Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 98: Hòn Đảo Không Người




Đoạn Di mở choàng mắt, không một chút báo trước.

Từ trạng thái mê man cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, không trải qua bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào, cậu cứ thế mở mắt. Đầu đau như muốn nứt ra, một khoảng trống rỗng xuất hiện trong tâm trí, như thể mọi ký ức đã bị ai đó rút cạn.

Trong ba ngày cậu ngủ li bì, một cơn bão đổ bộ vào đảo Chu San, cơn mưa lớn kéo dài đến tận Hàng Châu. Bầu trời âm u bao phủ bởi những đám mây đen nặng trĩu, từng hạt mưa lớn gõ lên cửa sổ.

Đoạn Di chìm trong giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy, cậu cảm giác như có thứ gì đó quan trọng đã bị đánh mất. Vùng ngực trái âm ỉ đau, cậu đưa tay ôm lấy ngực, sau đó cảm thấy mặt ngứa ngáy. Vô thức đưa tay lên sờ, đầu ngón tay chạm vào giọt nước mắt lạnh lẽo.

Cậu hơi bất ngờ, sau đó bước xuống giường, đôi chân trần giẫm lên tấm thảm len dày. Đoạn Di đi đến trước cửa sổ, kéo mạnh rèm cửa rồi mở tung cửa sổ.

Gió cuốn theo những hạt mưa tạt thẳng vào mặt. Rèm cửa bay phần phật trong gió, những vật nhẹ nhàng trong phòng bị thổi tung, rơi xuống sàn nhà.

Nghe thấy tiếng động, dì giúp việc vội vàng mở cửa, kinh ngạc kêu lên: “Phu nhân, Thi Thi tỉnh rồi!”

Tiếp theo, giọng mẹ Đoạn vang lên từ cửa. Dì giúp việc đóng cửa sổ, mẹ Đoạn dìu cậu đến bên giường, ân cần đỡ cậu ngồi xuống.

Bàn tay mềm mại của người phụ nữ lướt nhẹ từ má đến vai cậu. Sau đó, bà cẩn thận cài hai cúc áo ngủ cho cậu. Đôi mắt mẹ Đoạn ngấn lệ, lo lắng hỏi: “Con đói chưa? Muốn ăn gì nào?”

Đoạn Di ngơ ngác nhìn mẹ mình, một lúc sau mới hiểu được ý bà, thều thào: “Con không đói.”

Mẹ Đoạn đưa tay lau nước mắt, tiếp tục nhìn cậu, hỏi: “Người con còn khó chịu chỗ nào không?”

Dì giúp việc lo lắng nói: “Thi Thi à, đừng học hành quá sức. Thi đại học nào cũng được mà. Lần này, cậu ngất xỉu ngay trong phòng thi, làm phu nhân và tiên sinh sợ chết khiếp…”

Những mảnh ký ức rời rạc chợt ùa về trong tâm trí Đoạn Di. Đúng rồi… hình như mình đã ngất xỉu trong lúc thi…

Cậu khàn giọng hỏi: “Con đã ngủ bao lâu rồi? Dạo này con rất hay buồn ngủ…”

Mẹ Đoạn đau lòng nhìn cậu: “Con đã ngủ ba ngày rồi. Bác sĩ đến khám, bảo là do con quá mệt mỏi… Haiz…” Bà cố kìm nén cảm xúc, giọng nói vẫn run rẩy: “… Bảo bối của chúng ta lớn rồi, vất vả quá…”

Tim Đoạn Di như thắt lại, cơn đau nhói lan dần. Mẹ Đoạn hít một hơi thật sâu, lau nước mắt: “Lần sau đừng làm mẹ sợ như thế nữa nhé?”

Đoạn Di gật đầu. Dì giúp việc nói: “Phu nhân, tôi xuống nấu chút đồ cho Thi Thi, bà cũng nghỉ ngơi đi, đã mấy đêm nay không chợp mắt rồi…”

Lúc này, Đoạn Di mới chú ý đến quầng thâm dưới mắt mẹ. Bà vốn là người rất chú trọng việc chăm sóc bản thân.

