Tên Của Ta Rất Hài Hòa

Chương 24




Diệp Lạc đẩy cửa phòng ngủ của Từ Dịch Nhiên, chứng kiến một cảnh như vậy.

Từ Dịch Nhiên ngồi bên giường, tay bị người đang nằm trên giường nắm lấy gắt gao. Mà con người đang nằm trên giường kia, hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, khí sắc yếu ớt.

“Đây là làm sao vậy ?” Diệp Lạc đem cháo và thuốc hạ sốt mới mua đặt bên giường.

“Thầy Diệp, thầy tới rồi.” Từ Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Lạc, “Hôm qua hắn mắc mưa, lại còn ngồi trước cổng ký túc xá cả đêm. Có chút phát sốt. Thầy có thể giúp em rót chén nước được không. Cho hắn uống thuốc trước.”

“Giấy hướng dẫn nói thuốc này phải uống sau khi ăn. Trước tiên uy hắn ăn đã.” Diệp Lạc đem thuốc đặt lên bàn, mở bát cháo mới mua ở bên ngoài.

“Để em uy hắn ăn đi.” Từ Dịch Nhiên định bụng đón lấy bát cháo trong tay Diệp Lạc.

“Không cần, tay em còn bị hắn cầm mà, để tôi đi.” Diệp Lạc trong thâm tâm thầm nghĩ, tên nhóc này lấy đâu ra phúc phần như thế ! Đã cầm tay rồi còn muốn người ta hầu hạ ăn cơm !

Diệp Lạc nâng Trình Dục lên, ngồi đằng sau hắn, cầm thìa uy hắn ăn cháo. Từ Dịch Nhiên nhìn tỉnh cảnh này mà thấy buồn cười.

“Em cười cái gì ?”

“Ha ha, chính là cảm thấy dáng vẻ này ….. Ha ha …..” Từ Dịch Nhiên chỉ tư thế của hai người, nhìn sao cũng thấy kỳ quặc. Diệp Lạc nhìn nhìn một chút dần cũng hiểu được, cái tư thế gì đây a !! Bèn lập tức để Trình Dục nằm thẳng lên giường. Mặc cho hắn thoải mái hay không, trực tiếp đem cháo đút vào miệng.

Kỳ thật, Diệp Lạc đỡ Trình Dục như vậy cũng là do thói quen.

Đem phần lớn cháo đút cho Trình Dục ăn hết, Diệp Lạc lại đem chén nước đến cho Trình Dục uống thuốc. Một lát sau, hắn liền nặng nề ngủ say, lực đạo cầm tay Từ Dịch Nhiên liền buông lỏng.

Từ Dịch Nhiên nhu nhu một chút bàn tay có phần tê dại, cười khổ nhìn Diệp Lạc, “Lại làm phiền thầy, thực ngại quá. Em ở đây cũng chỉ quen biết có vài người.”

“Không có gì .” Diệp Lạc lại nghĩ trong lòng, chăm sóc em, tôi rất thích, thế nhưng hôm nay lại đến giúp em chăm sóc tình địch là sao ! Dù vậy nhưng bề ngoài chỉ cười cười, cái gì cũng không để lộ.

Từ Dịch Nhiên nhìn về Trình Dục đang nằm trên giường mà thở dài.

Đột nhiên điện thoại Từ Dịch Nhiên đổ chuông, là Lục Nhất Minh gọi đến.

“Alo, Tiểu Nhiên nhi, vừa tìm tôi có việc gì ?”

“Ông tỉnh rồi? Đầu còn đau không ?”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi. Nói ông hôm qua cũng uống không ít, sao lại không sao chứ.” Lục Nhất Minh oán trách ! Say rượu thật khó chịu mà !

“Ách, có thể là do cách Đỗ Dĩnh Phàm chăm sóc ông có vấn đề đi.” Từ Dịch Nhiên cười cười. Bên kia hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại, tiếp theo là tiếng Đỗ Dĩnh Phàm tựa tiếu phi tiếu, “Anh cái gì cũng không làm với em ! Thật đấy !” Nghe khẩu khí như tuyên thệ, Từ Dịch Nhiên bật cười.

“Ông còn chưa nói vừa rồi tìm tôi có việc gì a.”

