Hôm nay chính là sinh nhật của Du Thiệu Kiệt, ngày 21 tháng 9. Vốn dĩ tôi cũng chẳng biết đâu nhưng buổi tối hôm trước cô Nhã Lâm đến gõ cửa nhà tôi mời cả nhà chúng tôi sang cùng tổ chức sinh nhật cho Du Thiệu Kiệt. Nếu Du Thiệu Kiệt mời lại khác, tôi có thể từ chối ngay lập tức. Nhưng cô Nhã Lâm lại đích thân sang mời tôi đành phải chấp nhận.
Du Thiệu Kiệt từ sáng đã đi đá bóng, nên ở nhà chỉ còn tôi, mẹ tôi và cô Nhã Lâm. Đương Nhiên bữa tiệc sinh nhật này Du Thiệu Kiệt không hề biết. Tôi loay hoay giúp cô Nhã Lâm trang trí phòng khách, sau đó vào bếp phụ giúp mẹ làm bánh. Đã giao cho mẹ tôi làm bánh thì cứ yên tâm, nói không khoa trương một chút nào trước kia mẹ từng được giải nhất về cuộc thi làm bánh ngọt của toàn phố.
"Con nhấc bánh trong lò ra cho mẹ đi!" Bà đang bận việc chuẩn bị đồ để trang trí bánh, thấy tôi vẫn loay hoay bên cạnh liền sai bảo.
Tôi đeo bao tay vào, mở lò vi sóng, nhấc khay bánh ra để lên bàn. Mùi bánh thơm nức khiến bụng tôi xạo lên còn kèm theo tiếng kêu ầm ĩ. Mẹ tôi nghe thấy liền nói:"Cấm ăn vụng đó!"
Tôi nhìn mẹ trong lòng đầy oán trách. Con cũng đâu có tham ăn tới nỗi ăn đồ để mừng sinh nhật người khác chứ. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một chiếc bánh nhỏ, bên trên đặt một quả dâu tây căng mọng. Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, mẹ nói:"Đói thì ăn đi, lúc nãy làm thừa bột nên làm nốt một chiếc bánh nhỏ cho con đấy."
Tôi cảm động ôm chầm lấy mẹ, nước mắt suýt rơi. Đúng là chỉ có mẹ thương con nhất.
"Mau ăn đi rồi ra giúp cô Lâm."
Tôi gật đầu cầm lấy chiếc bánh nhỏ xinh xắn, xúc một miếng bỏ vào miệng. Nước mắt tôi lại suýt trào ra, đúng là ngon thật!
Hoàn thành xong tất cả công việc thì cũng đã đến chiều. Tôi cũng lấy làm lạ rốt cuộc cái tên Du Thiệu Kiệt kia ham mê bóng đá như thế nào mà đi từ sáng đến chiều vẫn chưa chịu mò mặt về.
Còn đang suy nghĩ thì cánh cửa được mở ra, căn nhà đang không chút ánh sáng đột nhiên đỏ rực lên màu pháo hoa nhỏ. Thì ra là cô Nhã Lâm và mẹ tôi châm pháo hoa. Dưới ánh sáng rực rỡ Du Thiệu Kiệt bị bất ngờ. Gương mặt hắn thoáng ngạc nhiên trong vài giây, đột nhiên hắn bị ai đó đẩy về phía trước suýt nữa thì ngã.
Đèn được bật lên sáng cả căn phòng, lúc này đã thấy rõ được những người ở đằng sau Du Thiệu Kiệt. Là mấy người lớp 10A1 đây mà. Tôi bị đả kích nặng. Mọi người cũng biết dân 10A15 với dân 10A1 luôn đối nghịch với nhau, lúc này lại chỉ có một mình tôi ở lớp 10A15. Nếu như họ ỷ thế đông người bắt nạt tôi thì sao?!
"Ủa đây là bạn con hả?" Cô Nhã Lâm nhìn rồi mỉm cười với mấy người A1 hỏi hắn.
