Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 23: Thoại bản hot nhất: "Túy Tụ Đào"




"Xoẹt" một tiếng, sách trong tay bị Trì Võng xé làm đôi.

Lão bản thư quán nổi cáu luôn: "Ngươi cầm sách xem thì cứ xem thôi, sao lại xé hỏng sách như thế? Tưởng có tiền là hay à, ngươi có biết - quyển thứ sáu này có bao nhiêu người xếp hàng ngóng trông không? Ngươi khó khăn lắm mới mua được một quyểnlại không biết quý trọng là sao?"

Từng chữ của lão bản y đều nghe rõ, nhưng ghép lại với nhau thì y không thể hiểu nổi. Y luôn cho rằng mình đã sống bảy trăm năm, gặp chuyện gì cũng có thể bất động thanh sắc, đó là tu dưỡng đơn giản nhất, vì trong bảy trăm năm qua, chuyện gì cần gặp y đều đã gặp, nếu muốn làm y nổi giận thì quả là rất khó.

Nhưng giờ thì y hiểu rồi, hóa ra là y vẫn còn non và xanh lắm.

Thanh âm Trì Võng có chút kích động: "Trong thư quán của ngươi còn bao nhiêu... đem hết sách ra đây, ta mua hết, mua sạch."

Có bao nhiêu thì bê đi bấy nhiêu, rồi kiếm một cái sườn núi khuất gió, một mồi lửa thiêu sạch tất cả! Đốt thành tro bụi!

Nghe thấy y vẫn muốn mua thêm sách, ánh mắt Phòng Lưu nhìn về phía Trì Võng nhất thời liền khó nói hết.

Lão bản thư quán thấy hóa ra là khách hàng lớn, trên mặt lập tức hiền hòa, thái độ ân cần: "Được nha, được nha! "Túy Tụ Đào" tổng cộng có bảy quyển, đây là quyển thứ sáu, còn một quyển cuối là đại kết cục, khách quan nếu muốn thì sẽ để lại hết cho ngài."

Trì Võng thầm nghĩ, lại còn dám ra tận bảy quyển!?

Sách này do tên đần nào viết?

Lão bản thư quán đắc ý rung đùi nói: "Đây chính là kiệt tác của Đào Hoa công tử. Cố sự ái tình cả đời của Úy Trì quốc sư và Thủy hoàng đế, đã ra được ba năm rồi, thịnh hành khắp hai miền nam bắc Trọng triều ta..."

Trì Võng không nghe nổi nữa, phất tay một cái, nôn nóng nói: "Ta lấy hết, lấy sạch, cho vào bao tải cho ta!"

Lão bản thư quán hí ha hí hửng vào trong thu thập, một lát sau thực sự kéo ra một bao sách lớn.

"Tiểu quán còn lại tổng cộng sáu mươi bảy quyển, bớt cho ngài số lẻ, ngài muốn thanh toán thế nào?"

Trì Võng đã chịu một đả kích rất lớn, hồn vía lên mây, y lần tìm túi tiền của mình lại phát hiện.... y đã lâu không dùng đến tiền, trong túi trống không.

Phòng Lưu yên lặng nhìn y, không nói tiếng nào móc túi tiền ra trả.

Trì Võng: "..."

Trên đường trở về Bộ trạch, cả hai đều trầm mặc.

Cứ như vậy nhìn nhau ngậm miệng trên đường trở về, tới Bộ trạch đèn đuốc sáng choang, Trì Võng cuối cùng cũng hồi thần.

Y nhìn bao sách to tướng mình đang kéo, mặt giật giật nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi tự vào trong đi."

Thần sắc Phòng Lưu phức tạp nhìn y, lại nhìn bao sách to tướng trong tay y, lấy đèn từ trong tay hạ nhân đưa cho y, dặn dò: "Ta hiểu, đừng chơi quá chớn, về sớm một chút."

Trì Võng buồn bực mất tập trung, lôi bao sách, đi tới sườn núi bên cạnh Bộ trạch.

Trời đã tối đen, xung quanh không một bóng người, Trì Võng cũng không cần giả vờ nữa, mặt mày tối sầm lại rồi hít mạnh một hơi, mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng mở cái bao kia ra.

"Túy Tụ Đào" ba chữ lớn nóng rát trên sách đập vào mắt y.

Đến lúc này mà Trì Võng vẫn còn mang hy vọng mong manh lừa mình dối người- trong số này không phải đều là tiểu hoàng thư* giữa y với Mộc Bắc Hy đi nha?

