Từ Dịch Nhiên đối với nam sinh trước mặt bày ra bộ dáng bất lực, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ Lục Nhất Minh đem cậu từ trong nhà lôi ra đây làm gì.
“Tôi nói hai người đừng có ngồi ngốc ra đấy. Giới thiệu lẫn nhau đi.” Cặp mắt to, tròn như hai hạt châu của Lục Nhất Minh đảo qua Từ Dịch Nhiên rồi lại nhìn nam sinh kia.
“Xin chào, tôi tên là Trình Dục. Rất vui được làm quen với cậu.” Nam sinh trước mặt mỉm cười bắt chuyện với Từ Dịch Nhiên.
“Ha ha, chào cậu.” Từ Dịch Nhiên thật không biết làm thế nào. Đây là tình huống gì hả !! Cậu lườm Lục Nhất Minh, tên kia nhà Lục Nhất Minh cũng trừng lại cậu.
“Tiểu Dục à, tôi nói cho ông, tên này đặc biệt hướng nội, ở chung lâu ngày mới nói được nhiều hơn.” Trong ánh mắt lộ ý ‘Bạn thân, đừng nản chí a, cố lên !’ khiến Từ Dịch Nhiên càng bất lực.
Một bầu không khí kỳ lạ len lỏi, đan xen giữa bốn người.
“Tôi có thể gọi cậu là Tiểu Nhiên chứ ?” Nam sinh cẩn cẩn dực dực lên tiếng hỏi.
Từ Dịch Nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, tùy tiện trả lời . “Ừ.”
Lại nhìn vẻ mặt ngây ngô cười mà bày đĩa rau trước mặt Từ Dịch Nhiên của nam sinh kia. “Tiểu Nhiên, ăn cái này đi. Món này rất ngon.”
“Cảm ơn.” Từ Dịch Nhiên vẫn bày ra bản mặt bất đắc dĩ như trước.
Thật vất vả ăn xong cơm, Lục Nhất Minh lôi kéo tay Từ Dịch Nhiên, cười nói, “Tôi cùng Dĩnh Phàm muốn đi hẹn hò, các cậu tự đi chỗ khác chơi ha.’’ Dứt lời, không đợi Từ Dịch Nhiên phản ứng liền kéo Đỗ Dĩnh Phàm chạy nhanh như chớp.
Còn lại hai nam sinh đứng ngốc không biết làm gì, tình hình có chút xấu hổ.
“Ách, cậu kế tiếp định làm gì ?”
“Tôi quay về ký túc xá.” Từ Dịch Nhiên bắt được tia thất vọng chợt lóe lên trên khuôn mặt Trình Dục.
“Tôi đưa cậu về.” Nói xong cũng không chờ Từ Dịch Nhiên phản đối liền bước về hướng trường cậu. Từ Dịch Nhiên đi theo phía sau, trong bụng đem Lục Nhất Minh ra mắng mấy lần.
Dọc đường đi cả hai người đều im lặng, Ánh đèn đường kéo dài hai bóng hình mờ nhạt.
Chỉ chốc lát đã tới dưới ký túc xá, Từ Dịch Nhiên vừa định mở lời nói tạm biệt thì nam sinh đột nhiên nói một câu. “Chúng ta lần sau gặp lại được chứ ?”
“Hử ?”
“Lần sau tôi có thể gặp cậu chứ ? Chỉ hai chúng ta.” Trình Dục nhìn chằm chằm vào Từ Dịch Nhiên chờ cậu trả lời.
“Nếu như có thời gian.”
“Ừ ! Vậy cho tôi số di động đi.”
Trình Dục cẩn thận đem chuỗi số Từ Dịch Nhiên nói ghi vào di động, sau đó ấn gọi. Tiếng chuông điện thoại trong túi áo Từ Dịch Nhiên vang lên, âm thanh thực kỳ quái. Nam sinh nhìn cậu cười cười, tiếp tục nói, “Đây là số của tôi.”
