Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 28: Biến động trên bảng xếp hạng cao thủ




Sau khi lên bờ ở phía nam, Trì Võng không ngừng không nghỉ, chạy thẳng tới lăng mộ của Mộc Bắc Hy.

Lúc y đến được lăng mộ của Mộc Bắc Hy đã là giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu.

Dưới ánh nắng chói chang, trên cửa lăng mộ cao bằng hai người thường, có những hạt bụi lơ lửng trên phù điêu tinh tế bị ánh nắng chiếu sáng đến không còn chỗ ẩn nấp.

Trì Võng nhìn về hướng mặt trời, lấy tay gõ vài chỗ trên phù điêu, cửa lăng mộ đang đóng chặt liền ầm ầm mở ra.

Bên trong tối tăm âm trầm, tràn đầy tử khí ngột ngạt, Trì Võng lách người bước vào trong, cửa mộ dày nặng chặn ánh sáng cùng sinh khí lại bên ngoài lăng.

Tùy ý đi lại bên trong lăng mộ với bẫy rập trùng điệp, thậm chí lúc y đi qua còn tiện tay kiểm tra xem mấy cái bẫy trong này còn hoạt động bình thường hay không. Thái độ y bình thản thoải mái, tựa như đây không phải nơi cửu tử nhất sinh, dễ dàng chôn xác kẻ nào bất cẩn, mà y chỉ là đang đi dạo bên trong hậu hoa viên nhà mình.

Càng vào sâu bên trong, không khí càng lạnh lẽo hơn. Trên lối đi tối tăm trong lăng mộ, Sa Thạch thấy có xương cốt của bọn trộm mộ rải rác khắp nơi, khiến nó rùng cả mình.

Lăng mộ của Mộc Bắc Hy rất lớn, Trì Võng đi vào trong đã hơn một canh giờ, không khởi động bất kỳ bẫy rập nào mới quanh co đi tới nơi sâu nhất trong lăng mộ.

Vừa đẩy cửa ra, khí tức lạnh như băng lập tức phả vào mặt, hơi lạnh quen thuộc này làm cho Trì Võng thấy rất thoải mái.

Trên mái vòm trong mộ thất khảm vô số dạ minh châu, giống như ngân hà xán lạn. Trì Võng tìm kiếm thứ y cần dưới ánh sáng dìu dịu của dạ minh châu.

Y ngồi giữa đống tài bảo rất lâu, mới tìm thấy được thứ mình muốn. Vì vậy Trì Võng ngồi trên đống kim ngân châu báu cảm khái: "Đúng là vẫn phải cho người làm vài cái tủ, lần sau ta đến lấy đồ thì phân loại luôn những thư tịch trọng yếu trong này."

Sa Thạch đã im lặng rất lâu lại đột nhiên lên tiếng: "Đây chính là điểm tận cùng trong lăng mộ sao? Nếu đây là chỗ của ngươi vậy... Thủy hoàng đế kia táng ở đâu?"

Trì Võng lật từng tờ giấy, giả vờ hờ hững trả lời: "Sao ngươi hứng thú với mấy chuyện liên quan đến Thủy hoàng đế thế?"

Sa Thạch dừng một chút mới đáp: "Dù sao cũng là nam chính còn lại trong "Túy Tụ Đào" mà, ta rất tò mò nha."

Trì Võng đã không còn bị k1ch thích như trước, chỉ trầm mặc không đáp lời nó nữa.

Sa Thạch hiếm khi khiêm tốn, sau khi nhìn xung quanh, thấy được Trì Võng có rất nhiều thư tịch độc bản trân quý, còn có vô số châu ngọc trân bảo vô giá ở khắp nơi, hưng phấn nhảy sang chuyện khác: "Ta thấy chỗ kia có một cái hộp làm bằng ngọc, bên trong có báu vật gì thế?"

Trì Võng đặt ngân phiếu và khế ước cửa hàng trong tay xuống bên cạnh quan tài của chính y, đi về phía cái hộp duy nhất trong mộ thất, mở nắp hộp nạm ngọc ra.

Rồi lấy một bức tranh thêu ra.

