Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 62: Không phục




Diễn đàn trường cấp 3 Hàng Thành, khu vực Góc tán gẫu:

Chủ đề thảo luận HOT nhất: Đoạn Di thừa nhận đánh nhau với Sẹo?

[Hình ảnh: Thông báo kỷ luật của phòng giáo dục]

Hôm nay có bạn học lớp mình đi phòng giáo dục lấy bài kiểm tra, tiện thể chụp trộm được, hơi mờ chút. Đoạn Di thật sự thừa nhận đánh người rồi!

Thảo luận lý trí chút nào, chẳng phải gián tiếp thừa nhận hắn ta sử dụng thuốc dẫn dụ Omega sao?

Kẻ nào cố tình khích bác gây war sẽ bị ban. Nói thật, tui thấy Đoạn Di bị úp bô rồi…

Giàu thế, gái nào chẳng theo, sao lại bỏ bê Giản Kiều không “ngủ” mà đi “ngủ” với con nhỏ kia?… Ai nhỉ? Lớp mấy ý?

[Bạn còn 20s trước khi bài viết bị xóa.]

[Xóa thì xóa, lưu danh trước đã.]

[Chủ thớt không biết dạo này cấm thảo luận chủ đề này à? Thảo luận là bay màu ngay.]

[Dạo trước mấy bài trên diễn đàn khác chửi ghê lắm, vào đây cứ tưởng thớt cũng mắng tiếp, không ngờ lại bênh vực Đoạn Di.]

[Phải nói là, tui thấy Đoạn Di không thể nào dùng thuốc dẫn dụ Omega đâu. Nói Sẹo dùng thì tui còn tin.]

[Lũ ngu xuẩn a dua theo phong trào, ghen ăn tức ở với người giàu thôi, Đoạn Di xảy ra chuyện là hùa nhau hả hê, giỏi thì show ID ra đây xem có phải lũ A hạ đẳng không?]

[Thầy Hà mà cũng chỉ cho ký kỷ luật thôi á? Chuyện nghiêm trọng như dùng thuốc dẫn dụ mà không đuổi học? 66666. Đúng là có tiền có quyền muốn làm gì thì làm!]

[Hồi trước tui đã thấy sai sai rồi. Bạn tui học cùng lớp với hắn, nói Đoạn Di chơi rất được với mọi người, cả lớp không ai tin hắn ta làm ra chuyện như vậy…]

[Sẹo thằng ngu đó! Ai rảnh lật lại lịch sử kỷ luật của trường xem, trên tường còn treo thông báo kỷ luật Sẹo đánh nhau ngoài trường hồi lớp 10 kìa, cũng dính dáng tới thuốc dẫn dụ đấy!]

[Mà rốt cuộc con nhỏ Mạnh Điềm kia với Đoạn Di… có thật là đã… hay là với Sẹo…? Sao nhỏ này trơ trẽn thế nhỉ?…]

[Rep trên: Tao học cùng lớp với nó, nó lẳng lơ lắm!]

[@Admin: Cmt số 21, 22 bôi nhọ, công kích cá nhân học sinh không xóa? Lẳng lơ hay không liên quan gì tới mấy người? Há mồm ra là vu khống!]

[Ôi má ơi, Sẹo với Mạnh Điềm không phải đang giở trò “bé ba mang bầu ép hôn”, muốn gài bẫy Đoạn Di để gả vào nhà giàu, bước lên đỉnh cao nhân sinh đấy chứ? Hahahaha… Hy vọng con bé kia không có thai, chứ không thì sao dám khăng khăng là có quan hệ với Đoạn Di? ~~~]

[Mấy người thật ghê tởm! Sống đừng có hai mặt quá, nhà giàu là có quyền làm gì cũng được à?]



“Nhóc, hỏi cái này.”

Ký túc xá nữ sinh tầng 3, phòng 306.

Cô nàng tóc mái bằng kéo tay Chu Nguyệt, lôi bạn mình ngồi xuống cạnh giường: “Phải trả lời thật lòng đấy.”

Chu Nguyệt im lặng liếc cô bạn một cái, đặt bình giữ nhiệt vào cặp, nhỏ giọng: “Chiều nay bọn mình còn học, trưa phải về sớm, không lớp trưởng điểm danh lại bị ghi muộn giờ.”

Chu Nguyệt, học sinh lớp 12/1, biệt danh là “Nhóc con”.

