Tuy boss vẫn chưa cho Tạ Tiểu Vũ một câu trả lời chính thức, nhưng gần đây những chuyện hắn làm đều là những chuyện bạn trai nên làm.
Vì dụ như lúc ăn trưa hắn sẽ khóa cửa phòng nghỉ.
Đứa ngốc ngồi trước bàn dọn muỗng đũa và thức ăn, chợt nghe tiếng kim loại va chạm ở sau lưng, lập tức khẩn trương quay đầu: "Anh, anh làm gì vậy?"
Tiêu Huyền dựa vào cửa, mặt hờ hững: "Ăn cơm."
Tạ Tiểu Vũ mới vừa nghi thần nghi quỷ xoay đầu lại, quả nhiên không tới nửa giây đứa ngốc được hắn ôm lấy từ phía sau.
Tiêu Huyền cắn vành tai phiếm hồng của Tạ Tiểu Vũ, thấp giọng hỏi: "Sợ rồi sao?"
Đối với đứa ngốc boss chính là vầng trăng trong nước, hoa trong gương, đột ngột tiếp xúc gần như vậy, hiển nhiên đầu óc Tạ Tiểu Vũ sắp đình công, tim đập dữ dội: "Anh đừng đùa nữa, ở công ty ảnh hưởng không tốt..."
Tiêu Huyền cười khẽ thổi khí vào cổ Tạ Tiểu Vũ: "Không phải em thích tôi sao?"
Tay chân Tạ Tiểu Vũ luống cuống: "Em, em, đó là..."
Không đợi cậu lắp bắp xong, Tiêu Huyền đẩy Tạ Tiểu Vũ ngã trên ghế sô pha, sau đó lấn tới ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ em."
Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, mở to mắt rất khó hiểu nhìn boss hỏi: "Mỗi ngày anh đều nhìn thấy em mà... không phải sao?"
Tiêu Huyền dúi mặt vào cổ Tạ Tiểu Vũ: "Em không hiểu."
Mặt Tạ Tiểu Vũ đỏ rần khi được hắn ôm như vậy, nhát gan nói: "Chúng ta ăn cơm đi. Buổi chiều anh còn có tiết mục ở đài truyền hình..."
Lúc Tiêu Huyền đang muốn nói gì đó, cửa phòng nghỉ chợt bị ai đó gõ thật mạnh, như là dồn hết sức mà gõ vào.
Tạ Tiểu Vũ giật mình, tính lập tức đứng dậy, nhưng Tiêu Huyền lại thở dài bày bỏ không cần để ý.
Chốc lát sau, bên ngoài có tiếng hô to: "Lập tức ra đây cho chị. Chị có chìa khóa mở cửa!"
Giang Bạch ra mặt rồi boss cũng không thể không nghe.
Tiêu Huyền phiền muộn đứng dậy mở cửa, Giang Bạch đỡ bụng to của mình lập tức vào phòng nhình quanh một vòng, rồi sau đó nói: "Bây giờ cậu lập tức đi xuống. Người ta từ HongKong tới cậu cũng không nể mặt đi gặp một chút sao. Đủ lông đủ cánh rồi, thật có bản lĩnh ha."
Tạ Tiểu Vũ giật mình, rồi sau đó mới ý thức được là công ty tìm cho boss trợ lý mới, mất mát cúi đầu.
Nếu như Tiêu Huyền thật sự đến HongKong và nước ngoài phát triển, vậy số lần gặp mặt ngày càng ít đi rồi...
Ở Bắc Kinh, ăn cơm với nhau đã là một chuyện rất khó, giờ mà còn ở nơi xa, đứa ngốc thật sự không đuổi kịp.
Tiêu Huyền nghe thấy lời Giang Bạch thì tức giận ngồi xuống: "Chị nghỉ việc thì không quản được chuyện của em. Em thích thế nào thì làm thế đó."
