Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 88: Tay ngươi không thể dính máu




Hai người hợp lực phá khóa, ổ khóa bằng sắt to lớn vỡ nát ra như hạch đào, có bảy tám hài tử bị giam trong mấy gian phòng này, mỗi đứa đều còn nhỏ nhưng tướng mạo xinh đẹp, đột nhiên được thả ra, có nhóc còn chưa kịp hiểu chuyện gì, mặt mũi ngơ ngác, tay chân luống cuống.

Hòa thượng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, buông tay Trì Võng ra, không ngờ nam hài dẫn đường lại nói: "Vẫn còn những người giống như ta đang bị nhốt ở chỗ khác, để ta dẫn hai người qua đó."

May mà nhà lao kia cách đó không xa, một đám hài tử giống như chim non chạy sát sau lưng hai người, mặt mũi tràn đầy bất an.

Đại môn dày nặng trước mặt bị mở ra, lại thấy một dãy khoảng bảy tám phòng giam như dự liệu, Trì Võng và Tử An đi vào đầu tiên, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Bên trong có mấy hài tử đang thấp giọng khóc nức nở, thấy hai người đi vào, mắt sáng lên cầu cứu: "Nhanh cứu người, bên trong có một muội muội tự vẫn."

Nam hài dẫn đường cầm nến đi tới, họ nhìn thấy máu đã đọng thành vũng trên mặt đất. Mũi chân Trì Võng điểm một cái, bay lướt qua vũng máu, tới phòng giam nữ hài ở trong cùng.

Nàng nằm trên giường, trên cổ tay nhỏ gầy là một vết máu dữ tợn, cổ tay tái nhợt, vô lực thả xuống cạnh giường, cách tay nàng không xa là một cây trâm bị vứt trong vũng máu.

Ở bên kia rào sắt, Trì Võng ngưng thần vận công, nghe thấy tiếng tim đập yếu ới của nữ hài tử, nói ngay với Tử An: "Nàng còn cứu được... ngươi còn nhìn cái gì? Mau tới hỗ trợ mở khóa."

Tử An cau mày nhìn sang hướng khác, "Có người tới, chúng ta phải nhanh lên mới được."

Hắn bước vài bước tới bên cạnh Trì Võng, hợp lực phá nát khóa, Trì Võng nghiêng người đi vào trong, ngoại bào của y đã để cho nam hài kia mặc, bây giờ chỉ còn một lớp y phục đơn bạc, y xé một vạt y phục sạch sẽ xuống, quấn chặt quanh vết thương trên tay của nữ hài. Sau khi tay nàng được băng chặt, tốc độ máu chảy ra đã chậm hẳn lại.

Trì Võng cũng không mang theo hòm thuốc thường ngày trong lần hành động giữa đêm khuya thế này, trong người chỉ có một ít thuốc, tuy số lượng ít, nhưng mỗi viên đều do y tự tay bào chế, hiệu quả đương nhiên vượt xa thuốc bình thường.

Trì Võng ngồi xổm trên vũng máu, lại xé thêm một vạt áo, nhẹ nhàng lau sạch máu, đổ một ít thuốc lên trên vết thương. Máu đỏ nhanh chóng thấm ướt vải trắng, Trì Võng xé thêm vài mảnh vải nữa, quấn lên vết thương, cuối cùng mới cầm được máu. Lấy thêm ra một viên thuốc bảo mệnh quý giá, nặn sáp ong niêm phong ra cho nữ hài ăn vào, thuốc vừa vào miệng thì tan ra, không cần nuốt, xong xuôi đâu vào đấy Trì Võng mới thở phào nhẹ nhõm, xem như đã giữ được mạng lại cho nàng, bây giờ cần phải nhanh chóng đưa nàng ra khỏi đây, tiếp tục chữa trị.

Trên lối đi nhỏ hẹp, có rất nhiều hài tử trong phòng giam đang cố gắng nhìn sang, bọn chúng quan tâm nữ hài đang hấp hối, cũng chú ý tới những hài tử khác giống như mình nhưng đã thoát khỏi lao tù.

