Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 31: Thảo nào đêm nay thí chủ không đuổi ta




Lần cuối cùng Trì Võng gặp lão Kế là ở Nguyên Cảng Thành.

Ngày hôm ấy, vào lúc tờ mờ sáng, y đã ước định sẽ uống rượu cùng Kế phu tử, vừa nói xong thì y chạy vào trong mộ ngủ một giấc, chưa kịp thực hiện lời ước định này.

Y chưa từng nghĩ đến việc lão bằng hữu của mình lại dùng phương thức đặc biệt này để hoàn thành thành ước định dài gần trăm năm ấy.

Nam nhân đứng đối diện bàn của Trì Võng quay người lại, cười vang với các khách nhân khác trong quán: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, các anh em cứ thoải mái, phí tổn trong quán để ta mời."

Khách nhân trong quán đều sững sờ, rồi dồn dập cười nói: "Trang chủ đúng là rất rộng rãi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mượn lời tốt của Phong trang chủ."

Trang chủ Phong Vân sơn trang cười to nói: "Quán này từ đời thái gia gia của ta truyền tới ta, đã mở mấy chục năm, cuối cùng thì ngày mai cũng có thể —— đóng cửa rồi!"

Khách nhân trong quán im bặt, lộ ra vẻ lúng túng.

Trì Võng móc một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra, cũng không thèm nhìn con số trên đó, rồi vỗ lên bàn một cái: "Cứ mỗi năm năm, ta sẽ người đưa đến ít nhất bằng số này cho người trong quán, tiếp tục sinh ý của tửu quán này đi, lỗ ta chịu, lãi cho ngươi."

Đại nam nhân cao to nhận ngân phiếu, nhất thời bất ngờ mà nhướng nhướng mày: "Chỉ cần bắc cảnh không phát sinh chiến loạn, thì số tiền này của ngươi đủ cho tửu quán này lỗ mười mấy năm. Lão đệ, như vậy không có lời."

Trì Võng cũng không muốn nghe thêm nữa, y ôm vò rượu đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

Sa Thạch đột nhiên nói với y: "Trì Võng, người đó là trang chủ Phong Vân sơn trang, đang xếp ở vị trí thứ nhất trong bảng cao thủ võ lâm—— Phong Vân Tranh... Hắn là kẻ say mê võ nghệ, trăm năm mới có một, thiên tư luyện võ so với ngươi chỉ cao chứ không thấp hơn, không ngờ còn có thể bất ngờ gặp được, ngươi không định nhân cơ hội này mà kết giao bằng hữu với hắn sao?"

Trì Võng đáp lại, ngữ khí lạnh lùng, kiêu ngạo: "Kết cái rắm, ta cần gì biết hắn là ai."

Y ôm vò rượu, dùng khinh công rời đi như bay.

Ai thích đệ nhất thì thích, bây giờ y chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh nhất, lặng lẽ uống hết vò rượu này.

Vùng núi bắc cảnh ở vị trí cực bắc, một năm chỉ có hai mùa đông - hạ.

Mùa đông kéo dài tới tận tháng sáu mới chấm dứt, nhưng vừa tới tháng chín đã chuyển từ hè sang đông, thời gian hai mùa xuân thu mỗi năm ngắn ngủi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trời đã vào đông, ngày rất nhanh đã tàn.

Ở giữa sườn núi, Trì Võng nhìn bầu trời đã triệt để đen thui chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi.

Trì Võng cũng không phải người dễ say.

Nhưng nhân có vò rượu thơm thuần, đã ủ cả trăm năm, lại còn là để thực hiện ước định với lão bằng hữu từ trăm năm trước, trong đêm đen gió lớn, y cứ như vậy mà uống say.





Sa Thạch quan tâm nói: "Trì Võng, ngươi uống nhiều rồi."

"Có đáng bao nhiêu đâu." Trì Võng từ từ nói, "Ta xưa nay chưa từng uống nhiều, nhưng hôm nay thì muốn."

Đến giọt rượu cuối cùng trong vò Trì Võng cũng không tha, sau khi chắc chắn đã cạn sạch rồi mới cẩn thận đặt vò rượu sang bên cạnh, bản thân thì rầm một cái, nằm xuống giữa sườn núi tuyết trắng mênh mang.

