Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 26




Thời gian trôi nhanh như nước chảy, khí trời mùa đông theo dòng thời gian ngày một lạnh hơn, Tạ Tiểu Vũ cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông đầu tiên.

Cho tới hiện tại, cậu vẫn không nghĩ rằng mình kiếm được một công việc ổn định tại công ty giải trí. Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị trưởng bối quở trách khi hai tay trắng về nhà. Thế mà kết quả bất ngờ như vậy, quả là hiếm thấy.

Hôm nay, khi mua xong đồ Tết, lúc ngồi trong phòng cực kỳ vui vẻ dọn dẹp không nhịn được mà gửi tin nhắn xác nhận cho Tiêu Huyền: "Anh thật sự trở về với em sao?"

Boss trả lời rất nhanh: "Em muốn tôi nói mấy lần?"

Tạ Tiểu Vũ giả ngốc: "Ha ha"

Một lát sau, di động bị ném trên giường rung lên.

Tiêu Huyền nói rất bất ngờ: "Ra ngoài, đi mua ít đồ với tôi."

Thời tiết ngày đông lạnh giá, ngụy trang cũng dễ hơn rất nhiều.

Tiêu Huyền mặc quần jean cùng áo khoác thể thao, đội mũ và đeo kính càng không thể lộ khuôn mặt minh tinh chói mắt của mình.

Chỉ là bóng lưng thon dài kia dù lẫn trong đám đông cũng đủ để Tạ Tiểu Vũ nhìn từ xa cũng nhận ra ngay.

Cậu mặc áo lông thật dày hớn hở chạy đến: "Sao lại tự mình ra ngoài vậy. Anh muốn mua gì cứ nói em. Em mua rồi gửi qua cho anh."

Nếu bị người khác nhận ra sẽ lại gây ra một trận hỗn loạn nữa.

Tiêu Huyền hai tay cầm túi đi vào cửa hàng, lạnh nhạt trả lời: "Quà phải tự mình đi mua."

Tạ Tiểu Vũ thắc mắc: "Quà gì?"

Tiêu Huyền nói: "Em muốn tôi đi tay không đến nhà em?"

Lúc này, Tạ Tiểu Vũ mới hiểu: "Không cần, không cần đâu. Anh đến bọn họ đã vui rồi."

Tiêu Huyền không để ý tới cậu, trực tiếp hỏi: "Nhà em có những ai?"

Tạ Tiểu Vũ đáp: "Trong nhà ông nội, còn có bà nội, bác trai bác gái, anh chị... Ba mẹ và em gái em cũng từ Bắc Kinh về."

Nghe vậy Tiêu Huyền mới quay đầu hỏi: "Em có em gái?"

Tạ Tiểu Vũ gật đầu: "Ừ. Em gái em học giỏi lắm. Em ấy ở chung với ba mẹ, bọn họ... không thích em lắm."

Tiêu Huyền nhướng mày hỏi: "Em có gì không tốt?"

Tạ Tiểu Vũ cười ngượng: "Có thể là do em chơi đàn suốt ngày, vừa không có việc làm, không có mối quan hệ làm việc đàng hoàng."

Tiêu Huyền đột nhiên cầm tay cậu, không nói gì thêm.

Cuộc sống rất nhàm chán, chỉ có xã hội và thế tục.

Nhưng khi nhìn thấy đứa ngốc này chết sống không chịu từ bỏ ước mơ, thì dù là ai cũng sẽ dâng lên lòng chua xót bất đắc dĩ.

Tạ Tiểu Vũ liên tục cản Tiêu Huyền mua một đống chocolate rượu và quần áo mới.

Cho đến khi hai người khổ cực ôm một đống bao lớn bao nhỏ đến nhà hàng, suýt nữa đã tắt thở vì mệt.

Tạ Tiểu Vũ dở khóc dở cười nhìn bộ âu phục dành cho nữ mới tinh: "Anh mua cái này làm gì, mắc muốn chết..."

Tiêu Huyền vừa nhìn thực đơn vừa nói: "Tôi muốn mua."

Kết quả vừa mở miệng là xui xẻo kéo tới ngay, vì giọng nói của hắn quá nổi tiếng.

Người phục vụ ở bên cạnh lễ độ cung kính rất hưng phấn hỏi: "Anh có phải là Tiêu Huyền không?"

Boss lúng túng nghiêng đầu.

Phục vụ lại hỏi: "Có thể ký tên cho em được không?"

Tiêu Huyền nhanh chóng móc ra tờ nhân dân tệ màu hồng rồi ký lên, sau đó dặn dò: "Không được nói lung tung quấy rầy anh ăn cơm."

Phục vụ rất phấn khởi gật đầu, cầm lấy tiền rồi rời đi.

Tạ Tiểu Vũ vội vã kêu lên: "Chúng tôi vẫn chưa gọi món!"

Giằng co mười phút mới xong, đứa ngốc nằm ngồi trên bàn gượng nói: "Người hâm mộ của anh, thật sự đếm không hết."

Vẻ mặt của Tiêu Huyền lại rất lãnh khốc: "Nếu đổi những bài hát và mấy album kia cho một người khác, người họ yêu thích không còn là tôi nữa."

