"Hình như em quên đường rồi." Tạ Tiểu Vũ bối rối đứng ở ngã tư đường rộng rãi, buồn bực thở dài.
Tiêu Huyền cầm túi của siêu thị, gương mặt bình tĩnh: "Tôi cũng không nhớ."
Hai người bị bà nội sai đi mua mấy chai nước, nhưng đứa ngốc đi phía trước, đi mãi đi mãi mà không tìm được nhà ở đâu.
Đây là khu phát triển, lại đang trong thời gian gần Tết nên giờ đây nơi này không khác vùng hoang vu là bao.
Tạ Tiểu Vũ sợ Tiêu Huyền mất hứng, kéo túi nylon: "Để em cầm cho..."
Tiêu Huyền rụt tay lại, không để đứa ngốc đụng vào túi đồ uống, mà đụng trúng ngón tay lạnh băng của hắn.
Có lẽ ẩn ý trong đôi mắt xinh đẹp kia quá sâu, khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau khiến mặt Tạ Tiểu Vũ đỏ bừng.
Gần đây luôn như thế này, càng lúc cậu càng vụng về khi ở trước mặt Tiêu Huyền, nhịp tim bỗng đập nhanh vô cùng, giống như là bị bệnh vậy.
Nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Tạ Tiểu Vũ đang cúi thấp, Tiêu Huyền chợt có cảm giác rất quen thuộc, giống như cảnh tượng này đã sớm cắm rể trong trí nhớ hắn, một cảm giác ấm áp nhưng đã bị thời gian gột rửa.
Hắn cúi người, bất thình lình hôn Tạ Tiểu Vũ ngay trên đường.
Đứa ngốc ngây thơ mém chút nữa bị hắn hù chạy qua bên kia đường, cậu lùi về sau vài bước che mặt nói: "Anh, anh..."
"Anh" một lúc lâu cũng không thể nói hết câu.
Tiêu Huyền nhẹ giọng hỏi: "Có gì muốn hỏi tôi không?"
Tạ Tiểu Vũ nghi ngờ lắc đầu.
Tiêu Huyền lại hỏi: "Thật sự không có?"
Tiêu Huyền nghiêng mặt sang một bên thở dài: "Đi về thôi."
Nói xong cũng tự đi về đường phía Tây.
Tạ Tiểu Vũ nhanh chóng đuổi theo: "Anh nhớ nhà bà nội ở đâu hả. Sao anh không nói sớm?"
Nhưng boss không để ý đến cậu nữa.
Bởi vì rất nhiều họ hàng cũng về chúc Tết ông bà, nên vào đêm ba mươi nhà họ Tạ quyết định đặt một phòng ăn riêng ở nhà hàng. Những thanh kẹo hạt thông trong căn phòng có đủ mặt thành viên cả bốn đời nhà họ Tạ được mấy đứa nhỏ yêu thích kinh khủng. Tiêu Huyền là khách quý, đương nhiên phải ngồi cùng ông nội. Tạ Tiểu Vũ cũng nhờ vậy mà được thơm lây, sợ hãi ngồi ở chỗ được chú ý nhất trên bàn, không dám nói chuyện.
Thật không biết người nhà này bị làm sao. Rõ ràng rất thân thiết với nhau, nhưng đến lượt đứa ngốc, không phải khiển trách thì là cười nhạo, chỉ có ông bà nội coi như che chở cậu, mới không để Tạ Tiểu Vũ bị ức hiếp.
Tiêu Huyền rất không vừa mắt bọn họ, nhân lúc thức ăn chưa mang lên bèn lấy cớ trốn ra khỏi phòng vào phòng rửa tay tìm không gian riêng để làm dịu cái đầu.
Nào ngờ còn chưa thả lỏng tinh thần, thì có người ngoài ý muốn gõ cửa bước vào.
Quần áo mặc Tết của Tạ Tiểu Uẩn rất xinh, cô cười hì hì với Tiêu Huyền mới hỏi: "Anh bất bình giùm anh hai em hả? Anh liếc ba em thêm xíu nữa là liếc ra tia lửa rồi."
Tiêu Huyền không trả lời, khuôn mặt hững hờ, dựa người vào tường.
Tạ Tiểu Uẩn mở vòi nước rửa tay, nhẹ giọng nói tiếp: "Em nhớ anh là ai."
Lúc này Tiểu Huyền mới lên tiếng: "Gần như ai cũng nhớ tôi là ai."
Tạ Tiểu Uẩn nhìn mặt hắn thông qua tấm gương: "Em không nói thân phận đại minh tinh của anh, em đang nói em nhớ lúc học cấp hai em từng gặp anh rồi."
Nghe vậy Tiêu Huyền kinh ngạc nhướng mày.
Tạ Tiểu Uẩn cười tiếp: "Khi đó, anh theo đuổi anh em. Mỗi ngay tan học đều đưa anh ấy về nhà."
Ánh mắt Tiêu Huyền hơi lay động, ngược lại chán nản đáp: "Vậy sao?"
