Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 12




Cuộc sống của người ngốc khác biệt rõ ràng với người bình thường, chính là vô cùng có quy luật.

Bình thường bọn họ có nề nếp, cho dù thời gian qua bao lâu, vẫn sẽ luôn giữ thói quen được hình thành lúc đầu.

Tạ Tiểu Vũ cũng vậy, buổi tối sau khi đánh răng sẽ không ăn thêm bất cứ thứ gì khác. Trước khi đi ngủ nhất định phải tắm 10 phút, và cầm album mới của Tiêu Huyền không chịu buông tay.

Ngày hôm đó cũng không ngoại lệ, Tạ Tiểu Vũ tóc ướt nửa nằm trên gối, mượn ánh sáng mờ của đèn bàn nghiên cứu ảnh bìa album, dùng cách người khác thấy nhàm chán nhất, tự làm bản thân hạnh phúc trong nửa giờ.

Ai ngờ lúc cậu đang đi vào cõi tiên, chiếc điện thoại im lặng cả ngày đột nhiên run lên.

Cầm lên nhìn, là BOSS nhắn. Mặc dù nội dung chỉ có bốn chữ nhưng là lời ít ý nhiều: "Ngày mai đợi tôi."

Tạ Tiểu Vũ đầu óc chậm chạp muốn chết, vậy mà ma xui quỷ khiến trả lời lại: "Hả...?"

Mới vừa gửi đi đã hối hận vạn lần.

Quả nhiên boss rất tức giận: "Hả gì mà hả! Chín giờ sáng mai đợi tôi ở dưới lầu."

Tạ Tiểu Vũ rất mông lung: "Dưới lầu nào ạ..."

BOSS tức giận: "Nhà cậu!"

Sau đó không nhắn thêm tin nào nữa.

Tạ Tiểu Vũ trợn mắt nằm trên giường, thần trí đang lơ lửng giữa vui vẻ và kinh ngạc.

Bởi vì bạn phải biết, ngày mai không phải là một ngày bình thường ~

"Sinh nhật vui vẻ."

Đứa ngốc dùng hai tay vụng về đưa chai thủy tinh qua cửa sổ xe, bên trong là sao giấy đủ sắc màu.

Khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Huyền kinh ngạc, mất hết hai giây mới tháo kính mát xuống hỏi: "Đây là gì vậy?"

Hai tay Tạ Tiểu Vũ nắm chặt lại: "Quà sinh nhật chuẩn bị cho anh. Em tự làm."

Tiêu Huyền nhíu mày trả lời: "Năm 90 à..."

Tạ Tiểu Vũ lúng túng đứng tại chỗ nói nhỏ: "Em không biết làm cái khác, nhưng... nhưng trong mỗi ngôi sao đều có lời chúc phúc của..."

Tiêu Huyền tiện tay cầm bình sao giấy để vào xe, nhẹ giọng nói: "Vào xe đi."

Tạ Tiểu Vũ thấy hắn không thích, giải thích thêm: "Mỗi năm em đều gửi cho anh, rất có ý nghĩa kỷ niệm. Có thể là anh quá bận chưa từng thấy..."

Có lẽ Tiêu Huyền không có kiên nhẫn: "Nhanh lên đi, nếu không tôi bỏ cậu lại."

Tạ Tiểu Vũ bị dọa nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái lầm bầm nói xin lỗi: "Em xin lỗi, em xin lỗi."

Mắt Tiêu Huyền nhìn phía trước vô cùng lãnh đạm: "Cám ơn."

Đứa ngốc ngẩn ra.

Mới nãy BOSS nói... cám ơn?

Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của Tiêu Huyền, qua một lúc lâu, mới lặng lẽ cười ngu.

Xe thể thao đi nhanh qua thành phố, lái đến đường cao tốc.

Cho đến lúc này, Tạ Tiểu Vũ bị bán cũng không sao mới nhớ tới phải hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy anh?"

Tiêu Huyền lạnh nhạt đáp lại: "Đi gặp ba mẹ tôi."

Nghe vậy lưng Tạ Tiểu Vũ nhất thời lạnh buốt: "Bọn, bọn họ không phải là..."

Tiêu Huyền mắt lạnh: "Cậu chưa từng đi tảo mộ sao?"

... Cũng phải, sinh nhật đi thăm cha mẹ sinh nuôi mình, cũng là điều dễ hiểu.

Tạ Tiểu Vũ loáng thoáng nhớ được gia đình giàu có của BOSS và ba mẹ tao nhã của hắn.

Người đàn ông này từ đầu tới chân đều rất ưu tú, đếm không hết số người thích hắn và số người ghen tỵ với hắn.