Cậu cảm thấy có lỗi, nói: “Mẹ đi nghỉ ngơi đi, con không sao đâu.”

Như nhớ ra điều gì, cậu hỏi: “Khi con ở nhà, có ai đến thăm con không?”

Mẹ Đoạn đáp: “Tiểu Thư và bạn học của con có đến…”

Đoạn Di đáp lại một tiếng “Ồ” lơ đãng.

Cậu luôn cảm thấy phải có người khác đến chứ?

Nhưng cố gắng nghĩ mãi, cậu vẫn không thể nhớ ra được gì cả.

Chỉ còn lại nỗi buồn vô cớ trào dâng trong lòng, khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mẹ Đoạn đỡ cậu nằm xuống giường, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Ngoài trời âm u, ánh đèn vàng nhạt càng khiến căn phòng thêm yên tĩnh. Tay mẹ Đoạn vỗ nhẹ lên chăn: “Con còn muốn ngủ lại không?”

Ngủ liền tới ba ngày, giờ phút này Đoạn Di không còn chút buồn ngủ, liền lắc đầu, nói: “Mẹ đi nghỉ ngơi đi, con đọc sách một lát.”

Dì giúp việc ở bên cũng khuyên nhủ, mẹ Đoạn không thể từ chối, bèn đứng dậy, trở về phòng mình.

Đợi mẹ Đoạn và dì giúp việc rời đi, Đoạn Di mới thực sự cảm nhận được sự cô đơn.

Cùng với nỗi ấm ức không rõ nguồn cội tràn ngập lồng ngực, cậu ngã người xuống giường, lăn qua lăn lại mấy vòng, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy tức tưởi như vậy.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên một ý nghĩ: Tại sao không đến thăm mình?

Rất nhanh sau đó, cậu lại cảm thấy kỳ lạ: Ai đến thăm mình chứ?

Mình đã như vậy rồi, ngủ mấy ngày liền, tại sao tỉnh lại không nhìn thấy hắn đâu cả?

Không nhìn thấy…ai cơ chứ?

Đoạn Di dang bàn tay ra, cảm giác ngực như bị đè nén.

Chỉ cần xoay người, nước mắt lại không kiềm chế được mà trào ra, bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lau đi lau lại mấy lần cũng không thể ngăn được nước mắt, ngược lại, càng lau cậu càng muốn khóc. Cuối cùng, cậu ôm chầm lấy chăn, khóc nức nở.

Tiếng khóc đứt quãng của chàng trai dường như đang gợi lại điều gì đó, nức nở, xót xa.

Khóc đến kiệt sức, tiếng khóc dần yếu đi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi thức dậy, ngoài trời mưa đã nhỏ hơn.

Đầu Đoạn Di vẫn còn choáng váng, bác sĩ đến khám lại, nói rằng cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh, không có vấn đề gì nữa.

Đến trưa, Đoạn Di nằng nặc đòi đến trường.

Bản thân cậu cũng không biết đến trường làm gì, chỉ cảm thấy ở trường tốt hơn là ở nhà.

Ở trường… hình như sẽ gặp được ai đó…?

“Lớp trưởng Đoạn!”

Khoảng hơn một giờ chiều, Đoạn Di quay trở lại trường.

Hôm nay là ngày Đầu Bằng trực nhật, vừa dọn vệ sinh xong thì thấy cậu bước vào, liền vẫy tay chào.

Nghe thấy tiếng gọi, Tưởng Vọng Thư vội vã chạy ra khỏi lớp, Đoạn Di mệt mỏi thả mình xuống ghế.

Hách San San ngồi xuống bên cạnh, hỏi han: “Cậu khỏe hơn chút nào chưa, mấy hôm nay cậu làm bọn tớ lo muốn chết!”

Tưởng Vọng Thư tiếp lời: “Bác sĩ nhà cậu nói sao, có phải lại bảo là không có vấn đề gì không?”

