Khi đi ngang qua trước cửa sân bay, Quân chợt nhớ tới cái ngày đầu tiên đó, khi mà hai người gặp nhau…
Một cô nhóc ngang bướng, giỏi cãi nhau đến vậy, lại cản trở việc
của Quân trước mặt bao nhiêu người như vậy, đến cả một chút “kiềm chế”
cũng không có được! Nếu không phải vì gấp, có lẽ Quân đây cũng sẽ ở lại, đối mặt với nó một trận cho ra trò!
Ai ngờ sau này còn có
cơ hội gặp lại, rồi cứ ghét nhau đến thế? Càng không ngờ hơn nữa, giờ
đây, anh chàng lại có… tình cảm với người đáng ghét nhất trên đời – cũng chính là nó!
Tình đầu đã vậy còn không có hồi âm…
Quân cười cười, lắc đầu bước đi!
Không lâu sau, Quân tình cờ quay đầu lại, lọt vào tầm mắt Quân
chính là cái bóng dáng nhỏ bé mà đang thoăn thoắt bước đi! Chẳng phải nó thì là ai?
Tiểu Nhi vừa chạy vừa thở dốc, cứ quanh quẩn mãi một chỗ suýt nữa thì muộn chuyến bay sang Nhật của nó!
Hồi đầu nó cũng muốn sang Mỹ với mẹ, nhưng thực sự lại không thể
được! Trong thời gian này nó bối rối nhiều chuyện, cũng muốn được yên
tĩnh một chút, và theo dự định, nó sẽ thông báo với mẹ trước rồi sau mới nói cho Anh Vân và anh Phong.
Không biết lí do vì sao, khi đi qua cửa sân bay, Tiểu Nhi cũng dừng chân lại…
Lần đầu tiên nó gặp “tên kia”, cũng chính là ở đây!
Nó đến sân bay không ít lần, nhưng khi đó lại là lần đầu tiên nó cư xử “có chút” thô lỗ trước mặt nhiều người đến thế! Cãi nhau đã đành,
vốn dĩ nó không ngờ tên đó lại nói nó không phải con gái! Nó tuy không
nữ tính thật, nhưng về giới tính thì… vốn không cần nghi ngờ!
Có lẽ ấn tượng nhất vẫn là cái câu nói cuối cùng của nó ngày hôm ấy…
“TÊN KIA!!! MI ĐI CHẾT ĐI!!!”
Phải không nhỉ? Nhưng không hiểu sao giờ nói lại, nó thấy buồn cười quá!
Gia Cát Tiểu Nhi của ngày trước đó đâu rồi? Vì sao bây giờ nó chỉ
có thấy một Trần Nguyễn Tiểu Nhi bình thường, bơ phờ, thậm chí còn… từ
bỏ?
Không phải nó chưa từng nghĩ tới khả năng nó đã… thích tên đó, mà là nó không dám tin!
Bởi vì tình cảm ấy đến quá nhanh, không báo trước, nó không có sự
chuẩn bị. Trước đây từng bị tổn thương bởi Tuấn Anh, nó vẫn không có
cách nào ghét anh được, hẳn là một phần do vốn dĩ nó cũng có tình cảm…
anh em với anh. Còn với tên kia, ngay từ đầu, cảm giác của nó với Quân
chỉ là vô – cùng – ghét! Bây giờ bảo nó thích hắn trong tích tắc, làm
sao nó tin được?
-Này! Tiểu Nhi!!!- Quân nắm chặt tay rồi theo hướng Tiểu Nhi hét lớn.
Tiểu Nhi đang thẫn thờ nhìn, nghe tiếng gọi chợt giật mình ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói, chợt thất thần…
Chẳng phải là người… nó đang nghĩ đến sao?
Quân!
Tim nó vô tình đập mạnh như muốn rớt khỏi lồng ngực.
-Cô muốn đi đâu???- Quân chỉ tay vào Tiểu Nhi, đôi chân bắt đầu di chuyển.
Từng bước chầm chậm, rồi thành chạy nhanh.
Cũng là lúc, Tiểu Nhi quay đầu bỏ chạy…
Nó nhìn đồng hồ, năm phút nữa mới bắt đầu lên máy bay, vì vậy đành liều mạng chạy ra khỏi cửa sân bay.
-Tiểu Nhi!!! Cô mau đứng lại đó!- Quân đuổi theo đằng sau không ngừng hét lớn.
-Tôi không dừng lại!- Tiểu Nhi ngoái đầu nhìn Quân nói.
Không biết ông trời cố ý giúp Quân hay cố tình hại Tiểu Nhi, đúng
lúc nó quay đầu lại liền không chú ý tới bậc thềm phía trước. Nó trượt
chân, nhào mạnh xuống ba bậc thang.
-Ui da… -Tiểu Nhi ôm cái đầu gối đang đau muốn tự sát.
Quân chạy tới, quỳ xuống bên Tiểu Nhi, nhẹ giọng hỏi:
-Có sao không?
