Đoạn Di cảm thấy bản thân như bị ném vào một cái lồng hấp khổng lồ.
Xung quanh mù mịt, ẩm ướt, hơi nước ngưng tụ bao phủ lấy cậu, tưởng chừng như có thể hóa thành dòng nước.
Cậu bắt đầu kéo cổ áo, hôm nay Đoạn Di chỉ mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, phía dưới là quần ống rộng thoải mái. Tư thế cuộn tròn khiến cậu khó cởi áo, Thịnh Vân Trạch chỉ thấy cậu kéo cổ áo, hai tay đan vào nhau, chiếc vòng bạc trên cổ tay trái lấp lánh.
Yết hầu Thịnh Vân Trạch khẽ động, hắn giữ lấy tay Đoạn Di.
“Đừng kéo.”
Mắt Đoạn Di bị nước mắt làm nhòe đi, mặt đỏ bừng, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước, cậu nhìn Thịnh Vân Trạch với vẻ mơ hồ, “Cậu…đã đánh dấu tớ rồi à?”
Cậu theo bản năng sờ lên gáy mình, có lẽ không hiểu tại sao đã được đánh dấu tạm thời mà các triệu chứng phát tình trên người vẫn chưa thuyên giảm.
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch tối sầm lại: “Đánh dấu rồi.”
Đoạn Di ngơ ngác nhìn vào khoảng không, tin tức tố omega trong không khí dần lan tỏa. Cửa sổ phòng khách sạn đều đóng kín, hương sữa ngọt ngào ban đầu dần trở nên nồng nặc, kết thành một màn sương thơm ngát.
“Hình như…không hiệu quả…” Đoạn Di nghiến răng, cắn vào lưỡi một cái, cơn đau buốt khiến cậu tỉnh táo lại được một chút: “Tớ muốn uống nước…có nước không?”
Đầu óc Thịnh Vân Trạch trống rỗng một lúc lâu.
Alpha có ham muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ đối với omega của mình, phần lớn ý chí của hắn lúc này đều dồn vào việc khống chế bản thân để không làm tổn thương Đoạn Di.
Vì vậy ngay cả hành động cũng chậm chạp hơn rất nhiều.
Phải làm sao đây?
Mức độ phát tình thế này thì nên gọi 120 hay gọi cho Hiệp hội Bảo vệ Quyền lợi Omega?
Cho dù có đưa đến bệnh viện hay phòng cách ly, trong lòng Thịnh Vân Trạch đều hiểu rõ, giải pháp tốt nhất không phải do hắn thực hiện.
Hai lựa chọn.
Một là đi theo con đường Xã hội chủ nghĩa tươi sáng.
Hai là bước vào nhà tù với song sắt lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với con đường Xã hội chủ nghĩa.
Trong căn phòng im ắng, Thịnh Vân Trạch nghe thấy nhịp tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Nếu không…mình đánh dấu Đoạn Di luôn?
Một ý nghĩ táo bạo và điên cuồng lóe lên trong đầu hắn.
Cậu ấy vốn dĩ là của mình, tại sao mình không thể đánh dấu cậu ấy?
Chỉ là…việc đánh dấu một omega vị thành niên là chuyện rất nghiêm trọng.
Nội quy trường Nhị Trung nghiêm cấm việc đánh dấu vĩnh viễn, chính là vì bảo vệ omega vị thành niên, tránh trường hợp bị kẻ xấu lợi dụng lúc tam quan chưa định hình, dẫn đến hậu quả cả đời khó có thể cứu vãn.
Một khi omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn, cả đời sẽ chỉ có thể có một alpha. Tuy rằng khoa học kỹ thuật hiện nay đã phát triển đến mức có thể dùng biện pháp y học để tẩy dấu hiệu, nhưng nỗi đau của việc tẩy dấu hiệu còn đau gấp trăm lần sinh con, hơn nữa không thể gây tê xử lý. Một lần tẩy tổn thương gây ra cho cơ thể là không thể đảo ngược.
Hơn 90% omega sẽ mất đi khả năng bị đánh dấu lần nữa, đồng thời cũng triệt tiêu bản năng sinh sản của omega.
Nói tóm lại, chỉ cần biết dụ dỗ đánh dấu omega vị thành niên, một khi bị phát hiện, chuyện ầm ĩ lên, chỉ có nước trừng trị nghiêm minh, không có ngoại lệ.
Mức độ phát tình hiện tại của Đoạn Di chưa đến mức phải đánh dấu tuyến thể mới có thể giải quyết.
