Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?

Chương 6: Bạn mới! kẻ thù hay bạn tốt?




Reng …reng … reng..

Tiếng chuông báo hiệu vào lớp. Nó như tên lửa từ cổng bay vụt lên lầu đến nỗi không ai hay biết. Nó thở hồng hộc ngồi vào bàn mặc cho mồ hôi ướt cả áo. Bỗng như nhớ ra điều gì, nó đứng bật dậy, miệng không nói thành lời. Thì ra do giúp hắn mà nó bỏ lỡ cả việc xin giấy vào câu lạc bộ. Nó gục xuống bàn, thầm rủa tên mà nó đã cất công giúp đỡ. Ngọc Tú từ xa đi tới, tay cầm tờ giấy gì đó.

-Ê, mày sao vậy. Còn giận tao à.

-Mày còn nói, chắc sáng vào đây sớm lắm. – Nó ngước lên, nhíu mày hờn dỗi.

-Tao không đi xe mà đi bộ đấy, tao chờ mày hoài nhưng không thấy… - Ngọc Tú nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.

-Thật không đấy ?- Nó nghi ngờ.

-Thật. Mày đi đường vòng chắc mệt lắm. Xem tao đem cái gì cho mày nè.

Nói rồi Tú chìa cho nó tờ giấy. Nó như ngay người, mắt chợt rưng rưng. Đấy chính là tờ giấy vào câu lạc bộ Mĩ Thuật mà nó mong ước.

-Mày xin giúp tao à ?

-Ừ, tao biết mày rất cần nó. Đây là quà chuộc lỗi đó.

Nó không nói nên lời liền ôm chầm lấy Ngọc Tú tỏ vẻ cảm ơn. Đúng lúc đó cô giáo vào tới, theo sau là một cô bạn rất đáng yêu. Cả lớp bàn tán xôn xao. Nó nhìn người bạn mới, vừa lúc ấy cô bạn cũng nhìn nó, ánh mắt rất kì lạ.

-Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, mời em tự giới thiệu.

-Mình tên Trương Thục Nhi, là học sinh mới. Mong các bạn giúp đỡ.

Tiếng nói lễ phép và ấm áp đã ghi điểm trong lòng nó và cả ngoại hình đáng yêu nữa. Nó có vẻ rất vui. Cô giáo nói tiếp:

-Em xuống ngồi sau bạn Thiên Tố nhé. Dãy 4 bàn cuối đấy.

Thục Nhi bước xuống, khi đi ngang qua bàn nó cô đã nhìn nó với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm làm nó hơi buồn nhưng lời giảng của cô đã làm nó phân tâm. Sau khi học xong 2 tiết, đến giờ giải lao. Thục Nhi bỗng đến trước mặt nó và Ngọc Tú, mỉm cười vui vẻ khác với lúc đầu và chìa tay ra:

-Làm quen nhé.

-Tớ rất sẵn lòng.

Nó bắt tay với Thục Nhi. Trong lòng nó cảm thấy có cái gì đó không được bình thường cho lắm, nó thấy đôi mắt của người bạn mới ánh lên vẻ không vui, có chút gì đó u ám.

-Trưa ta đi ăn chung nhé. – Lời nói của Ngọc Tú làm nó chợt tỉnh.

-Trưa hai người đi trước, tớ còn phải nộp giấy nữa..

-Vậy tao với Nhi sẽ ăn cùng nhau.

Nó ra vẻ đồng ý rồi ngồi xuống nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt nhìn ra phía xa. Nó không để ý rằng một ánh mắt ghen ghét đang nhìn nó từ một góc tối và nó cũng không biết sẽ có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra. ( mà tác giả như ta đây không thể mở lời hehe, cho mí độc giả hồi hộp chít lun).

Trưa , sau khi ăn xong nhanh gọn lẹ nó vừa cầm tờ giấy vừa tung tăng hát ca ra vẻ rất vui.

Ngước mặt nhìn trời xanh vời vợi nó tự hỏi ngày hôm nay còn gì hên hơn nữa không. Và ông trời đã đáp lại nó bằng một cơn gió nhẹ lướt qua. Rất nhẹ nhưng đủ đế vù một cái cuốn tờ giấy

trong tay nó bay mất. Gương mặt nó gần như tối sầm một mảng, vội vàng theo phản xạ lao đến chống tay lên thành lang cang, nhoài người ra phía trước tóm lấy tờ giấy.

Đó vẫn chưa có gì để nói, việc đáng chú ý hơn chính là nơi nó đang đứng tọa lạc dãy học cũ đang trong quá trình sửa chữa, bên dưới là sân sau đối diện với phòng tập thể thao đa năng cộng nhà kho. Tưởng tượng ra được chứ, nơi vắng vẻ nhất cái trường học này chính là đây.

VÀ….

Khi nhận ra tình trạng của bản thân cũng là lúc nó rơi vào hoản loạn, mất đà, bàn tay nắm lấy thành lang cang buông lỏng và kéo theo đó là một chuỗi sự việc ngoài ý muốn. Cô nàng bé nhỏ của chúng ta mất thăng bằng… lao thẳng từ trên tầng hai dãy học cũ xuống.

- Áaaaaaaaaa !

............................................... xong chap 6...................................................