Đêm giao thừa là thời gian cả thị trấn yên tĩnh nhất.
Tại trấn nhỏ không sầm uất ở Đông Bắc này, hiển nhiên ánh đèn cũng không sáng như Bắc Kinh.
Tạ Tiểu Vũ vẫn luôn im lặng đi theo Tiêu Huyền, gió lạnh thổi qua khiến cậu rụt cổ nhưng không hề cảm thấy lạnh.
Bởi vì từ nãy đến giờ, Tiêu Huyền vẫn đang nắm lấy tay cậu không buông.
Không biết qua bao lâu, Tạ Tiểu Vũ lén nhìn gò má nghiêm túc của Tiêu Huyền, cuối cùng không nhịn được nói: "Em xin lỗi, em không thể cho anh một mùa Tết vui vẻ..."
Tiêu Huyền lạnh lùng hỏi: "Sao em cứ nói xin lỗi mãi vậy?"
Tạ Tiểu Vũ không có cách trả lời vấn đề này.
Tiêu Huyền lại thở dài: "Tôi chỉ là không chịu nổi ba em đối xử với em như vậy, nghĩ tới thì không cách nào giữ bình tĩnh."
Nét buồn bã thoáng hiện trên mặt Tạ Tiểu Vũ, nhưng cậu vẫn kiên trì nói: "Dù sao ông ấy cũng là ba em."
Tiêu Huyền muốn nói lại thôi, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Thôi không nhắc nữa. Tôi đã khiến bữa cơm tất niên thành ra như vậy, có lẽ giờ họ cũng không dễ chịu gì."
Tạ Tiểu Vũ nhớ lại đủ loại biểu hiện của mọi người lúc đó, cậu cong khóe môi không lý do: "Cho nên chúng ta cũng không có nhà để về rồi. Đêm ba mươi Tết mà phải để bụng đói đứng ngoài đường."
Tiêu Huyền hỏi: "Em đói?"
Hắn vừa dứt lời thì vội vàng lục ví tiền trống rỗng, nhìn các thẻ hội viên mà buồn bực: "Mấy cái này đều ở Bắc Kinh, tôi đoán chắc không có chi nhánh ở đây."
Tạ Tiểu Vũ cảm thấy buồn cười, cũng lục tìm khắp người, cuối cùng lấy ra mấy tờ tiền lẻ nhăn nheo: "Ví tiền của em cũng ở nhà hàng rồi..."
Bọn họ nhìn nhau không nói lời nào.
Xem ra làm ngầu cũng phải trả giá thật lớn.
Hai chai nước suối, một gói bánh quy giòn.
Tất cả tài sản của boss và đứa ngốc cũng chỉ mua được những thứ này.
Hai người không có gì làm nên ngồi trên ghế dài ở quảng trường, Tiêu Huyền uống mấy ngụm nước, rũ mắt nhìn bóng tối ngẩn người.
Tạ Tiểu Vũ từ sáng sớm đã bận rộn, đến bây giờ đói lả rồi, nhưng cắn một miếng bánh vẫn không quên hỏi: "Sao anh không ăn?"
Tiêu Huyền nghiêng đầu nhìn cậu, rồi sau đó cắn xuống miếng bánh mà đứa ngốc đang ăn, động tác thân mật không khác gì tình nhân.
Tạ Tiểu Vũ đỏ mặt mất khả năng nói chuyện, dùng im lặng đối diện tất cả.
Tiêu Huyền lắc lắc chai nước bỗng nhiên nói: "Em vẫn chưa trả lời tôi."
Tạ Tiểu Vũ ngây ra: "Trả lời gì?"
Tiêu Huyền không nhắc, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng cậu.
Lúc này, Tạ Tiểu Vũ mới ý thức là boss đã tuyên bố một tin chấn động ở trước mặt nhiều người.
Cậu rất xấu hổ, ngay cả ngón tay cũng hơi run lên, cúi đầu nói: "Anh đừng đùa nữa. Anh là đại minh tinh, như vậy không tốt..."
"Có tốt không tôi hiểu rõ hơn em." Tiêu Huyền cắt ngang do dự lưỡng lự của cậu.
Mặt Tạ Tiểu Vũ nóng lên, thật sự không nói ra được câu trả lời, chỉ ước gì mình có thể rút vào trong khe đá trốn đi.
Tiêu Huyền ép sát, chợt nâng mặt cậu lên hỏi một lần nữa: "Cho nên, em có đồng ý hẹn hò với anh không?"
Tạ Tiểu Vũ không lên tiếng.
Tiêu Huyền lại hỏi: "Có đồng ý... trở thành người yêu của anh không?"