Lần trước, Đoạn Di đã dẫn cả lớp trèo tường ra ngoài để tổ chức cho cô nàng một bữa tiệc sinh nhật khó quên.

Tóc mái bằng nhỏ giọng: “Cái tên lớp trưởng lớp cậu ấy, Đoạn Di ý, cậu ta thật sự dùng thuốc dẫn dụ Omega à?”

“Không có.”

Tóc mái bằng nghe giọng điệu cứng ngắc của bạn mình, cười cười chữa ngượng: “Tớ chỉ hỏi chút thôi mà, đâu phải nói là cậu ấy thật sự dùng.”

Nói rồi, cô nàng bâng quơ buông một câu: “Nhưng phòng giáo dục đã ra thông báo kỷ luật rồi, chắc chắn là có làm gì mới bị thế chứ.”

Giọng Chu Nguyệt càng thêm cứng rắn: “Không có, cậu ấy sẽ không làm vậy đâu, cậu đừng hỏi nữa.”

Tóc mái bằng nói: “Ê ê ê, cậu sao thế, đừng giận mà, tớ chỉ nói thế thôi.”

Chu Nguyệt cúi gằm mặt dọn cặp sách, đứng im trước cửa phòng.

Tóc mái bằng thấy cô nàng thật sự giận, không dám nói gì nữa.

Chu Nguyệt nghiêng mặt sang một bên, lên tiếng: “Cậu không hiểu rõ người ta thì đừng có nói sau lưng như vậy. Nếu ai cũng giống cậu, lời đồn đại truyền đi rồi thành sự thật mất! Cậu nói thế, có khi hại cả đời người ta đấy.”

Tóc mái bằng khẽ “chậc” một tiếng, lẩm bẩm: “Cũng đâu phải mình tớ nói… Người khác nói thế nào, tớ quản được chắc?”

Trong lòng cô nàng rất khó chịu: Sao không đi mắng mấy đứa khác nói xấu Đoạn Di, cứ nhắm vào mình? Mình dễ bắt nạt lắm à?

Chu Nguyệt mím môi: “Vậy thì cậu lo mà quản cái miệng của mình đi!”

Xuống đến tầng 2, tiếng nước chảy từ phòng đun nước ở góc rẽ hành lang vọng ra.

Một lúc sau, Chu Nguyệt nhìn thấy Mạnh Điềm đi từ trong đó ra, cô bé đi rất chậm, luôn men theo góc tường, tuyệt đối không đi giữa hành lang.

Đó là một kiểu tự bảo vệ bản thân, đi giữa hành lang, chắc chắn sẽ phải đối mặt với ánh mắt soi mói của nhiều người hơn.

Trên trán cô bé có một vết bầm tím, hình như bị vật gì đó đập vào, vết thương còn mới.

Chu Nguyệt và cô bé đối mặt nhau, Mạnh Điềm không nhìn cô, chỉ lướt qua cô, men theo góc tường.

Từ phòng ngủ phía sau truyền đến tiếng cười cợt.

“Chết tiệt, kinh quá! Vừa rồi bị tay nó chạm vào áo, tao không bị lây bệnh gì đấy chứ?”

“Loại con gái suốt ngày chỉ nghĩ đến việc câu dẫn đàn ông, trên người không biết chứa bao nhiêu vi khuẩn…”

“Ặc, giờ người ta đã leo lên được cành cao Đoạn Di rồi, tụi bây bớt kiếm chuyện với nó đi, coi chừng nó trả thù đấy!”

“Nó á? Hahahaha… Giờ Đoạn Di hận nó thấu xương rồi ấy chứ, thật tội nghiệp…”

Thật tội nghiệp.

Chu Nguyệt thầm nghĩ.

Thật đáng ghét.

Cô nàng nắm lấy cánh tay Mạnh Điềm, cô bé đang đi ngang qua giật mình run rẩy.

Chu Nguyệt không nói gì, lấy trong cặp ra hai miếng băng cá nhân, trên đó in hình chibi của Đoạn Thiệu Hành. Phải nói là, trong số các nữ sinh cấp 3, hiếm ai không đu idol, mà đã đu idol thì hiếm ai không thích Đoạn Thiệu Hành.

Mạnh Điềm cũng im lặng, chỉ khẽ cử động tay, cố gắng thoát khỏi tay Chu Nguyệt.

