Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?

Chương 13: First kiss !!!




Sau khi miễn cưỡng leo lên lưng hắn để hắn cõng về nó cảm thấy có chút gì đó vui, vui vì hắn

không phải là người mà trước giờ nó nghĩ. Ủa, mà sao lại nghĩ thế nhỉ, chả liên quan gì đến nó hết mà. Nó nài hắn kể chuyện lúc nãy hắn và Thục Nhi nói, đến giờ nó chẳng hiễu gì hết. Hắn không nói cho đến khi nó cứ năn nỉ hoài. Hắn đành xiu lòng kể nó nghe.

Thì ra Thục Nhi đã chơi với hắn từ nhỏ cho đến khi cô ta 12 tuổi. Hắn và Nhi trước đây rất thân nhau, như Thanh Mai trúc mã , và tất nhiên Thục Nhi rất thích hắn. Lúc đấy hắn chỉ lo học nên không còn quan tâm Thục Nhi như trước với lại hắn cũng không thích Nhi. Rồi ba mẹ Thục Nhi định hôn ước cho hắn, thế là hắn không chịu, cả ba mẹ hắn nữa. Vì bị gia đình hắn từ chối thẳng thừng như thế, quá mất mặt nên gia đình Thục Nhi dọn đi nơi khác, còn Ba mẹ hắn cũng đi ra nước ngoài. Nó nghe xong gật gù, không ngờ hắn lại có tuổi thơ như vậy.

Nó về nhà hắn, căn nhà đóng cửa. Chắc Thanh Đình chưa về, cậu ấy còn phải tập múa và học thêm để đi thi nữa mà. Nó ngồi xuống ghế, hắn lấy cho nó cốc nước. Nó nhìn xung quanh, nhà hơi bề bộn chút. Thấy dĩa chuối trước mặt, nó cầm một quả, ăn ngon lành. Nhà hắn đầy đủ tiện nghi, đúng là con nhà danh giá có khác. Nó ăn xong tiện tay vứt luôn xuống chân.

-Hôm nay chân em không tốt nên tôi cho em nghỉ nhưng ngày mai em phải đi làm cho tôi đấy. – Hắn ngồi đối diện nó, ngậm chiếc kẹo bạc hà, giở giọng cậu chủ.

-Vậy anh đưa tôi đến làm gì chứ. – Nó xoa xoa chân.

-Thì đến thăm quan để ngày mai khỏi đi nhằm chỗ, Lỡ tôi đang tắm mà em không biết, tưởng phòng bếp nhảy vào thì sao. – Hắn cười nham.

Nó tức lên, ai mà ví dụ như vậy chứ, đúng là đồ bệnh hoạn. Nó đứng dậy châm chọc:

-Anh khỏi lo. Người như anh ma còn không thèm nữa mà.

-Em còn nói sao ?! – Hắn phản ứng mạnh,vứt cây kẹo ăn dở xuống đất, tiến đến.

-Tôi không giỡn với anh nữa, tôi về đây.

Nói rồi nó định đẩy hắn đi ra thì lại bị trượt vỏ chuối (cho chừa vứt vỏ chuối lung tung). Vì quá bất ngờ nên nó kéo cổ áo hắn theo, thế là nó nằm trên ghế, còn hắn thì đè lên nó nặng trịt. Nó vùng vãy, mặt hắn đang rất gần mặt nó.

-Anh ngồi dậy đi, nặng quá, cứ như heo a…ưm ….ư….ưm.

Môi hắn đã chạm môi nó từ lúc nào, làm nó không nói được gì, ngây người ra. Cái gì đây, hắn đang hôn nó sao, cảm giác ngọt ngọt và mùi bạc hà trong hơi thở hắn tỏa ra, chắc do lúc nãy ăn kẹo. Nó chợt tỉnh, vùng dậy đạp hắn một cái té xuống sàn. Nó ngồi dậy, lấy tay chùi miệng thở dốc, mặt đỏ au:

-ANH LÀM TRÒ GÌ VẬY HẢ ???

Hắn ngồi dậy, hắn còn chẳng biết mình đang làm gì nữa đây. Tự nhiên lúc đó hắn bắt gặp ánh mắt long lanh và đôi môi hồng ấy. Hắn không biết tại sao. Nhưng giờ không lẽ nói như vậy. Ai mà tin. Hắn buông một câu ngắn gọn vô cùng lãng xẹt:

-Tôi Thích !!!

Nó tròn mắt nhìn hắn “ Thích sao” , hắn bỏ mặc nó lên lầu. Nó cảm thấy không vui, bước ra cửa nó nghĩ. Vậy hắn thích gì chứ, thích hôn nó sao, chẳng lẽ hắn lại xem nó là đồ vật à, muốn làm gì thì làm sao. Đúng là quá đáng. Nó trở về nhà, tối nó chẳng ngủ được gì hết, nó nhắm mắt lại thì hình ảnh ấy cứ hiện lên. Thế là sáng mai mắt nó chằng có gì khác ngoài việc có thêm quầng thâm ở mắt. Trong suốt tiết học, nó cứ gật gù gật gù, suýt chút nữa là ngủ gục luôn.

Giải lao, Thanh Đình bước tới, có vẻ quan tâm:

-Sao vậy Thiên Tố, không khỏe à?

-Không không sao đâu.

-Hôm qua anh Hai đã kể cho mình nghe hết rồi.

Nghe đến đây, nó đứng lên, bàng hoàng:

-Anh bạn kể gì chứ?

-Không cần phải giấu đâu, bạn cũng đừng lo, chuyện Thục Nhi mình sẽ không nói cho ai hết.

Nó nghe xong thở phào nhẹ, cứ tưởng hắn kể cho nhỏ nghe chuyện hôm qua chứ.

......................................... hết chap 13...........................................................................

Au đã trở lại rồi, xin lỗi vì ra chương muộn nha, vì Au còn nhiều việc phải làm vì vậy mình đã tạ lỗi bằng cách đăng 3 chương một lượt rồi nha. Mình sẽ cố gắng ra chương nhanh. Chúc các đọc giả đọc chuyện vui vẻ nha :)