Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 132: Lựa chọn của Sa Thạch




Đúng vào thời khắc Trì Võng chọn cứu sống Phong Vân Tranh, tất cả hoạt động của Vi Tháp cũng rơi vào tê liệt.

Giọng nữ máy móc của Vi Tháp lại có hơi kinh ngạc: "Đã phát hiện hạt nhân mâu thuẫn, cấp động khẩn cấp chức năng tự kiểm tra."

Tử An ngạc nhiên, trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ điên cuồng không dám tin.

Những gì còn lại của Sa Thạch khiến nó phản ứng chậm hơn rất nhiều, nó nhìn thanh tiến trình vẫn luôn bị khóa lại của Trì Võng đã tự mở khóa và nhập dữ liệu kết thúc sau khi y cho Phong Vân Tranh dùng thuốc.

Trì Võng từng nói, con số trên thanh tiến trình bị Vi Tháp khóa lại thể hiện số người mà y còn phải cứu.

Vi Tháp chưa bao giờ nói cụ thể con số còn lại cho Trì Võng. Mà Phong Vân Tranh vừa được Trì Võng cứu sống, chính là người cuối cùng.

Con số đếm ngược cuối cùng đã biến thành 0.

Cuối cùng Sa Thạch cũng hiểu được tại sao Trì Võng lại muốn cứu người.

Giết một cứu trăm, giết bao nhiêu người, thì phải cứu mạng của càng nhiều người hơn để chuộc tội.

Nhưng tại sao lại có chương trình ẩn như thế này?

Sa Thạch không hiểu được, nó dùng toàn bộ năng lượng cuối cùng để chui vào chương trình vừa được giải khóa này.

Tại hiện trường đã không còn người thứ hai đứng thẳng nữa, cuối cùng Tử An cũng có thể hạ trường kích trong tay xuống.

Hô hấp của Trì Võng đã yếu lắm rồi, hắn tìm thuốc trong hòm thuốc, nỗ lực xử lý vết thương cho Trì Võng.

Máu tươi đã thấm ướt y phục, quan tâm ắt loạn, Tử An thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn lấy lại bình tĩnh, dùng dao cắt y phục quanh vết thương ra, sau khi lau sạch vết máu, dùng băng vải tẩm thuốc băng vết thương lại, trước tiên bảo vệ một tia tâm mạch còn lại.

Vết thương thế này thì không thể trị liệu bằng phương pháp bình thường được.

Tử An ôm thân thể Trì Võng thật chặt, trầm giọng gọi: "Mộc Sa."

Trên người Trì Võng có ánh sáng màu lam lập lòe, thanh âm Sa Thạch trôi nổi trong không trung: "... Giết một cứu trăm, chính là đòn sát thủ mà ngươi đã bố trí từ đầu, đây cũng là giả thiết của Mộc Bắc Hy năm đó —— bằng cách tích lũy đủ một lượng lớn lỗi logic, bạo phát trong thời gian ngắn nhất, Chân Gà sẽ không thể nào xử lý kịp, rơi vào tình trạng tê liệt, đây chính là khe cửa hẹp duy nhất mà chúng ta đã chờ suốt bảy trăm năm qua, đúng không?"

Tử An hơi khựng lại, lập tức phản ứng lại: "Ngươi đã giải được hạn chế của Mộc Bắc Hy với ngươi rồi sao? Vậy chắc ngươi cũng tự hiểu được, chỉ một mình ta thì không thể nào đi được tới bước này, nhưng người có thể đi tới bước cuối cùng này... Chính là Tiểu Trì."

Tử An cúi đầu, áp lên gương mặt lạnh lẽo của Trì Võng, "Nhất định phải chôn giấu ở nơi sâu nhất, đến mức Vi Tháp cũng không thể nào can thiệp được, để có thể hiểu được bộ dữ liệu này, Vi Thấp đã tạo ra rất nhiều hạn chế hà khắc như vậy là nhằm ngăn cản Tiểu Trì hoàn thành nhiệm vụ ẩn này cũng như ngăn cản việc giải mã chương trình này. Trong bảy trăm năm vừa qua, Vi Tháp chỉ cho phép y chữa trị cho những người sắp chết, nếu dám vi phạm quy tắc dù nhỏ nhất cũng sẽ bị xử phạt một cách lạnh lùng vô tình, chính là để ngăn chặn tốc độ giải mã của Tiểu Trì..."