*tiểu hoàng thư: truyện s*x nha

Y co giật mà cầm lên một quyển, mở bừa một trang ra.

Mộc Bắc Hy mặc long bào, lúc này cũng coi như chỉnh tề uy nghiêm, lộ ra khí thế lâm nguy không loạn, thong dong, nắm chắc phần thắng trong tay.】

Mà trên người Úy Trì Vọng là y phục quốc sư hoa lệ nặng nề, lúc này đã trượt xuống tận khuỷu tay. Mộc Bắc Hy liền thuận thế, ôm y lên long ỷ."

Quyển sách này lại bị Úy Trì quốc sư ném xuống đất, sau đó giẫm đạp điên cuồng, mới hơi hơi hả giận.

Có một câu nói thế này: lành làm gáo vỡ làm muôi, Trì Võng đã bị k1ch thích đến thần trí bất minh, y cầm bừa một quyển khác lên, không để ý là quyển thứ mấy, chọn bừa một trang.

Quyển này càng thú vị hơn.

Trong thoại bản, lần này hai vị vai chính ra ngoài cung, tới thanh lâu chơi tình thú, phòng cách vách là một đôi khách nhân tiểu quan đang phiên vân phúc vũ, "Mộc Bắc Hy" lấy ra một quyển tiểu hoàng thư giống như "Túy Tụ Đào".

"Mộc Bắc Hy" đọc thoại bản trong một quyển thoại bản, tự thân xuất lực dạy dỗ "Úy Trì Vọng" mấy thứ trong tiểu hoàng thư.

Quốc sư, bây giờ ngươi giống với tiểu quan trong sách này, kẹp chặt chân nói tạ đại gia ban ân mưa móc." 】

"Đại gia cái đầu ngươi ----"

Quyển sách này cũng bị Trì Võng xé tan tành, từng mảnh giấy trắng xóa bay lượn trên không trung.

Không ngờ gió đột ngột đổi hướng, tất cả chỗ giấy đó đều quay đầu đập thẳng vào mặt y.

Trì Võng thê lương đứng trong gió, cả người đầy là thương tích.

Thảo nào lúc y kéo cái bao nặng trịch toàn "Túy Tụ Đào" đi khỏi Bộ trạch, Phòng Lưu lại nhìn y với ánh mắt một lời khó nói hết, còn đặc biệt dặn dò y đừng chơi quá chớn.

Cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nhóc con này, Trì Võng chán chả buồn thanh minh.

Y run rẩy cầm đèn, dí ngọn lửa sát vào bao sách, ngọn lửa nuốt lấy từng trang sách, đốt hết mớ "Túy Tụ Đào" trong nháy mắt.

Sa Thạch đột nhiên lên tiếng trong đầu y, thanh âm đặc mùi sữa lại hơi lo lắng: "Ai, đừng có đốt mà, ta còn hai quyển chưa xem hết đâu, tuy rằng sách này viết chưa đủ sảng khoái lại còn cẩu huyết, nhưng phải nói là tả rất s@c tình, đủ k1ch thích nha."

Trì Võng ngữ khí kh ủng bố nói: "Ngươi chán sống rồi đúng không?"

Sa Thạch đánh hơi được nguy hiểm, lập tức im miệng tiếc rẻ nhìn Trì Võng thiêu mớ thoại bản thành tro bụi.

"Ngươi... đi!" Trì Võng xoa trán, ngay cả việc Sa Thạch trở về lúc nào cũng không muốn hỏi. "Sa Thạch, ta cho phép ngươi dùng nội lực của ta đi tra xét một lần, ta phải biết được cái tên Đào Hoa công tử này là! Ai! Ngay! Lập! Tức!"

Sa Thạch: "A, ngươi bình tĩnh một chút, lần này thăng cấp xong, ta còn dư chút năng lượng có thể tra xét một lần, không cần dùng tới nội lực của ngươi. Nếu ngươi đã muốn biết như vậy, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm."

Một lát sau, Sa Thạch nói: "Ta không tìm được tin tức của người này, có thể chỉ là một nghệ danh, trong thanh lâu Trọng triều có cả trăm người gọi là Đào Hoa công tử, ta biết đi đâu mà tìm cho ngươi đây?"

Trong bảy trăm năm qua, Trì Võng chưa bao giờ điên tiết như vậy, y xoay xoay mấy vòng, cảm thấy việc mình làm thật vô nghĩa.