Một đứa nhỏ được hai người cứu ra lúc trước lo lắng thúc giục: "Hai vị đại hiệp, nàng sao rồi? Chúng ta đi được chưa?"

Những hài tử bị còn đang bị giam rốt cục đã nhận ra, khóc lóc thảm thiết: "Cứu ta với! Cầu xin hai vị cũng cứu chúng ta ra khỏi đây với!"

Trì Võng đang chăm sóc vết thương cho nữ hài kia, mặc kệ tay và y phục đã dính không biết bao nhiêu máu, cúi người ôm nữ hài đang suy yếu trên giường đi ra ngoài.

Nam hài dẫn đường vẫn không nói gì, thấy Trì Võng đưa người ra ngoài, rất tinh ý mà đỡ lấy, cõng nàng trên lưng. Trì Võng rảnh tay, bắt chuyện với hòa thượng: "Vẫn còn mấy cái khóa nữa, ngươi có phá được không?"

"Sợ là không kịp nữa rồi." Sắc mặt Tử An trầm như nước, hắn di dọc theo lối đi tới hướng khác, một quyền đáng bay tên đang núp ở lối ra để mai phục bọn họ.

Không cần nói nhiều, Trì Võng cũng đã hiểu được, người trong trang viên đã phát hiện ra hành tung của họ, đang dẫn người đuổi tới. Tử An không quay đầu lại, đi thẳng: "Ta đối phó với những kẻ này, ngươi thả những hài tử còn lại ra đi."

Khóe miệng Trì Võng nhếch lên, lạnh lùng cười: "Hay chúng ta đổi lại, ngươi phá khóa, ta xử lý đám người kia."

Y không phải người xuất gia, tất nhiên không cần giữ giới luật, ra tay không phải kiêng dè gì cả, cùng lắm thì tới một người giết một người, dứt khoát xử lý mọi chuyện.

Dường như Tử An biết được y đang nghĩ cái gì, lắc đầu cự tuyệt: "Ta không thể để cho ngươi giết người được, đôi tay của ngươi chỉ có thể dùng để cứu người."

Câu nói này khiến Trì Võng cảm động, y nhìn bóng lưng của hòa thượng, cũng không kiên trì giữ ý kiến, "... Vậy bên đó giao cho ngươi chờ ta cứu hết đám hài tử này, sẽ cùng phá vòng vây."

Y quay lại, cầm cái khóa gần nhất lên, Sa Thạch chủ động nói: "Ta có thể lấy năng lượng của ta để giúp ngươi nâng cao nội lực, có cần không?"

Nhớ tới tới lần trước trộm dược liệu, sau khi Sa Thạch làm như vậy đã phải ngắt máy rất lâu, Trì Võng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Ta tự giải quyết được, tạm thời chưa cần ngươi ra tay."

Bây giờ Sa Thạch nghe lời Trì Võng lắm luôn, thấy y nói không cần, thì đáp một tiếng "Được", rồi không ý kiến gì nữa, lại không biết lý do Trì Võng từ chối nó chủ yếu là vì không muốn sau khi xong chuyện Sa Thạch lại rơi vào tình trạng ngắt máy.

Trì Võng đã độc lai độc vãng nhiều năm, cho dù cái hệ thống Chân Gà nói giọng nữ kia không thể tính là bạn tốt, nhưng bảy trăm năm dài như thế, nàng cũng có tác dụng nhất định —— đôi lúc Trì Võng cũng cần lên tinh thần để đề phòng cảnh giác với nàng, nhưng đây cũng là cách để Trì Võng biết hôm nay là ngày nào, giúp cho y không mất đi thần trí trong quãng thời gian dài đằng đẵng này.

Từ khi Sa Thạch xuất hiện, cuối cùng y cũng cảm thấy sự khác biệt, ba năm nay có nó léo nhéo bên tai, y cũng đã quen có nhóc vừa ngốc vừa ngây thơ bên cạnh, nhìn một cái là rõ ngay nó đang âm mưu cái gì, nói thế nào cũng không muốn để nó phải rời đi.