Phương Vân, Mọt Sách, Nhóc Mập, cùng vài người bạn khác trong lớp cũng xúm lại hỏi han sức khỏe của cậu.

Đoạn Di lần lượt trả lời, sau đó nhìn quanh một lượt, đột nhiên hỏi: “Hôm nay lớp mình có ai xin nghỉ không?”

Tưởng Vọng Thư lắc đầu: “Không có ai xin nghỉ hết, đều có mặt đủ, trừ cậu ra. Sao thế?”

Biểu cảm của Đoạn Di trở nên kỳ lạ, cậu hỏi với giọng điệu khó hiểu: “…Không có gì.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

Đoạn Di thả cặp sách xuống bàn, vô thức nhìn sang phía bên phải, chỗ ngồi cạnh cửa sổ trống không.

Tưởng Vọng Thư quay lại: “Tiết này là tiết Lý, chắc thầy sẽ giảng bài tập. Cậu mang đề thi theo không, nếu không thì xem chung với tớ… Này, cậu nhìn cái gì thế?”

Tưởng Vọng Thư nhướn mày, thấy Đoạn Di đang nhìn chằm chằm vào chiếc bàn học trống rỗng bên cạnh, hắn hơi ngạc nhiên.

Đoạn Di lơ đãng hỏi: “Chỗ này không có ai ngồi à?”

Tưởng Vọng Thư cười: “Ngủ mấy ngày liền rồi hại não à? Chỗ đấy lúc nào chả trống?”

Nhưng Đoạn Di cảm thấy không đúng. Cậu luôn cảm giác ở đây phải có một người ngồi, dù người đó là ai đi chăng nữa… chỗ này chắc chắn phải có người.

Chiếc bàn học trống rỗng khiến cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cho đến khi thầy giáo Lý, biệt danh Bắc Ca, bước lên bục giảng, Đoạn Di mới thu hồi tầm mắt.

“Tưởng Vọng Thư, em cho Đoạn Di xem chung đề đi, đưa đề của em cho thầy.” Rõ ràng là muốn lấy bài của Tưởng Vọng Thư làm bài mẫu.

Đoạn Di vô thức buột miệng: “Sao lại đưa bài của cậu cho Bắc Ca chứ?”

Tưởng Vọng Thư đưa đề cho Bắc Ca, hỏi: “Không phải lúc nào cũng là tớ đưa sao?”

Không phải…

Trong lòng Đoạn Di vang lên một giọng nói.

Trước đây không phải thế…

Vật Lý của Tưởng Vọng Thư không tốt đến mức như vậy, trong lớp chắc chắn còn người giỏi Lý hơn hắn.

Nhưng mà… đó là ai?

Tưởng Vọng Thư nói: “Phương Vân kiểm tra lần này không tốt, khóc mấy lần rồi ấy.”

Bắc Ca vừa an ủi mọi người, vừa tuyên bố tin vui: “Lần này cũng không tệ, lớp chúng ta có một bạn đạt giải Năm toàn thành phố, Tưởng Vọng Thư, em đứng lên cho cả lớp chiêm ngưỡng nào.”

Bị Bắc Ca khen như vậy, Tưởng Vọng Thư có chút ngượng ngùng, bình thường hắn mặt dày lắm, nhưng lúc này lại cười gượng gạo.

Đoạn Di thắc mắc: “Không có ai đạt giải Nhất sao? Lớp mình trước đây không phải có người đạt giải Nhất à?”

Giải Nhất toàn thành phố Hàng Châu, cũng đồng nghĩa với việc đứng đầu tỉnh. Trường Trung học số Hai chỉ có duy nhất một người, năm đó còn được dán thông báo khen ngợi trên bảng tin của trường.

Đoạn Di nhớ rõ ràng mình đã cùng ai đó đi xem, nhưng giờ ký ức ấy lại như cơn gió thoảng qua, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như chuyện đã từng xảy ra bên cạnh mình, cũng giống như một giấc mơ…

Bất ngờ thay, Bắc Ca lại cười: “Giải Nhất? Đoạn Di, em cũng tham vọng đấy, hay là em cố gắng mà thi lấy giải Nhất đi.”