Đó là vì cậu thực sự đã bị Thịnh Vân Trạch đánh dấu vĩnh viễn.
Chỉ là hắn không thể tiếp tục ở bên cạnh Đoạn Di, nếu không, tin tức tố của hắn sẽ khiến cậu phát tình mãnh liệt hơn.
Thịnh Vân Trạch lục tung tủ rượu, lấy ra một chai nước khoáng chưa khui của khách sạn.
Lúc mở tủ rượu, tay hắn run đến mức không giữ vững, chai nước khoáng lăn lông lốc xuống đất.
Đoạn Di cuộn tròn trên giường, Thịnh Vân Trạch ngồi bên cạnh vặn mở chai nước, sau đó đỡ cậu dậy cho uống hai ngụm.
Omega phát tình có thể bị mất nước, Đoạn Di uống nước quá vội vàng, nuốt hai ngụm lớn, liền bị sặc, ho sù sụ trong lòng Thịnh Vân Trạch.
“Đừng vội, uống chậm thôi.” Giọng Thịnh Vân Trạch hạ thấp, có thể xem như đang dỗ dành.
Nếu Đoạn Di tỉnh táo, chắc chắn cậu sẽ đắc ý vênh váo.
Đáng tiếc, lúc này đầu óc cậu như bị hồ dán chặn đứng, ngoại trừ việc Thịnh Vân Trạch mát lạnh dễ chịu ra, mọi thứ xung quanh đều tỏa ra hơi nóng bức rực, chỉ cần chạm vào thôi cậu cũng không chịu nổi.
Lần thứ ba đút nước cho cậu, chính Thịnh Vân Trạch đã uống một ngụm.
Ngậm nước trong miệng, cúi đầu hôn lên môi cậu, trực tiếp đưa nước sang.
Có tin tức tố của hắn hòa vào, nước có vị ngọt, lại mát lạnh, Đoạn Di không kìm được mà uống cạn, liếm nhẹ môi hắn một cái, muốn nhiều hơn nữa.
Cơ thể hắn cúi xuống, cậu gần như nằm gọn trong lòng Thịnh Vân Trạch, hai tay đặt lên vai hắn.
Trong mắt Thịnh Vân Trạch chỉ có chiếc vòng bạc trên cổ tay cậu khẽ lay động, dường như đang muốn thiêu đốt mắt hắn.
Đừng nói là thiếu niên chưa nếm trải mùi đời.
Dù cho đã nếm trải, cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ thế này của người trong lòng.
Lý trí mách bảo Thịnh Vân Trạch phải đẩy Đoạn Di ra, nhưng tay hắn vẫn đặt trên vai cậu, siết chặt, không đẩy ra, cũng không ôm lấy cậu.
Điều này còn khó hơn bất kỳ bài toán nào mà Thịnh Vân Trạch từng làm, khó đến mức khiến hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Sao lại thế này?
Lý trí của Đoạn Di đã bị thiêu đốt gần như không còn.
Cậu thở hổn hển, vắt kiệt chút lý trí còn sót lại để suy nghĩ về chiều hướng phát triển của sự việc.
Từ lúc nào thì mọi chuyện trở nên bất thường?
Từ lúc Thịnh Vân Trạch bắt đầu đánh dấu cậu.
Vốn dĩ chỉ cần một dấu hiệu tạm thời là có thể giải quyết vấn đề.
Thế nhưng sau khi nhận được tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di không những không nhanh chóng được xoa dịu, bình ổn vượt qua kỳ động dục, mà ngược lại còn bị tin tức tố của hắn thiêu đốt, biến thành một mồi lửa bùng cháy dữ dội.
Không đúng…
Đoạn Di nuốt nước bọt, lại cảm thấy khát nước vô cùng.
Không đúng.
Thịnh Vân Trạch và cậu đồng thời nhận ra điều này.
Hắn vội vàng giữ chặt vai Đoạn Di: “Đoạn Di, nhìn tớ, cậu có nghe thấy tớ nói gì không?”
Đoạn Di khó khăn gật đầu.
Thịnh Vân Trạch: “Kỳ phát tình của cậu không phải tự nhiên đến sớm, mấy ngày nay có người tiêm thuốc dẫn dụ omega cho cậu?”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Là loại dành cho alpha.”
Đoạn Di sững người: “Tớ không biết…”
Một lúc lâu sau cậu mới mở miệng: “Đồng phục…đồng phục…”
Thịnh Vân Trạch: “Đồng phục? Của cô gái kia đưa cho cậu?”