Đó là tranh bạch hổ hạ sơn, khung cảnh kì vĩ, chỉ vài đường thêu đã họa ra Lưu Bạch Sơn Thủy đồ như được vẽ bởi một danh họa, mãnh hổ có ánh mắt hung sát, tư thái uy nghiêm, cùng với tư thế mạnh mẽ đầy tính công kích, khiến người ta nghi ngờ có khi nào sau một khắc nữa bạch hổ sẽ nhảy ra khỏi tranh thêu hay không.

Sa Thạch thở dài nói: "Bức tranh thêu này có khí thế thật hiếm thấy, trân phẩm như thế này thật khó mà gặp được trên đời."

Trì Võng cất tranh Bạch hổ hạ sơn vào trong hộp: "Đây là tranh do khai quốc hoàng đế của Trọng triều - Phòng Ổ tự tay thêu, tài nghệ của hắn đúng là rất đáng được tán dương."

Lai lịch của tranh thêu đã không nhỏ khiến cho Sa Thạch càng thêm mong đợi đối với những thứ còn lại trong hộp.

Không đợi Sa Thạch hỏi sao y lại có được tranh do hoàng đế tự tay thêu, lại thấy Trì Võng lấy ra thêm một bức thêu cảnh ngày xuân ngoạn hoa viên, dùng chỉ thêu kim tuyến tinh xảo, đường thêu ngay ngắn, tỉ mỉ.

Trì Võng chầm chậm nói: "Đây là do mẫu thân của Phòng thị huynh đệ, vị quận chúa cuối cùng của tiền triều thêu khi còn sống, ta tình cờ thấy được tranh thêu này lưu truyền ở bên ngoài, đã dùng giá cao để mua về."

Vì để ở nơi giá lạnh, nên dù đã qua cả trăm năm, mấy bức tranh thêu vẫn giữ được màu sắc tươi đẹp, sống động vô cùng.

Sa Thạch nhìn hộp ngọc của Trì Võng, cho rằng tất cả tranh thêu trong đó đều do những danh nhân thêu, không có bức nào là tầm thường hết, cái nào cái nấy đều có giá trị liên thành.

Bên trong còn có tranh thêu, y phục, trang sức đều được sắp xếp cẩn thận.

Trong ngăn kéo dưới cùng của hộp ngọc lại có một mảnh vải điều dài có hình dạng khác biệt.

Sa Thạch liền hỏi: "Ngăn cuối cùng đựng cái gì thế?"

Trì Võng không đáp, vô tình đóng cái hộp lại.

Bị Trì Võng cho ăn hai cái bánh bơ liền, thế mà Sa Thạch lại biết suy nghĩ, gần đây nó cũng không có chọc tức Trì Võng nha.

Trì Võng cũng không tỏ ra là bị chạm phải cái vảy nào, ngồi xuống quan tài của mình mà như ngồi trên giường, lật xem từng tờ trong sấp giấy trên tay.

Trong sấp giấy này, y chọn lấy mấy tờ khế ước của tú phường Đỉnh Thịnh, Lan Thiện Đường, lại nhìn thêm một chút, lấy ra vài tờ khế ước khác cho vào trong ngực.

Bên cạnh là một xấp ngân phiếu, Trì Võng thấy con số bên trên cũng kha khá, liền quơ luôn một mớ mang đi.

Thứ cần tìm đã tìm thấy, Trì Võng phải đi ngay.

Trước khi rời đi, y ngoái đầu nhìn mộ thất của chính mình, dâng lên xúc động nói: "Chờ xử lý xong hết mấy việc này, ta sẽ trở về đây nghiêm túc tu luyện một thời gian, mỗi ngày đều bị ngươi dùng hộ nội lực thế này, e có ngày ngươi rút khô ta luôn thì biết làm sao bây giờ?"

Sa Thạch cười khan nói: "Không rút khô ngươi được đâu, ta với ngươi sống chết đồng thể, ta sẽ không hại ngươi đâu."

Khi y ra khỏi mộ, trời vẫn còn sáng. Trì Võng thấy nơi này cách không xa đại bản doanh của Vô Chính Môn, định len lén chạy qua ngó một cái.

Bây giờ nội lực của Trì Võng chỉ còn 8%, không thể di chuyển nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng như trước, khi lẻn vào Vô Chính Môn y phải cẩn thận hơn trước đây.

