Khi Khánh hớt hải chạy tới bệnh viện thì mọi người cũng đã đầy
đủ ở ngoài phòng cấp cứu. Mẹ của Quân đang đứng trước cửa phòng bệnh lau nước mắt, Anh Vân ngồi cạnh Tiểu Nhi đang lặng lẽ ngồi trên hàng ghế,
trên người nó đầy những vết máu, khuôn mặt không cảm xúc, chỉ yên lặng
khiến người ta thấy lạnh.
-Thằng Quân nó sao rồi?- Khánh bước tới hỏi.
Anh Vân liếc qua Tiểu Nhi, rồi nhìn Khánh lắc đầu.
-Cầu trời phật cho nó không sao! Cầu trời… -Mẹ của Quân chắp tay, liên tục cầu xin.
Khánh bước tới, ôm lấy vai của bà, an ủi:
-Bác yên tâm đi! Nhất định nó sẽ không sao đâu!
-Mong là vậy!
Một tiếng đồng hồ trôi qua, không gian xung quanh vô cùng tĩnh
lặng, mọi người ai nấy nét mặt lo lắng vô cùng, duy chỉ có Tiểu Nhi vẫn
lặng lẽ như vậy, từ đầu tới cuối không biểu đạt cảm xúc, không nói một
lời.
Không ai biết rằng, trong đầu nó nãy giờ chưa hề có chút quan tâm gì tới việc Quân có mệnh hệ gì hay không, chỉ đơn giản là… nó
nhớ tới hai chữ cuối cùng Quân nói…
Còn có vế sau nó chưa được nghe.
Anh Phong cũng ngồi cạnh Tiểu Nhi, đến hôm nay anh mới biết thì ra
thằng nhóc đã cứu em gái anh chính là con của bác Huỳnh – bạn thân của
mẹ. Tuy anh không biết quan hệ giữa hai đứa có phải chỉ là bạn bè đơn
thuần hay không, nhưng anh khẳng định ít nhất thằng nhóc kia có tình cảm với em gái anh.
-Sao lâu vậy rồi vẫn chưa ra nữa?- Khánh bắt đầu sốt ruột, chân tay cũng không yên.
Lời nói ây khiến bà Huỳnh Ngọc thấy lo lắng. Bà khẽ cắn môi, chắp hai tay, giọng run rẩy, lo lắng vô cùng:
-Cầu trời cho con trai tôi không mệnh hệ gì! Nó có làm sao thì tôi biết sống thế nào?!
Tiểu Nhi đang ngồi liền đứng dậy, bước đến bên cạnh bà Huỳnh Ngọc, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói:
-Bác! Cháu… xin lỗi! Cũng chỉ tại cháu…
-Cháu không có lỗi gì!- Bà vỗ vỗ bàn tay nó, cố gắng mỉm cười: -Là
thằng Quân này nó vì cháu! Khi nào nó được xuất viện, cháu phải chăm sóc cho nó đấy! Sau này nhớ phải làm con dâu ngoan của bác!
Tiểu Nhi nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, mím môi, không nói gì…
…
2 tiếng sau…
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cùng các y tá cũng bước ra.
Mọi người lập tức chạy tới, nắm lấy tay của bác sĩ, không ngừng hỏi tới
tấp:
-Bác sĩ, con trai tôi sao rồi? Nó có bị thương nặng lắm không?
-Bạn tôi sao rồi bác sĩ? Nó có bị gì nghiêm trọng không ạ?
Vị bác sĩ tuổi trung niên kéo khẩu trang bịt mặt xuống, gật gù vài cái rồi cất giọng điền đạm:
-Tạm thời đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phần đầu bệnh nhân bị tổn thương nên có lẽ chưa thể tỉnh lại được!
Khánh vội hỏi:
-Vậy chừng nào cậu ấy tỉnh? Có… lâu lắm không bác sĩ?
-Ừm… Cái này chúng tôi chưa thể nói trước được! Còn phải chờ xem
tình hình bệnh nhân và cố gắng của mọi người! Chúng tôi đã chuyển cậu ấy tới phòng bệnh hồi sức, chờ lát nữa mọi người có thể vào thăm rồi!
-Cám ơn bác sĩ nhiều!- Bà Huỳnh Ngọc lau nước mắt.
Bác sĩ cũng mỉm cười hiền hậu:
-Không có gì! Đó là bổn phận của chúng tôi!
Thời gian trôi qua, không khí cũng bớt phần căng thẳng. Mọi người
liên tiếp ra vào phòng bệnh của Quân, giống như rất bận rộn công việc.
