XXOO : Không cần phải tự trách mình nữa, mới nãy Vô Tội Quân đã nói với tôi cậu ta tha thứ cho anh rồi.
Diệp Lạc Vô Thanh : Ừ .
XXOO : Không còn sớm, tôi out. Ngủ đi.
Diệp Lạc Vô Thanh : Được, ngủ ngon.
Từ Dịch Nhiên vào nhà về sinh rửa mặt, vừa mới nằm xuống giường thì điện thoại di động liền vang lên. Cậu cầm lên xem, thấy là số lạ liền ấn nghe thử.
“Alo, ai vậy ?”
“Nhiên.” Chỉ bằng một chữ này đã khiến toàn thân Từ Dịch Nhiên hoàn toàn căng cứng, “Anh về nước rồi.”
Âm thanh quen thuộc đến vô năng. A, nghe tròn năm năm đằng đẵng bảo sao không quen. Tuy rằng kia đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
“Xin hỏi anh tìm ai ?”Từ Dịch Nhiên cố gắng muốn giữ bình tĩnh nhưng thanh âm vẫn là run rẩy.
“Anh đi tìm em được không ?”
“Anh mẹ nó là ai ? Tôi mẹ nó có quen biết anh sao ? Ai mẹ nó cho anh đến tìm tôi !” Từ Dịch Nhiên rống loạn một trận rồi cúp máy !
Một lần nữa nằm thẳng lên giường nhưng lại không sao ngủ được, toàn bộ đầu óc đều nghĩ về câu chuyện hai người trước kia, xua cũng xua không ra. Từ Dịch Nhiên ở trong thâm tâm hung hăng mắng chính mình một câu “Không có tự trọng” .
Đeo tai nghe, chỉnh âm lượng lên to nhất.
Cái bài này là sau khi ca hội kết thúc, một em gái gửi đến cho cậu, bài “Bảo Bối” do Diệp Lạc Vô Thanh hát. Khúc dạo đầu vừa vang lên, tâm tình gắt gỏng của Từ Dịch Nhiên cũng yên ổn. Không biết nghe đến lần thứ mấy, cậu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mà đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau bị đồng hồ đánh thức, vội vội vàng vàng thu thập sách vở lên lớp, nhìn thời khóa biểu mới phát hiện sáng hôm nay không có tiết, Từ Dịch Nhiên vô lực cắm đầu vào giường, cứ vậy ngủ hết buổi sáng.
Về sau lại bị tiếng điện thoại gọi đến đánh thức, Từ Dịch Nhiên mông lung nhìn điện thoại hiện rõ ba chữ “Lục Nhất Minh” mới bắt máy.
“Ra đây cùng ăn cơm đi.”
“Ông nói xem hai người các ông cứ kéo tôi ra làm bóng đèn là sao ?”
“Ông ít nói nhảm, chúng ta hai người là huynh đệ nhiều năm như vậy, tôi dù có đôi có cặp cũng không thể quên ông còn cổ độc, lẻ loi. Ông nếu cảm thấy không tự nhiên vậy tôi kêu thêm học đệ cùng đến.”
“Ông dừng lại ! Tôi lập tức đến là được chứ gì.”
Ba người đến nhà hàng nhỏ bên ngoài trường đại học dùng bữa, chỗ ấy phần lớn đều rất an tĩnh. Từ Dịch Nhiên sầu muộn, buổi sáng sẽ không đi ăn cơm, từ nãy đến giờ đói đến hoa mắt, cho nên không thèm để ý hai người trước mặt, cứ vùi đầu miệt mài ăn.
“Ông thế này, người khác nhìn thấy lại cho rằng chúng tôi ngược đãi ông .” Đỗ Dĩnh Phàm trêu chọc.
“Đỗ Dĩnh Phàm, ông bị tên này nha, phá hủy rồi ! Mau chóng rời khỏi nó mới là đúng đắn !” Từ Dịch Nhiên vừa ăn vừa nói, phát âm có chút không rõ ràng.
Lục Nhất Minh vẻ mặt ghét bỏ nhìn Từ Dịch Nhiên, thấy cậu ở trên bàn ăn thế như vũ bão …. Nếu không bắt tay tranh giành, chính mình chắc chắn sẽ không còn gì để ăn, sau đó liền gia nhập vào đội quân càn quét.
Hai người đang tranh đoạt vui vẻ, chợt nghe được Đỗ Dĩnh Phàm bên cạnh kêu một tiếng “Học trưởng, anh thế nào lại về nước rồi.” Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía người đang đi tới, hai đôi đũa đang gắp đồ ăn đồng thời rơi xuống mâm.
Nhìn hai người trợn mắt há mồm, chết lặng, Đỗ Dĩnh Phàm có phần nghi hoặc.
“Ách, các người nhận thức sao ?” Đỗ Dĩnh Phàm mở miệng hỏi.
“Không biết .” Từ Dịch Nhiên cùng Lục Nhất Minh trăm miệng một lời, tiếp tục tranh đoạt đồ ăn. Đỗ Dĩnh Phàm nhìn học trưởng gượng cười, liền hiểu rõ giữa bọn họ có nội tình riêng đi.
“Học trưởng có muốn cùng ăn không ?”
“Anh nhiệt tình mời cái gì hả ! Người ta đối vời cơm thừa canh cặn làm sao mà có hứng thú. Đúng không .” Lục Nhất Minh ngẩng đầu nhìn người nọ, “Ngài còn có việc, không có gì thì tốt, đi không tiễn.” Giọng nói mang hàm ý đuổi người rõ ràng.
Người nọ cười khổ một cái, hướng Đỗ Dĩnh Phàm nói một câu “Anh đi trước, lần sau lại tụ họp đi .” Đỗ Dĩnh Phàm không biết chuyện của bọn họ, muốn đứng dậy tiễn học trưởng lại bị Lục Nhất Minh ôm chặt.
“Anh làm cái gì? Chính hắn chân tay đầy đủ mà cũng không phải không biết đường !” Những lời này một chữ cũng không thiếu rơi vào tai người nọ.
Lục Nhất Minh trừng mắt nhìn Đỗ Dĩnh Phàm, Đỗ Dĩnh Phàm nhận ra cậu đã tức giận rồi, cũng không đứng lên nữa.
“Ăn cơm đi !” Lục Nhất Minh cầm lấy chiếc đũa, lòng lo lắng không yên nhìn cái tên luôn bình thản trước mặt tựa hồ không sao, tâm tư rốt cuộc vẫn không có cách nào hạ xuống.
Ba người trên đường trở về một câu cũng không nói. Lục Nhất Minh hiểu rõ trong lòng Từ Dịch Nhiên nhất định không thoải mái, mà Đỗ Dĩnh Phàm đến bây giờ vẫn là không hiểu gì cả. Trong đầu Từ Dịch Nhiên cũng không biết là suy nghĩ cái gì, tự cố định cho bản thân tiến về phía trước.
Hoàn chương 9.