Chu Nguyệt vén tóc mái của cô bé lên, dán miếng băng cá nhân lên vết thương.

Mạnh Điềm giống như con nai con giật mình, trợn tròn mắt, rụt rè, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào cô nàng.

Giọng Chu Nguyệt cũng rất nhỏ nhẹ, buông tay ra, nói với cô bé:

“Đoạn Di thật sự là người rất tốt, cậu đừng hủy hoại cậu ấy, được không?”

“Không ổn rồi!”

Tưởng Vọng Thư tức giận bốc hỏa: “Cậu xem cậu đã làm cái trò gì thế hả? Đoạn bảo bối, Đoạn cưng, Đoạn Di! Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Lớp 12 rồi đấy, còn một năm nữa là thành niên rồi, cái tính thích ra oai, thích thể hiện, cái bệnh anh hùng rơm của cậu sửa được không? Cậu tưởng ký kỷ luật là trò đùa hả… Mà thôi, dù gì cậu cũng đâu phải lần đầu nhận kỷ luật, nhưng lần này là vì cái gì? Thuốc dẫn dụ đấy, cậu biết thứ đó là cái quái gì không? Nó sẽ bị ghi vào hồ sơ của cậu đấy! Khác gì tội phạm cưỡng dâm bị đeo vòng chân điện tử đâu?!”

“…Chết tiệt!”

Tưởng Vọng Thư mắng xong vẫn thấy chưa đủ, nhìn Đoạn Di, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, hận không thể vặn đầu Đoạn Di ra xem bên trong chứa cái gì: “Bệnh anh hùng, bệnh anh hùng, bệnh anh hùng… Cậu đúng là mắc bệnh anh hùng! Tớ tức chết mất!”

Đoạn Di im lặng bịt tai lại, thản nhiên lên tiếng: “Phiền chết đi được!”

Tưởng Vọng Thư: “Tớ thấy tớ chưa đến tuổi trung niên mà huyết áp đã tăng cao rồi.”

Cậu ta gọi Hách San San: “Bảo bối, con gái cưng, mau lấy cho mẹ ít thuốc trợ tim!”

Hách San San chạy lon ton: “Nương nương! Nương nương bớt giận! Đây là viên nang làm đẹp Thanh Xuân Bảo mà con chuẩn bị cho người này!”

Nói rồi, cô ấy đầy xúc động đọc to bài hát “Đừng tức giận”: “Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận là tạo cơ hội cho ma quỷ, đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận thiệt thân là mình đó!”

Cô mở hộp thuốc ra, đút hai viên cho Tưởng Vọng Thư, dịu dàng hỏi: “Mẹ vui lên chưa?”

Tưởng Vọng Thư tức đến nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhai nát viên thuốc, mỉa mai: “Mẹ vui lắm!”

Hách San San hiếu thảo với “mẹ”, diễn một màn kịch sướt mướt cảm động đất trời bên cạnh Đoạn Di: “Nương nương à! Phải làm sao với người chồng vừa độc ác vừa ngu ngốc của mẹ đây!”

Tưởng Vọng Thư hỏi Đoạn Di: “Cậu nghĩ sao lại làm thế hả?”

Đoạn Di: “Nghĩ thế nào thì làm thế đó.”

Tưởng Vọng Thư nhìn Thịnh Vân Trạch: “Bí thư, ngài lên tiếng đi. Thằng con trai ngài nuôi nó lên trời rồi kìa.”

Thịnh Vân Trạch nhìn chằm chằm Đoạn Di, Đoạn Di hơi chột dạ.

Tưởng Vọng Thư thấy tình hình, lập tức lôi Hách San San chuồn mất.

Trong lớp học, dãy bàn cạnh cửa sổ chỉ còn lại Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch không để ý đến cậu, Đoạn Di không biết bạn trai mình đang tức giận hay không, bèn đưa tay kéo nhẹ tay áo hắn.

“Này.”

Đoạn Di dè dặt: “Cậu giận à? Tớ xin lỗi.”

“Không giận, hừ hừ, cậu không cần xin lỗi, cậu đâu có sai.”

Thịnh Vân Trạch nói vậy… thường là rất giận.

Bạn gái nào cũng thế cả thôi.

Đoạn Di lập tức cảm thấy đại họa lâm đầu, vội vàng áp dụng những gì đã học, hát cho Thịnh Vân Trạch nghe bài “Đừng tức giận” một cách chân thành.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận là tạo cơ hội cho ma quỷ, đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận thiệt thân là mình đó…”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Đoạn Di chớp chớp mắt: “Vẫn còn giận hả?”