“Nga, chính là học đệ của ông, hôm qua dầm mưa đứng trước cửa ký túc xá cả đêm, sau đó liền phát sốt.”

“Cái gì ?! Hắn hiện tại thế nào ?”

“Không việc gì, mới uống thuốc xong, giờ đang ngủ.”

“Vậy ông hảo hảo chăm sóc hắn nha. Tôi xem có thể đoán được vì sao hôm qua hắn đợi ông.”

“Cũng không phải do ông ! Bán đứng tôi hay lắm .”

“Thiết, ông đã quên ông mấy nắm trước bán đứng tôi hả ? Tôi đã rất nhân từ rồi đấy.” Được rồi ….. Từ Dịch Nhiên trầm mặc. Hồi đó Lục Nhất Minh theo đuổi Đỗ Dĩnh Phàm, cậu quả thực đã bán đứng anh em. Thế nhưng không phải là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của bọn họ sao !” Được rồi, vậy ông hảo hảo chăm sóc hắn đi, tôi cúp máy đây.”

“Ừ, cúp đi, byebye.”

“Từ Dịch Nhiên.”

“Có !” Theo thói quen bình thường đi học bị điểm danh, Từ Dịch Nhiên rất nhanh vô thức đáp lời.

“Ha ha.” Diệp Lạc trông phản ứng của Lục Nhất Minh mà cười.

“Ha ha ………. là thói quen rồi .” Từ Dịch Nhiên gãi gãi đầu, cười.

“Từ Dịch Nhiên, em có nhớ tối hôm qua đã đáo ứng tôi cái gì không ?”

“Dạ ? Lúc nào ?” Từ Dịch Nhiên nghi hoặc hỏi. Cậu không nhớ rõ chính mình đã đáp ứng Diệp Lạc cái gì.

“Khụ khụ, lúc em uống say.” Diệp Lạc sờ sờ mũi.

Từ Dịch Nhiên tỉ mỉ suy nghĩ lại, nhưng vẫn là không nhớ nổi, “ Thầy Diệp, thầy sẽ không thừa dịp em uống say mà bắt em ký cái hiệp ước bất bình đẳng gì đó chứ !” Từ Dịch Nhiên bất thình lình hét lớn, “Đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nha !”

Diệp Lạc kéo tay Từ Dịch Nhiên, đem cậu ghim vào trong ngực : “Tôi về sau sẽ không bao giờ để em uống say nữa.”

Từ Dịch Nhiên dùng hết sức đẩy Diệp Lạc ra : “Thầy Diệp …..”

“Em hôm qua đã đáp ứng để tôi giúp em quên hắn.” Diệp Lạc nhìn Từ Dịch Nhiên chậm rãi nói, khiến Từ Dịch Nhiên đột nhiên luống cuống. “Đêm qua, tôi hỏi em, để tôi giúp em quên hắn có được không, em nói được.” Diệp Lạc lặp lại cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa hai người. Nghe đến thế, Từ Dịch Nhiên quả thật có chút ấn tượng. Tiếp đó ….. Từ Dịch Nhiên đột nhiên lấy tay bưng kín miệng.

“Ha ha, nghĩ ra rồi ?”Diệp Lạc trông nét mặt Từ Dịch Nhiên có phần rối loạn.

“Ách….. Thầy cũng nói, hôm qua là em uống say.” Từ Dịch Nhiên đặc biệt nhấn mạnh chữ “Thầy”.

“Từ Dịch Nhiên, tôi không để tâm. Tôi có nói với em, tôi chỉ làm giáo viên hai năm.”

“Em ……”

“Đừng đem trái tim mình khóa chặt như thế, nên để người đó đi ra thì người khác mới có thể tiến vào.” Diệp Lạc nghiêm túc nhìn Từ Dịch Nhiên.

“Thực xin lỗi ….”

“Từ Dịch Nhiên, tôi sẽ chờ em.” Ném lại những lời này, Diệp Lạc liền ly khai. Trong phòng chỉ còn lại Từ Dịch Nhiên và Trình Dục đang ngủ trên giường.