Tiểu Nhi vẫn ngồi trên hàng ghế bên ngoài, trên người còn dính máu, tỏa ra mùi tanh nồng nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Hành lang bệnh viện rất lạnh, gương mặt xinh xắn hơi tái đi, nó ôm lấy hai vai mím chặt
môi.
Bên ngoài gió lạnh ùa vào, vài chiếc lá khô cũng đáp
xuống cạnh chân nó, khô khốc lẻ loi. Nó cúi người nhặt lấy một chiếc lá, lại mỉm cười…
-Sao không vào trong đi?- Anh Phong bước tới, khoác lên vai nó chiếc áo khoác của mình.
Tiểu Nhi lắc đầu:
-Em không vào đâu! Hình như không thích hợp lắm! Với lại… người ngợm toán máu như vậy…
-Thì về nhà tắm rửa, thay đồ đi! Cứ để Anh Vân ở lại đây!- Anh nói
quả quyết: -Nó bị thương là vì em, chẳng lẽ sống chết đều bỏ mặc? Về nhà trước đi, có thời gian anh sẽ hỏi em chuyện hôm nay!
Tiểu Nhi ủ rũ đứng dậy, kéo kéo vạt áo, khóe mắt dường như ươn ướt…
-Anh đưa em về!- Anh Phong cũng trầm mặt, ôm lấy hai vai của cô em gái duy nhất này.
Ngồi trong xe, Tiểu Nhi khẽ hạ cửa kính xuống, nhìn cảnh sắc mùa
đông bên ngoài. Bầu trời hôm nay màu xám nhạt, đúng màu nó yêu thích,
nhưng không hiểu sao lại khiến nó khó chịu đến thế? Cây trong thành phố
dường như đã trụi hết lá, cành cây khẳng khiu vì gió khẽ rung động…
-Nhi!- Anh Phong bên cạnh khẽ gọi.
-Sao ạ?- Tiểu Nhi đáp, ánh mắt vẫn chăm chú vào cảnh vật bên ngoài.
-Chuyện hôm nay là sao?- Giọng anh có phần nghiêm nghị: -Vì sao em lừa dối mọi người, thay đổi chuyến bay?
Tiểu Nhi mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế, giọng nói có phần mơ hồ:
-Anh đừng hỏi em những vấn đề như vậy nữa, em thực sự không muốn nói đâu ạ!
-Trả lời anh! Ít nhất cũng nói rõ vì sao lại đổi chuyến bay?
Lần này, Tiểu Nhi không trả lời.
Chưa bao giờ nó thấy lạnh thế này, chưa bao giờ nó thấy bất lực thế này. Tất cả đều từ bóng lưng cô đơn buồn bã của Quân trước đây, khiến
nó dường như không còn là bản thân nữa. Cũng có thể, linh hồn trong cơ
thể nó hiện nay không phải là của nó, mà là của con người trái ngược bản thân nó trong một thế giới nào đó.
Là thế giới song song chăng…
Thật nực cười!
-Em nói cho anh nghe, lí do là gì? Chắc chắn mẹ cũng chưa biết chuyện này có đúng không? Vì sao tự ý như vậy?
-Em không biết!!!- Tiểu Nhi cũng gắt lên.
Không khí trong xe khá căng thẳng, dường như nhiệt độ cũng giảm hẳn đi. Anh Phong nhìn thẳng phía trước, hai tay xiết chặt vô lăng. Tiểu
Nhi mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm ra ngoài.
Một lúc sau, anh Phong nhẹ giọng:
-Vì thằng Quân phải không?
-…
Không có câu trả lời, nhưng thực chất, im lặng mới chính là câu trả lời rõ ràng nhất…
Anh Phong nhìn Tiểu Nhi, khẽ hỏi tiếp:
-Có tình cảm rồi phải không?
Tiểu Nhi kéo vạt áo khoác, nhớ lại đêm bên bờ sông…
Cũng có một bàn tay khác, đặt lên vai nó chiếc áo khoác rất ấm.
Ngay cả giọng nói của người đó cũng vô cùng ấm áp, vì nó mà trở nên khàn khàn.
Gió của đêm hôm ấy, có lạnh hơn ngọn gió trong lòng nó bây giờ không?
Vì nó, mà giọng nói ấy phải tạm thời im lặng…
-Em không rõ!- Tiểu Nhi cười buồn: -Nhưng em thừa nhận, việc đổi
chuyến bay là vì chuyện của Anh Vân, nhưng… vì cậu ta, mới là lí do
chính xác nhất!