Vô Chính Môn ẩn trong núi, một phần kiến trúc xây dựng theo cách đào sâu vào trong lòng núi, tạc ra phòng ốc lớn nhỏ. Trì Võng từ sườn núi bên cạnh leo lên, rồi chui vào Vô Chính Môn thông qua lỗ thông gió của hang núi.

Cả đường đi đều không thấy ai canh gác, Vô Chính Môn phân tán đến mức này đúng là đã nằm ngoài dự liệu của y.

Bố cục phòng ốc, lối đi của Vô Chính Môn trong núi không thay đổi, Trì Võng quen lối tiến vào, không lâu sau thì tới được phòng nghị sự.

Phòng nghị sự cũng là do đào sâu vào lòng núi mà thành, để không gian phong bế không bị ngột ngạt, mà còn có thể thông thoáng như phòng ốc ở bên ngoài nên đã tạc thêm một cái cửa sổ rất lớn để trang trí.

Tới gần phòng nghị sự, y nghe thấy thanh âm của Phòng Lưu đầu tiên: "Chu trưởng lão, bên giờ y quán của Lan Thiện Đường ở bắc cảnh thực sự là quá ít, lần này đến tiếp ứng xử lý ôn dịch chính là liên quan đến danh dự của Lan Thiện Đường. Tuy rằng phương thuốc trị ôn dịch là do đại phu không rõ danh tính của Lan Thiện Đường đưa ra, đúng là đã vớt lại một ít danh dự, nhưng chúng ta cũng phải nhân cơ hội này để chấn hưng danh tiếng của Lan Thiện Đường."

"Với một y quán mà nói, thì thanh danh và chữ tín là quan trọng nhất. Theo lệnh chưởng môn chúng ta không thể để Lan Thiện Đường tiếp tục sa sút nữa. Khoản tiền này nhất định phải chi cho Lan Thiện Đường, đây là việc ta và ngươi đều phải làm theo lệnh chưởng môn."

Một thanh âm khác truyền tới: "Chưởng môn? Hừ! Đến bây giờ còn chưa bắt được tên nhãi Dư Dư, ai biết chưởng môn kia là thật hay giả? Giờ ngươi có lấy danh nghĩa chưởng môn ra cũng vô dụng, số tiền này ta muốn chuyển cho tú phường Đỉnh Thịnh ở bắc cảnh, giờ ta nói luôn cho ngươi rõ, muốn ta cấp cho Lan Thiện Đường dù chỉ một phân tiền - cũng đừng hòng!"

Thanh âm này kiêu ngạo, cực kỳ hung hăng, rất dễ đoán được là của Chu trưởng lão đang nắm quyền trong Vô Chính Môn.

Phòng Lưu cũng không ra vẻ tức giận, cậu đã sớm biết chuyện này sẽ không dễ dàng gì, nếu chỉ có thế này mà đã khiến cậu nổi giận, e là chẳng mấy chốc cậu sẽ phát điên mà chết, cho nên cậu vô cùng bình tĩnh nói: "Chu trưởng lão, có mắt thì đều thấy được - trong Vô Chính Môn, mọi sự đều phải tuân theo lệnh của chưởng môn. Môn phái không phải của ngươi, cũng chẳng phải của ta, bây giờ chưởng môn đã trở về, tuy chưa hiện thân để xác minh thật giả, nhưng cũng không nên làm càn mà không coi chưởng môn ra gì như thế."

Chu trưởng lão cười ha hả: "Ngươi dám lấy chưởng môn ra dọa ta sao? Lần này lên bắc cảnh, không ít nhân thủ của ngươi đã toi mạng rồi đúng ko? Cứ diễn tiếp đi, đừng tưởng ta không biết bây giờ ngươi đã là kẻ miệng cọp gan thỏ rồi! Thằng nhãi nhà ngươi còn dám ngang ngược trước mặt lão cha ngươi à?"

Thanh âm Phòng Lưu chần chờ: "Ngươi có chắc là muốn làm lão cha của ta không? Cái này cũng không thành vấn đề."

Chu trưởng lão đang to tiếng cười đã khựng lại "Cái này, thôi bỏ đi."

Lúng túng trôi qua, Chu trưởng lão phẩy tay một cái.

Trong phòng nghị sự vang lên tiếng binh khí ma sát khi rời khỏi vỏ, Trì Võng nghiêng người lắng nghe, ít nhất cũng phải mười mấy người.