Hơi thở ấm áp kề bên, Tạ Tiểu Vũ nhớ tới những ký ức xưa, hốc mắt hơi ướt: "Anh không cảm thấy em chỉ là một người hâm mộ thôi sao. Đối với em... anh quá xa vời."
Tiêu Huyền buông lỏng tay, rồi sau đó ôm chặt đứa ngốc vào lòng, nói một cách dịu dàng: "Anh sẽ cố gắng trở thành người chân thật nhất trong cuộc sống của em."
Tạ Tiểu Vũ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của hắn, cuối cùng sợ sệt nhưng giọng nói rất rõ ràng: "... Em đồng ý."
Tiêu Huyền khẽ vu0t ve khuôn mặt của Tạ Tiểu Vũ, đôi mắt hắn dịu dàng lạ thường, rồi sau đó nụ cười xinh đẹp dần hiện ra.
Không biết là ai chủ động, nụ hôn đến một cách tự nhiên.
Chân thành hơn bao giờ hết.
Tạ Tiểu Vũ ôm lấy cổ Tiêu Huyền, trong hơi thở giao thoa của hai người mà ch4m rãi nhắm mắt.
Lúc này đây, cậu không thể nhìn thấy pháo hoa sáng chói đang bắn trên trời.
Nhưng cảnh sắc đẹp hơn, mê người hơn đã chiếm cứ mỗi góc trong tâm hồn nhỏ bé nhưng đơn thuần kia.
Đêm càng lúc càng khuya.
Tạ Tiểu Vũ luôn là đứa bé ngoan cuối cùng vẫn kéo Tiêu Huyền về nhà bà nội, vừa đi vừa khuyên: "Anh nhịn chút nha, đừng để cả anh lẫn họ đều khó xử."
Tiêu Huyền rất bất đắc dĩ: "Vấn đề không phải anh nhịn hay không, là em..."
Tạ Tiểu Vũ mở to mắt: "Em không sao."
Tiêu Huyền đứng ở cửa khu nhà im lặng.
Tạ Tiểu Vũ nhỏ tiếng bổ sung thêm: "Em không muốn để bà nội buồn. Tuổi bà đã lớn rồi."
Bởi vì người bà đó đối xử với đứa ngốc không tệ, lúc này Tiêu Huyền mới thay đổi chủ ý: "Được rồi, nhưng nếu ba em còn mắng nữa, ngày mai chúng ta sẽ về Bắc Kinh ngay."
Tạ Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, kéo tay của hắn nhanh chóng cất bước.
Khi về đến trước nhà, bọn họ phát hiện bà nội đang được Tạ Tiểu Uẩn đỡ, đứng dưới tuyết ngẩng đầu trông mong.
Vừa thấy hai người, bà vội vàng đi lại gần: "Hai đứa đi đâu vậy? Đêm giao thừa cũng không biết về nhà, bọn họ đi xung quanh tìm các con đấy."
Tạ Tiểu Vũ ngăn trước mặt Tiêu Huyền nói: "Xin lỗi bà nội."
Bà thở dài: "Đừng cãi nhau nữa. Ông nội con đang dạy ba con rồi, con lên nhà phối hợp với ông coi như hết chuyện."
"Xin lỗi."
Đứng trong phòng sách, câu xin lỗi này là Tiêu Huyền nói. Đáng tiếc, dáng người hắn cao lại ngẩng đầu, hoàn toàn không nhìn ra vẻ áy náy gì cả.
Ba Tạ bị ông nội mắng một trận, cũng không còn dám mượn rượu làm càn, đen mặt gật đầu rồi trở về phòng.
Bà nội bưng sủi cảo nóng hổi đi vào: "Được rồi, Tiểu Vũ mau đi tắm đi. Con coi con lạnh đến run cầm cập rồi kìa."
Đứa ngốc rất không yên lòng nhìn hai ông bà và Tiêu Huyền, hơi do dự.
Tiêu Huyền nắm lấy tay cậu nói: "Đi đi, anh sẽ không nổi giận nữa."
Nghe vậy, Tạ Tiểu Vũ mới lo lắng ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Bà nội trả lại xấp nhân dân tệ và thẻ tín dụng đã lau khô cho Tiêu Huyền: "Con đó, thật sự nóng tính quá. Tiền kiếm không dễ, về sau đừng lãng phí như vậy nữa."
Tiêu Huyền không nhận, cũng không đáp lại.
Bà nội đành phải đặt phong thư lrên bàn: "Tiểu Vũ đã lớn rồi, cũng không ở bên cạnh bà, bà không quản được quá nhiều. Nếu con chịu đối xử tốt với thằng bé thì bà cũng yên tâm. Thằng bé ở trong nhà này, ngay từ đầu đã rất đáng thương."