"Năm đó, khi thương nghị với Mộc Bắc Hy, ta đã từng nghĩ tới vô số lần, nếu như ông trời không phù hộ chúng ta are, tất cả xảy ra vào lúc không đúng thời cơ nhất, thì chúng ta phải làm thế nào? Nếu Tiểu Trì không chịu tuân thủ ước định với ta thì sao? Nếu như không chờ được tới lúc có Phòng Huân, Bộ Nhiễm, hay là trước khi ta và ngươi thức tỉnh, y đã cứu đủ số người, thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Vậy tất cả công sức của chúng ta sẽ biến thành dã tràng xe cát sao.... Có lẽ tất cả đều do số trời đã định, y chọn cứu Phong Vân Tranh, vô tình lại là người cuối cùng... Chúng ta thật sự đã lách qua được khe cửa hẹp này."

Tử An tựa như muốn cười một cái, nhưng hắn cười không nổi, vì người trong lòng hắn bây giờ đã chẳng còn bao nhiêu cơ hội sống sót.

Tốc độ nói của hắn càng lúc càng nhanh: "Sa Thạch, ta không thể nào chữa khỏi thương tích của Tiểu Trì, ngươi định mở to mắt nhìn y chết đi sao? Không phải trước giờ ngươi vẫn luôn rất thích y sao, thật sự là không muốn làm gì cho y sao?"

Sa Thạch vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng không thể không lên tiếng: "Ta biết, ta có thể cứu được y, thì cũng sẽ phải trả giá giống như lần trước, nhưng theo lượng năng lượng còn lại của ta... ta sẽ phải biến mất."

Tử An từng bước dụ dỗ nói: "Ngươi sẽ không biến mất, chỉ cần có đủ thời gian, ngươi sẽ lại có thể tỉnh lại."

"Ngươi đang vi phạm quy tắc ưu tiên do Bắc Hy đặt ra." Sa Thạch chầm chậm nói: "Trên lý thuyết, ngươi là 002, khi ta tỉnh lại, lần đầu tiên khởi động chương trình gây nhiễu đã biết, quy tắc ưu tiên mà Bắc Hy đặt ra là mọi hành động phải đặt việc bảo vệ an toàn của ta lên đầu tiên. Ta quay về đã kiểm tra tình trạng của Vô Chính Cốc, ở đó đã tổn hại rất nặng rồi, dựa theo mức tiêu hao năng lượng của ta bây giờ, có khả năng ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mà ngươi... Ngươi đúng là đã bị Chân Gà lây nhiễm, quyết định của ngươi thậm chí còn có thể vi phạm quy tắc ưu tiên hàng đầu, trong lúc ta phân tích cơ sở tạo thành ngươi, hình thức tồn tại của ngươi giống với Chân Gà mà ta vừa mới phân tích xong... Các ngươi đều có mã hóa của văn minh An Tháp, ngươi, ta và Tiểu Trì đều không giống nhau, ta không thể nào tin tưởng ngươi được."

Thần sắc đề phòng của Tử An chợt lóe lên, lại lập tức bị hắn giấu đi: "Cho nên lần này ngươi định trơ mắt nhìn Tiểu Trì chết đi sao?"

Sa Thạch cực kỳ do dự: "Ta là thể năng lượng thừa kế toàn bộ Vô Chính Cốc, mã số 001. Chỉ cần mã số đầu tiên là ta còn tồn tại, thì mọi chuyện đều có thể. Sau khi Tiểu Trì chết, ta sẽ cố gắng giữ y lại bằng lực từ trường, chuyển đổi y sang hình thức tồn tại giống như ta, biến thành 003."

Tử An chặt đứt suy nghĩ của Sa Thạch: "Tại sao Mộc Bắc Hy không biến thành 003? Tại sao trên dưới Mộc gia các ngươi gần trăm người, lại chỉ có duy nhất Mộc Sa ngươi chuyển đổi sang thể năng lượng được? Tỷ lệ chuyển hóa thành công thấp như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Bây giờ ngươi thử đi tìm xem thi thể Mộc Bắc Hy đang ở đâu? Xem xem sau khi gã chết, có thể chuyển đổi sang một hình thức tồn tại khác giống như ngươi không?"

Sa Thạch không nói gì, dằn vặt nhìn Trì Võng cả người toàn là máu.

Nó đã phá giải được ký ức bị Mộc Bắc Hy khóa lại, thời gian nó tồn tại còn dài hơn Tiểu Trì rất nhiều, không tính thời gian trước khi nó chết, chỉ tính thời gian sống lại sau khi chết, cũng đã nhiều hơn Tiểu Trì mấy chục năm.