Phòng Lưu nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta đến đây chỉ dẫn theo hai người, tất nhiên không nhiều bằng ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ cho rõ, trong bảng cao thủ võ lâm mà Bách Hiểu Sinh mới công bố, ta cũng có tên trên đó đấy."

Chu trưởng lão không lên tiếng, vậy mà Phòng Lưu còn cười cười: "Ta sinh vào tháng năm, còn một tháng nữa ta mới tròn mười sáu tuổi, bây giờ ta đã xếp hạng chín, còn ngươi thì sao?"

"Nếu ngươi đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, thì sao còn chưa động thủ đi? Hơn nữa ngươi thật sự cho là.... hôm nay có thể giết được ta à?"

Thái độ Phòng Lưu vân đạm phong khinh, khiến cho Chu trưởng lão càng thêm kiêng kỵ.

Cuối cùng Chu trưởng lão cũng không dám mạo hiểm, cười ha hả, khiến hai bên tưởng chừng đã xé rách da mặt thì giờ lại vá tạm lại chơi tiếp: "Đùa vui chút thôi ấy mà. Lưu công tử cũng là người trong môn, Vô Chính Môn tuyệt đối cấm đồng môn nội đấu, ta đương nhiên sẽ không tùy tiện vi phạm."

Nhưng Trì Võng bên ngoài lại thấy rất buồn cười.

Phòng Lưu dùng không thành kế, chỉ dựa vào miệng lưỡi cũng lừa được lão già kia.

Nếu Trì Võng là trưởng lão, còn lâu y mới nhát gan do dự như vậy, khi kẻ địch trước mặt đã lộ rõ dã tâm, còn chuẩn bị kỹ như vậy đương nhiên sẽ không cho Phòng Lưu cơ hội há mồm, trực tiếp lấy cứng đối cứng xem thực hư thế nào.

May mà hôm nay y đến đây, nếu như Phòng Lưu hôm nay không cứng miệng, bị Chu trưởng lão làm thịt thì mất vui rồi.

Trì Võng suy nghĩ một chút, quyết định chống lưng cho Phòng Lưu.

Trì Võng dựa theo âm thanh để đoán ra vị trí của đám người, rút mấy tấm ngân phiếu trong lồ ng ngực ra.

Y động thủ.

Ba tấm ngân phiếu mỏng dính xuyên thủng giấy dán cửa sổ, bay như tên bắn vào trong sảnh, mang theo gió khiến cho tất cả nến trong phòng chập chờn lung lay.

Lúc bay đến trước mặt Phòng Lưu, cậu liền giơ tay cản lại, ba tấm giấy hết đà, vừa vặn rơi xuống trước mặt cậu.

Tay Phòng Lưu nắm lại, vừa nhìn thì thấy là ba tấm ngân phiếu có giá trị rất lớn. Mấy tờ ngân phiếu này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Võng lại lấy một khối thạch chi từ trong hòm thuốc ra, đây chắc là loại dược liệu cứng rắn nhất y có trong người, y nâng tay, lộ ra một góc tay áo, thạch chi phi nhanh như chớp vào trong phòng, bộp một cái đập vào mặt Chu trưởng lão, y như một cái tát vang dội.

Nhất thời Chu trưởng lão sợ tới hồn phi phách tán, liên tục lùi về phía sau, kinh hoảng hét lên: "Thích khách, có thích khách!"

Trì Võng thấy đã đạt được mục đích bèn quay người rời đi, ai ngờ Phòng Lưu sau khi kinh ngạc vì thấy khối thạch chi nằm dưới đất trong chốc lát, lại đuổi theo y.

Trì Võng cũng không muốn thân phận bị bại lộ sớm như thế, y lại quen thuộc địa hình ở Vô Chính Môn, võ công còn cao cường hơn Phòng Lưu, dẫn cho Phòng Lưu cùng với đám người trong môn phái nghe tiếng mà đuổi đến chạy vòng vòng, rồi rớt lại hết.

Sa Thạch không nhịn được thở dài một hơi: "Gây chuyện xong chạy, rất k1ch thích nha."

Trì Võng nghe không hiểu, hỏi: "Ngươi nói ta làm sao cơ?"