Một lát sau, Trì Võng lại nói: "Có đôi lúc ta nghĩ, một mình ta sống lâu như thế để làm cái gì?"

Vậy nên Sa Thạch biết là y đã say, tuy rằng lo lắng nhưng nó cũng không biết nên làm gì.

Trì Võng nhẹ giọng nói: "Hiếm khi có người còn nhớ đến ta, cảm giác này thật tốt... Nhiều năm nay, ta vừa sợ bọn họ nhớ kỹ ta, lại càng sợ họ sẽ quên mất ta. Sau đó nghĩ lại một chút, cho dù bọn họ có nhớ hay là đã quên ta, thì có khác biệt gì đâu?"

"Nhiều năm như vậy, ta đều phải trải qua một mình, đây là do ta tự chọn thì có gì phải sầu khổ, nhăn nhăn nhó nhó như đám trẻ con? Từ trước đến nay ta luôn là người cứng rắn...Ta cũng sẽ là người sống tới cuối cùng."

Sa Thạch phụ họa, thanh âm cô đơn: "Ý chí của ngươi cứng cỏi hơn ta nhiều, nếu ta mà phải trải qua bảy trăm năm một mình, e là đã sớm phát điên rồi... Có lẽ chính vì hắn hiểu ta, mới cho ta gặp được ngươi sau khi tỉnh lại đi."

Trong tình cảnh này, Sa Thạch cũng lộ ra cảm xúc của nó: "Sinh mệnh dài lâu như vậy, chuyện gì muốn làm e là đều đã làm xong, báu vật, của cải hay quyền lực đều đã có được. Sau bảy trăm năm người bình thường hẳn là đã cạn sạch hứng thú, ta rất bội phục ngươi, Trì Võng, trong quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy, mà ngươi vẫn luôn biết rõ bản thân phải làm gì."

"Ngươi nhầm rồi, ta xưa nay đều không biết mình phải làm gì." Trì Võng đạm mạc nói: "Trong suốt bảy trăm năm nay, điều duy nhất ta thấy cần phải làm chính là cứu người, cứu người, lại cứu thêm một người, nói thật thì ta cũng không biết phải sống như vậy cho đến bao giờ."

Sa Thạch cũng đã sớm nghĩ tới chuyện này, liền thuận thế hỏi y: "Tại sao ngươi lại muốn cứu người khác?"

Vùng núi bắc cảnh có địa thế cao, Trì Võng nằm giữa sườn núi ngắm sao trời, tựa như lại gần với bầu trời hơn một chút.

Chỉ là không biết sao trời đêm nay đã trốn đi đâu mất, chẳng có được mấy ngôi sao sáng, trời đêm lại càng thêm ảm đạm.

Trì Võng thất thần chăm chú ngắm trời đêm: "Đây là chuyện ta đã đáp ứng với Trang Diễn... Làm chưa xong thì ta chưa thể chết được."

Thời khắc này, Sa Thạch nhận thấy mình đã cách đáp án rất gần rồi, bèn hỏi tiếp: "Ngươi đáp ứng với hắn chuyện gì?"

Trì Võng che mắt mình lại, rất lâu sau đó cũng không có động tĩnh gì, tựa như đã ngủ say.

Cuối cùng y cũng không trả lời câu hỏi của Sa Thạch.

Ban đêm ở Thiên Sơn rất yên tĩnh, ngưng thần còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo từ chốn hồng trần phía xa vọng lại.

Dưới chân núi Thiên Sơn có không ít người đang tụ tập đốt lửa trại, uống rượu nhảy múa xung quanh đống lửa, hình như là ngày lễ gì đó.

Trì Võng nghe thấy được một chút tiếng động từ rất xa vọng tới, nhìn thấy một chút ánh lửa xa xôi nhưng lại không dậy lên bất kỳ hứng thú nào.