Tiêu Huyền nói: "Con biết. Con sẽ đối xử tốt với em ấy."
Bà không nói tiếp vấn đề này, đưa đũa cho Tiêu Huyền: "Ăn chút đi. Không thể tiếp đón con thật tốt, bọn ta cũng rất áy náy."
Tiêu Huyền trầm mặc nhận lấy đôi đũa, nhìn thức ăn ấm áp trước mặt, hắn cảm nhận được một loại xa cách khắc cốt ghi tâm.
Không biết nguyên nhân, nhưng trạng thái rời rạc ở gia đình Tạ Tiểu Vũ khiến hắn mơ hồ có thể cảm động lây.
Giống như những chán ghét và bài xích kia đã từng xảy ra trên người mình.
Ngày nghỉ lễ còn lại chợt trở nên không có ý nghĩa gì.
Tiêu Huyền ở thêm hai ngày thì đặt vé máy bay, dẫn đứa ngốc không biết gì rời khỏi nhà ông bà.
Ba mẹ Tạ Tiểu Vũ không có thái độ gì như mọi khi. Bọn họ và Tạ Tiểu Uẩn thông minh xinh đẹp, chính là tồn tại nguyên chỉnh không có thiếu sót..
Chỉ có ông bà nội có lòng, cho Tạ Tiểu Vũ rất nhiều đặc sản, dặn tới dặn lui kêu anh họ cậu đưa hai người lên xe buýt.
Đến sân bay hiện đại rộng rãi lại thoáng đãng, nghe tiếng nhân viên thông báo chuyến bay truyền ra trong loa phát thanh, mới khiến người ta cảm giác rằng tất cả quen thuộc đã trở lại rồi.
Tiêu Huyền vẫn hóa trang, ở phòng VIP đọc báo giết thời gian.
Tạ Tiểu Vũ thì chạy tới chạy lui, mua đồ uống lại mua trái cây như thể đang rất bận.
Cuối cùng, Tiêu Huyền chóng mặt ấn đứa ngốc ngồi xuống ghế sô pha: "Em ngồi yên chút có đươc không? Anh cũng không có kêu em tới làm việc."
Tạ Tiểu Vũ cười cười: "Em quen rồi."
Đôi con ngươi xinh đẹp của Tiêu Huyền cách một lớp kính mát quan sát cậu sau đó trêu chọc: "Cuối cùng cũng chịu mặc rồi à?"
Tạ Tiểu Vũ sờ bộ quần áo mới trên người mà boss tặng, thẹn thùng trả lời: "Năm mới rồi mà..."
Tiêu Huyền không để đứa ngốc khó xử hơn, chỉ cười nhẹ.
Tạ Tiểu Vũ đưa quả táo mới rửa sạch cho hắn: "Anh ăn đi."
Tiêu Huyền không cầm, hỏi ngược lại: "Em nên gọi anh là gì?"
Tạ Tiểu Vũ sửng sốt một hồi, rồi sau đó vội nói: "Tiêu Huyền..."
Boss cũng không để ý đến chuyện sẽ có người ngẫu nhiên vào phòng, hắn nâng cằm Tạ Tiểu Vũ hôn cậu một cái, rồi sau đó tựa vào ghế tiếp tục đọc báo: "Vợ thật ngốc, em tự mình ăn đi."
Tạ Tiểu Vũ nhất thời nghẹn đỏ mặt, không nói ra được nửa lời.
Bây giờ boss đột nhiên tốt bụng càng khiến cậu tay chân luống cuống, dễ hốt hoảng hơn lúc boss lạnh lùng, hà khắc.
Thật ra cẩn thận nghĩ lại, chúng ta là những người đã trưởng thành, nhưng những món đồ mình có lại không được bao nhiêu.
Người may mắn sẽ có ngôi nhà ấm áp. Mà phần lớn mọi người lại một thân một mình cô đơn sống trong thành phố, mang mặt nạ theo thói quen mà trải qua một cuộc sống cô độc của chính mình.
Cho nên bên cạnh có thể có người yêu bầu bạn, thật sự là một chuyện hạnh phúc.
Tuy rằng sự dè dặt khiến lời hứa bị cách trở.
Mặc dù, bất an trộn lẫn với ngọt ngào.
Nhưng lúc bước đi, lúc ăn cơm, lúc ngủ, trong lơ đãng nhìn thấy ánh mắt của người kia, sẽ cảm thấy thật ra tất cả đều đã đủ rồi.