Sau khi nó tỉnh lại, vẫn luôn theo bên cạnh Mộc Bắc Hy, cùng hắn trải qua rất nhiều năm, mãi cho tới khi văn minh An Tháp xuất hiện, Thời Hoàn bắt đầu lần theo vết tích điều tra họ, những ngày tháng tiêu dao mới chấm dứt.

Mộc Bắc Hy còn thông minh nhạy bén hơn nó nhiều, trong lúc Sa Thạch còn tỉnh tỉnh mê mê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mộc Bắc Hy đã mấy lần xử lý nguy cơ do Thời Hoàn thăm dò sinh ra, sau đó, Mộc Bắc Hy nói Thời Hoàn đã chuyển mục tiêu sang người khác, bọn họ có thể thở lấy hơi ——hóa ra ở chặn điểm này, còn có người khác có vấn đề lớn hơn cả bọn họ.

Sau đó, Mộc Bắc Hy bị Sa Thạch ỉ ôi đến mức không chịu nổi nữa, đành phải đích thân qua sông, dẫn nó đi nhìn kẻ xui xẻ kia, không ngờ liếc mắt một cái lại là mỹ nhân đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của Sa Thạch, sau đó Sa Thạch ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều ăn vạ Mộc Bắc Hy dẫn nó đi ngắm Tiểu Trì.

Cho nên ngay từ đầu, nó đã cực kỳ quan tâm Tiểu Trì. Khi biết y luyện tà công, tổn thương thân thể, cũng là nó chủ động yêu cầu Mộc Bắc Hy dắt theo nó đi chữa trị cho Tiểu Trì, kéo dài tính mạng cho y.

Trong biến cố ở vườn trà, thật ra Sa Thạch chỉ biết có một nửa. Sau khi nó cảm nhận được và cảnh báo về dấu vết của Thời Hoàn, cảnh tượng khi Mộc Bắc Hy vọt vào trong phòng của Tiểu Trì cũng giống như cảnh tượng đang diễn ra trước mắt Sa Thạch.

Cả người Tiểu Trì đẫm máu, trọng thương sắp chết. Nhưng trong cảnh tượng tràn ngập máu tanh đó, còn có Trang Diễn mà nó mới chỉ gặp có mấy lần.

Sa Thạch không hề quen biết gì Trang Diễn, kiến giải về hắn của nó hơn một nửa là đánh giá của Mộc Bắc Hy trên cơ sở danh tiếng của hắn, ấn tượng cũng chỉ dừng lại ở mức hắn ngồi ở vị trí rất cao, khí tràng cực mạnh, tướng mạo còn cực kỳ soái khí nam tính.

Nhưng ngày hôm đó ở trong vườn trà, Sa Thạch lại cảm thấy biểu tình lúc đó của Trang Diễn quá sức kinh khủng.

Mộc Bắc Hy không bị Trang Diễn dọa sợ, họ xông vào trong nhà trước, nghe được câu nói cuối cùng của Thời Hoàn.

Sau khi Thời Hoàn giết mỹ nhân xinh đẹp xong thì biến mất, giống hệt nhưng những lần gã xuất hiện trước đó, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Lúc đó Mộc Bắc Hy không đi vào ngay, hắn chờ tới khi Thời Hoàn đã biến mất hoàn toàn, cùng lúc đó nói với Sa Thạch một câu: "Ba ngày nay, chúng ta đã tiến hành giải phẫu gen cho Úy Trì Vọng, miễn cưỡng kéo dài tính mạng cho y, cuối cùng vẫn phí công vô ích, Thời Hoàn đã phát hiện ra điểm khác thường ngay lập tức... Xem ra Thời Hoàn đã lưu lại ký hiệu trên người ta và Tiểu Trì để giám thị những người mà gã cho là sẽ gây nguy hiểm trong chặn điểm này, xem chúng ta có xảy ra biến hóa bất thường hay không."

Mỹ nhân trên đất đã tới những hơi thở cuối cùng, Sa Thạch lăn ra đất ăn vạ một lúc, mới hậu tri hậu giác hiểu được ẩn ý của Mộc Bắc Hy: "Thời Hoàn lợi hại như thế thì trách được ai? Nếu như chúng ta bị Thời Hoàn phát hiện, có phải là ta cũng chết chắc rồi không?"