Tay che mắt, từ giữa ngón tay nhìn thấy trời đêm, y liền uể oải nhắm chặt mắt lại, giống như nửa tỉnh nửa mê, nhẹ giọng nói: "Sao bên dưới lại ồn ào như thế? Ban đêm yên tĩnh như vậy, sao không yên lặng một tí mà qua chứ?"

Một tiếng nói vang lên bên tai: "Bởi vì giáo chủ Thiên Sơn Giáo dự đoán giờ Mão hôm nay, lúc sao trời biến mất, sẽ có mưa sao băng. Nên bách tính ở bắc cảnh đêm nay đều không ngủ, muốn chiêm ngưỡng kỳ quan này."

Thanh âm này quá mức quen thuộc, trong nhất thời Trì Võng không phản ứng lại được, giống như mộng giữa ban ngày vậy.

Người kia ngồi xuống bên cạnh Trì Võng, trong thanh âm mang theo dịu dàng và ấm áp: "Sau khi từ biệt ở thôn Tử Đằng, không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở đây."

Hai mắt Trì Võng miễn cưỡng mở hé ra, nhìn thấy người kia mặc áo bào màu xám, trên đầu đội một cái mũ, che đi cái đầu mà có thể phản chiếu lại được cả ánh trăng.

Cũng phản xạ lại luôn thần trí còn trì độn của Trì Võng, khiến cho y không thể phản ứng lại ngay lập tức được, đang ngồi cạnh y là con lừa ngốc mà y luôn thấy khó ưa nhất.

Khi lý trí bận say rượu thì thứ có thể quyết định trong chớp mắt ấy chính là trực giác.

Khí tức trên người Tử An làm cho y cảm thấy bình an, tựa như cả thiên nhiên cũng biết người vừa tới sẽ không tổn thương y.

Thanh âm Tử An ôn hòa: "Vào thời cổ đại, sao băng bị cho là thiên tai, nhưng trăm năm trước, từ khi Trọng triều lập quốc đã dẹp bỏ hết mấy trò xem tinh tượng nhảm nhí. Cho nên bách tính ở bắc cảnh này mới sẵn lòng ngắm mưa sao băng."

Trì Võng lẩm bẩm nói: "Nhưng cũng có người phát điên giống ta, không biết chuyện mưa sao băng, trong đêm đông lạnh lẽo thế này lại chỉ muốn nằm trên tuyết ngắm trời đêm."

Thanh âm của Tử An trong trẻo, ôn hòa nở nụ cười: "Ta trốn ra đó, ta vừa mới nhân lúc đêm vắng đi thăm dò Thiên Sơn Giáo, suýt chút nữa đã bị phát hiện. Bây giờ bên dưới có quá nhiều người, không thể xuống núi được, người trên đỉnh núi thì quá ranh ma không ở cùng được, vậy chỉ có thể ở lưng chừng núi thế này thôi, cứ để gió dẫn đường, không ngờ lại gặp được ngươi."

Trong thanh âm của Tử An mang theo ý cười: "... Rượu thơm quá, ngửi mùi cũng say lòng người, thảo này tối nay thí chủ lại không đuổi ta ra chỗ khác chơi."

Trì Võng không thèm lên tiếng nữa.

Có âm thanh rì rào truyền đến bên cạnh, hòa thượng học theo tư thế của Trì Võng, thoải mái nằm trên tuyết.

Dường như Trì Võng đã ngủ say.

Khí tức bên người ôn hòa mà bình yên, không mang theo bất kỳ ác ý nào, có lẽ thân thể y đã nhận ra cảm giác quen thuộc này trước cả thần trí, tự thả lỏng nghỉ ngơi trước.

An tĩnh thế này khiến y rất thoải mái, cho đến khi lửa trại ở chân núi đến hồi cao trào, mọi người từ uống rượu ca hát đã đã biến thành đồng ca gào rú, đánh thẳng tới tai Trì Võng đang nằm trên sườn núi, đánh thức y.

Trì Võng không thoải mái động đậy một chút: "Khó nghe chết đi được, kêu bọn chúng câm miệng."

Tử An bật cười nói: "Bần tăng không làm được, ngươi chịu khó một chút đi."