Thịnh Vân Trạch: “Tớ đã nói với cậu thế nào?”

Đoạn Di: “Tớ đâu có nói là dùng thuốc dẫn dụ Omega. Tớ chỉ nói là đánh nhau thôi.”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng: “Cậu nghĩ hai chuyện đó khác nhau à?”

Đoạn Di tự biết đuối lý, hỏi ngược lại: “Vậy giờ Mạnh Điềm phải làm sao?”

Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt: “Chuyện của nó liên quan gì tới cậu? Hôm nay cậu cứu người này, ngày mai cứu người kia, cậu mắc bệnh cứu vớt thế giới à? Trên thế giới có biết bao nhiêu người đáng thương, sao cậu không đi cứu từng người một đi?”

Đoạn Di sờ sờ mũi: “Nguyên tắc của tớ là giúp được ai thì giúp, tớ thấy thì tiện tay giúp thôi, có gì to tát đâu.”

Cậu nhỏ giọng phản bác: “Làm người mà, cứ lo chuyện trước mắt đi, bao nhiêu người đáng thương trên thế giới, đâu phải ai tớ cũng gặp được. Lỡ như gặp được một người thì tớ giúp chút thôi…”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu đã nghĩ cho bản thân mình chưa?”

Đoạn Di thẳng thắn: “Tất nhiên là có rồi. Tớ thấy chuyện này không ảnh hưởng lắm đến tớ…” Cậu đảm bảo: “Chuyện nào ảnh hưởng quá lớn, tớ cũng đâu có ngu mà lao vào, đúng không?”

Nói rồi, khi nhìn thấy vẻ mặt Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di nhịn không được nhíu mày, bình tĩnh nói: “Anh, có gì thì từ từ nói, cho dù anh cảm thấy em ngốc, cũng đừng viết chữ ‘đồ ngốc’ lên mặt như vậy có được không?”

Thịnh Vân Trạch thở dài:

“Đoạn Di, cậu chính là một rắc rối.”

Tim Đoạn Di thót lên, Thịnh Vân Trạch lại nói tiếp: “May là tớ không sợ rắc rối.”

Mắt Đoạn Di sáng lên: “Vậy có phải là cậu đồng ý giúp tớ rồi không?!”

Đôi môi mỏng của Thịnh Vân Trạch thốt ra những lời sắc bén: “Là cậu đồng ý giúp người ta, chứ không phải tớ.”

Hắn lạnh lùng nói: “Tớ không đồng ý, và tớ rất xấu xa, nó chết chắc rồi.”

Đoạn Di: “=口=!”

Thầy Hà tuy rằng cho Đoạn Di ký kỷ luật, nhưng trên đó chỉ nói đến việc đánh nhau ngoài trường, không nhắc gì đến thuốc dẫn dụ Omega, dự định sẽ công bố quyết định kỷ luật vào lễ chào cờ sáng thứ Hai tuần sau.

Sẹo nằm viện dưỡng thương thêm một tuần, cô nó là Từ Tuệ Phương nhất quyết không chịu chi trả viện phí, ngày nào cũng đến trường gào khóc ba lần với thầy Hà ở phòng giáo vụ như ăn cơm bữa.

Lúc đầu, bà ta yêu cầu thầy Hà gọi Đoạn Di đến đối chất, một lúc sau lại nói là Mạnh Điềm cố tình hãm hại cháu mình.

Xét thấy Đoạn Di đang học lớp 12, thầy Hà không đồng ý với yêu cầu của Từ Tuệ Phương.

Mỗi lần bà ta đến trường, đều ra về tay trắng.

Ngày thứ hai, khi bà ta đến, trên người càng lúc càng xuất hiện nhiều vết thương do bị đánh.

Suốt một tuần, khắp trường đâu đâu cũng bàn tán về Đoạn Di, Sẹo và Mạnh Điềm, đủ mọi phiên bản, chuyện bé xé ra to.

Cùng lúc đó, không khí học tập của lớp 12/1 cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có vài giáo viên chủ nhiệm lớp khác đến tìm Đoạn Di nói chuyện riêng, người chạy vạy giúp cậu nhiều nhất chính là cô giáo chủ nhiệm – chủ nhiệm lớp 12/1: một cô giáo nhỏ nhắn, ngoài 30 tuổi, dạy Toán, tóc uốn xoăn bồng bềnh, họ Triệu. Trông cô rất yếu đuối, nhưng lại cực kỳ kiên quyết trong chuyện của Đoạn Di.