Chẳng qua là khi đó Tiêu Huyền cũng không vui vẻ giống những đứa trẻ nhà có tiền khác. Hắn thích nhất chính là chơi guitar hoặc là ngồi ở một góc viết viết vẽ vẽ.

Có chừng đôi lời vài câu nhắc tới cha mẹ, cũng mang theo cảm giác xa cách.

Nhìn về phía cây cối không ngừng thụt lùi, Tạ Tiểu Vũ đột nhiên hỏi: "Anh nhớ họ không?"

BOSS trả lời: "Không liên quan đến cậu."

Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Em rất nhớ ba mẹ mình. Chỉ tiếc em kém cỏi, không bằng em gái, họ cũng không muốn gặp em..."

BOSS nắm tay lái hỏi ngược lại: "Kiếm được bao nhiêu tiền mà kêu kém cỏi?"

Tạ Tiểu Vũ bật cười: "Không phải vấn đề tiền bạc."

BOSS khinh miệt.

Tạ Tiểu Vũ suy nghĩ một hồi rồi ảm đạm nói: "Ít nhất phải giống như sinh viên đại học..."

BOSS chắc chắn: "Bọn họ ghét bỏ cậu không sai."

Buổi sáng ở nghĩa trang rất thanh tĩnh. Bởi vì không khí buổi sáng khá trong lành, bó hoa lẳng lặng đặt trước mộ đã khô héo, có phần mỹ lệ thê lương.

Tiêu Huyền đổi bó hoa khác, rồi sau đó không nói một lời đứng thất thần.

Tạ Tiểu Vũ không dám khinh nhờn vong linh, đành phải đứng yên bên cạnh hắn.

Qua thật lâu sau, Tiêu Huyền đột ngột quay đầu lại để đứa ngốc thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn, mặt không biểu cảm hỏi: "Ba mẹ tôi có hình dáng thế nào?"

Bị hỏi vấn đề 囧 như vậy, Tạ Tiểu Vũ cà lăm: "Sao... Sao em biết chứ..."

Tiêu Huyền nói: "Tôi không nhớ được chuyện gì cả."

Nhớ tới quá khứ mơ hồ đáng thương của hắn, Tạ Tiểu Vũ mới vắt hết óc nhớ lại: "Em chỉ gặp họ một lần. Dáng người ba anh rất cao; rất nghiêm túc, mặc đồ vest. Sau đó mẹ anh ôm lấy cánh tay của ông ấy, váy liền áo rất đẹp, nụ cười cũng rất dịu dàng. Nhưng bọn họ rất ít nói chuyện với nhau..."

Câu nói chưa hoàn thiện, cậu chợt bị Tiêu Huyền kéo tay ôm chầm lấy.

Mùi nước hoa Cologne thanh nhẹ tràn ngập cả thế giới của cậu. Tạ Tiểu Vũ cảm nhận hai cánh tay có lực cùng với thân thể ấm áp, nhịp tim giống như trống đập.

Tiêu Huyền khẽ thở dài: "Mỗi lần tới đây, tôi đều có cảm giác rất mệt mỏi, không có gì trong tay."

Tạ Tiểu Vũ vội vàng vụng về an ủi: "Sao vậy được. Anh tốt như vậy, tất cả mọi người đều rất thích anh."

Tiêu Huyền nói: "Thứ bọn họ thích là sản phẩm, không phải tôi."

Tạ Tiểu Vũ nhíu mày gấp gáp nói: "Không phải đâu. Không phải sản phẩm, em thích anh vì anh chính là anh."

Nghe vậy, BOSS nghiêm mặt, rồi sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười: "Tôi biết."

Nụ cười này mặc dù không thuần khiết cũng không dịu dàng, thậm chí có phần giống như trò đùa hơn, đối với Tạ Tiểu Vũ vẫn mất tự nhiên đến đỏ mặt: "Cho nên, anh đừng ghét bỏ bản thân..."

Tiêu Huyền buông cậu ra hờ hững nói: "Tôi không có, cậu ít ảo tưởng."

Tạ Tiểu Vũ không dám cãi, dùng sức cắn môi bảo trì trầm mặc.

Ai ngờ Tiêu Huyền lại cúi đầu hôn cậu, bầu không khí ngưng lại. Hắn cắn nhẹ lên môi Tạ Tiểu Vũ rồi sau đó thăm dò đưa đầu lưỡi vào, tinh tế lại k1ch thích.

Đây không phải là tình bạn trong sáng, hoàn toàn không phải là tình bạn trong sáng.

Tạ Tiểu Vũ bị dọa sợ đến ù tai, không biết đầu não mình trống rỗng trong bao lâu, nhưng ít ra sau khi hồi thần không tới nửa giây, cậu đẩy Tiêu Huyền ra ngay, che miệng lại: "Anh làm gì vậy! Đừng đùa kiểu này nữa."