Tạ Tiểu Vũ trợn to mắt: "Không thể đâu. Giọng của anh là đặc biệt nhất."

Tiêu Huyền thầm nhếch khóe miệng: "...Vậy sao?"

Người hâm mộ trung thành nhất trên thế giới nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy. Cho dù là thể loại gì, chỉ cần anh hát đều hay muốn chết."

Tiêu Huyền trầm mặc trong chốc lát, chợt kéo tay Tạ Tiểu Vũ nhẹ nhàng đặt lên nó một nụ hôn.

Động tác đột ngột khiến khuôn mặt đứa ngốc đỏ bừng, ngay cả người phục vụ nhìn trộm họ từ xa cũng giật mình ngơ ngác.

Tạ Tiểu Vũ giống như bị điện giật rút tay về, lắp bắp nói: "Anh... làm gì vậy! Bị phóng viên thấy thì sao?"

Tiêu Huyền nâng cằm thờ ơ trả lời: "Không ai muốn sống cuộc sống giả dối, bao gồm cả tôi."

Về điểm này, Tạ Tiểu Vũ có thể đồng cảm.

Mặc dù còn trẻ mà đã có được cả danh và lợi, nhưng Tiêu Huyền đi đến chỗ nào cũng phải giấu mình, ngay cả ăn cơm cũng phải chọn góc vắng vẻ nhất. Tốt nhất là không cần phải có cuộc sống riêng tư gì để tránh bị viết ra những tin tức không thể khống chế. Cuộc sống như vậy thật sự không vui vẻ gì.

Tiêu Huyền thấy dáng vẻ khổ não của cậu, bất giác mỉm cười.

Đứa ngốc thấy nụ cười của boss, tâm tình lập tức như hoa nở, vô cùng vui vẻ.

Tiêu Huyền lại cười thêm một cái, cầm một vài túi trong số đồ vừa mua đưa cho cậu: "Đây là mua cho em."

Tạ Tiểu Vũ ngốc trệ: "Ơ! Em không cần đâu, anh đã tốn nhiều lắm rồi...."

Boss trừng cậu: "Năm mới cũng không biết mua đồ mới cho mình. Tôi không muốn đứng chung một chỗ với em, mất mặt."

Đứa ngốc bị dọa nhanh chóng cầm lấy, tự ti cúi đầu.

Cho dù có sắp xếp như thế nào thì quê ở quá xa luôn là một chuyện rất khổ.

Quê của Tạ Tiểu Vũ ở một trấn nhỏ tại Đông Bắc.

Sau khi cậu và Tiêu Huyền ra khỏi sân bay, liên tục chuyển tuyến ở các trạm xe buýt, đã thế còn xui xẻo gặp bão tuyết các phương tiện giao thông không thể di chuyển, cuối cùng kéo dài đến tối cũng chưa tới nơi.

Boss trước giờ đi tới đâu cũng có cả ngàn người phục vụ, có bao giờ gặp phải tình huống này chứ?

Tạ Tiểu Vũ sợ hắn bị lạnh dẫn đến bệnh, nhân lúc ở xe buýt dừng ở trạm xăng liền vội vàng chạy xuống sạc máy sưởi điện cầm tay, sau đó làm phần cháo ăn liền, lúc trở lại sợ hãi hỏi Tiêu Huyền đang ngồi trong góc của hàng cuối cùng: "Anh lạnh không, ăn chút gì nhé?"

Tiêu Huyền nhận lấy cái hộp, hơi buồn ngủ híp mắt nói: "Lạnh..."

Tạ Tiểu Vũ nhanh chóng đưa máy sưởi điện nhét vào trong tay hắn: "Nếu biết như thế này em sẽ không dẫn anh theo, nếu anh bệnh thì làm sao bây giờ?"

Không ngờ Tiêu Huyền lại nói: "Tôi muốn đi."

Khiến cho Tạ Tiểu Vũ không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Huyền nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ bỗng nhiên nói tiếp: "Thật ra thì cũng rất vui."

Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc ăn bánh bao: "Vui chỗ nào chứ, chịu khổ như vậy."

Đúng lúc này xe khởi động lại, các ngọn đèn chiếu sáng đồng loạt tắt đi.

Tiêu Huyền lười biếng dựa vào bả vai của Tạ Tiểu Vũ ăn xong hộp cháo kia, trong không khí ấm áp im lặng mỉm cười.

Đáng tiếc là nụ cười này, đứa ngốc không nhìn thấy.

Tạ Tiểu Vũ chỉ sợ hắn không vui, thấp thỏm an ủi: "Sáng mai nhất định có thể đến nơi, anh ngủ một giấc trước đi."

Vừa dứt lời, một cảm giác ươn ướt mềm mại xuất hiện trên môi.

Đó là một nụ hôn.

Hơi thở của Tiêu Huyền ở trong bóng tối vô cùng rõ ràng.

Tạ Tiểu Vũ lo sợ các hành khách phát hiện sự mập mờ ở đây, không dám nhúc nhích chứ đừng nói chi là lên tiếng cự tuyệt, bị Tiêu Huyền hôn tới hôn lui cho đủ vốn.