Không ngờ Giang Bạch lập tức ném đôi đũa qua, trông cô vô cùng tức giận: "Cậu thành siêu sao rồi là không coi ai ra gì có phải không? Là ai chăm sóc cho cậu? Là ai cho cậu tất cả của bây giờ? Lúc cậu bệnh ai săn sóc cậu cả ngày lẫn đêm? Lúc cậu gặp trở ngại là ai đình công hai năm với cậu không một lời oán trách? Bây giờ tôi không được quản cậu? Tiêu Huyền tôi cho cậu biết, bà đây quản được cậu cả đời!"
Tạ Tiểu Vũ thấy bọn họ có khuynh hướng sắp cãi nhau, hốt hoảng vội vàng khuyên nhủ: "Anh đi gặp người nọ đi, chị Giang Bạch bị chọc tức, bị động thai thì làm sao..."
Tiêu Huyền nghiêm mặt đứng lên: "Em xin lỗi."
Nói xong cũng cầm áo khoác lên rời đi, không quay đầu lại.
Tạ Tiểu Vũ lúng túng cười cười: "Anh ấy... anh ấy tính tình không tốt, không phải anh ấy cố ý..."
Giang Bạch lạnh lùng liếc nhìn Tạ Tiểu Vũ, ngồi xuống nói: "Tôi hiểu cậu ấy hơn cậu."
Tạ Tiểu Vũ nhất thời không thể nói.
Giang Bạch nhìn thức ăn còn bốc hơi nóng trên bàn, giọng nói chợt mang theo chút bi ai: "Cậu cũng biết Tiêu Huyền là ca sĩ có tài năng cỡ nào, có thể trong mười năm hai mươi năm tới cũng không thể xuất hiện một ai như em ấy. Em ấy là của mọi người, không phải chỉ thuộc về một người."
Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng nói: "Em biết."
Giang Bạch nói tiếp: "Cho nên không được dùng tình cảm trói buộc em ấy, không được phá hủy tiền đồ của em ấy."
Nghe vậy Tạ Tiểu Vũ vội giải thích: "Em không có, em... em cũng mong Tiêu Huyền tốt hơn."
Giang Bạch ôm bụng thở dài: "Mong là vậy."
Tạ Tiểu Vũ không có năng lực nói chuyện với người lạ, nên chỉ ngơ người đứng đó.
Không biết tại sao Giang Bạch đột nhiên mỉm cười: "Thật ra tôi cũng rất mâu thuẫn. Rốt cuộc là thành công quan trọng hay hạnh phúc quan trọng đây. Trên thực tế... tôi hy vọng cậu ấy vui vẻ hơn bất kỳ ai khác."
Sự thật chứng minh, đối với Giang Bạch, Tiêu Huyền cũng là điển hình bằng mặt không bằng lòng.
Sau khi ăn một bữa cơm vui vẻ với quản lý của công ty cùng trợ lý mới, hắn hơi mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, tôi đã chọn được trợ lý. Mong rằng chúng ta có cơ hội hợp tác lần sau."
Phó tổng Orpheus thiếu chút nữa bị nước trà sặc chết, gã che miệng khó khăn hỏi: "Là ai? Sao tôi lại không biết."
Tiêu Huyền nói: "Giang Bạch vẫn chưa nghỉ phép, đến lúc đó rồi hãy nói."
Trợ lý người HongKong là người rất kiêu ngạo, lúc này sắc mặt đã hơi khó coi.
Phó tổng vội vàng nháy mắt cho boss: "Chuyện lớn như vậy phải mở họp bàn lại."
Tiêu Huyền mỉm cười: "Tôi muốn chờ Giang Bạch trở về. Lúc chị ấy hết ngày phép, tôi cùng với trợ lý mới sẽ làm tốt công việc."
Dứt lời lập tức đứng lên: "Công việc cụ thể đầu năm bàn lại sau."
Sau đó đi tính tiền đãi khách.
