Từ Dịch Nhiên say khướt, cơ thể mềm nhuyễn cứ đổ xuống khiến Diệp Lạc sắp dìu không nổi.
Mắt thấy cậu thiếu chút nữa lại cắm đầu xuống đất, Diệp Lạc bất lực thở dài. Dù sao cũng không thể quay lưng bỏ cậu lại giữa đêm hôm khuya khoắt, anh đành trực tiếp chuyển người lên lưng.
Từ Dịch Nhiên ghé lên lưng Diệp Lạc say ngủ, hơi thở cứ nhè nhẹ vương vấn bên tai anh.
Diệp Lạc chọn một con đường thật ít người mà đi. Nếu như để người ta thấy được anh đang cõng trên lưng một sinh viên, thể nào cũng hỏi vớ vẩn, mà anh cũng chẳng biết đường nào mà trả lời.
Theo số phòng Đỗ Dĩnh Phàm nói, Diệp Lạc cõng Từ Dịch Nhiên lên tận lầu ba.
Liếc nhìn người đang ngủ đến ngon lành trên lưng mình, Diệp Lạc bất đắc dĩ thở dài.
“Này, tỉnh tỉnh, chìa khóa phòng của cậu ở đâu.?” Người trên lưng lầm bầm mấy câu rồi lại cựa mình ngủ tiếp.
Diệp Lạc đành thả cậu xuống đất, sờ sờ túi tiền với túi áo nhưng đều không thấy chìa khóa, không còn cách nào khác, chỉ có thể đem cậu đến ký túc xá của chính mình. Cũng may ký túc xá giáo viên cách đây không xa.
Lại bò lên tầng ba lần nữa, Diệp Lạc lấy tay đấm đấm lưng mình, dùng chìa khóa mở cửa rồi đem Từ Dịch Nhiên phóng tới cái giường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ của bản thân.
Lăn qua lăn lại cả đêm như vậy, toàn thân Diệp Lạc đã phủ đầy một tầng mồ hôi. Nhìn người đang an giấc trên giường, bộ dáng cau mày dường như rất khó chịu.
“Cậu không phải là muốn nôn chứ…….”
“Ân ….. Khó chịu …..”
Diệp Lạc vội vàng đỡ cậu đến bồn cầu, “Nôn đi, nôn xong liền thư thái.” Diệp Lạc ngồi đằng sau nhẹ nhàng vỗ lưng cho Từ Dịch Nhiên.
“Ọe …..”
Diệp Lạc rút giấy bên cạnh cho Từ Dịch Nhiên lau miệng, xả nước bồn cầu rồi lại đem cậu thả về giường.
Thấy người trên giường cuối cùng cũng yên ổn ngủ say, Diệp Lạc cười khổ. Anh là một người khá khiết phích, chưa khi nào phải trải qua việc này ! Ngay cả giường cũng rất ít khi cho người khác chạm vào.
Sáng sớm tỉnh lại, đầu Từ Dịch Nhiên đau như muốn nứt ra. Say rượu thật khổ sở. Cậu lấy tay nhu nhu huyệt Thái Dương mới chậm rãi tỉnh táo.
Nhìn nhìn bốn phía. Đây là chỗ nào ……
“Cậu tỉnh rồi .” Từ Dịch Nhiên xoay người, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Thầy Diệp ?? Đây là nhà thầy ?”
“Không phải, là ký túc xá giáo viên. Cậu uống nước không, tôi rót cho cậu.” Diệp Lạc rót một cốc nước đưa cho Từ Dịch Nhiên.
“Cảm ơn.” Miệng Từ Dịch Nhiên đang khô khốc, làm một hơi hết cốc nước.
“Uống nữa không ?”
“Ách, để em tự mình lấy đi.” Từ Dịch Nhiên tự đứng dậy rót nước.
“Ừ, tốt rồi. Có cần cái gì cứ nói với tôi, cháo sắp sôi rồi, tôi đi nhìn xem.”
“Cháo ?”
“Đúng vậy, tôi sáng sớm thức dậy nấu chút cháo. Cậu hôm qua say thành như vậy hẳn là giờ không có khẩu vị đi, một lát nữa ăn chút cháo đi.” Diệp Lạc nói xong liền hướng về phía phòng bếp.
Từ Dịch Nhiên ngắm kỹ bố cục căn nhà. Điều kiện của ký túc xá giáo viên thật là tốt.
“ Ăn cháo đi.”
Từ Dịch Nhiên nhìn bát cháo vẫn còn đang bốc hơi, “Thơm quá .”
Diệp Lạc nhìn người đang cúi mặt vào bát cháo, mỉm cười, “Có chút nóng, thổi thổi đã rồi hẵng ăn.”
“Vâng, cháo thầy nấu ngon thật.” Từ Dịch Nhiên cúi đầu ăn nên đã bỏ lỡ vẻ mặt sủng nịnh của Diệp Lạc. Mà có lẽ chính Diệp Lạc cũng không phát hiện bản thân có loại vẻ mặt này.
“Ăn nữa không ?”
“Thôi ạ .”
Diệp Lạc nhận lấy bát từ tay Từ Dịch Nhiên đem về phòng bếp.
“Thầy Diệp, để em rửa đi. Tối qua khẳng định là làm phiền thầy, giờ lại để thầy nấu cháo cho em. Thầy Diệp, để trưa nay em mời thầy ăn cơm đi.” Từ Dịch Nhiên cầm lấy bát, bắt đầu rửa.
“Ừ, được.”
Hai người đứng tại phòng bếp, Từ Dịch Nhiên chuyên chú rửa chén, Diệp Lạc lại chuyên chú nhìn Từ Dịch Nhiên rửa chén …..
“Thầy Diệp, thầy cho em số của thầy đi. Trưa em sẽ gọi cho thầy.”
“18231…..”
“Được rồi, em nhớ rồi. Vậy em đi trước. Đã làm phiền thầy rồi.”
“Không có gì, cậu đi đường cẩn thận.”
“Vâng, trưa gặp lại thầy.”
Từ Dịch Nhiên vừa đi ra khỏi ký túc xá giáo viên thì điện thoại liền đổ chuông.
“Tiểu Nhiên nhi, huynh ở đâu ??”
“Tôi ở trường học a.”
“A~~ đầu tôi đau quá.”
“Đỗ Dĩnh Phàm không ở bên cạnh ông sao ?”
“Hắn đi nấu cháo cho tôi. Tôi nói cả ngày hôm qua ông ở đâu vậy ? Chìa khóa ký túc xá của ông để lại nhà tôi nè. Ông làm sao về được ký túc xá ?”
“Tôi không quay về ký túc xá, ở chỗ thầy Diệp ngủ cả đêm.”
“Thầy Diệp ? Chính là thầy giáo Tiếng Anh đặc biệt đẹp trai đấy hả ?” Nhắc tới việc này, âm điệu của Lục Nhất Minh đột nhiên cao lên, Từ Dịch Nhiên vừa định nói thì nghe thấy âm thanh Đỗ Dĩnh Phàm vang lên ở đầu dây bên kia, “Ai đặc biệt đẹp trai ?”, Lục Nhất Minh lập tức bịt loa, cười nói, “Không ai cả, không ai cả, hắc hắc .”
“Tiểu Nhiên nhi, không thèm nghe ông nói nữa, tôi đi ăn cháo đã. Ông sang đây lấy chìa khóa không ?”
“Ừ, Tôi đến đây.”
Hoàn chương 16.