Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 134: Đào mộ




Từ xưa Tử An đã biết, chỉ cần cho Tiểu Trì một ít manh mối, y có thể tới rất gần chân tướng, bởi vậy hắn chưa bao giờ dám coi thường y.

Đối mặt với việc Trì Võng đã đoán chính xác nhiệm vụ của Phòng Huân, Bộ Nhiễm và hắn, Tử An không thể nào phản bác được, đành phải ngầm thừa nhận.

Trì Võng nhớ tới tình trạng thân thể mình trước đó, y bị Phong Vân Tranh chém một rìu vào người, trừ khi là thần tích, bằng không thì không thể nào có thể khôi phục lại như không có việc gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ bằng vài hơi thở như vậy.

"Sa Thạch đâu rồi? Nó đi đâu rồi?"

Trì Võng hỏi tung tích của Sa Thạch, dù y đã gọi rất lâu mà không thấy Sa Thạch trả lời, ngay cả lời giải thích ngắn gọn như những lần trước cũng không có.

Tử An vẫn không nói gì, nhưng y cũng đã đoán đại khái.

"... Tên nhóc ngốc ngếch này, từ đầu đã nói ngươi phải bảo vệ bản thân rồi."

Tuy rằng không biết Sa Thạch có sao không, nhưng trong tình huống như vậy mà còn có thể cứu được y, chắc chắn chỉ có Sa Thạch. Trì Võng đứng lên, thanh âm đã run rẩy đến lợi hại: "Cứu ta làm cái gì? Cho dù ngươi có cứu được ta, thì gã vẫn sẽ tới giết ta."

Tử An cau mày nói: "Tiểu Trì."

Trì Võng ngắt lời hắn: "Hơn bảy trăm năm nay, đây là lần đầu tiên toàn bộ võ công của ta bị phế đến mức chỉ còn giống như một người bình thường... Ngươi tinh thông y độc, ta không thể nào hại được ngươi, bây giờ ta đã không còn uy hiếp được tới ngươi nữa, nếu nhiệm vụ của ngươi là phải tự tay giết ta, thỉnh ngươi... để cho ta thêm một chút thời gian nữa."

Lúc y nói những lời này, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, giống như là không muốn nhìn người trước mặt dù chỉ một cái, sau khi mất đi võ công, thân thể y hết sức yếu ớt, bước chân lảo đảo đi về phía núi Bạn Sơn.

Chỉ trong nháy mắt Tử An đã nhận ra y định làm gì, hàm răng va vào nhau vang lên tiếng lách cách, nhưng không thể nào ngăn cản được y, đành phải lập tức đi theo sau lưng y.

Trong bảy trăm năm dài đằng đẵng, Trì Võng đã từng tới núi Bạn Sơn vô số lần, nhưng chỉ đứng ở dưới chân núi nhìn lên. Y chỉ dám bước chân lên đ ỉnh núi đúng hai lần, lần đầu tiên là khi Chân Gà muốn ép chết y, y bèn đi bái tế mộ Trang Diễn một lần trước khi chết, không ngờ kích hoạt phải cái gì, từ đó có Sa Thạch bầu bạn bên cạnh trong ba, bốn năm trộm được này.

Lần này y mất đi Sa Thạch, người đi bên cạnh lại là người mà y không muốn phải nhìn thấy nhất.

Có thể hiện giờ Trì Võng không còn bất kỳ năng lực nào, chỉ dựa theo ý thích của mình để làm ngược lại mong muốn của hòa thượng, sau khi mất võ công, thân thể y cũng giống như một người bình thường, gian nan bước từng bước lên tới đỉnh núi.

Mấy trăm năm nay, sơn đạo lên đ ỉnh Bạn Sơn không có dấu chân người, trên sơn đạo cỏ mọc rậm rạp khắp nơi, những phiến đá năm nào giờ đã bị cỏ dại cắt vụn, thi thoảng lại có đá trượt xuống, khiến cho sơn đạo này không chỉ khó đi mà còn cực kỳ nguy hiểm đối với người không biết võ công.