Đoạn Di gật đầu: “Tớ chưa động vào thứ gì khác…”
Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một cái tên: Sẹo.
Thuốc dẫn dụ omega không phải lần đầu tiên xuất hiện ở Nhị Trung.
Kể từ khi xuất hiện trên thị trường, chỉ mất một năm nó đã bị tuồn vào trường học để dụ dỗ omega vị thành niên. Ba năm trước, trường Nhị Trung đã xảy ra chuyện lớn vì loại thuốc này. Một omega bị ép động dục ngoài ý muốn, sau khi phát sinh quan hệ với alpha đã tự tử tại nhà.
Vụ việc năm đó đã gây chấn động toàn bộ khu vực trường học ở Hàng Châu, các trường đều ráo riết tiến hành tự kiểm tra quy mô lớn.
Một khi phát hiện thuốc dẫn dụ omega sẽ bị đuổi học ngay lập tức, cũng từ đó trường học càng gắt gao trong việc cấm học sinh yêu đương.
Bởi vì ban đầu thuốc dẫn dụ omega là một loại thuốc kích dục.
Thuốc bất hợp pháp trong vùng xám.
Ngay khi Thịnh Vân Trạch còn đang suy nghĩ, sự tỉnh táo ngắn ngủi của Đoạn Di đã kết thúc. Cậu dựa vào bản năng mà hôn lên môi Thịnh Vân Trạch.
Chân gác lên người hắn, hai đôi môi dính chặt vào nhau. Dù chỉ ngồi như vậy, thể lực của Đoạn Di cũng không trụ được nữa.
Thịnh Vân Trạch ôm lấy cậu, “Đừng động.”
Có gì đó đang bành trướng trong lòng hắn.
Lý trí lung lay sắp đổ sụp: Mình là alpha của cậu ấy, mình chiếm hữu cậu ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thịnh Vân Trạch có quá nhiều lý do.
Tìm được một cái lại có thêm cái khác, nhiều đến mức nếu hắn không làm gì Đoạn Di, thì giống như đã phạm phải tội ác tày trời vậy.
Thuốc dẫn dụ có thể khiến alpha rơi vào kỳ mẫn cảm, ngược lại đối với omega chính là một liều thuốc kích dục cực mạnh.
Hắn cảm thấy môi lưỡi khô khốc, cổ họng nóng rát, nuốt một cái giống như nuốt phải dao, nhân cơ hội nắm lấy eo Đoạn Di.
Tin tức tố alpha từng chút từng chút lan tỏa ra ngoài, kỳ thực Đoạn Di không hề sợ hắn, chỉ là tay Thịnh Vân Trạch rất lạnh, lúc nắm lấy eo cậu khiến cậu run rẩy.
Giống như đang nói với Đoạn Di, cũng giống như đang tự nhủ với bản thân: “Đừng nhúc nhích, tớ…”
Tay áo bên trái áo thun của Đoạn Di bị hắn vén lên, để lộ cổ tay trắng nõn, hơi run rẩy.
Giọng nói khàn đặc vì căng thẳng.
“Tớ chỉ muốn nhìn một chút.”
【Nhật ký quan sát của bí thư Thịnh, xem rất chăm chú – 2000 chữ】
Trước khi cơn nóng bừng do động dục lần thứ hai ập đến, Đoạn Di cuộn tròn trong chăn, tủi thân khóc nức nở.
Kỳ thực cậu chẳng có lý do gì để khóc, thành thật mà nói Đoạn Di cũng không muốn khóc, nhưng vừa tỉnh lại không thấy Thịnh Vân Trạch, bản năng omega đã khiến cậu rơi nước mắt.
Vừa khóc vừa cảm thấy mất mặt, nhưng không được, vẫn phải khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra như vỡ đê.
Vừa khóc vừa thề thốt trong lòng rằng đời sau nhất định sẽ không làm omega nữa, thì lúc này Thịnh Vân Trạch mở cửa bước vào.
Hai mũi tiêm thuốc ức chế được tiêm vào, ngăn chặn cơn phát tình tiếp theo.
Lần đầu tiên có thể giải quyết, nhưng nếu để Đoạn Di tiếp tục rơi vào tình trạng phát tình trầm trọng hơn, thì ngay cả hắn cũng sẽ bó tay.
Đoạn Di đau đớn kêu lên một tiếng “Á!”, tiếc là giọng khàn đặc.