Hách San San thì thầm: “Lớp trưởng, trường mình bao giờ mới có người đạt giải Nhất cơ chứ, giải này đều bị học sinh Trường Trung học số Một và mấy trường nổi tiếng ở thành phố khác ôm hết rồi.”

Nhưng Đoạn Di vẫn không tin, lẩm bẩm: “Không thể nào…” Sau khi nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của mọi người, cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Chẳng lẽ mình nhớ nhầm sao?”

Tưởng Vọng Thư đưa tay sờ trán cậu: “Cậu ngủ lâu quá nên hại não rồi à?”

Đoạn Di lắc đầu, ánh mắt lại hướng về chiếc bàn trống bên cạnh cửa sổ, chìm trong suy tưởng.

Đến giờ tự học buổi tối, ngoài trời mưa đã ngớt hơn một chút, nhưng ảnh hưởng của bão vẫn còn rất lớn. Trên loa phát thanh liên tục nhắc nhở học sinh các lớp tan học không được ra sân trường chơi đùa, phải về kí túc xá ngay lập tức.

Cả buổi tối, Đoạn Di trở nên lơ đãng, cứ rảnh rỗi là lại ngoáy đầu nhìn sang chiếc bàn học trống rỗng bên cạnh, nhìn nhiều đến nỗi thu hút sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm.

Tan học, cô giáo đứng lại dặn dò: “Tối nay các em trực nhật nhớ dọn chiếc bàn trống kia vào trong góc nhé, đỡ vướng chỗ mọi người đi lại.”

Nói xong, trong lòng cô cũng thấy lạ. Chiếc bàn kia lúc nào lại được đặt ở cạnh cửa sổ thế nhỉ? Sao trước đây cô không để ý?

Tuy nhiên, Đoạn Di lại phản ứng dữ dội với lời nói này, kiên quyết không cho ai động vào chiếc bàn kia.

Đầu Bằng và Mọt Sách nhìn nhau, cuối cùng quyết định không cãi nhau với cậu nữa, vội váng đeo cặp, nói: “Lớp trưởng, vậy cậu về sớm đi, tối nay mưa lớn lắm đấy.”

Sau đó, Đầu Bằng lấy trong cặp ra một chiếc ô: “Hay là cầm ô của tớ mà dùng đi, mai trả lại cũng được.”

Tưởng Vọng Thư thay mặt Đoạn Di cảm ơn Đầu Bằng, quay sang nói: “Đi thôi Đoạn Di, cậu còn định ngồi đây bao lâu nữa?”

Lúc này, Đoạn Di mới có chút không nỡ, dặn dò: “Dù sao thì cũng không ai được phép đụng vào chiếc bàn kia.”

Tưởng Vọng Thư cười nói: “Biết rồi, biết rồi, cậu muốn ngồi một mình thì cứ việc, đi thôi, xuống căng-tin ăn cá khô với tớ đây này.”

Hắn vừa nói vừa khoác vai Đoạn Di, nhưng lại lẩm bẩm: “Sao tớ lại cảm thấy lâu rồi hai đứa mình không về kí túc xá cùng nhau nhỉ?”

Đoạn Di im lặng. Trong ký ức của cậu, hình như cậu và Tưởng Vọng Thư luôn về kí túc xá cùng nhau mà. Hai người ở cùng phòng, lại còn là bạn cùng bàn, bạn thân, nếu không đi cùng hắn thì đi với ai đây?

Tưởng Vọng Thư mở ô, cùng Đoạn Di bước ra ngoài.

Mưa to như trút nước, Đoạn Di chợt không muốn đi nữa, gần như vô thức thốt lên: “Cậu cõng tớ đi.”

Sau đó, cậu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tưởng Vọng Thư, nụ cười trên khuôn mặt cậu đột ngột biến mất, thay vào đó là một cảm giác mạnh mẽ cho cậu biết rằng, câu nói đó không phải dành cho Tưởng Vọng Thư.