Không biết được BOSS nghĩ thế nào, hắn khẽ li3mmôi, rồi sau đó cười lạnh: "Cậu làm sao nữa vậy?"

Tạ Tiểu Vũ giận đến độ đỏ bừng mặt: "Em, em còn chưa từng hôn cô gái nào. Anh không thể lấy trò đùa này chọc em, nụ hôn đầu phải để cho vợ em."

Tuyên bố rất mạnh mẽ.

BOSS im lặng khoảng ba mươi giây, rồi sau đó lại châm chọc: "Con người, cũng nên cân nhắc giá trị của mình. Bây giờ xem ra, nụ hôn đầu và đêm đầu tiên của cậu chỉ có thể trả lại cho thượng đế."

Tạ Tiểu Vũ bị hắn chọc không có cách khác, giương mắt không phản bác được.

Tiêu Huyền phủi các khói mù dính trên người lúc nãy, cầm chìa khóa xe vui vẻ nói: "Tôi đói rồi, đi ăn cơm."

Nói xong, BOSS tự mình đi ra khỏi nghĩa trang.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, bình tĩnh lau đi ánh nắng nóng rang tích lũy trong ngày, cũng phủ lên các loại tâm tình phức tạp của con người.

Tiêu Huyền biếng nhác nằm trên sô pha, xung quanh đều là những ngôi sao giấy đã được mở ra, mà trên mỗi tờ, đều có từng nét chữ chúc phúc nắn nót tinh tế, không cái nào giống cái nào.

Cũng khó cho đứa ngốc kia tự viết ra.

Lúc BOSS phát ra nụ cười ngây ngô như có như không thì chuông cửa chợt vang lên.

Hắn ch4m rãi mở cửa ra, là một nhân viên của công ty.

Cô rất căng thẳng, ôm cái thùng: "Anh Tiêu Huyền, em tìm xong rồi. Anh xem có phải mấy cái này không?"

Tiêu Huyền mở ra nhìn, quả nhiên đứa ngốc này luôn gửi bình sao giấy y như nhau.

Khóe miệng âm thầm nâng lên, Tiêu Huyền nhận lấy thùng giấy nói: "Đúng rồi. Cám ơn em."

Rồi sau đó cũng không mời người ta vào nhà uống ly nước, đóng cửa ngay, sảng khoái hơn bất cứ ai.

Một loạt mười bình, từ mới đến cũ. Đây là mười năm hàng thật giá thật.

Nếu như Tạ Tiểu Vũ biết quà của cậu thoát khỏi cảnh tối đen, không biết sẽ vui vẻ cười ngu hay hồi hộp đỏ mặt đây.

Tiêu Huyền ngồi trước bàn do dự chốc lát, cuối cùng mở cái cũ nhất.

Vẫn là những sao giấy đủ sắc màu, mở ra, bên trong chính là những câu chúc phúc Tạ Tiểu Vũ dùng toàn bộ khả năng nghĩ ra.

Tiêu Huyền lặng lẽ mở từng cái, hắn không để ý đến kim giờ đang xoay tròn rất nhanh.

Thật ra thì đứa ngốc cũng không hoàn toàn là khuyết điểm và tiếc nuối.

Ít nhất trên phương diện đối đãi với người khác, cậu có chân thành tuyệt đối và kiên định.

"Anh đi đâu vậy? Học trường cấp ba nào? Sao em không tìm được anh?"

"Không có ai luyện guitar với em, hơi cô đơn."

"Em sáng tác làm ba mẹ giận rồi ~~~~ "

"Hôm nay thấy poster của anh, anh làm ngôi sao rồi nhỉ. Em vui lắm đó."

"Chúc anh thành công. Anh là tuyệt nhất."

"Em rất nhớ anh. Không biết thật lâu thật lâu sau này, anh có còn nhớ em là ai không... Em chính là người mỗi ngày luyện đàn với anh đó, ha ha ha. Thật là câu giới thiệu chán ngắt ha anh..."

"Thấy anh trên MV. Anh đẹp lắm luôn á..."

"Sao anh lại bị bệnh rồi, làm nghệ sĩ nhất định phải có sức khỏe tốt, chú ý chú ý nha."

"Đừng quên mơ ước của chúng ta. Nếu như anh quên, em cũng sẽ cố gắng thực hiện, tính luôn phần của anh."

"Tiêu Huyền, em thích anh, em nghĩ... có lẽ anh vĩnh viễn cũng không biết em thích anh cỡ nào đâu. Rất ngốc phải không?"

"Anh là người bạn duy nhất của em, cũng là người bạn tốt nhất."