Từ Dịch Nhiên trong đầu cứ luôn vang vọng câu nói kia của Diệp Lạc, “Đừng đem trái tim mình khóa chặt như thế, nên để người đó đi ra thì người khác mới có thể tiến vào”. Để người đó đi ra …..

Khóe mắt nhận thấy người trên giường đang giật giật.

“Cậu tỉnh .”

“Ừ , Tiểu Nhiên.”

Từ Dịch Nhiên sờ sờ trán hắn, “Không còn nóng, còn có chỗ nào khó chịu không.”

“Tiểu Nhiên, tặng cậu.” Trình Dục từ trong lấy ra một hộp quà đặt trước mặt Từ Dịch Nhiên, “Tuy rằng sinh nhật cậu đã qua, vẫn là muốn nói với cậu một câu “Sinh nhật vui vẻ” .” Sắc mặt Trình Dục vẫn có phần trắng bệch như cũ.

“Cảm ơn.” Từ Dịch Nhiên cười cười, nhìn cái hộp Trình Dục giơ trước mặt, “Không sao, tôi rất ít khi đón sinh nhật.”

“Cậu nhận lấy đi, đây là món quà cuối cùng tôi tặng cậu.” Cánh tay Trình Dục đưa lên, ngang bướng không chịu hạ xuống.

“Hử ? Lần cuối cùng ?” Từ Dịch Nhiên không hiểu, đây là lời giải thích rằng hắn sẽ khong bao giờ quấn lấy mình nữa ?

“Ừ, mẹ tôi hai ngày trước đã gọi cho tôi, muốn tôi cùng bà đi sang Mĩ. Bà đã đặt vé máy bay cho tôi rồi, ngày mai đã đi. Có thể sẽ không trở lại nữa.” Thanh âm Trình Dục có phần run rẩy, “Cậu nhận lấy đi, nói không chừng tôi sau này có thể sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.”

“Ừ , vậy tôi nhận. Cảm ơn cậu.” Tử Dịch Nhiên tiếp lấy cái hộp trên tay Trình Dục, không mở ra xem mà trực tiếp để lên bàn.

“Tôi về trước đây.” Trình Dục nói rồi liền bước xuống giường.

“Ngày mai ….. Cần tôi đi tiễn cậu không ?”

“Không cần.” Trình Dục đáp lại rất nhanh, tự hồ thực sợ hãi cậu sẽ đi tiễn hắn.

“Ừ, vậy cậu đi đường cẩn thận.”

“Ừ, Tiểu Nhiên, cậu nhất định phải hạnh phúc !” Trình Dục đứng lên, ôm lấy Từ Dịch Nhiên. Không chất chứa hàm ý gì khác, chỉ đơn giản là ôm lấy nhau.

Trình Dục đi rồi, Từ Dịch Nhiên mới mở máy tính. Vừa lên QQ, lập tức có tin báo.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tiểu Nhiên nhi, học đệ hình như là ngày mai sẽ xuất ngoại.

XXOO : Ừ, tôi biết. Hắn vừa nói cho tôi.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tôi và Dĩnh Phàm muốn đi sân bay tiễn hắn, ông đi không ?

XXOO : Tôi không đi.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Được rồi.

Từ Dịch Nhiên mở trang mạng, đăng nhập Weibo.

“Trái tim con người có thật nhỏ như vậy hay không, nhỏ đến nỗi chỉ có thể để người bên trong đi ra thì người khác mới có thể tiến vào.”

XXXXXX : Chiếm sofa, XX – sama văn nghệ vậy !

XXX : Lão đại đột nhiên biến thân thành văn nghệ tiểu tươi mát …….

…………………….

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Ông đừng nói cho tôi bây giờ ông mới giác ngộ nha ! Quá chậm !!

XXXX : Lầu trên cầu chân tướng >_< Lão đại quá văn nghê, xem không hiểu nội hàm, hảo cấp bách !

……………………

Diệp Lạc Vô Thanh : Ít nhất có một chỗ là đủ rồi.

Từ Dịch Nhiên nhìn chằm chằm vào tám chữ trả lời của Diệp Lạc. Vị trí của người yêu, quả thực chỉ có thể cất chứa một người. Nhưng trong lòng cậu, cái vị trí ấy, hiện tại hẳn là còn trống đi ……

Hoàn chương 24.