Tưởng Vọng Thư sững sờ, một lúc sau mới gật đầu: “Ừ cũng được, lâu rồi tớ chưa cõng cậu, sao hôm nay lại đòi hỏi kỳ lạ thế?”

Đoạn Di ngơ ngác đứng giữa cơn mưa, Tưởng Vọng Thư đã khom người xuống, giục giã: “Nhanh lên, lên đi nào, chậm trễ là không còn nước nóng tắm đâu…”

Đột nhiên, Tưởng Vọng Thư quay đầu lại: “Đoạn Di?”

Đoạn Di…

Đoạn Di…?

Đoạn Di!

Giọng nói của Tưởng Vọng Thư hình như đã thay đổi.

Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng, trong vắt của một chàng trai: “Đoạn Di”. Giọng nói có chút độc địa: “Heo, còn không mau lên đây.”

Tưởng Vọng Thư đứng thẳng dậy, vỗ vào người Đoạn Di: “Đoạn…?”

Đoạn Di đột nhiên nhét chiếc ô cho Tưởng Vọng Thư, sau đó chạy thẳng vào màn mưa mù mịt không nói một lời.

Tưởng Vọng Thư đứng trơ ra đó với khuôn mặt ngơ ngác, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Đoạn Di biến mất, hắn thốt lên: “Cái đệt!”

“Ê Bảo! cậu che ô đi bà cô ơi! Đoạn Di!…”

Đoạn Di không biết bản thân đang chạy đi đâu.

Chỉ cảm thấy trên người, trên mặt đều là nước mưa, lạnh buốt cả người.

Lúc tỉnh táo lại, cậu đã đứng trước cửa phòng kí túc của Đầu Bằng. Ngực cậu phập phồng vì chạy quá mệt.

Đầu Bằng vừa tắm xong, cánh cửa phòng tắm vẫn còn mở toang, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, hắn chỉ mặc quần short, thấy Đoạn Di đứng ở cửa, hắn giật nảy mình.

“Ặc!” Đầu Bằng hoảng hốt, vội vàng mở cửa, lấy đại một chiếc áo mặc vào: “Là cậu à, trả ô sao?”

Trời gió bão như thế này, lại còn là buổi tối, càng thêm đáng sợ. Cây bạch dương bên dưới tòa nhà kí túc xá bị gió thổi ù ù.

Nhìn thấy bộ dạng ướt nhẹp của Đoạn Di, Đầu Bằng hoảng sợ, vội vàng lấy khăn mặt sạch lau tóc cho cậu, ấp úng hỏi: “Lớp trưởng, cậu… cậu tìm tớ có việc gì à?”

Đoạn Di vẫn chưa hồi hơi, thở hồng hộc.

Bản thân cậu cũng không biết tìm ai, chỉ là theo bản năng, dừng lại ở cửa phòng của Đầu Bằng.

Cậu cứ đứng đó trân trối nhìn Đầu Bằng, khiến hắn ngượng ngùng, định nói gì đó, nhưng lại phát hiện nước mắt của Đoạn Di rơi xuống.

“Mẹ kiếp!” Lần này, Đầu Bằng thực sự bị dọa chết khiếp.

Nước mắt của Đoạn Di cứ thế rơi xuống, không một chút báo trước.

Bản thân cậu cũng nhận thức được điều này là không nên, liền không ngừng dùng tay lau nước mắt, cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân.

Nhưng càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều, càng khóc lại càng đau lòng. Đoạn Di thậm chí còn không biết tại sao mình lại đứng khóc trước cửa phòng người khác như thế này.

Nhưng cậu thực sự rất buồn, nỗi buồn ấy kéo dài từ khi tỉnh dậy cho đến tận bây giờ, và nó bùng phát mạnh mẽ khi cậu đến đây.

Cậu có cảm giác rằng mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Cậu thậm chí còn không biết mình đã đánh mất cái gì.

