Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 119: ... Trang Diễn




Dược thảo bên cạnh y mang theo hơi sương và mùi đăng đắng, Trì Võng mở mắt ra, nhất thời còn chưa nhận ra mình đang ở đâu.

Ký ức của y dừng lại ở trạng vạng ngày hôm trước, trưởng công chúa Phòng Huân dẫn theo hai người họ vào trong mộ cổ, tìm được quyển tranh vẽ y. Sau đó y chìm vào một giác mộng thật sâu, giờ mới tỉnh lại, khiến cho y sức cùng lực kiệt.

"Sa Thạch?"

Trì Võng nhẹ giọng gọi, Sa Thạch lại im lặng, không hề có một tiếng đáp lại.

Y đỡ người, lấy thảo dược tươi mới đang đặt trên trán để giúp y dưỡng thần xuống, nhìn bốn phía xung quanh.

Dưới thân y là một cái tăng bào lớn, để y không phải nằm trên đất lạnh, đây là một căn phòng cũ nát, ngay cả viên gạch dưới chân y cũng mẻ một góc, Trì Võng nhìn bài trí trong phòng, lập tức nhận ra đây là đâu.

Dây cột tóc của y bị lỏng, tóc dài xõa ra che cả mắt, y nâng tay vuốt tóc sang một bên, khi đang định sửa soạn lại bản thân một chút, lại nhìn thấy có một nam nhân đang ở cách đó không xa, nên y đổi ý.

Hai mắt Tử An đang nhắm chặt, ngồi tĩnh tọa trước tượng phật đã bạc màu. Hắn đã cởi tăng bào để lót dưới đất cho Trì Võng, bây giờ chỉ mặc một tầng tiết y đơn bạc màu xám.

Bức tranh vạch trần thân phận của y kia... Đã không thấy đâu nữa, không cần hỏi y cũng biết nam nhân này đã giúp y giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy.

Trì Võng cảm thấy rõ tay mình đang run lên, tay chân của y đã lạnh đến mức không nghe theo sai khiến của y nữa. Nhưng đầu y lại nóng đến mức có thể đun sôi cả tuyết, khiến cho y thời thời khắc khắc đều phải chịu dằn vặt.

Dường như Tử An đã nhận ra y tỉnh lại rồi, nhưng vẫn nhắm mắt quay về phía tượng phật, giống như đang thành kính niệm kinh.

Trì Võng khống chế bản thân dừng lại trước người hắn, sau đó cúi xuống, mái tóc đen không chịu trói buộc rơi xuống, đuôi tóc lơ đãng quét lên gáy Tử An, khiến đến cả tâm lẫn thân hắn đều ngứa ngáy.

Sau đó y nhẹ giọng hỏi: "Hòa thượng, ngươi nhìn thấy bức tranh trong mộ cổ rồi, đúng không?"

Tử An không mở mắt, cũng không lên tiếng.

Thấy người này không chịu phản ứng lại, Trì Võng bèn đứng thẳng người dậy, vòng tới sau lưng hắn.

Trước khi kịp thở ra một hơi vì căng thẳng, Tử An phát hiện Trì Võng đang tựa sát vào người hắn, đứng sau lưng hắn.

"Tại sao ngươi lại không thắc mắc? Sao lại không sợ ta?" Thanh âm bị Trì Võng đè thấp xuống gần trong gang tấc, mỗi lần y hít thở, mỗi một chữ bật ra như đang vuốt v e gò má Tử An, khiến cho gương mặt hắn từ từ nóng lên: "Đây là tranh vẽ từ bảy trăm trước đó, ngươi bình tĩnh như thế... Là vì ngươi đã biết ta là ai từ lâu rồi, đúng không?"

Thân thể hai ngươifcz rất gần nhau, Trì Võng cũng có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của nam nhân qua lớp y phục đơn bạc của hắn.

Tử An vẫn nhắm chặt mắt, không có ý định trả lời, chỉ càng khiến cho Trì Võng thêm càn rỡ: "... Vẫn còn tụng kinh sao? Nói cho ta biết, giờ phút này mà ngươi tìm phật tổ bồ tát, thì họ có tới kịp không?"

Tử An bất động thanh sắc mà thở dài, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: "... Ta không phải đang tụng kinh, khó khăn lắm ngươi mới tỉnh lại, thành thật một chút. Không thấy khát nước sao? Trước tiên uống nước đi đã."

Tử An đưa một ấm nước tới, vẫn không quay đầu nhìn y một cái.