Khi Trì Võng muốn nói chuyện, trước đây thì đến một người cũng không có, bây giờ tuy rằng đã có mấy tiểu bằng hữu, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể nói với đám nhóc đó. Giả dụ nói y đã sống hơn bảy trăm năm, luôn phải giữ mồm giữ miệng, rất nhiều lúc cảm khái cảnh còn người mất, cũng chỉ có thể tâm sự với Sa Thạch đã biết nguyên do một chút, nếu Sa Thạch không có bên cạnh, Trì Võng sẽ cảm thấy hơi cô quạnh.

Nhưng mấy câu này Trì Võng sẽ không nói, Sa Thạch thường xuyên bị y móc mỉa, sẽ không dám tưởng bở, càng không thể đoán được tâm tư của Trì Võng.

Trì Võng khẽ mỉm cười, bắt đầu phá khóa bằng tay không. Đằng trước hòa thượng bụp người, đằng sau Trì Võng bụp khóa, mỗi người một việc.

Đúng là y có thể phá khóa được, nhưng tay đau cũng là đau thật, lúc phá tới cái khóa thứ hai, bàn tay y đã bị mảnh sắt vụn cắt chảy máu. Nhưng vì trên tay y còn dính máu của nữ hài kia, ở đây lại tối tăm, nhất thời không phát hiện ra.

Người khác không nhìn ra được, nhưng Sa Thạch lại nhìn được, nó kêu to gọi nhỏ: "Dừng, dừng lại, tay ngươi bị thương rồi, không cảm thấy đau à? Bàn tay xinh đẹp mịn màng như thế, để lại sẹo thì khó coi lắm á."

"Không để lại sẹo được đâu." Trì Võng cũng không dừng động tác trong tay lại, đạm mạc nói: "Lúc trước ta thử rồi, có thể sống bảy trăm năm nay là vì ta có năng lực tự chữa lành cực mạnh, ngươi xem, trên người ta không có vết sẹo nào, không già đi, cũng không chết được."

Lời nói này nghe rất bình thường, nhưng không hiểu sao Sa Thạch lại thấy hơi đau xót: "Tiểu Trì, như vậy cũng phải biết bảo vệ bản thân nha."

Trì Võng mỉm cười: "Ngươi nhìn đám hài tử ở đây xem, có đứa nào là không tha thiết chờ chúng ta tới cứu? Mấy vết thương nhỏ thế này chỉ một hai ngày là lành, không đáng phải bận tâm."

Lúc Trì Võng thả hết đám hài tử ra, vết thương trên tay đã rất sâu, y xé bừa một mảnh y phục xuống để cầm máu, rồi dẫn theo đám nhóc con chạy về phía hòa thượng.

Ở bên kia, Tử An cũng tay không chặn đòn tấn công của kẻ địch, những kẻ kia thấy không ai đánh thắng được hòa thượng, rút kinh nghiệm đau thương, không bảo nhau nhảy xuống nữa. Nhưng thần thái Tử An cũng không thoải mái hơn chút nào, ngược lại còn cau mày chặt hơn.

Hắn liếc mắt nhìn Trì Võng, y phục đơn bạc của Trì Võng đã bị y xé đến ngắn đi một đoạn, lộ ra eo nhỏ trước giờ vẫn giấu dưới áo bào dài rộng, đường nét mê hoặc mang theo nhiệt khí đốt nóng lối đi nhỏ hẹp, hài tử yêu mị nhất ở đây cũng không sánh được với y.

Nhưng giờ không phải là lúc thưởng thức mỹ cảnh, người tu hành cũng không được gần mỹ sắc, hòa thượng nghiêm mặt nói: "Bọn chúng không nhảy xuống nữa, tất có đối sách khác... Tay ngươi sao thế?"

"Không đáng ngại," Trì Võng ngửi ngửi: "Hình như ta ngửi thấy... mùi dầu?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ không xong rồi.

Tòa nhà bằng sắt này không có cửa sổ, lối ra duy nhất là đại môn nhưng bọn họ lại chưa tìm được đường ra đại môn.