"Ta đang khen ngươi đấy! A, nơi này chính là Vô Chính Môn à? Đúng là đáng được chiêm ngưỡng một phen nha!"

"Uh, cảnh sắc nơi này cũng không thay đổi gì cả."

Sa Thạch hiển nhiên rất hứng thú đối với lối kiến trúc đào sâu vào lòng núi như thế này, liền hỏi: "Tại sao lại có thể không thay đổi gì cả chứ? Nhất định là có, ngươi nói ta nghe một chút đi mà."

"Nếu có thay đổi thì chính là ngươi đó, cực kỳ ồn ào." Trì Võng lạnh băng nói.

Sa Thạch ủ rũ trong nháy mắt.

Trì Võng khẽ mỉm cười, nhưng y cũng không nói ra, từ khi có nhóc Sa Thạch này tán gẫu, luôn cảm thấy có người ở bên cạnh cùng với mình, cảm giác.... khác hẳn so với trước đây.

Trì Võng rời khỏi Vô Chính Môn.

Một lát sau, Sa Thạch không nhịn được, buồn bực hỏi: "Sao ngươi không ra mặt, giải quyết Chu trưởng lão, trực tiếp truyền chức chưởng môn cho Phòng Lưu?"

"Ta chưa từng để loại người như Chu trưởng lão vào mắt. Tạm thời giữ gã lại là tạo cơ hội cho Lưu Lưu rèn luyện." Trì Võng nói, "Có thể giúp nhất thời, lại không giúp được cả đời. Tư chất Lưu Lưu rất tốt, ta muốn cho nhóc con đó rèn luyện một chút, lửa thử vàng gian nan thử sức, chịu mài dũa rồi thì Phòng Lưu chính là một thanh đao tốt, không chịu nổi thì cứ để nhóc con đó phế luôn đi."

"Đúng rồi, Phòng Lưu vừa nhắc đến bảng cao thủ võ lâm của Bách Hiểu Sinh, nhóc con đó còn nhỏ như vậy mà đã được xếp hạng chín, đúng là tư chất vô hạn."

"Bách Hiểu Sinh..." Cái tên này chạy một vòng trong đầu Trì Võng, "Đi, chúng ta đến hoàng đô chơi một chút."

Lúc y đến hoàng đô thì trời cũng đã tối.

Hoàng đô ở nam cảnh cũng giống như Nguyên Cảng Thành ở bắc cảnh là một tòa thành không ngủ, ban đêm đèn đuốc rực rỡ huy hoàng.

Vừa vào thành, Trì Võng đã tìm được thứ y muốn.

Bảng cao thủ võ lâm của Bách Hiểu Sinh nóng hổi vừa mới ra lò, có rất nhiều người đang tụ tập bên dưới bảng, mặt mày kích động chỉ trỏ, bình luận những cái tên trên bảng.

Trì Võng đi tới, thấy được bảng cao thủ của Bách Hiểu Sinh.

Đúng như Phòng Lưu từng nói, hai chữ "Lưu Lưu" của cậu ở vị trí thứ chín.

Vị trí trên và dưới cậu là hai vị tôn sứ của Thiên Sơn Giáo.

Trì Võng nhận xét: "Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, mấy cái tên này cũng chả có gì mới mẻ. Chẳng qua chỉ là một giáo phái nho nhỏ lại có nhiều cao thủ giang hồ như vậy thì đúng là đáng lưu ý."

Nửa trên danh sách còn thấy được tên Cố Hư hòa thượng, Trì Võng vội vàng lướt qua cái tên này, tránh cho tụt hết cả cảm xúc.

Phòng Lưu đã từng nói với y, Cố Hư pháp sư của Phật môn là chưởng môn một phái, lần này tỉnh lại, Trì Võng đã gặp tất cả hai tên hòa thượng, đều có võ công khiến người khác phải chú ý.

Mà điều khiến y bất ngờ là tên hòa thượng bên ngoài tường hoa tử đằng trò chuyện với y ngày ấy, khi rời đi lại không hề phát ra âm thanh nào. Trì Võng vốn nghĩ nếu đã đạt đến công lực cỡ đó thì hẳn phải chiếm được ít nhất một trong mười vị trí đầu tiên, thế mà rõ ràng là trong bảng chỉ có một tên hòa thượng.