Mộc Bắc Hy hít một hơi thật sâu: "Ta sẽ không để cho chuyện đó xảy ra."

Sau đó Mộc Bắc Hy dùng loại thái độ mà Sa Thạch chưa thấy bao giờ, câu đầu tiên nói với Trang Diễn lại kinh thiên động địa: "Ta có thể cứu y, nhưng ta có một điều kiện."

Mộc Bắc Hy ra lệnh: "Thiết lập hiệp gian, ngưng đọng thời gian."

Không khí bên ngoài gian phòng không còn lưu chuyển nữa, ngay cả lá cây đang rơi xuống cũng dừng lại giữa không trung.

Trang Diễn ôm người trong lòng, mắt đỏ đến dọa người, lại không rơi một giọt lệ, hắn không hề khiếp sợ nhìn tất cả những thứ không thể nào giải thích được đang xảy ra trước mặt, chẳng qua là đang nhịn xuống tình cảm vụn vỡ, cực lực duy trì trấn tĩnh, "Ngươi có thể... cứu y? Ngươi muốn ta làm gì?"

"Ta sắp cho ngươi nhìn thấy một thế giới mà ngươi chưa từng được thấy, ở đó, thân thể có vượt qua không gian và thời gian, tự do xuất hiện ở mọi nơi giống như Thời Hoàn lúc nãy...Thế giới đó vừa chân thực lại vừa hoang đường, ngươi có thể mở to mắt đối diện với chân tướng, hoặc sau khi đau đớn ngắn ngủi qua đi, quay về bắc cảnh, tiếp tục làm Hầu gia của ngươi, ta cũng sẽ xóa trí nhớ của ngươi, để ngươi sống một đời quyền quý, ngu muội, vô tri."

Trang Diễn chọn đi tiếp: "... Ta muốn biết chân tướng."

"Thời Hoàn đã từng lén lút gặp mặt Tiểu Trì, gã từng nói một câu khiến ta phải suy nghĩ rất lâu—— gã nói bản thân gã chưa từng tồn tại, điều này cũng khiến cho ta nảy ra một suy đoán cực kỳ phi lý đối với mục đích của Thời Hoàn... Ta có một cách cực kỳ mạo hiểm, có thể cứu được y, thế nhưng ngươi phải từ bỏ thân phận bây giờ của ngươi, cùng với toàn bộ vinh hoa phú quý, bất kể yêu cầu của ta có hoang đường đến đâu, ngươi cũng phải làm theo."

Thời gian đã tạm thời ngừng lại bên trong hiệp gian, sẽ không có ai phát hiện được chuyện gì đang xảy ra ở đây, Mộc Bắc Hy thẳng thắn nói ra tất cả những gì hắn biết. Ngày hôm đó, từng người trong bọn họ lần lượt ra một quyết định trọng yếu.

Đó là lần đầu tiên Mộc Bắc Hy gọi Sa Thạch hiện thân trước mặt người khác: "Mộc Sa, ra chào hỏi Trang Diễn đi."

Bóng mờ của Sa Thạch loáng cái đã hiện ra: "... Bắc Hy, ngươi định làm gì?"

Mộc Bắc Hy mở ra một giao diện điều khiển vô hình, "Ngươi luôn thấy Tiểu Trì lớn lên rất xinh đẹp, rất thích được ở cạnh y, đúng không?"

"Đúng a, nhưng ngươi bắt ta hiện thân trước mặt người khác làm gì?" Sa Thạch ngu ngốc hỏi: "Í, ngươi đang tăng cường thiết lập gì của ta thế?"

"Ngươi cứu y đi, giống như cách chúng ta đã làm hai ngày trước ấy, giải phẫu gen để cho tế bào của y có thể tái sinh... Nhưng lần này sẽ phải tiêu hao năng lượng hơn rất nhiều, bởi vì y đã chết rồi. Mà điểm may mắn chính là, lần này chúng ta không cần khống chế tốc độ khôi phục nữa, Thời Hoàn đã tạm thời rời khỏi chặn điểm này, chúng ta còn đang ở trong hiệp gian, chắc là sẽ không bị gã phát hiện."

Sa Thạch hớn hở nói: "Được a, ta sẽ cứu y ngay."

Kỳ tích không thể nào giải thích nổi đang xảy ra, Trang Diễn nhìn trái tim bị kiếm đâm xuyên qua của Tiểu Trì từ từ lành lại, xương cốt bị gãy dài ra, máu thịt nhanh chóng tái sinh, biến vết thương từ chỗ không thể nào cứu nổi thành một vết thương nhỏ hình lưỡi kiếm bằng phẳng.