Chỉ là, bản năng của Đoạn Di cho cậu biết rằng, lúc này cậu phải buồn bã, phải đau khổ. Và sự thật là, tâm trạng của cậu lúc này cũng chính là như vậy.

Đầu bằng bập bẹ: “Cái đó, cái đó, Lớp trưởng… Cậu, cậu có phải là áp lực quá rồi không… Lần thi thử này không phải là làm bài rất tốt sao… cũng đã được hơn năm trăm điểm rồi, rất nhiều câu hỏi phụ lớp phó không làm được mà cậu đều làm đúng…”

Thực ra trong lòng Đầu bằng còn muốn bổ sung một câu: Không biết Lớp trưởng đăng ký lớp học thêm gì, tiến bộ nhanh chóng mặt, như thể có người ngày nào cũng kèm cặp cậu ấy vậy.

Hơn nữa rất nhiều cách giải bài tập đều khiến người ta sáng mắt ra, nhìn thế nào cũng không giống như là cậu ấy có thể nghĩ ra được.

Mà bên cạnh Lớp trưởng học giỏi nhất chính là Tưởng Vọng Thư, cậu ta đứng nhất lớp, đến Tưởng Vọng Thư còn không làm được bài, vậy thì còn có ai làm được nữa?

Đầu bằng an ủi: “Mình biết áp lực của mọi người đều rất lớn, cái đó, hay là cậu nhờ Tưởng Vọng Thư bổ túc bài vở cho, hai cậu quan hệ không phải là tốt nhất sao, cậu ấy lần này thi đứng đầu lớp, là học sinh đầu tiên của trường chúng ta thi được hơn bảy trăm mười điểm

đấy…”

“Không phải.” Đoạn Di bỗng nhiên mở miệng nói câu đầu tiên, nhưng lại ấp úng, bởi vì khóc quá mức đau lòng, nên nói chuyện càng thêm đáng thương: “Không phải, không phải… không phải…”

Đầu Bằng chưa từng dỗ con gái, cũng không biết phải làm gì khi con gái khóc, nhưng giờ phút này, hắn thực sự rất hoảng loạn.

Đứng đơ người ra, không dám nhúc nhích.

Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại khiến Đoạn Di phải buồn đến thế, trong lúc bối rối, hắn nói: “Không, không, không… không phải thứ Nhất, đúng thế! Tưởng Vọng Thư không phải thứ Nhất, hắn thứ hai, hắn thứ hai!”

Hai người bạn cùng phòng của Đầu Bằng lên tiếng: “Hay là cho cậu ấy vào đây thay đồ trước đi, người ướt như chuột lột kia kìa. Bên ngoài trời lạnh lắm.”

Tuy đã gần đến tháng năm, nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh.

Nhiệt độ có lúc xuống đến bảy, tám độ, có lúc lại cao đến ba mươi mấy độ.

Nghĩ đến việc Đoạn Di vừa mới ngất xỉu ở lớp, giờ lại ướt sũng thế này, sợ cậu bị cảm lạnh, Đầu Bằng bèn kéo cậu vào phòng.

Đoạn Di đứng trong phòng vẫn chưa nín khóc.

Một mặt cậu cảm thấy xấu hổ, mặt khác lại nghĩ dù sao người cũng đã mất rồi, khóc lóc thêm cũng chẳng sao.

Từ tối qua đến giờ cậu đã khóc mấy lần rồi, mắt cậu hơi đau, mí mắt sưng húp.

Đoạn Di nhớ rõ mình không phải là người hay khóc, chứ đừng nói đến việc tự dưng muốn khóc như thế này.

Cậu biết rõ bản thân đang bất thường, nhưng lại không thể khống chế được.

Cậu cảm giác thế giới này bỗng chốc trở nên kỳ quái.

Cậu không biết tại sao mình lại buồn, chỉ thấy thế giới này thật rộng lớn, còn cậu thì quá nhỏ bé.

Đầu Bằng rót cho Đoạn Di một ly nước nóng, gọi cậu ngồi lên giường.