Trì Võng trầm mặc trong chốc lát, cũng đưa tay nhận lấy. Tử An tưởng là Trì Võng chỉ muốn lấy ấm nước, chỉ là không cẩn thận nên mới đụng vào tay của hắn, nhưng không ngờ, cái ấm nát đó chưa bao giờ là mục tiêu của Trì Võng.

Trì Võng thuận theo bắp thịt trên tay hắn, lướt tới cổ hắn, sau đó ở sau lưng thân mật ôm lấy hắn: "Nói cho ta biết, ngươi muốn gì?"

Tử An: "..."

Ấm nước rơi xuống đất, hắn vẫn biết Trì Võng rất khó đối phó, nhưng không ngờ Trì Võng lại làm như thế.

Bất thình lình thân thiết khiến cho tim Tử An hẫng một nhịp, nhưng không đợi hắn thoát ra, Trì Võng đã hạ tay xuống.

Nhẹ nhàng buông tha như vậy, dựa theo nhiều năm quen biết của hắn với Trì Võng, đây chỉ là một phút bình yên trước cơn bão, nếu không chiếm được thứ mình muốn, y tuyệt đối không thu tay.

Quả nhiên Trì Võng nhẹ nhàng điểm chân xoay một cái, vòng tới trước mặt hắn.

Không chờ Tử An kịp cảnh giác mà lui lại, Trì Võng đã đi trước một bước, ngồi lên đùi hắn.

Tư thế này đã triệt để ngăn cản Tử An chạy trốn, chân Trì Võng phát lực, đè lên bắp chân hắn, khiến cho hắn không thể nào đứng dậy được.

Trì Võng ngồi trên người Tử An, che khuất tượng phật trước mặt hắn, bây giờ thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy cũng chỉ có gương mặt Trì Võng đang chậm rãi lại gần, cùng với ánh mắt sâu hút hồn mà không nhìn rõ được tâm tình của y.

Tóc y xõa xuống khiến cho gương mặt nhỏ nhắn hơn, mắt lại to hơn, nhưng trong mắt y lại dày đặc u ám khiến người khác phải rét lạnh.

"Ta biết rõ mình vừa mới rơi vào ảo giác, thậm chỉ ta còn có một trực giác kỳ quái, có một số chuyện đang xảy ra mà ta không nắm được, có một phần nội lực đang mất khống chế, cũng tiện giúp ta nhớ lại những chuyện trước đây ta còn chưa rõ." Mông y nhẹ nhàng dùng sức, đẩy hông về phía trước, mắt y đóng đinh trên mặt Tử An, khiến cho hắn không thể giấu được bất cứ điều gì, "Ngươi từng nói, ngươi là 002, đúng không?"

Con ngươi Tử An hơi co lại: "Trì thí chủ, ngươi..."

Mới nói được nửa câu, đột nhiên hai mắt hắn mở to, thanh âm khàn đi.

Hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ chuyện này có thể xảy ra được. Người đang ngồi trên chân hắn dường như muốn rúc vào ngực hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi cởi đai lưng của mình ra.

Trong lúc làm chuyện này, Tiểu Trì không hề tỏ ra thẹn thùng chút nào, vẻ mặt y lạnh lùng, mà chuyện y đang làm lại cực kỳ điên cuồng.

Sự bình tĩnh như tường thành của Tử An cuối cùng vỡ tan, tốc độ của Trì Võng quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp ngăn lại, chỉ thấy ngón tay y nhanh chóng tháo ra từng cái núi thắt một, giống như con trai dưới biển sâu đang lộ ra thân thể mềm mại của mình, lộ ra ngọc trai nhẵn mịn, sáng bóng lộng lẫy bên trong.

Ngoại bào đã trượt xuống tới khuỷu tay, Trì Võng kéo tay hòa thượng, Tử An lại thấy tay y nóng như dầu sôi, đột nhiên phản ứng lại, rút tay về sau lưng.

Nhưng Trì Võng nắm rất chặt, dùng sức rất mạnh, đến mức lưu lại vết bầm xanh tím trên tay hắn, trong lúc hai người giằng co, Tri Võng dùng sức mạnh không cho người khác chống cự, kéo tay hòa thượng lần mò vào trong y phục đã lỏng ra của y, ấn tay nam nhân xuống, đặt trên eo nhỏ đã không còn được y phục che giấu của mình.

"Ngay từ đầu ta đã thấy không đúng... Trên đời này sao lại có thể có hai người giống nhau đến như vậy chứ?"