"Chào cô ạ!" Cả bọn đồng thanh.
Cô Nhã Lâm vui vẻ mời bọn họ vào nhà. Tôi còn nhân lúc bọn họ chưa phát hiện ra tôi thì định chuồn đi nhưng không ngờ mẹ lại gọi tôi. Cả bọn A1 đều hướng mắt dồn về phía tôi sau đó làm vẻ ngạc nhiên. Có lẽ họ nhận ra tôi rồi. Tôi giả vờ không quen biết họ vẫy tay chào rồi chuồn lẹ vào phòng bếp.
"Mẹ hại đời con rồi đây!" Tôi nhăn mặt oán trách mẹ dù biết việc này là không đúng.
Ở trong bếp tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng bọn họ nói chuyện.
Một giọng nữ vang lên đầu tiên, nghe qua là biết giọng đó là của cô bạn Tiểu Mễ."Đó không phải là Vưu Giai Kỳ lớp 10A15 sao? Sao cậu ta lại ở đây?"
Du Thiệu Kiệt trả lời,"Là hàng xóm đối diện nhà tôi."
Giọng nam của ai đó vang lên có vẻ cậu ta bị bất ngờ."Thật sao? Oà! Này Tiểu Mễ cậu thật sự hết hi vọng rồi!"
Nghe được đến đây thì tai bị ai đó xách lên vô cùng đau. Tôi la nhỏ, vỗ vào tay mẹ."Buông con ra đau!"
"Mau mang đồ ăn ra cho các bạn còn đứng đó làm gì? Nhanh lên!" Mẹ buông tai tôi ra chống nạnh ra lệnh.
"Mẹ chẳng thương con gì cả..." Tôi mếu máo mang đồ ăn ra phòng khách. Thấy bọn họ đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên vì tôi xuất hiện mà im lặng khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngập. Đặt đồ ăn lên bàn tôi định quay vào trong bếp thì Du Thiệu Kiệt gọi lại.
"Ngồi xuống với chúng tôi đi!" Hắn nói.
"Không cần, các cậu cứ ăn đi!" Tôi còn chưa đi đến cửa bếp thì mẹ từ trong chạy ra nói với tôi:"Mẹ với cô Lâm ra ngoài đi dạo một chút. Con ăn xong thì cùng các bạn dọn dẹp đi nhá!"
Tôi níu tay mẹ,"Con đi cùng hai người!"
Mẹ gỡ tay tôi ra, đáp."Không được!" Sau đó nhanh chóng rời đi bỏ tôi một mình bơ vơ.
Lúc này tôi chẳng biết mình phải làm sao,ở cũng chẳng được mà đi cũng chẳng xong. Du Thiệu Kiệt đang ở phòng khách lúc này lại xuất hiện lù lù trước mặt khiến tôi giật mình.
"Sao cậu còn ở đây? Mọi người bên ngoài chỉ đợi mỗi cô thôi đó!"
"Hả?!" Sao họ lại chờ tôi chứ? Đáng lý là nên ăn từ lâu rồi mà.
Bị Du Thiệu Kiệt đột ngột kéo đi khiến tôi mất thăng bằng suýt ngã. Mấy bạn A1 nhìn tôi với những ánh mắt dò xét như muốn chọc thủng mặt tôi vậy.
Tiểu Mễ có lẽ đã mất kiên nhẫn nhìn tôi nói."Có biết là chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi không?"
Tôi không xin lỗi ngược lại còn ngang ngược đáp trả."Tôi cũng đâu bắt mấy người chờ!" Còn đang định rời đi lại bị Du Thiệu Kiệt kéo lại. Cơ thể theo lực kéo bị quay ngược lại rồi mặt lại dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đầu óc còn chưa kịp định hình đang xảy ra chuyện gì thì giọng nói ấm áp của Du Thiệu Kiệt vang lên bên tai."Nếu cậu bỏ về thì sẽ phải hối hận!" Nhưng lại không mang một chút ấm áp nào cả.