Từ Dịch Nhiên xấu hổ, lấy điện thoại ra ấn ấn, đem số gọi đến lưu vào danh bạ.
“Tôi về trước, mai gặp lại.”
“Ừ, tạm biệt.”
Về đến phòng, Từ Dịch Nhiên lập tức gọi cho Lục Nhất Minh mắng một trận.
Lục Nhất Minh ở đầu dây bên kia cũng không thèm đếm xỉa đến đủ loại từ ngữ đầy dịu dàng của Từ Dịch Nhiên, chậm chạp mới mở lời, “Tiểu Nhiên nhi, ông cũng không còn nhỏ nữa rồi, mà hơn nữa, tên kia cũng không tồi a.”
“Ông cùng hắn rất quen thuộc ?”
“Hắn nói với ông sao ? Hắn là học đệ của chúng tôi a, mà hắn cũng thật không dễ dàng gì, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thích thầm ông lâu như vậy, bây giờ mới đến tìm tôi nhờ giới thiệu với ông.”
“Ông nói cái gì ? Thầm mến tôi ? Lâu như vậy ?”
“Đúng vậy, hắn không nói cho ông sao ? Hắn thầm mến ông đã hai năm, hình như là từ hồi cấp ba. Đúng rồi, hắn học cùng trường cấp ba với chúng ta, gặp ông một lần liền coi trọng ông, giấu kín đến giờ mới nói. Từ cấp ba tôi đã biết hắn rồi, tới đại học lại vừa khéo gặp hắn ở đây. Thế giới thật là nhỏ nha.”
Không để ý tới Lục Nhất Minh đang tự cảm thán, Từ Dịch Nhiên im lặng, trong đầu đem những lời Lục Nhất Minh vừa nói sắp xếp một chút. Nam sinh kia đã thầm mến cậu hai năm, từ hồi cấp ba đã thích, đến đại học thì lại vừa khéo cũng học một trường ??
“Mà này Tiểu Nhiên nhi, hôm nay hắn không bày tỏ với ông ?”
“Bày tỏ cái đầu ông !! Ông dám hãm hại tôi !”
“Tôi làm sao mà hãm hại ông, giới thiệu cho ông đối tượng tốt như vậy. Mà hắn không nói gì còn ông thì cũng coi như không biết luôn nha, coi như cái gì tôi cũng chưa nói , cái gì ông cũng chưa nghe ! Miễn cho phải xấu hổ .”
“Ông mà còn biết xấu hổ ! Vừa nãy chính mình chạy mất, ném hai chúng tôi lại mà vẫn thấy lòng thanh thản đấy thôi !” Từ Dịch Nhiên lớn tiếng nói, tâm tình kích động khá lớn.
“Tôi không phải là muốn cho các ông không gian sao, tôi còn cho rằng tên kia đã phải bày tỏ rồi cơ, ai dè cả nửa ngày mà ông vẫn chưa biết gì hết.” Cách điện thoại cũng có thể nghe ra điệu cười nham hiểm của Lục Nhất Minh.
“Ông sao không chết đi !”
“Được rồi, ngoan nha, hai người các ông liền thuận theo tự nhiên mà phát triển đi, tôi đi tắm rồi đi ngủ, đã muộn rồi.” Lục Nhất Minh ngáp một cái liền dập máy.
Từ Dịch Nhiên chìm trong tĩnh lặng, suy nghĩ về tình cảnh hôm nay một chút, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Lúc ăn cơm, Trình Dục luôn gắp cho mình những món ưa thích, thế cũng đủ hiểu tình cảm của hắn, Lục Nhất Minh cũng không cần phải lừa gạt gì mình. Còn có lúc về ký túc xá, cả đoạn đường bản thân luôn đi đằng sau, thế nhưng Trình Dục lại biết rõ toà nhà của mình. Chẳng lẽ hắn thực sự yêu mến mình lâu như vậy ? Đừng đùa chứ !!
Hoàn chương 5.