Cho đến 2 giờ sáng thứ Tư, nghe thấy tiếng vợ chồng Từ Tuệ Phương đến phòng làm việc gây rối, cô khoác vội áo khoác từ ký túc xá giáo viên đi ra.

Đi được nửa đường thì gặp Đoạn Di và nhóm bạn, cô chỉ nói một câu: “Lát nữa nghe lời cô nói, có cô ở đây, không sao đâu.”

Thầy Hà cùng hiệu trưởng Tiêu và thầy phó hiệu trưởng Bành của trường đã hòa giải với vợ chồng Từ Tuệ Phương đến tận 3 giờ sáng, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Từ Tuệ Phương như kẻ cùng đường, bám víu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khăng khăng bắt Đoạn Di phải bồi thường 80 vạn tệ, nói là bà ta không sống nổi nữa, hết lần này đến lần khác dọa tự tử ở trường trung học số 2, đồng thời cũng đe dọa thầy Hà, nếu như không đưa ra được cách giải quyết khiến bà ta hài lòng, bà ta sẽ dẫn cả nhà nhảy lầu tự tử từ tòa nhà thí nghiệm của trường.

Các thầy cô lo lắng học sinh ngủ muộn sẽ ảnh hưởng đến việc học vào ngày hôm sau, cũng như sức khỏe của các em, nên khoảng 2 rưỡi đã cho thầy Bành đưa học sinh về ký túc xá ngủ.

Trước khi đi, Đoạn Di như chú cún con bị ướt mưa, rõ ràng cao hơn cô Triệu hẳn một cái đầu, nhưng lại cúi đầu nói: “Cô Triệu, em xin lỗi.”

Cô Triệu bảo cậu nhanh về ký túc xá ngủ, đối mặt với Từ Tuệ Phương và hiệu trưởng Tiêu, cô chỉ có một câu nói duy nhất: Đoạn Di là học sinh của tôi, học sinh của tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Tiếng hét của Từ Tuệ Phương vang lên inh ỏi trong phòng giáo dục: “Cháu tôi không phải học sinh của các người sao?! Nó thì có thể làm chuyện như vậy à?! Các người làm giáo viên thiên vị kẻ có tiền cũng phải có chừng mực chứ! Lương tâm các người không cắn rứt sao?!”

Giọng bà ta rất chói tai, Đoạn Di nghe đến nỗi màng nhĩ như muốn nổ tung.

Tưởng Vọng Thư và những người khác cũng không ngủ, vẫn luôn đợi Đoạn Di về.

“Cạch!”

Tiếng mở cửa giữa đêm khuya tĩnh mịch rất rõ ràng.

Ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ khe cửa, Mập lên tiếng hỏi: “Lớp trưởng, thầy Hà nói gì với cậu vậy?”

Đoạn Di leo lên giường, ngã người xuống: “Không nói gì, chỉ bảo thứ Hai công bố quyết định kỷ luật thôi.”

Mọt sách do dự một chút: “Có phải phụ huynh của thằng Sẹo lại đến trường gây sự không?”

Đoạn Di: “Ừm…”

Cậu mò lấy điện thoại dưới gối, định nhắn tin cho Thịnh Vân Trạch.

Nhưng lại nhớ ra lần trước mình đã chọc giận Thịnh Vân Trạch, mấy hôm nay hắn vẫn còn đang giận, luôn lạnh nhạt với cậu.

Quan trọng là hắn ngày càng hành tung bí ẩn, cả ngày chẳng thấy đâu, khiến Đoạn Di muốn tìm cũng không được.

Tức chết đi được, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là lúc hoạn nạn mới biết lòng nhau sao?!

Mọt sách nói: “Lớp trưởng, thật ra, bọn tớ đều không tin, cậu hà cớ gì phải nhận lỗi thay thế này?”

Đoạn Di: “…Hả?”

Mọt sách: “Phương Vân nói đấy, cậu biết nick 215 trên diễn đàn không? Chính là nó, năng lực chiến đấu cực đỉnh, một mình cân cả cái diễn đàn, đã viết tận 9 bài siêu dài cho cậu, còn tổ chức bốc thăm trúng thưởng trên diễn đàn nữa chứ.”