Toàn bộ kẻ địch đã lùi lại, còn chuẩn bị nhiều dầu như vậy, e là chúng định.... đổ dầu xuống, phóng hỏa thiêu chết những người bên trong.

Đầu óc Trì Võng nảy số một cái, đã hiểu được nguyên do. Trong viện này đều là những tiểu mỹ nhân được bọn chúng cẩn thận nuôi dưỡng, dùng thanh sắc mua vui cho người khác, bây giờ phải giết sạch bọn nhỏ, rốt cục là bí mật lớn đến mức nào mà phải che giấu kỹ như vậy.

Y liếc nhìn nam hài lúc nãy dẫn đường cho họ, lúc này nhóc đang cõng cô nương tiếp nhận từ tay Trì Võng, lại nhớ nó từng nhắc tới "thượng khách", e rằng đều là những kẻ có thân phận cao quý, không thể để những chuyện họ làm trong trang viên này lộ ra ngoài ánh sáng, mà chỉ có người chết mới giữ được bí mật.

Trì Võng hít sâu một hơi: "Để ta mở đường, chúng ta cùng xông ra."

Lời này là nói với tất cả mọi người, Sa Thạch lập tức hiểu ý nói: "Rẽ sang trái đi thêm trăm mét, lại rẽ phải rồi đi thẳng, ta dẫn đường cho ngươi."

Hòa thượng lại nói: "Đám hài tử này không đuổi kịp chúng ta được, ngươi và ta một người mở đường, một người dẫn chúng đi. Để ta tiên phong..."

Không chờ Tử An nói xong, Trì Võng đã phi thân ra ngoài, thấy thế, hắn cũng đành phải hét lên một tiếng: "Đi!"

Đám hài tử cố nén sợ hãi, theo sát sau lưng Tử An bắt đầu chạy.

Trì Võng chạy thẳng ra ngoài, đầu tiên y phải ngăn được kẻ địch bên ngoài châm lửa, đương nhiên một khắc cũng không thể chậm trễ. Nhưng y đều để lại dấu vết trước mỗi một chỗ rẽ ——y sẽ xé một mảnh y phục trắng tinh của mình rồi ném xuống đất, chỉ rõ hướng đi của mình.

Tử An sợ y đi trước sẽ gặp nguy hiểm, sợ mình không không kịp ra tay bảo vệ y. Mặc dù hắn thừa biết, với năng lực bây giờ của Trì thí chủ, y không cần bất cứ ai bảo vệ mình.

Nhưng trong những giấc mộng chắp vá từ những mảnh vỡ ký ức kia, hắn đã từng chứng kiến quá khứ phủ đầy bụi của Trì Võng, từng gặp được một thiếu niên yếu ớt không thể tự bảo vệ bản thân, lại không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc, dù bây giờ đối diện hắn là một Trì Võng mạnh mẽ thế nào, hắn cũng vẫn sẽ nảy sinh ý muốn bảo vệ y theo bản năng.

Nhưng hắn còn phải hộ tống đám nhỏ này, đành phải kiềm chế nôn nóng trong lòng, may mà tới thời khắc mấu chốt, đám nhóc này cũng không vướng chân vướng tay, đều nghiến chặt răng, dốc hết sức lực ra chạy trốn.

Hắn đỡ lấy nữ hài đang hôn mê, để cho nam hài đã ôm nàng suốt cả đoạn mà rớt lại phía sau kia có thể đuổi kịp cả đoàn.

Rất nhanh sau đó, hài tử chạy đầu tiên vấp ngã, khiến cho đám chạy đằng sau cũng ngã thành đoàn, hài tử vừa ngã xuống lại đứng lên, kinh ngạc nhìn thứ dính trên tay mình: "Sao đất lại trơn như thế? Này, đây là... Dầu à?"

Thần sắc Tử An càng thêm nghiêm nghị, nhanh chóng nói: "Mau đứng lên, tiếp tục chạy, một khắc cũng không được dừng lại."