Tạ Tiểu Uẩn nói: "Mặc dù không biết tại sao sau này anh biến mất. Nhưng hiện tại... chắc hắn anh vẫn còn thích anh ấy nhỉ. Từ Bắc Kinh xa như vậy cũng chịu đến nhà ông em."
Tiêu Huyền đứng thẳng lên, vẫn độc miệng: "Không liên quan đến cô, bớt lo chuyện người khác đi."
Nhưng Tạ Tiểu Uẩn lại bất ngờ hỏi hắn một vấn đề: "Anh không cảm thấy em và anh em hoàn toàn không giống nhau sao?"
Tiêu Huyền lộ vẻ nghi ngờ.
Tạ Tiểu Uẩn thấy vị đại minh tinh này dừng bước, nói tiếp một tin tức kinh người: "Anh ấy được nhận nuôi. Nhưng sau khi nhận nuôi anh ấy, mẹ em lại mang thai em, cho nên mọi người không thân thiết với anh ấy cũng không có gì lạ. Anh ấy vốn dĩ không phải người nhà bọn em."
Tiêu Huyền nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt đang nói ra những câu nói vô tình, trong lúc nhất thời không biết nói gì để đáp lại.
Tạ Tiểu Uẩn lại cong khóe miệng: "Chỉ có người ngốc như anh ấy mới không phát hiện. Nếu anh nếu thật sự thích anh ấy, thì đối xử tốt hơn với anh ấy đi. Với tính cách đó của ảnh thì cả đời này có bị bắt nạt thôi."
Nói xong, cô cười như không cười tiếp tục rửa tay.
Rất khó nhìn thấu câu nói này rốt cuộc là có ý tốt hay là ác ý.
Lần thứ hai ngồi vào bàn, Tiêu Huyền cảm giác tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Tạ Tiểu Vũ bị đối xử như vậy, thì ra nguyên nhân vô cùng đơn giản, nhưng cậu ấy lại chẳng mảy may nghi ngờ, thậm chí không biết trên thế giới này còn tồn tại thứ gọi là hoài nghi.
Không biết là ông dượng rất đáng ghét nào của cậu hỏi: "Năm nay Tiểu Vũ đã tìm được công việc rồi sao?"
Giọng Thượng Hải, ngữ điệu rất nhẹ nhàng.
Đứa ngốc gật đầu: "Dạ... Mùa thu cháu được lên chính thức, làm văn thư ở công ty âm nhạc."
Dượng nói tiếp: "Công việc đó thì phát triển được gì. Con tới công ty dượng, dượng tìm cho con việc tốt hơn."
Tạ Tiểu Vũ lập tức lắc đầu: "Không cần ạ. Bây giờ con rất tốt."
Cậu dứt lời bèn lấy một phong thư đưa cho ông nội: "Đây là thưởng cuối năm của con. Tuy không nhiều lắm nhưng cũng là tâm ý của con, ông bà nội cầm lấy mua đồ bồi bổ thân thể đi."
Trên bàn cơm nhất thời chìm vào yên tĩnh.
Ba mẹ Tạ Tiểu Vũ liếc nhìn nhau không lên tiếng, bà nội đẩy trả về: "Đứa nhỏ ngốc, con giữ lại đi, bà nội không thiếu tiền."
Tạ Tiểu Vũ không đồng ý, lắc đầu, nhét phong thư vào tay bà mới an tâm cười nói: "Ăn cơm thôi..."
Không biết dây thần kinh nào của ba Tạ bị chập, ông ta tức giận nói: "Ăn cơm đến lượt mày nói hả?!"
Tạ Tiểu Vũ bị dọa sợ, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Ông nội tức giận, quăng đôi đũa nói: "Anh quát cái gì mà quát! Ăn cơm!"
Lần này mọi người mới an ổn, dùng tiếng cười nhiệt tình phá vỡ bầu không khí vừa rồi.
Tiêu Huyền lặng lẽ nhìn Tạ Tiểu Vũ không dám gắp thức ăn cũng không dám kính rượu, trong lòng rất tức giận. Hắn không hề nghĩ ngợi nắm lấy bàn tay cậu bên dưới bàn, ngoài mặt vẫn ứng phó trò chuyện với mọi người, mỉm cười vô cùng tự nhiên.
Tạ Tiểu Vũ hơi giật mình, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Huyền nửa giây, sau đó đỏ mặt rút tay về.
Ba Tạ thật sự không thích đứa bé này, thấy đứa ngốc kia có bộ dạng tủi thân kỳ dị lập tức nổi trận lôi đình: "Mày chỉ biết ăn không biết nói chuyện người lớn à. Bình thường công việc thế nào?"
Tạ Tiểu Vũ đặt chén cơm còn chưa bỏ được hột cơm vào miệng xuống, quẫn bách không biết nên làm thế nào mới tốt.
Chính cậu rõ ràng là một người lớn, nhưng không biết nên xử lý với tình huống này thế nào.
Mẹ cậu ngồi cạnh ba Tạ kéo chồng mình khuyên nhủ: "Ông lên cơn điên gì vậy? Đầu năm đừng cãi nhau."