Mập: “Nó ngầu bá cháy! Bài viết rất hay, lý lẽ rõ ràng, còn lật lại được cả lịch sử kỷ luật trước kia của Sẹo, một mình nó biến cái diễn đàn nội bộ của trường mình thành diễn đàn bốc thăm trúng thưởng.”

Nghĩ ngợi một chút, cậu ta tiếp tục: “Quả nhiên là fan của Đoạn Thiệu Hành, mẹ kiếp, fan ruột đều là trải qua phong ba bão táp mà tôi luyện ra cả đấy!”

Dù sao thì cũng là fan ruột nhiều năm chinh chiến giúp Đoạn Thiệu Hành, một ngôi sao hạng A, chỉ cần hắt hơi sổ mũi cũng lên hot search lật ngược tình thế, vượt khó vươn lên, lội ngược dòng, tẩy trắng thành công, bảo sao fan Thiệu Gia là lực lượng chiến đấu top đầu Cbiz, fan nhà khác sao bì kịp.

Đoạn Di kinh ngạc: “Sao Phương Vân không nói gì với tớ vậy?”

Mập: “Phần thưởng bốc thăm là do cả lớp góp tiền mua, tớ thấy trên diễn đàn người ta nói khó nghe quá, với lại mấy lớp khác cũng đâu có ai hiểu rõ về cậu đâu, nên bọn tớ muốn làm chút gì đó.”

Đoạn Di có chút cảm động.

Mọt sách: “Giờ trên diễn đàn cũng ít người nói cậu rồi, lớp trưởng, rốt cuộc sao cậu lại nhận tội?”

Đoạn Di hít mũi: “Mấy cậu thật sự tin tớ không làm à?”

Mọt sách: “Tất nhiên rồi! Cái tin đồn nhảm nhí này… đổi lại là ai trong lớp mình cũng chẳng ai tin đâu?”

Đoạn Di cảm thán một tiếng, vô cùng cảm động: “Cảm ơn mấy cậu!”

Mập: “Cho nên tớ mới nói, có cần đi nói với cô chủ nhiệm một tiếng, cố gắng xem sao, dù sao cậu cũng học lớp 12 rồi mà còn bị kỷ luật, nếu học kỳ sau không hủy bỏ được, sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học đấy.”

Đoạn Di suy nghĩ một chút: “Không sao đâu, chuyện không xấu như cậu nghĩ, với lại tớ cũng đâu có ngu ngốc thật, yên tâm đi.”

Dù thế nào thì thứ Hai cũng đến.

Kết thúc lễ chào cờ là bài phát biểu dưới cờ của thầy Hà.

Toàn trường đứng nghiêm, thầy Hà cầm thông báo kỷ luật bước lên bục.

Đoạn Di, Sẹo và Mạnh Điềm, ba người đứng cạnh cột cờ.

Trên tay Đoạn Di còn cầm một bản kiểm điểm 800 chữ, lát nữa phải xin lỗi Sẹo và Mạnh Điềm trước toàn thể giáo viên và học sinh.

Xin lỗi Sẹo vì cậu đã ra tay đánh bạn học.

Xin lỗi Mạnh Điềm là vì… tâm chiêu bất tuyên*, nhưng chưa bao giờ nhắc đến thuốc dẫn dụ.

*”心照不宣” (xīn zhào bù xuān) là một thành ngữ tiếng Trung, mang nghĩa là “tâm đầu ý hợp”, “ngầm hiểu ý nhau”, “hiểu ngầm”. Cụm từ này miêu tả trạng thái hai hay nhiều người cùng chung suy nghĩ, hiểu ý nhau mà không cần phải nói ra thành lời.

Thầy Hà đã ra quyết định kỷ luật là “yêu sớm”, định cho qua chuyện này một cách mập mờ.

Chuyện liên quan đến thuốc dẫn dụ, nói nặng ra, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh của trường trung học số 2, ảnh hưởng đến tỷ lệ tuyển sinh, ý của cấp trên có lẽ là, nếu Đoạn Di đã thừa nhận đánh người, đồng ý bồi thường, vậy thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra lâu rồi, chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, cho ký cam kết, đừng đuổi học Đoạn Di nữa, coi như là đã cho nhà họ Đoạn một lời giải thích.