Có lẽ do bị hai chữ "Bần tăng" k1ch thích khiến tâm tình của y biến xấu trong nháy mắt, Trì Võng phát cáu: "Cái gì... ngươi là con lừa ngốc kia à? Hứ, xướng một bài đi, rồi ta không đuổi ngươi nữa."

Tính khí của hòa thượng này thật là tốt, hắn chỉ mới gặp Trì Võng hai lần, lần nào cũng bị y chỉ mặt mắng là lừa ngốc, nhưng lại chưa từng thấy hắn tức giận bao giờ.

Lúc này, hắn đối với Trì Võng đã uống say đến ngang ngược, bất chấp lý lẽ vẫn rất phong độ: "Bần tăng không biết xướng khúc, nhưng bần tăng có thể kể chuyện xưa, còn có thể xem số mệnh nữa."

"Thế thì... coi như ngươi tới số rồi", rất lâu sau Trì Võng mới hừ hừ đáp một câu.

Tử An cười cười, hắn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn tiểu thí chủ đang dùng tay che mắt dưới trời đêm trên núi.

"Nói ta nghe ngày sinh tháng đẻ của ngươi, ta sẵn lòng xem giúp ngươi một lần."

Trì Võng chậm rãi nói: "Năm La Ngạc thứ ba mươi chín, tháng chạp, ngày 28."

Hòa thượng nghiêm túc tính toán một hồi, đột nhiên sửng sốt, lắc đầu mỉm cười nói: "Thí chủ đang đùa ta đấy à? Ngươi trông nhỏ như vậy sao có thể sinh vào mấy năm La Ngạc chứ? Nếu là năm La Ngạc, tính toán một chút thì ngươi đã bảy trăm sáu mươi ba tuổi rồi."

Lại qua rất lâu sau Trì Võng mới chậm rãi lên tiếng: "Đúng nha, cái tên chậu tinh ngốc nghếch nhà ngươi, sao lại có người sống được hơn bảy trăm năm chứ? Trêu ngươi một chút mà lâu như vậy mới nhận ra à?"

Tử An nhìn y keo kiệt chỉ lộ ra mũi và cằm mình, không nhịn được cười nói: "Bảy trăm sáu mươi ba năm trước, vậy là ngươi sinh ra ở thời chư hầu tranh bá. Lúc đó Thủy hoàng đế Mộc Bắc Hy mới chỉ là chư hầu một phương, còn chưa nhất thống thiên hạ, cùng có được binh quyền như vậy còn có Trang Hầu ở bắc cảnh và Thời Hoàn ở nam cảnh..."

Trong nháy mắt đó, Tử An lại không tiếp tục chậm rãi kể chuyện nữa, giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn lại liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái.

Dường như Trì Võng đã ngủ say, dưới bóng đêm, lồ ng ngực của y phập phồng lên xuống nhẹ nhàng, không phát ra thêm chút âm thanh nào nữa.

Vì vậy dĩ nhiên là Tử An không quấy rầy y nữa.

Hắn chỉ không hiểu tại sao dưới trời sao yên tĩnh như vậy, nhưng lại cảm thấy an tĩnh và vui sướng như thế, giống như lữ khách vội vàng vượt qua sóng gió, sau nhiều ngày phiêu bạt cuối cùng đã về được đến cố hương.

Lúc này, hương rượu lẫn trong gió tuyết mát lạnh, hòa thượng mở to mắt ngắm nhìn trời đêm, trong lòng hắn rất an tĩnh nhưng cũng rất vui sướng, đây là cảm giác an yên khiến người ta cực kỳ thỏa mãn.

Trên tuyết giữa sườn núi Thiên Sơn, dưới bầu trời đen như mực, có hai người đang nằm.

Bọn họ nằm song song, cách nhau nửa cánh tay lại không làm phiền đến nhau.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Võng cả giận nói: Làm hòa thượng thì còn đội mũ làm gì, cứ tử tế mà làm cái chậu tinh đi chứ! Nửa đêm tối lửa tắt đèn, suýt chút nữa là không nhận ra ngươi rồi!

Tử An bất đắc dĩ: Bần tăng cũng biết... lạnh mà, thí chủ thông cảm cho nỗi đau của người trọc đầu đi ha.