Nhưng Trì Võng không nói tiếng nào, cố gắng di chuyển thân thể yếu ớt mà y chưa quen, từng bước từng bước đi lên.

Tử An không biết làm thế nào để ngăn y lại, đành phải lặng lẽ đi sau bảo vệ, ngộ nhỡ y bất ngờ ngã xuống.

Sắc trời âm u tăm tối, mây đen đã giăng kín trời nhưng ngập ngừng mãi chưa mưa, không khí ẩm ướt đến ngột ngạt, ngay cả hít thở cũng thấy áp lực.

Lúc Trì Võng leo lên tới đỉnh núi, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi lấp lánh, khí tức không đều, thở hổn hển, gương mặt yếu ớt đỏ lên.

Lúc nãy khi lên núi, y trượt chân hai lần mà ngã xuống, tuy đã níu được một cành cây để giữ vững thân thể, nhưng bàn tay cũng đã bị cành cây thô ráp mài cho đổ máu.

Nhưng ngay cả trong tình cảnh chật vật như thế, y vẫn cự tuyệt sự bảo vệ của Tử An, cố chấp tự mình leo lên núi. Trên thực tế, y không chỉ từ chối sự giúp đỡ của Tử An, mà ngay cả nhìn hắn một cái, nói với hắn một câu y cũng không muốn.

Y đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không muốn nghe bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.

Trì Võng lặng lẽ leo lên đ ỉnh núi Bạn Sơn, ngôi chùa đổ nát xuất hiện trước mặt, y đi dọc theo con đường từ nhiều năm trước, mò mẫm đi về phía nghĩa địa ở sau đỉnh núi.

Bia mộ không có chữ ở hàng thứ hai ngoài cùng bên trái là của Trang Diễn, Trì Võng nhắm kỹ mục tiêu, nhẹ nhàng bước tới, hướng về phía bia mộ, chậm rãi quỳ xuống.

Tử An bị Trì Võng mặt kệ cả đường, lòng đau như cắt, lông mày hắn xoắn lại: "Tiểu Trì, em đang làm gì thế?"

"Câm miệng, ngươi câm miệng!" Trì Vòng gần như ác liệt ra lệnh, "Ta đã có manh mối từ trước, thậm chí ta còn tận mắt chứng kiến chuyện quái dị xảy ra đêm hôm đó ở tửu quán dưới chân núi giữa ngươi với Phòng Huân, Bộ Nhiễm, nhưng cứ luôn do dự, không nỡ xuống tay với ngươi, bởi vì ngươi giống như, như..."

"Có lẽ là ở thời không của Vi Tháp, túi da có thể giả mạo, thanh âm cũng có thể giống nhau như đúc... Nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không phải..."

"Ta không phải là ai?" Tử An đột nhiên ngắt lời y, "Em nghĩ xem tại sao ta lại gọi là Tử An? Em đã bao giờ tìm hiểu xem pháp hiệu năm đó của ta là gì không? Hả?"

Trì Võng trầm mặc ôm chặt bia mộ, gò má bạch ngọc cọ ra một tầng mồ hôi, y cũng không để ý, thần thái còn tràn đầy chán ghét: "Ngươi câm miệng! Không được dùng thanh âm của người ấy để nói chuyện! Ngươi không thể nào là người ấy được, vĩnh viễn không thể nào là người ấy được —— Trang thiếu gia của ta đã về với cát bụi từ bảy trăm năm trước rồi... Ta mặc kệ ngươi là 002 hay cái pháp hiệu khỉ mẹ gì đấy, ngươi, không, phải, là, người, ấy!"

Thời khắc này Trì Võng đã bắt đầu điên cuồng: "Mấy năm nay... ta đã sống quá mệt mỏi rồi. Bảy trăm năm, mỗi một lần ta tỉnh lại trong mộ thất câm lặng đó, ta đều không biết bản thân còn sống hay đã chết... Ta không thể nói về những chuyện đã xảy ra, cũng không có ai để tâm sự! Ta không muốn phải chịu đựng cô đơn và tĩnh mịch như thế thêm nữa!"