Sa Thạch tốt bụng kiến nghị: "Sao ngươi lại tức giận như vậy? Đừng giận nữa mà, giận rồi sẽ không đẹp nha. Hay ta niệm kinh cho ngươi bình tĩnh lại nha?"

Trì Võng: "..."

Còn không biết y căm ghét tất cả nghững thứ liên quan đến hòa thượng sao? Sao ghét cái gì lại tới cái đó như này chứ?

Đây là lần đầu tiên Trì Võng thấy nhớ hệ thống nói giọng nữ kia, tuy rằng lạnh lùng, nhưng sẽ không chọc điên y như Sa Thạch a.

Sa Thạch trầm mặc chốc lát, còn dám nói: "Tức giận vậy sao? Ta quả thực vẫn nghĩ, là ngươi với Mộc Bắc Hy..."

Trì Võng cứng rắn cắt lời: "Ngươi nghĩ cái gì? Không có!"

Sa Thạch giọng nhiễu nhớt nói: "Ta thấy quyển thứ sáu nói, Mộc Bắc Hy muốn phong nam hoàng hậu, mà nam hậu đó chính là ngươi nha."

Trì Võng sững lại, nghiêm mặt nói: "Ngươi đừng có đoán mò, đến giờ ta cũng không biết được nam hậu của hắn là ai, nhưng ta chắc chắn là không phải là ta. Hơn nữa, giữa ta và Mộc Bắc Hy chỉ có quan hệ quân thần. Nếu không phải, ta sẽ bị thiên lôi đánh!"

Đêm tối, bầu trời tĩnh lặng, trăng sáng sao thưa, mênh mông xinh đẹp.

Eo lưng Trì Võng thẳng tắp, không hề chột dạ, bước đi thoăn thoắt.

Sa Thạch nhìn y ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến về phía trước.

Một lát sau, bỗng nhiên sấm sét ầm một cái, đánh thẳng lên người Trì Võng.

Tiếng sấm này lớn đến độ khiến Bộ tiểu thư đang chuẩn bị uống canh gà cũng run tay, suýt chút nữa là đổ mất nửa bát.

"Đang yên đang lành sao lại có sấm chớp chứ? Trời cũng có mưa đâu." Bộ Nhiễm nghi hoặc, lập tức quay sang nói với Phòng Lưu: "Ngươi là nam hài tử, phải ăn nhiều một chút mới cao lớn được, ta gọi người lấy cho ngươi một bát."

"Được a, cảm tạ Tiểu Nhiễm tỷ."

Buổi tối, Bộ Nhiễm và Phòng Lưu ở trong phòng nói chuyện trên trời dưới bể, uống canh gà.

Phòng Lưu quan tâm hỏi: "Tiểu Nhiễm tỷ, sao không nghỉ trong phòng, lại còn ở đây chờ ta? Bên ngoài gió lớn, ngươi cẩn thận đừng để bị lạnh."

Bộ Nhiễm trả lời: "Ta đã ngủ cả ngày rồi, giờ cũng không buồn ngủ nữa, tiện thì chờ ngươi và tiểu ca ca đại phu kia trở về thôi. Nhưng ngươi đã về, mà tiểu ca ca kia đâu rồi?"

Biểu tình Phòng Lưu đột nhiên trở nên mất tự nhiên: "Đi ra ngoài rồi, ai biết y đi đâu chứ."

Bộ Nhiễm nhận ra giọng điệu khác thường của cậu, không hỏi thêm mà chỉ nhìn Phòng Lưu.

Hạ nhân Bộ trạch bưng lên một nồi canh gà thơm nồng, từ khi Trì Võng cho phép Bộ Nhiễm được uống canh và đồ bổ, phòng bếp đổi thành chỗ nấu canh, chuyên môn bồi bổ thân thể cho nàng.

Bộ Nhiễm mời cậu: "Lưu Lưu, lại đây cùng ta uống canh gà."

Hai người cúi đầu uống canh, Bộ Nhiễm uống được một bát rưỡi thì đã thấy no. Nhưng không biết có phải vì Phòng Lưu là nam hài, khẩu vị lớn, hay là bị câu nói "mới cao lớn được" kia k1ch thích, dốc lòng uống hết chỗ canh còn lại.

Uống xong canh, Bộ Nhiễm lại hỏi: "Thương tích trên người ngươi đã khôi phục chưa?"