“Cái giường này không có ai ngủ đâu, cậu ngồi nghỉ đi.”

Ánh mắt Đoạn Di rơi vào chiếc giường trống không một bóng người. Đó là chiếc giường đối diện giường Đầu Bằng. Nó sạch sẽ, trên giường chẳng có lấy một chiếc chăn, cũng không để đồ đạc linh tinh, như thể chưa từng có ai ngủ ở đó.

Thế nhưng dưới ánh đèn, Đoạn Di cứ như nhìn thấy một chàng trai với vóc người mờ nhạt, đang chống cằm, chiếc răng nanh khẽ ló ra, vừa lạnh lùng lại vừa đáng yêu, tay thì cầm bút, lười biếng làm bài tập.

Đầu Bằng nhỏ giọng hỏi: “Lớp trưởng, cậu…cậu không sao chứ? “

Đoạn Di gật đầu, sau đó ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh chiếc giường trống.

Đầu Bằng đẩy ly nước nóng đến trước mặt cậu: “Uống hết ly nước đi, tớ đã nhờ lớp phó lấy quần áo cho cậu rồi, thay ra đi. Hoặc là cậu về phòng mình cũng được… Không phải là tớ đuổi cậu đi đâu, ý tớ là…phòng này chỉ còn đúng một chiếc giường trống…”

Lời còn chưa dứt, Đầu Bằng đã nhìn thấy Đoạn Di đang cầm ly nước, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống ly nước. Rất nhanh sau đó, cả ly nước cũng trở nên mặn chát.

Đầu Bằng tuy chưa từng thấy Đoạn Di như thế này bao giờ, nhưng nhìn cậu khóc, trong lòng cậu ta cũng dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả.

Cảm giác…

Như thể bên cạnh thiếu đi một thứ gì đó?

Đoạn Di đặt ly nước xuống, khẽ nói: “Tớ…có thể ngủ ở đây một lát được không? “

Đầu Bằng ngạc nhiên: “Hả? “

Đoạn Di nói: “Cậu cứ mặc kệ tớ đi, để tớ ngủ một lát là được…”

Không đợi Đầu Bằng phản ứng, cậu đã leo thẳng lên giường nằm xuống.

Nằm quay lưng lại với Đầu Bằng, co người lại, giấu mình trong vỏ ốc.

Tưởng Vọng Thư tìm đến, bước chân cậu ấy dần chậm lại khi đứng trước cửa phòng 306. Trên tay cậu ta cầm theo túi quần áo mới.

Từ góc độ của Tưởng Vọng Thư, cậu ấy nhìn thấy bờ vai Đoạn Di run lên, tiếng khóc nức nở của chàng trai vọng ra từ bên trong.

Tưởng Vọng Thư im lặng ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó đắp chiếc áo lên người Đoạn Di.

Người trên giường vẫn không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn.

Hai tay ôm chặt lấy ngực, hàm răng cắn chặt lấy ngón tay cái.

Nhắm mắt lại, chân mày cậu nhíu chặt, như thể đang dùng hết sức lực để kiềm chế bản thân không được gào khóc.

Cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát.

Nước mắt lăn dài trên sống mũi, như con suối nhỏ chảy xuống tấm ván giường cứng ngắc.

Dù không khóc thành tiếng, nhưng hình ảnh ấy còn đau lòng hơn bất cứ tiếng khóc nào khác.

Giọng nói Tưởng Vọng Thư đầy vẻ lo lắng: “Đoạn Di…”

Giọng Đoạn Di như phát ra từ khe răng, cố gắng kìm nén tiếng nấc: “Tớ không sao…”

Giọng nói cậu run rẩy dữ dội, thỉnh thoảng lại nấc lên từng hồi: “Để tớ ngủ một lát là được… Tớ hơi…tớ hơi mệt…”

Tại sao mình lại đau khổ thế này.

Cậu nghĩ.

Tại sao mình lại buồn bã đến thế?

Gần như tuyệt vọng, cậu nghĩ: Mình như thể đã đánh mất một người rất quan trọng.