Tim Tử An đau đớn vô cùng: "Tiểu Trì, em..."

Trước mộ cố nhân, đếm kỹ từng ngày trong bảy trăm năm qua mà y đã phải một thân một mình trải qua trong tịch liêu và không cam lòng, cuối cùng Trì Võng cũng sụp đổ rồi, lần đầu tiên y lộ ra vẻ yếu đuổi và mê man như vậy trước mặt người khác, "Nhưng ta không dám tới bầu bạn cùng Trang Diễn, ta không thể nào cứu đủ số người, nên suốt mấy trăm năm nay, ta thậm chí còn không dám tới gặp người ấy, ta sợ người ấy còn trách ta đã phản bội người ấy, trách ta dùng y thuật cứu người của Thiện nương tử để giết nhiều người như vậy ở rừng Ly Hồn Hạnh... Mấy trăm năm nay, đã có mấy lần ta suýt thì không kiên trì được nữa, chỉ đành nhắc đi nhắc lại chuyện này, ta phải cứu thêm một người, cứu thêm một người nữa, kiên trì thêm một chút nữa thôi, chờ đến khi đền được tội thì mới có thể đi gặp Trang Diễn được... Nhưng tại sao ngươi lại giống người ấy như thế chứ! Tại sao a!?"

Tử An không nhìn nổi nữa, hắn lao tới bên cạnh Trì võng, cưỡng ép kéo y ra, "Trên thế giới này, xưa nay chưa bao giờ có hai người giống nhau như đúc —— tại sao em lại không chịu đối mặt với sự thật!? Em căm ghét hòa thượng như thế, tại sao trong bảy trăm năm nay còn thuộc nhiều kinh phật như vậy? Em nghĩ lại mà xem —— pháp hiệu của đệ tử Phật môn dựa theo bài thơ bảy mươi hai chữ để phân chia bối phận, có thể dựa theo chữ trong bài thơ để biết được bối phận của người xuất gia. Chưởng môn phật môn Cố Hư pháp sư lấy chữ "Cố" để lót, nhưng ta lót bằng chữ "Tử", ở giữa cách ba mươi chữ, vô duyên vô cớ, sao lại cách nhau hơn ba mươi đời được?"

"Đó là vì năm đó khi ta xuất gia ở Bạn Sơn Tự, vừa vặn tới chữ "Tử" là chữ lót! Nhiều năm như vậy rồi, thế mà em lại chưa bao giờ tìm hiểu —— Pháp hiệu cuối đời của Trang Diễn ta là gì sao!?"

Trì Võng chỉ an tĩnh trong chốc lát, lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt, sau khi y mất đi võ công, đã không tránh thoát được bàn tay của hòa thượng đặt trên vai y, tóc y đã rối tung, sụp đổ hét lên: "Câm miệng! Ngươi không phải người ấy —— ngươi không phải là người ấy! Ngươi đừng gạt ta! Buông ta ra, Trang Diễn đang cô đơn dưới ngôi mộ lạnh như băng kia, ta muốn tới chỗ người ấy! Ta muốn đi cùng người ấy —— ngươi cút! Cút ngay!"

Nhìn Tiểu Trì như vậy, Tử An còn đau khổ hơn cả y, cố gắng kiên trì làm tiếp những gì phải làm, một tay hắn giữ vai Trì Võng, ngũ tạng như bị thiêu cháy, "Tại sao em lại không chịu tin tưởng—— ta chính là Trang Diễn a! Trên thế giới sao lại có thể có hai người giống hệt nhau chứ, ngay cả thói quen cũng giống hệt nhau? Ta đang ở trước mặt em, thế mà đến liếc nhìn ta một cái em cũng không chịu sao?... Thiếu gia thiên tân vạn khổ quay lại nhân gian vì em, em lại không chịu tin tưởng ta sao?"