"Ta rất khỏe mạnh, vết thương lại được chữa trị đúng lúc, không bị nhiễm trùng." Phòng Lưu chớp mắt một cái: "Tiểu Nhiễm tỷ, ta có việc muốn hỏi ngươi."

Bộ Nhiễm bất động nói: "Ồ?"

Trong phòng không có ai, bầu không khí rất tốt, Phòng Lưu mới hỏi: "Tự nhiên ngươi đến bắc cảnh làm gì? Sao lại dây dưa với Thiên Sơn Giáo? Ta nhận được tín hiệu cầu cứu của Bộ gia, lập tức chạy đi tìm ngươi, suýt chút nữa đã không kịp rồi."

Bộ Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, lựa lời mà nói: "Ta phụng thánh chỉ bí mật lên bắc cảnh điều tra, ngươi cũng biết, mấy năm nay Thiên Sơn Giáo không ngừng mở rộng phạm vi thế lực ở bắc cảnh, tạo thành uy hiếp lớn đối với bình yên của cả vùng này. Ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị người của Thiên Sơn Giáo theo dõi, một đường truy sát đến chật vật, may mà có ngươi, ta còn chưa cảm tạ ngươi tử tế."

Phòng Lưu trải qua trận chiến này, nguyên khí đại thương, tổn thất rất nhiều nhân thủ mới chờ được Trì Võng tới cứu viện, nhưng lúc này lại không lộ ra chút dấu vết nào, ngược lại còn tươi cười như mọi ngày nói: "Không cần phải khách khí với ta như vậy chứ?"

Dừng một chút, Phòng Lưu lại hỏi: "Ôn dịch ngươi mắc phải không giống với ôn dịch ở bắc cảnh, tại sao Thiên Sơn Giáo lại đuổi giết ngươi, còn nói đây là ôn dịch do giáo chủ của chúng mới chế tạo ra?"

Bộ Nhiễm ngẩn người, hoảng hốt trong nháy mắt không giống đang giả vờ: "Bọn chúng từng nói vậy sao? Ôn dịch cũng có thể giống như độc dược, có thể bị người khác khống chế sao?"

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Bộ Nhiễm nói: "Lưu Lưu, ngươi đi mở cửa cho thông gió một chút, trong phòng này hơi bí bức."

Phòng Lưu theo lời đi mở cửa, vừa mở cửa sổ thì thấy Trì Võng đang len lén đi vào từ cửa nhỏ đối diện cửa sổ.

Trì Võng còn tưởng đã trễ thế này thì mọi người cũng đã đi ngủ hết: "..."

Bộ Nhiễm: "..."

Phòng Lưu: "..."

Bộ Nhiễm phá vỡ tình cảnh lúng túng hỏi: "Tiểu ca ca, sao ngươi lại... thành ra thế này?"

Trì Võng vội vàng sửa lại tâm tình, đưa ra một lý do không chê vào đâu được nói: "Ta không sao, vừa nãy trời tối quá không nhìn rõ đường, không cẩn thận ngã nhào một cái... Ta về phòng rửa mặt, thứ lỗi không tiếp chuyện được."

Nói xong, Trì Võng phong độ nhẹ nhàng, xoay người chạy.

Một cơn gió nhỏ cuốn lá khô bay lên trong sân viện rộng rãi của Bộ trạch. Người trước mặt đã biến mất nhanh như một cơn gió, chỉ còn lại thiếu niên thiếu nữ hai mặt nhìn nhau trong phòng.

Sau khi về phòng, Trì Võng đóng chặt cửa lớn, sai hạ nhân đi nấu nước. Nước ấm được đun rất nhanh, dục đũng được đưa vào trong viện của Trì Võng.

Mấy cái vụ sét đánh này ấy mà, trước lạ sau quen. Dù sao có kinh sợ mấy thì cũng không chết được, nhưng mấy cái hiệu ứng kèm theo thật khiến người ta tuyệt vọng.

Trì Võng vứt y phục ra ngoài, bước vào dục đũng, bắt đầu tẩy rửa thân thể và tóc tai của mình.

Hai đứa trẻ trong Bộ trạch đều rất thông minh, mấy ngày nay Trì Võng đã để lộ không ít sơ hở, đặc biệt là Phòng Lưu luôn ở bên cạnh canh chừng y. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù Phòng Lưu có thông minh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể đoán được chân tướng.

Nhưng cũng không thể lại thất thố này thế này được.