Đoạn Di liếc nhìn bản kiểm điểm 800 chữ mà mình đã dày công “chắp vá” trên mạng, định ôn lại một chút, lát nữa sẽ diễn thuyết tại hiện trường một cách hùng hồn.

Số lần cậu công khai đọc kiểm điểm ở trường trung học số 2 không dưới một nghìn thì cũng phải tám trăm lần rồi, trung bình hai tuần lại xin lỗi toàn thể thầy cô và học sinh một lần, chủ yếu là vì những chuyện nhỏ nhặt như phá hoại tài sản công cộng, vi phạm nội quy nhà trường…

Chỉ có lần này là nghiêm trọng nhất.

Ngay cả khi thầy Hà bước lên bục, các học sinh phía dưới cũng đồng loạt im lặng.

“Bây giờ tôi xin công bố hai quyết định kỷ luật đối với học sinh Đoạn Di lớp 12/1.”

Thầy Hà lên tiếng: “Vào tối ngày 3 tháng 1, học sinh Đoạn Di đã trèo tường ra ngoài trong giờ học, xảy ra xô xát với học sinh Từ Lượng lớp 11/7, gây ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Sau khi thảo luận, Ban Giám hiệu trường quyết định cho học sinh Đoạn Di ký cam kết học tập*.”

*试读协议: Cụm từ này có thể hiểu là một dạng thỏa thuận thử thách, cam kết học tập hay giấy cam đoan mà học sinh phải ký kết với nhà trường để được tiếp tục theo học sau khi vi phạm nội quy. Nội dung của “thỏa thuận” này có thể bao gồm các điều khoản về việc cải thiện thái độ học tập, chấp hành nội quy, và cam kết không tái phạm.

Dừng lại một chút, thầy Hà bắt đầu công bố quyết định thứ hai: “Học sinh Đoạn Di, vào lúc 3 giờ chiều ngày 27 tháng 12, đã có quan hệ nam nữ không lành mạnh và quá mức với học sinh Mạnh Điềm lớp 11/3, gây ảnh hưởng xấu đến môi trường học đường. Để nghiêm minh kỷ cương, nhà trường quyết định…”

“Thầy Hà, em phản đối!”

Giọng nói trong micro của thầy Hà đột ngột dừng lại.

Âm thanh truyền đến từ phía dưới, mọi người nhìn sang, người lên tiếng là một nữ sinh lớp 12/1.

Cô bạn dõng dạc nói xong câu đó, liền bước ra khỏi hàng.

Chính là Phương Vân.

“Em cho rằng cách xử lý của nhà trường đối với sự việc này quá vội vàng, em không tin lớp trưởng của bọn em là người có quan hệ nam nữ không lành mạnh với bạn nữ khác, nếu nhà trường nhất định phải kỷ luật Đoạn Di, xin hãy công khai, minh bạch, công bằng, đưa ra đầy đủ bằng chứng, nếu không, tập thể lớp 12/1 bọn em sẽ không chấp nhận kết quả kỷ luật này.”

Khi Phương Vân nói, giọng run rẩy dữ dội, có mấy lần đứt quãng, nhưng vẫn không dừng lại.

Hai chân cô bạn mềm nhũn như mì sợi, suýt chút nữa thì không đứng vững.

Lời vừa dứt, các học sinh đứng phía dưới lập tức xôn xao.

Tiếng bàn tán rì rầm to nhỏ vang lên.

“What the… Con nhỏ nào đây, ngầu đét!”

“Dám thách thức uy quyền của thầy Hà luôn!”

“Hay rồi đây! Hóng drama…”

“Thật ra tao cũng thấy Đoạn Di không cần thiết phải dùng thuốc dẫn dụ Omega, hơn nữa, chuyện nghiêm trọng như thế mà nhà trường chỉ kỷ luật “yêu sớm” là sao? Rõ ràng là đang bao che điều gì đó…”

“Yên lặng! Yên lặng!”

Thầy Hà quát lớn một tiếng, sau đó nói với Phương Vân: “Em học sinh, em có gì bất mãn với nhà trường thì tan học đến phòng giáo vụ nói chuyện, bây giờ mau trở về lớp!”

Thầy ra hiệu cho giáo viên chủ nhiệm đưa Phương Vân về lớp, nhưng hôm nay cô Triệu xin nghỉ, lớp phó chủ nhiệm là A Mễ lại là người đàn ông hiền lành, định bảo Phương Vân quay về, ai ngờ Phương Vân lại gạt tay ông ra.