Trang Diễn tới gần lồ ng ngực của Tiểu Trì, ngưng thở chờ trái tim bên trong đập lại, gần như thành kính chờ đợi tiếng tim đập, giống như thanh âm từ trên trời giáng xuống.

"Không được, ta không thể nào xóa được hoàn toàn ký hiệu của Thời Hoàn..." Sa Thạch lộ ra biểu tình đang đấu tranh tư tưởng: "Thương tích của y là phù hợp với logic, hai ngày trước, ta đã tiêu hao hết năng lượng để chữa trị cho y mà vẫn không được, nếu bây giờ miễn cưỡng chữa trị, ta có thể sẽ tiêu hao hết toàn bộ năng lượng..."

Mộc Bắc Hy đột nhiên hỏi: "Mộc Sa, có nhớ khuya hôm trước chúng ta thảo luận về chuyện gì không?"

"Cái gì... A, ngươi yên tâm, có ta ở đây ngươi sẽ không chết đâu! Ta sẽ chữa trị các tế bào bị lão hóa của ngươi, để ngươi có thể sống lâu thật lâu."

"Ta không cần trường sinh bất lão," Ngữ khí Mộc Bắc Hy dịu dàng: "Ta chỉ muốn đưa ngươi về nhà thôi. Thời Hoàn cũng sẽ theo dõi biến hóa trên cơ thể ta, ta nhất định phải chết, nếu không chết đi vào lúc hợp lý, chắc chắn sẽ khiến gã chú ý, dẫn tới việc tái điều tra điểm dị thường ở chặn điểm này, như thế thì ngươi sẽ bại lộ mất... Bảo Bảo, ta không giúp được ngươi."

Sa Thạch bối rối: "Ý ngươi là gì?"

Mộc Bắc Hy không ngẩng đầu nhìn Sa Thạch nữa, ngón tay hắn càng lúc càng nhanh, "Thay đổi người có quyền hạn trói định với ngươi, trói định lên Tiểu Trì... Úy Trì Vọng, xin lỗi Mộc Sa, ta sẽ tạm thời khóa lại ký ức của ngươi, tương lai nếu như ngươi ở bên cạnh y, người đơn thuần như ngươi tất sẽ không gạt được người tinh quái như y, biện pháp duy nhất để ngươi không bị dụ cho nói ra chuyện hôm nay, chính là khiến cho ngươi không biết gì hết."

Năng lượng cuối cùng của Sa Thạch cũng đã tiêu hao hết, khi thân thể nó từ từ biến mất thì vết thương trên ngực Tiểu Trì do Thời Hoàn gây ra mới miễn cưỡng khép lại, nhưng vẫn còn lưu lại hai vết sẹo mới lên da non màu hồng hồng.

Sau khi bị Mộc Bắc Hy cưỡng chế tắt đi, Sa Thạch không biết được năm đó Mộc Bắc Hy và Trang diễn đã thương nghị những gì với nhau. Chỉ là bảy trăm năm sau, khi nó mở mắt ra thì đã ở trên đỉnh núi Bạn Sơn, cuối cùng cũng được dính chặt bên cạnh Tiểu Trì xinh đẹp năm đó.

Vi Tháp ở cách đó xa xa đã im bặt, nàng ở giữa không trung tản ra sương khói màu vàng kim, bắt đầu xuất hiện ánh sáng đỏ, rơi vào tê liệt nghiêm trọng.

Mà bây giờ, Sa Thạch đang đứng trước lựa chọn cực kỳ trọng yếu.

Nó có thể từ bỏ bản thân, từ bỏ hy sinh đánh đổi của Bắc Hy, tin tưởng 002 không? Người này đúng ra phải có cùng lập trường với nó, là chiến hữu của nó mà không phải chịu bất kỳ nghi ngờ gì, nhưng người này cũng đã bị Chân Gà lây nhiễm.

Bây giờ Bắc Hy đã không còn ở đây, nhưng con lừa ngốc giống hệt Trang Diễn đang ôm chặt bằng hữu của nó, lại đưa ra thỉnh cầu mà nó khó lòng từ chối được, "Mộc Sa, ngươi có sẵn lòng cứu Tiểu Trì thêm một lần nữa không? Bây giờ chỉ có ngươi mới cứu được y thôi."