Trợ lý bất mãn nhìn về phía phó tổng, đầu đông lạnh giá phó tổng cũng chỉ có thể cầm tờ báo lên cười khổ: "Siêu sao mà, không có cách nào. Hợp đồng cậu ấy đem về quá nhiều, không dễ bàn bạc chuyện gì cả."
Ngày hôm sau, lòng đứa ngốc loạn cào cào, không nhịn được hỏi boss: "Hôm qua anh nói chuyện thế nào rồi?"
Tiêu Huyền ăn một muỗng cơm, nhìn màn hình TV không chớp mắt nhưng không hề tập trung xem: "Nói chuyện gì?"
Tạ Tiểu Vũ khó hiểu: "Chuyện trợ lý mới."
Tiêu Huyền "à" một tiếng, một hồi lâu sau mới trả lời: "Không cần người đó."
Tạ Tiểu Vũ càng thấy lạ hơn: "Tại sao?"
Tiêu Huyền nói: "Tôi thích Bắc Kinh, cũng không thích đi nơi khác."
Nói thật, tin tức này thật sự khiến đứa ngốc vô cùng vui mừng, cậu cười cười mấy phút mới nhận ra được vấn đề: "Nhưng phát triển ở HongKong và các nước khác tốt hơn nhiều... có thể để nhiều người biết anh hơn..."
Tiêu Huyền hờ hững phủ định: "Không có gì hay, người muốn biết thì đã sớm biết rồi."
Tạ Tiểu Vũ không có cách nào nói tiếp với giọng điệu sao cũng được của hắn, chỉ đành phải cắm đầu buồn bực ăn cơm.
Hai miếng thịt bò mềm mềm được gắp vào hộp cơm của đứa ngốc, cậu ngẩng đầu, đối với đôi mắt an tĩnh của Tiêu Huyền thì ngôn ngữ lập tức bay đi đâu mất.
Ngược lại, Tiêu Huyền hiếm khi hỏi: "Em hỏi vậy là muốn tôi đi?"
Tạ Tiểu Vũ vội lắc đầu.
Ánh mắt Tiêu Huyền quay lại nhìn màn hình TV, giọng nói có vẻ thờ ơ: "Dù sao đi nữa, em đã nói em thích tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi."
Đứa ngốc cũng có người thích, hơn nữa người thích cậu khẳng định cũng cố chấp như cậu. Buổi tối hôm đó, boss đã rất buồn bực khi nhận ra điều này.
Tiêu Huyền hôm nay không có việc gì làm, cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe thật sớm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm mình như con hổ đói nhìn thấy con mồi.
Dựa vào trí nhớ không tệ của mình, Tiêu Huyền nhớ ra người này là chủ thuê nhà của Tạ Tiểu Vũ, sắc mặt không tốt đi tới hỏi: "Có chuyện gì?"
Hạ Duy cầm nón bảo hiểm có rất nhiều địch ý nhìn hắn mấy lần, rồi sau đó hỏi: "Anh thật sự nghiêm túc với Tiểu Vũ sao?"
Quả nhiên như Tiêu Huyền dự đoán, hắn híp mắt không có ý tốt: "Có hay không thì liên quan gì tới anh?"
Hạ Duy không kiêng nể gì nữa: "Tiểu Vũ rất đơn thuần, anh không được đùa giỡn cậu ấy."
Tiêu Huyền hừ: "Đơn thuần sao? Em ấy ở trên giường không hề đơn thuần chút nào."
Nghe vậy Hạ Duy lập tức nổi điên, chỉ vào boss run rẩy hỏi: "Anh, anh gạt cậu ấy...?"
Tiêu Huyền mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói: "Chúng tôi là có quan hệ x4c thịt. Nhưng không phải là tôi gạt, là em ấy tự động quyến rũ tôi."
Hạ Duy giận đến mức vung nắm đấm.
Tiêu Huyền đã có chuẩn bị, dùng sức đỡ được tay của Hạ Duy rồi sau đó cười: "Anh có bản lĩnh thì đi giành lại, đến chỗ tôi diễu võ dương oai làm gì."