Trì Võng đã trải qua bao sóng to gió lớn, mấy chuyện nhỏ này có là gì? Y muốn sốc lại tinh thần.

Cái tên "Đào Hoa công tử" đáng chết kia còn chưa phải đền tội, thì y sao lại có thể ngã xuống trước được?

Trời tối người vắng, chỉ còn lại y và Sa Thạch, Trì Võng cảm thấy có chút lúng túng, chủ động gợi chuyện: "Ban ngày ta đã cứu không ít người, ngươi thử tính toán xem thế nào?"

Sa Thạch lập tức vào việc: "Sau khi phân loại, coi như ngươi cứu được mười ba người, ta đã mở rộng thêm quy tắc về việc chỉ cứu người sắp chết cho ngươi, tính thêm cho ngươi mấy người nữa."

Trì Võng lại để ý điểm khác: "Vậy mấy người chưa đến mức sắp chết thì sao? Có hậu quả gì không?"

Quả nhiên Sa Thạch không trừng phạt y: "Muốn cứu thì cứu, không có hậu quả gì."

Mấy ngày nay, cuối cùng Trì Võng cũng nhận được một tin tức tốt lành.

Y tiếp tục dò hỏi: "Nếu ta giết người thì sao?"

Sa Thạch cảnh giác nói: "Ồ, ngươi muốn giết ai? Đánh đánh giết giết, sao tự dưng ngươi lại muốn làm chuyện máu me như thế?"

Y rất lâu đã không khai sát giới, nhưng tình cờ cũng có người y muốn làm thịt nha.

Ngữ khí Trì Võng có chút vi diệu: "... Cũng có lúc cần bảo vệ bản thân, mà không cẩn thận giết người luôn chứ."

"A, đó lại là chuyện khác, nhưng nói thật..." Sa Thạch hơi ngừng một chút nói "Theo thanh tiến trình của ngươi mà ta thấy được... ừm, là một cái trang bị nhỏ đi, nó đã bị khóa lại hết rồi, ta không xem được thông tin chi tiết. Bình thường nó cũng ngồi im không có động tĩnh gì, nhưng mỗi khi ngươi cứu người, còn phải là cứu người sắp chết thì dữ liệu của nó mới phát sinh thay đổi."

Ngữ khí Sa Thạch trở nên trịnh trọng: "Còn nữa, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Trì Võng, có câu nói tâm thẳng không sợ bị sét đánh, ta thấy là rất có đạo lý. Đạo sấm sét vừa nãy khiến cho ta dừng hoạt động cả nửa ngày, nếu còn mạnh hơn thì e là ta sẽ tèo mất. Vì tương lai sau này của chúng ta, ngươi vẫn nên đặc biệt chú ý thì hơn."

Trì Võng cười lạnh nói: "Đến cái tên Đào Hoa công tử viết tiểu hoàng thư ngươi còn tìm không nổi, ta còn cần ngươi làm cái gì?"

Một đòn này tổn thương quá mạnh, hai ngày tới Sa Thạch đều bận dỗi, không thèm chủ động bắt chuyện với y nữa.

Trì Võng gội đầu cả chục lần mới làm thẳng lại mái tóc xoăn tít thò lò, xử lý chỗ da giả đã cháy khét. Lúc sửa soạn xong cũng đã hơn nửa đêm. Lúc chuẩn bị ngủ, y nằm trên giường, mệt mỏi suy nghĩ, đúng là không có ngày nào đen đủi như hôm nay.

Ngày hôm sau.

Trì Võng ngồi trên giường, nhìn mái tóc vốn đã được y kéo cho thẳng lại, giờ lại quăn tít mù, rơi vào trầm tư.

Lúc ăn điểm tâm, Bộ Nhiễm nhìn Trì Võng chằm chằm, không nhịn được đành phải nhỏ giọng hỏi: "Tiểu ca ca, hôm qua trễ vậy ngươi còn ra ngoài là để đi làm tóc sao... Sao lại quăn được thế này? Trong Nhạn Thành còn có cửa hàng như vậy à, ngươi chỉ chỗ cho ta đến đó có được không?"

Trì Võng khẽ mỉm cười, phong độ khiêm tốn hết chỗ chê nói: "Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi, nhớ nói với tì nữ, hôm nay trong thuốc của ngươi cho thêm ba lạng hoàng liên, vừa để thải độc lại vừa dưỡng nhan, rất có ích cho thân thể ngươi."

Bộ Nhiễm: "..."