Thấy Quân nhẹ giọng quan tâm, Tiểu Nhi bỗng có cảm giác khác lạ
quá! Nhưng cảm giác đó nảy lên không bao lâu liền ngay lập tức vì một
câu nói của Quân dập tắt:
-Chơi ngu! Ai kêu gọi không dừng lại?! Đã vậy còn chú ý đằng sau không nhìn đằng trước! Cứ thế có ngày chết lòi tim!
Tiểu Nhi trừng mắt, không thèm để ý đến cái chân đau, quát:
-Đồ khùng! Quan tâm hay cố ý bới móc, châm chọc tôi thế hả? Nếu cậu vui như vậy thì cười đi, cười nhiều vào, chết vì cười luôn đi!!!- Vừa
nói nó vừa đấm huỳnh huỵch vào ngực Quân.
-A!- Quân khẽ kêu
một tiếng, lập tức túm lấy cái tay đang đấm mình kia: -Cô rốt cuộc là
con gái hay con gì thế hả? Đấm kiểu gì mà đau quá?! Cô từng tham gia
giải UFC luôn rồi đó hả?
-Tôi là con gái và tôi không có tham gia giải với đấu gì đó cả!
Sau câu nói đó, cả hai nhất thời im lặng…
Không biết bao lâu sau, Tiểu Nhi chợt nhớ ra gì đó, vội đứng dậy chạy khập khiễng:
-Thôi chết! Lỡ mất chuyến bay rồi!
Quân nhanh chóng túm lấy tay Tiểu Nhi:
-Cô muốn đi đâu? Chắc chắn không phải qua Mỹ!
-Tôi đi đâu mặc tôi! Cậu không phải quan tâm!
Bỗng dưng cảm thấy… bất an!
Không phải chỉ một người có cảm giác đó, mà là cả hai cùng thấy tim hơi trùng xuống, trong lòng có một nỗi lo khó giải…
-Cô ở lại! Không được đi đâu cả!- Quân đanh giọng.
-Anh không có quyền cản tôi! Tôi phải đi… anh mau buông tay ra!!!
Gió lạnh thổi qua cả hai, dù đang đứng sát nhau nhưng vẫn có cảm giác thật xa cách!
Quân không buông tay, Tiểu Nhi càng không chịu khuất phục. Mắt đối
mắt, lời đối lời. Đôi khi, cùng quá cứng đầu, sẽ chẳng có cái kết đẹp.
Tiểu Nhi giằng mạnh tay, khẽ cắn môi. Khi thoát khỏi cánh tay của
Quân, nó gắng sức, đè nén cơn đau ở chân mà không biết, máu đỏ đang thấm qua đầu gồi nó, chạy thật nhanh sang bên kia đường.
Chân của nó… rất đau…
Từ xa, tiếng còi xe vang tới inh ỏi, không khó nhận ra một chiếc xe thể thao đang lao nhanh về phía người con gái dưới lòng đường – cũng
chính là Tiểu Nhi. Nó ngơ ngác nhìn chiếc xe không kịp phanh đang lao về phía mình thật gần, đôi chân đau buốt đó đang khóa nó lại, không cho
phép nó bỏ chạy.
Là kết thúc rồi?
Nó chầm chậm nhắm mắt, nhưng đôi môi khẽ cười…
…
RẦM!!!
Tiếng động chạm vang lên thật ghê tai, nhưng Tiểu Nhi không cảm
thấy đau. Một thứ chất lỏng âm ấm chạy trên gò má, dưới cổ, và cả cánh
tay nó. Nó vội vàng mở mắt, nó đang nằm cạnh một người…
Mà đầu người đó… đang chảy máu. Máu của người đó… lại chảy trên người nó!
-Quân!!!- Tiểu Nhi vội hét lên rồi nhào tới ôm lấy Quân.
Người lái xe vội vã xuống nhìn tình hình, rồi lại gọi cấp cứu, vẻ mặt sững sờ sợ hãi nhìn hai người trước mặt.
-Cậu… có sao không?- Người đó run rẩy.
Cả hai không để ý tới người đó, Quân khẽ rút từ trong túi quần một sợi dây lấp lánh, đưa tới trước mặt Tiểu Nhi…
Sợi dây chuyền có hình mặt trời nhỏ màu xám?
Giống như sợi giây của nó…
-Cậu… sao phải làm như vậy?- Tiểu Nhi hoảng sợ vô cùng, bậy khóc nức nở.
Lại nhìn sợi dây chuyền trong tay Quân, nghe từng tiếng nói yếu ớt:
-Có giống sợi dây của em không? Là… tôi tự tay làm nó, chỉ vì… muốn nó là một cặp với em!
Tiểu Nhi sững người, lặp lại câu vừa rồi, nhưng lần này là hét lớn:
-Sao phải làm như vậy chứ???
Câu trả lời rất nhỏ, nhưng chân thành tới mức dù có nhỏ nữa, Tiểu Nhi vẫn nghe thấy:
-Anh… Yêu…
Cuối cùng, vẫn là chữ cuối cùng, nó không nghe thấy!