Trì Võng bị hắn nhấc bổng lên khỏi mặt đất, chưa bao giờ y thống hận việc bản thân bị mất đi võ công như thế, tay chân giãy giụa lung tung: "Trang Diễn chỉ là một người bình thường, sao có thể khống chế và sửa lại dữ liệu giống như năng lực của Vi Tháp mấy vạn năm sau chứ? Trang thiếu gia của ta còn đang bị chôn dưới kia, ngươi là thứ quỷ quái gì? Còn có mặt mũi giả mạo người sao... Buông ta ra! Ngươi để ta xuống!"

"... Em nói hắn chôn ở đây đúng không?" Mắt Tử An đột nhiên trở nên hung ác, quyết tuyệt, "Vậy ta sẽ đào cái mộ này lên ngay trước mắt em, tự tay lật quan tài ra cho em nhìn một cái —— em nhìn thật kỹ cho ta, xem trong quan tài này có hài cốt của Trang Diễn hay không!"

Một tay Tử An giữ Trì Võng đang giãy giụa, một tay bổ xuống bia mộ của chính mình. Trì Võng bị hắn vác lên, không nhìn thấy những thứ đang xảy ra, nhưng lại nghe thấy âm thanh bia đá vỡ vụn.

Trì Võng chỉ run lên rồi chớp mắt đã phản ứng lại, liều mạng đánh vào lưng Tử An, cắn mạnh vào vai hắn, nghẹn ngào không lên lời: "Dừng tay! Không cho phép ngươi hủy mộ của người ấy, không được chạm vào thi thể người ấy..."

Hòa thượng tâm địa sắt đá, quật mộ mình lên, dùng nội lực đánh bay lớp đất xung quanh, nắp quan tài lộ ra trong chốc lát.

"Em nhìn kỹ cho ta!" Hai tay Tử An giữ chặt eo Trì Võng, xoay đầu và chân y về một hướng, buộc y phải trợn mắt nhìn quan tài gỗ trống không dưới đất.

Trì Võng rên lên một tiếng, y gần như tuyệt vọng cầu khẩn: "Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, không muốn..."

Tử An không bị lay động, một cước đá bay nắp quan tài.

Tiếng r3n rỉ của Trì Võng im bặt, nắp quan tài bị vỡ làm đôi giữa không trung, văng ra xa.

Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ bên trong quan tài.

Trong quan tài Trang Diễn không có hài cốt và y phục mục nát, quan tài trống rỗng, sạch sẽ đến khó tin.

... Nhìn bên trong còn có một khối ngọc bội "Bạch thủ bất tương ly", thay thế chủ nhân nằm lại trong quan tài, vượt qua bảy trăm năm.

Trên ngọc bội trắng noãn ấm áp còn dính một vết máu, chính là do một kiếm xuyên tim Trì Võng của Thời Hoàn năm đó, là vết máu từ tim Trì Võng nhỏ xuống. Tử An đặt Trì Võng xuống, tới nhặt khối ngọc bội trong quan tài, thu lại vào lòng.

Trì Võng không chạy trốn nữa, y ngây ngốc đứng tại chỗ, đối mặt với tầng tầng lớp lớp sự thật khó tin, không biết phải phản ứng như thế nào.

Tử An ôm chặt Trì Võng từ sau lưng, hắn cúi đầu, vùi mặt vào vai Trì Võng, thanh âm nặng nề: "... Đã thấy rõ trong đó không có thi thể rồi đúng không? Bởi vì thiếu gia của em là ta, đã tự bật nắp quan tài, là xác chết vùng dậy."

"Ta vất vả quay trở về, chính là để tìm em." Thanh âm Tử An càng nặng nề hơn: "Chúng ta không còn nhiều thời gian... Em đoán không sai, đúng là nhiệm vụ của ta là tìm cách tiêu diệt em, nhưng ta đã sửa lại câu chữ trong nhiệm vụ, bây giờ Vi Tháp muốn em phải chết, nhưng lại không quy định cụ thể là phải dung phương pháp nào, cho nên ta tráo đổi khái niệm... Chơi chữ một chút."

Tử An lại bế Trì Võng còn đang sững sờ lên: "Nếu trong suốt bảy trăm năm qua em không có ai khác, thì vẫn còn là phu nhân của ta... Cho nên em yên tâm, ta tuyệt đối không để em xảy ra chuyện gì."