Xem ra cũng chẳng mấy chính xác. Trì Võng nghĩ thầm, liệu cái người đề ra bảng này có phải là Bách Hiểu Sinh y muốn tìm không?

Trong mấy vị trí ở trên, vị trí thứ ba vậy mà lại viết Thiên Sơn Giáo "Thanh Long Sứ", vị trí cách xa với hai vị tôn sứ còn lại, thực lực không thể khinh thường được.

Người thứ hai là trang chủ Phong Vân sơn trang.

Mà người đứng đầu bảng lại là ba cái dấu hỏi chấm.

Trì Võng nhíu mày.

"Sa Thạch, ta có việc muốn ngươi làm."

"Sa Thạch lập tức trả lời: "Việc gì?"

"Ta cho phép ngươi dùng nội lực của ta để tìm cái tên Bách Hiểu Sinh kia."

"Chuẩn bị lấy ra 1% nội lực." Không giống với khi tán nhảm linh tinh, Sa Thạch tựa như cũng cảm thấy được Trì Võng đang nghiêm túc, thanh âm cũng đứng đắn hơn.

Một lát sau, Sa Thạch ngoài ý muốn nói: "Không thể tìm được Bách Hiểu Sinh, gã là... Ừm, gã không phải người bình thường."

"Đã biết, thậm chí ta còn nghĩ gã có thể không phải là con người." Giọng điệu của Trì Võng vô cùng bình tĩnh lại khiến Sa Thạch cực kỳ kinh ngạc rồi nói tiếp: "Trăm năm trước, gã đã tùy tiện tiết lộ ra năng lực của ta, cũng giả dạng làm ta đi quấy rối, ám chỉ cho người khác. Lúc đó ta đã cảm thấy có vấn đề, sau mấy trăm năm, sao trên đời lại còn có người hiểu rõ ta như thế? Mãi cho đến khi ta tự mình lần ra gã, đuổi theo suốt một tháng cũng không thu hoạch được gì, ta mới dám chắc chắn Bách Hiểu Sinh này thực sự có vấn đề."

"Dường như người này luôn đi trước ta một bước, dù ta có đi đâu tra xét gã, mỗi lần gã đều có thể biến mất khỏi nơi đó ngay trước khi ta đến."

Sa Thạch nói: "Thứ lỗi, ta lại không tra ra cái gì, phí mất nội lực của ngươi."

Trì Võng quyết đoán đến bất ngờ: "Thử lại đi, ngươi thay đổi cách tra giúp ta, xem có tra ra được không?"

Sa Thạch sửng sốt: "Người chắc chưa? Ta cũng không dám chắc, nhỡ đâu lại lãng phí thêm lần nữa..."

Trì Võng cực kỳ bình tĩnh ngắt lời nó: "Chắc chắn, bây giờ luôn đi."

"Rút ra 1% nội lực lần thứ hai."

Tiếng của Sa Thạch truyền vào đầu Trì Võng: "Bắt đầu chạy chương trình gây nhiễu, bắt đầu chạy phân tích đã chặn..."

"... Tìm thấy rồi." Sa Thạch nhẹ giọng nói: "Đã xác định được vị trí của Bách Hiểu Sinh cho ngươi, thời gian đuổi tới là ba mươi phút... chính là một nửa của một nửa canh giờ."

Trì Võng cảm thấy nội lực trong người biến mất, y biết mình chỉ còn 6% nội lực, nhưng vẫn chắc chắn như cũ nói: "Ngươi nói ta nghe vị trí đi."

Sa Thạch vừa muốn nói, lại thấy từ trong đám người có một người nhảy lên giật tấm bảng "Bảng cao thủ võ lâm" của Bách Hiểu Sinh xuống.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người vừa xé bảng đang dán lên một tấm khác.

Trên đó, từ vị trí thứ mười đến vị trí thứ ba vẫn giữ nguyên không đổi.

Nhưng người đầu tiên đã biến thành "Trang chủ Phong Vân Sơn trang."

Người đứng đầu không rõ thân phận trước đó trong nháy mắt đã rơi xuống cùng với bảng xếp hạng cũ.

Người vây xem càng trở nên ồn ào hơn.

Trì Võng nghiêng đầu nhìn người thứ hai chỉ có ba dấu hỏi chấm, lộ ra nụ cười lạnh lùng.