Rồi sau đó boss mới dựa vào bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất vui không?"

Tạ Tiểu Vũ ngại đến mức ngón tay cũng đỏ lên, cậu thầm cảm tạ chỗ này không có đèn, ít nhất còn có thể dùng để giữ bí mật.

Đúng như lời Tạ Tiểu Vũ nói, xe đi trên đường cao tốc một đêm, ánh mặt trời của ngày hôm sau còn chưa xuất hiện, xe buýt đã dừng ở lối vào trấn nhỏ.

Tạ Tiểu Vũ cảm thấy lúc trước Tiêu Huyền gửi toàn bộ đồ Tết qua bưu điện tới đây thật đúng là một quyết định đúng đắn.

Cậu vui vẻ cầm hai túi nhẹ bâng của hai người đeo lên lưng, sau đó rất có tinh thần đánh thức Tiêu Huyền: "Chúng ta mau xuống xe thôi, anh họ em tới đón rồi."

Tiêu Huyền vẫn chưa tỉnh ngủ, rất dễ nổi giận: "Anh họ gì?"

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không nắm được vấn đề: "Là anh họ á..."

Vừa nói vừa ba chân bốn cẳng kéo boss xuống.

Thời tiết ở Đông Bắc thật đúng là không phải nói quá. Điều hòa trong xe coi như dễ chịu với da, một khi gặp phải thời tiết hanh khô nhất thời có cảm giác đau đớn tê liệt.

Tạ Tiểu Vũ rất ít khi về nên cũng không quá quen với thời tiết này, nhưng cậu lo cho Tiêu Huyền hơn, đeo túi trên lưng quay đầu lại hỏi hắn: "Anh vẫn ổn chứ?"

Tiêu Huyền kéo chặt khóa kéo áo bông, làn da dưới ánh sáng lúc sáng sớm như pha lê.

Hắn thấp giọng nghiến răng trừng Tạ Tiểu Vũ: "Không ổn. Lạnh chết rồi."

Tạ Tiểu Vũ lập tức đau lòng cầm tay hắn, khuôn mặt lo lắng: "Đợi đến nhà ông nội sẽ không lạnh nữa, em xin lỗi, xin lỗi."

Rõ ràng tay hai người đều không ấm, nhưng nắm lại với nhau thế mà ấm lên ngoài ý muốn.

Tiêu Huyền nhân cơ hội kéo ngón tay Tạ Tiểu Vũ về phía mình rồi bước về phía trước: "Bây giờ tốt hơn nhiều."

Mượn ánh đèn yếu ớt ven đường, bọn họ tốn rất nhiều sức mới tìm được xe jeep được nói trong điện thoại.

Một người đàn ông cao lớn thấy Tạ Tiểu Vũ thì vui vẻ đi tới: "Tiểu Vũ, đi đường mệt rồi đúng không? Chị dâu em nôn gặp mấy đứa lắm đó, chờ mấy đứa nãy giờ."

Tiêu Huyền thấy bên cạnh người đàn ông kia là một người phụ nữ mang thai đang cười tươi rói, mới buông bỏ nghi ngờ nở nụ cười: "Chào anh chị."

Phụ nữ mang thai kia kích động la lên: "Là Tiêu Huyền thật kìa!"

Tạ Tiểu Vũ rất ngại che chắn boss sau lưng: "Chị dâu, chị đừng như vậy mà người ta tới làm khách."

Anh họ cậu gật đầu vỗ nhẹ vào lưng vợ: "Phải đó. Em sắp làm mẹ rồi mà còn thế này à?"

Trong mắt chị dâu của đứa ngốc giờ phút này chỉ còn lại một mình Tiêu Huyền, cô lườm anh em hai người một cái sau đó nhiệt tình kéo tay boss: "Em mệt rồi đúng không? Chúng ta mau về nhà ăn miếng cơm ngủ một giấc, Đông Bắc lạnh lắm."

Tình huống như vậy boss đã gặp qua rất nhiều lần nên cũng gật đầu, mặc cho cô lôi tay mình đi.

Tạ Tiểu Vũ ở phía sau hét lớn: "Này, chị dâu, chị ngồi phía trước đi, em muốn ngồi với Tiêu Huyền! Chị dâu! Chị dâu!"

Có thể đoán được, Tiêu Huyền đến nhà ông của Tạ Tiểu Vũ được tiếp đón nhiệt tình như thế nào.

Không chỉ có các chị dâu hay chị em gái trẻ tuổi vui đến chết mê chết mệt mà ngay cả bà nội cũng cười híp mắt lôi kéo người ta không buông tay, hỏi lung tung chuyện nhà này kia.

Tạ Tiểu Vũ vốn vô cùng mong đợi người nhà hỏi thăm cũng bị bỏ quên. Cậu rất buồn bực nhận ra một điều, Tiêu Huyền đến không chỉ không thể nâng địa vị của mình trong gia đình, mà ngược lại, mất nhiều hơn được.

Quả nhiên đi phía sau đại thần, mãi mãi cũng chỉ có thể làm một vật trong suốt nhỏ bé.