Hạ Duy xanh mặt: "Tôi không có. Tôi chỉ là muốn kêu anh đối xử cậu ấy tốt hơn."
Tiêu Huyền chợt nói: "Tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt với em ấy. Chỉ cần tôi còn hứng thú."
Hạ Duy giận dữ đáp: "Không cần nữa. Hiện giờ xem ra, anh chỉ là kẻ tệ hại."
Nói xong khởi động xe, mang theo đầy lửa giận đi mất.
Tiêu Huyền đứng tại chỗ, khuôn mặt từ từ trầm xuống, khó chịu nói: "Thích em ấy lắm sao. Đáng tiếc thích cũng vô ích, người em ấy thích là tôi."
Rồi sau đó ngồi lên xe, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ chột dạ khi làm chuyện xấu.
Hạ Duy đáng thương về nhà không ăn không uống, ngay cả đèn cũng quên bật, ngồi trên ghế sô pha đợi Tạ Tiểu Vũ. Khi cậu vừa về nhà, vội vàng tiến lên nói: "Tiểu Vũ, cậu không nên để tên Tiêu Huyền đó lừa. Anh ta không phải là người tốt."
Tạ Tiểu Vũ cầm món ăn vừa mới mua, khuôn mặt ngạc nhiên: "Hả?"
Hạ Duy rất nghiêm túc vịn bả vai đứa ngốc nói: "Anh ta không phải thật lòng, cậu không nên để anh ta chơi đùa mình."
Tạ Tiểu Vũ hơi không vui, gỡ tay Hạ Duy xuống: "Cậu làm sao vậy? Tôi không có làm gì sai, sao tự nhiên nói vậy?"
Hạ Duy không đành lòng kể lại mọi chuyện cho đứa ngốc nghe, chỉ cúi đầu thành khẩn khuyên: "Tiêu Huyền với cậu có rất nhiều điểm khác biệt. Cậu chỉ đang bị những thứ tốt đẹp mình chưa thấy bao giờ lừa thôi. Hai người là người của hai thế giới, cậu có thích anh ta nhiều thế nào đi nữa, anh ta cũng sẽ không thật lòng đáp lại cậu."
Tâm trạng không tốt sẽ nói những lời không hay, cho nên Hạ Duy càng nói càng không có sức thuyết phục.
Tạ Tiểu Vũ dần nhíu mày: "Tôi không muốn thứ gì từ anh ấy cả. Tiêu Huyền cũng không gạt tôi. Tôi biết tôi không xứng với anh ấy, tôi tự mình thích cũng không được sao, không cần cậu nhắc. Bây giờ câu nói xấu sau lưng người ta, cậu mới là người xấu."
Nói xong thì ném bịch rau xuống, tức giận đi vào phòng ngủ.
Hạ Duy vội vàng giải thích: "Tôi không có ý nói cậu không tốt. Tôi chỉ..."
Tạ Tiểu Vũ ngẩng đầu hỏi: "Hạ Duy, tôi coi cậu là bạn mới nói những chuyện đó cho cậu biết, cậu có coi tôi là bạn không?"
Gương mặt góc cạnh của Hạ Duy đứng ở trong phòng tối rất rối rắm, qua thật lâu mới nói: "Có."
Tạ Tiểu Vũ nói: "Vậy cậu nên hiểu cho tôi, chúc phúc tôi. Tôi biết... thích một người đàn ông, vốn chính là chuyện rất buồn cười, tôi cũng không muốn có được kết quả tốt gì."
Hạ Duy ngượng ngùng nói: "Không buồn cười. Tôi sợ cậu bị tổn thương."
Tạ Tiểu Vũ hỏi: "Cậu có biết trên đời này có một loại tình cảm rất tuyệt vọng không? Chỉ nhìn thấy người mình thích thông qua poster và những tấm ảnh, ngay cả tư cách để tổn thương cũng không có. Mấy tháng qua... là khoảng thời gian vui nhất trong đời tôi."