Cô bạn ngẩng đầu nhìn thầy Hà, ánh mắt kiên định: “Thầy Hà! Nếu chỉ nghe lời Mạnh Điềm và Từ Lượng mà chụp mũ Đoạn Di tội danh yêu sớm, sử dụng thuốc dẫn dụ Omega, vậy em có thể nói là em đang hẹn hò với Đoạn Di không? Có thể vu oan Đoạn Di sử dụng thuốc dẫn dụ Omega với em không? Có thể tống tiền cậu ấy 80 vạn không? Nhà trường có kỷ luật em không?”

Toàn trường xôn xao.

“Em điên rồi!”

Thầy Hà quát lớn: “Thầy Phó! Thầy mau đưa học sinh lớp mình về đi!”

“Em cũng phản đối!”

Chưa kịp hết sóng này, sóng khác đã ập đến.

Giọng nói của Giản Kiều từ lớp 12/4 vang lên.

“Thầy Hà, đã nói đến chuyện yêu đương, lẽ nào em với Đoạn Di không phải là khả năng cao hơn sao?!”

Lời Giản Kiều vừa dứt, tình hình hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ngay sau đó là tiếng hét của Tưởng Vọng Thư từ phía dưới: “Thầy Hà! Em cũng phản đối! Tại sao không ai đồn là Đoạn Di dùng thuốc dẫn dụ Omega với em? Em gần gũi với cậu ấy như vậy mà! Là do bọn em là Beta không xứng sao?!”

“Em cũng phản đối!”

Trong số các lớp 11, Nam Dã bình tĩnh lên tiếng, cậu ta nói không nhanh không chậm, nhưng vô cùng dứt khoát: “Thầy Hà, bản cam kết yêu sớm của em và Đoạn Di vẫn còn nằm trong hồ sơ của trường Trung học Cơ sở Thái Hà kìa. Cậu ấy thích Alpha hơn Omega ấy chứ, sao không nói là Omega nào đó dùng thuốc dẫn dụ Omega hãm hại cậu ấy?”

“Vậy em cũng phản đối—”

Hách San San là kiểu người thích xem náo nhiệt, đổ thêm dầu vào lửa: “Em thấy lớp trưởng với bí thư lớp bọn em có xu hướng yêu đương sớm rõ ràng hơn nhiều!”

“Em phản đối!”

Tóc húi cua nhắm mắt hét lớn: “Lớp trưởng có thể ở bên cạnh bọn họ, tại sao không thể yêu sớm với em? Thầy Hà, thầy cũng kỷ luật em luôn đi! Từ bé đến giờ em chưa bị kỷ luật lần nào đâu!”

“Em không phục…”

“Em thấy kỷ luật có vấn đề…”

“Lớp trưởng bọn em không thích Omega…”

“…”

Càng lúc càng có nhiều tiếng nói phản đối vang lên.

Từ lớp 12/1, lan ra khắp trường.

Những ai từng gặp mặt Đoạn Di, từng chơi bóng rổ, chơi game, trèo tường, khoác vai mua đồ uống với cậu, lúc này đều không nhịn được lên tiếng bênh vực cậu.

Buổi lễ chào cờ trở nên hỗn loạn, thầy Hà tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhìn Đoạn Di.

Đoạn Di chết lặng người, đứng trước micro, cầm bản kiểm điểm không biết nên xin lỗi ai.

Rồi “cạch” một tiếng, micro trước mặt cậu bị Mạnh Điềm lấy đi.

Cô gái nhỏ tiến lên một bước, dáng người không cao, thậm chí còn chẳng che nổi Đoạn Di, cả người run rẩy như chiếc lá sắp lìa cành trong gió.

Nhưng cô bé vẫn chọn đứng trước mặt Đoạn Di, đối diện với toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Giọng nói yếu ớt, nhỏ bé của cô bé vang lên từ trong micro.

“Em là Mạnh Điềm lớp 11/3…”

Giống như mặt nước, tiếng xôn xao dần lắng xuống.

Tất cả ánh mắt cũng như dòng nước, đổ dồn vào người cô bé.

Mạnh Điềm nắm chặt micro: “Lời xin lỗi… bản kiểm điểm… nên là do em… do em viết… Xin lỗi…”

“Xin lỗi… là em… là Từ Lượng… em… là em đưa thuốc dẫn dụ…”