không hỏi một câu?"
Tạ Tiểu Vũ lẩm bẩm: "Em thấy nó bẩn giống đồ bỏ đi..."
Tiêu Huyền nổi cáu: "Tôi thấy cậu giống đồ bỏ đi hơn, lớn chừng này rồi mà sao ngu quá vậy. Báo cáo thì làm không xong, còn vất nhạc phổ của tôi. Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."
Toàn bộ kiên trì bay sạch, cảnh boss phát điên đuổi người tiếp tục xuất hiện lần nữa.
Tuy rằng Tạ Tiểu Vũ đã làm sai nhưng vẫn thấy rất tủi thân, cậu buồn bã nhìn Tiêu Huyền, không nói gì chạy xuống lầu, cả căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Cảm xúc thay đổi nhanh chóng khiến Tiêu Huyền chóng mặt.
Hắn cũng không còn tâm trạng viết bài hát mới, ném vỡ bức tượng thủy tinh trên bàn do fan tặng, lạnh mặt đi vào phòng ngủ.
Ai ngờ chạng vạng tối, tiếng chuông cửa biệt thự bỗng nhiên vang lên, boss mơ mơ màng màng đứng dậy, tâm trạng hoàn toàn không tốt ấn nút loa phát hỏi: "Tìm ai?"
Âm thanh uất ức của Tạ Tiểu Vũ truyền đến: "Là... là em. Em tìm được nhạc phổ của anh rồi."
Tiêu Huyền mệt mỏi một lúc lâu không lên tiếng, rồi sau đó mới cau mày xuống lầu mở cửa.
Kết quả Tạ Tiểu Vũ bẩn thỉu cả người đứng đó, giơ tờ giấy bẩn hơn mình nói: "Trả anh."
Còn có mùi hôi tanh kỳ lạ kèm theo.
Tiêu Huyền ghét bỏ lui về sau vài bước: "Cậu đã làm gì?"
Vậy mà Tạ Tiểu Vũ rất vui vẻ: "Em gọi cho trạm thu gom rác, bảo khi nào chiếc xe kia về thì ngăn lại giùm, em tìm cả một ngày cuối cùng cũng tìm được. Ha ha ha."
Sắc mặt boss biến đổi không ngừng, hắn che mũi: "Cậu đợi ở đây."
Rồi sau đó vội vàng chạy vào phòng bếp tìm cái túi bảo quản thực phẩm ném cho Tạ Tiểu Vũ: "Bỏ vào trong."
Sau đó lại vội vã chạy lên lầu lấy drap giường ném qua: "Bọc người cậu lại, đến phòng tắm, không được dùng phòng tắm của tôi."
Tạ Tiểu Vũ thấy hắn không giống nói đùa, đành phải nghe theo, bỏ nhạc phổ vào túi rồi đặt lên sàn, sau đó lấy drap giường bọc mình lại như con chuột túi rồi nhảy một mạch lên lầu hai.
Boss vô cùng khiết phích, nhưng lại tiếc nhạc phổ bảo bối của mình, buồn bã ngồi ở cửa, chờ tên quỷ dơ bẩn kia tắm xong xử lý tất cả mấy thứ dơ bẩn ngoài này.