Ba Tạ hiển nhiên là uống nhiều rồi, ngay trước mặt ông bà nội đứng lên khiển trách: "Nuôi cái thứ vô dụng này, tôi chi nhiều tiền cho nó mà bây giờ nó không có chút tiền đồ nào. Thà cầm đống tiền kia cho chó ăn còn tốt hơn."
Lần này, ngay cả Tạ Tiểu Vũ cũng đã hiểu, ba ghét cậu đem tiền thưởng cuối năm đưa cho ông bà.
Nhiều năm bất bình đột nhiên bùng ra, nhưng thanh âm lại như muỗi kêu: "Cái gì chứ! Hai người nuôi con khi nào? Khi còn bé cũng là bà nội đến Bắc Kinh chăm sóc con, hai người... chỉ cho con học đến tốt nghiệp cấp ba thôi."
Ba Tạ mắng: "Nuôi cậu làm gì, cậu là cái thứ gì?"
Nghe vậy mặt Tạ Tiểu Vũ đỏ lên, trong đôi mắt đầy vẻ tủi thân cùng không thể hiểu nổi
Tiêu Huyền từ đầu đến cuối không nói lời nào đột ngột đứng dậy, móc ví tiền lấy các thẻ tín dụng ra rồi ném lên bàn ăn thịnh soạn còn đang bốc hơi nóng, sau đó lại ném thêm một xấp tờ nhân dân tệ thật dày, những tờ tiền hồng bay xuống như bông tuyết.
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng: "Ông nuôi em ấy tốn bao nhiều tiền? Một triệu hay mười triệu(*)? Bây giờ tôi trả cho ông, Tiểu Vũ cắt đứt quan hệ với ông, được chứ?"
(*) 1.000.000 NDT khoảng 3.521.653.479 VND
10.000.000 NDT khoảng 35.216.534.797 VND
Tạ Tiểu Vũ bị boss dọa, gương mặt trắng bệch kéo tay Tiêu Huyền nói: "Anh bình tĩnh chút, ba em tính tình hơi xấu, ông ấy không có ý xấu..."
Ba Tạ bị k1ch thích: "Anh là cái thá gì mà xen vào chuyện nhà tôi? Anh là ca sĩ thì giỏi lắm chắc?"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Huyền xẹt qua chút châm biếm: "Tôi dựa vào cái gì?"
Rồi sau đó hắn vẫn cứng rắn như ngày nào dùng hành động thực tế nói cho mấy người đang ngồi kia biết hắn dựa vào cái gì.
Tạ Tiểu Vũ bị Tiêu Huyền ôm thắt lưng hôn sâu, quả thực sắp gục ngã rồi.
Cậu mở to mắt, trừ ngượng ngùng cùng kinh ngạc, thì khồn kịp phản ứng lại bất cứ điều gì.
Mấy giây sau, Tiêu Huyền rời khỏi môi Tạ Tiểu Vũ, rất nghiêm túc nói với ông bà bên cạnh: "Ông nội, bà nội, con thích Tiểu Vũ, con muốn ở cùng với em ấy."
Tay Tạ Tiểu Vũ còn để Tiêu Huyền nắm, khi nghe được câu này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Rồi sau đó, Tiêu Huyền cũng không đợi đáp án, kéo đứa ngốc bước ra khỏi nhà hàng.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, nhưng bàn thức ăn đã bị đại dương tiền làm lộn xộn.
Tạ Tiểu Uẩn đột nhiên bật cười ra tiếng, sau đó thấy ánh mắt của ba gần như muốn giết người bèn ngượng ngùng cầm chén đĩa của mình im lặng ăn mới không còn nhận ánh mắt công kích kia nữa.
Ông nội bình tĩnh không nói gì, bà nội bắt đầu hòa giải, cầm khăn tay nhặt tiền và thẻ tín dụng, kêu nhân viên phục vụ nói: " Đổi thức ăn mới lên cho chúng tôi đi."
Ba Tạ căm tức mắng: "Nuôi cái thứ bại hoại mất mặt này, đúng là gia môn bất hạnh!"
Bà nội thở dài: "Nếu anh thật sự coi thằng bé là con thì cũng sẽ không đến mức này."
Ba Tạ nói: "Con đối với nó còn chưa đủ tốt? Con cho nó ăn cho nó mặc..."
Tạ Tiểu Uẩn cắt ngang lời ông ta: "Ba, ba có thương anh hai chút nào đâu. Bây giờ có người đối xử tốt với anh ấy, ba đừng quậy nữa. Anh ấy cũng khổ lắm rồi, tuy ảnh hơi ngốc nhưng là người tốt."
Bà nội rất lo lắng hỏi: "Tiêu Huyền đó, gia cảnh như thế nào vậy. Dù sao làm ca sĩ cũng không ổn lắm..."
Chọc cho Tạ Tiểu Uẩn cầm sườn lợn cười ha ha.
Ba Tạ giận đến mức định cầm đũa đánh cô, Tạ Tiểu Uẩn lập tức trốn vào lòng mẹ: "Mẹ, ba đánh con~~"
Mẹ Tạ nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng như sư tử hà đông rống lên: "Ông làm cái gì vậy? Năm mới còn chưa tới! Nói linh tinh vui lắm sao!"