Vị trí mẫn cảm trên thân thể bị tay nam nhân ôm chặt, thân thể Trì Võng không nhịn được run một cái, lập tức không cam lòng mà ép sát tới, "Dung mạo, thanh âm không khác gì nhau, thân thể cốt cách giống hệt nhau, ngay cả những thói quen, tiểu tiết nhỏ nhất trong lúc lơ đãng cũng giống nhau như đúc! Hai người không có bất kỳ quan hệ nào sao lại có thể giống nhau đến mức đó được? Đến bây giờ mà ngươi còn dám trợn mắt lừa gạt ta sao, nói rằng tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?"

"Ngươi nhìn ta," Ánh mắt Trì Võng trở nên tàn nhẫn, hung ác: "Nhìn thẳng vào mắt ta, nói cho ta biết —— ngươi có phải là 002 không? Ngươi có phải là Tử An không?"

Trong phút chốc, Tử An đã đoán ra được Trì Võng định làm gì, cho nên cổ họng hắn nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra được.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn, hắn đã không còn chỗ nào để trốn nữa.

"Tại sao ngươi lại cứ lừa gạt ta như thế? Ngươi vẫn luôn bên cạnh ta, lại ba lần bảy lượt gạt ta..." Thanh âm của Trì Võng không ngừng run lên, "... Tại sao a? Tại sao phải làm như vậy! Ngươi nói cho ta a!"

Tử An khàn khàn hỏi: "... Ngươi đã chắc chưa?"

Trì Võng không trả lời câu hỏi này, tất cả manh mối đều dẫn tới khả năng khó xảy ra nhất, khiến cho giả thiết hoang đường nhất dần trở nên chân thật nhất.

Y khó lòng chắc chắn được thân phận của hòa thượng, cho nên y muốn kiểm chứng.

Trì Võng lại gần hơn nữa, tay ôm lấy vai hắn, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ chạm vào môi hắn, có thể ép cho con lừa ngốc này thôi ngụy biện, "Tại sao ngươi lại không chạm vào ta? Chỉ cần ngươi ôm ta một cái, hôm nay ta sẽ cho ngươi một lần..."

Nếu như làm chuyện thân mật nhất có thể tháo bỏ lớp ngụy trang cuối cùng của hắn, đối diện chân tướng, buộc đôi bên không thể nào giấu diếm nhau nữa.

Sau đó sẽ có được đáp án cuối cùng, hắn rốt cuộc có phải là... người đó hay không.

Tử An nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, từ từ rút tay ra khỏi eo Trì Võng: "... Được rồi."

Trì Võng hung ác nhìn hắn chằm chằm, cật lực che giấu bất an và sợ hãi đang tranh đấu ở đáy lòng mình, mà Tử An đã nhận ra lớp ngụy trang thô thiển của y.

Ánh mắt Tử An không còn né tránh nữa, hắn nhìn thẳng vào mắt Trì Võng, một chút d*c vọng cuối cùng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại yêu thương sâu sắc. Tay hắn hướng tới thân thể y, nhưng lại không trực tiếp chạm lên da thịt y, chỉ kéo y phục của y lên, thắt lại từng cái nút thắt trên y phục, chỉnh lại vạt áo đã bị kéo loạn của y, cuối cùng buộc chặt đai lưng cho y.

Hắn chăm chú nhìn Trì Võng, ngữ khí và ánh mắt giống hệt như Trang thiếu gia đang chăm chú nhìn Thiếu phu nhân xinh đẹp của mình vào bảy trăm năm trước, khí chất khoan dung, đôn hậu khiến người ta an lòng.

"Không cần phải như vậy, Tiểu Trì, trân trọng bản thân, tự bảo vệ mình giống như ta bảo vệ em vậy."

Trì Võng triệt để choáng váng.

Tử An nhẹ nhàng đỡ lấy y, rút chân mình ra, lùi về phía sau, đứng lên.

Hắn trầm mặc, hay tay chắp trước ngực thi lễ với Trì Võng, quay người rời đi.

Hắn ra khỏi miếu, khi ánh mặt trời bên ngoài rọi vào trong miếu trong chớp mắt đó, Trì Võng đang quỳ dưới đất, cuối cùng nói ra tên hắn: "... Trang Diễn."

Trong thanh âm không có chút hoài nghi nào, y chỉ nhẹ nhàng gọi ra cái tên này.

Không cần phải kiểm chứng nữa.

... Y hiểu rồi.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng nhan bạch cốt, tự tại thanh tịnh. Xuất gia thật là tốt, bảo vệ được thận.

Câu nhân như vậy đã có hòa thượng gánh vác rồi! Chúng ta tặng hắn một tràng pháo tay nào!