Âm thanh “á” nghe chẳng chút khí thế, giống như tiếng kêu của cún con hơn.
Thịnh Vân Trạch cúi đầu thu dọn đồ đạc, không nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di im lặng ngồi khoanh chân trên giường, cũng không dám nhìn Thịnh Vân Trạch.
Qua một lúc lâu, Đoạn Di cảm thấy nếu tiếp tục im lặng như vậy, không khí sẽ càng trở nên ngượng ngùng hơn. Có khi nào cậu phải đào cái lỗ chui xuống đất mất?
Vì thế, cậu rặn ra một câu: “…Chân đau.”
Thịnh Vân Trạch càng nghiêng mặt hơn nữa!
Từ góc độ ban đầu có thể nhìn thấy ¾ khuôn mặt, giờ chỉ còn lại ¼!
Đoạn Di: = O =!
Sau đó, Đoạn Di nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, người thường ngày cao lãnh như hoa sen tuyết, giờ đây vành tai lại đỏ bừng.
Đoạn Di như phát hiện ra một vùng đất mới——Woa, quả nhiên là Thịnh Vân Trạch mười bảy tuổi, da mặt mỏng thật.
Cậu nhớ sau khi kết hôn mười mấy năm, lão công nhà cậu ngày càng giỏi bày trò, mặt dày vô sỉ, muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ trên khuôn mặt của tên S biến thái đó còn khó hơn lên trời.
Đúng là trẻ con vẫn là trẻ con mà, Đoạn Di như một ông cụ non, cảm thán một câu: Tuổi trẻ thật tốt!
Còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, Thịnh Vân Trạch đã quay đầu lại: “Tớ mua thuốc mỡ rồi.”
Hắn thản nhiên nắm lấy bắp chân trần lộ ra ngoài chăn của Đoạn Di——không biết chiếc quần thể thao đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Lần này đến lượt Đoạn Di ngượng ngùng, cậu định đưa tay ra nhận lấy, Thịnh Vân Trạch lại trực tiếp nắm lấy mắt cá chân cậu, kéo về phía mình.
Cả người Đoạn Di ngã về phía trước, ngã nhào vào người hắn, Thịnh Vân Trạch không chút do dự bẻ cong chân phải của cậu ra, thản nhiên nói: “Để tớ xem nào.”
Không biết Đoạn Di nghĩ đến cái gì, mặt đột nhiên đỏ bừng.
Thuốc mỡ bôi lên mát lạnh, Đoạn Di hít hà một hơi, oán trách: “Cậu làm gì mà mạnh tay thế?”
Thịnh Vân Trạch nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo ửng đỏ, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh cấm trẻ em, hắn nhân tiện véo mạnh vào bắp đùi mũm mĩm của Đoạn Di một cái, quát: “Câm miệng.”
Mặt trong đùi rất đỏ, sưng tấy lên, còn ngứa nữa.
Đoạn Di định giơ tay lên gãi, bị Thịnh Vân Trạch đánh bay: “Không được gãi, lỡ trầy da thì sao.”
Đoạn Di bĩu môi: “Nhưng mà tớ khó chịu.” Cậu cố gắng làm cho bầu không khí trở nên sôi động hơn, cố gắng bỏ qua bầu không khí ái muội thoang thoảng trong phòng: “Tớ cũng không bảo cậu gãi cho tớ, tớ tự gãi không được sao.”
Thịnh Vân Trạch hờn dỗi: “Không được, đây là của tớ.”
Đoạn Di: = O =!
Hắn đường đường chính chính nói một cách hiển nhiên: “Sau này cậu muốn làm gì tớ, đều phải được sự đồng ý của tớ.”
Đoạn Di: “Cậu có độc à! Đừng nói với tớ đó là ham muốn chiếm hữu của alpha, đừng có làm trò đó với tớ, anh đây cũng từng là alpha đấy, được chứ!”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy thì cậu vẫn thích hợp làm omega hơn.” Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, nhận xét: “Biểu hiện rất tốt.”
Đoạn Di lập tức hiểu hắn đang nói gì, đỏ mặt, hùng hổ nói: “Ồ!”
“Tớ muốn mặc quần áo.” Đoạn Di cởi áo thun ra, mặc áo len vào, sau đó mặc áo khoác đồng phục lên.
Hai chân thon dài duỗi ra, bàn chân nhỏ nhắn hơn so với các bạn nam cùng trang lứa đặt trên tấm thảm, mu bàn chân đầy đặn, mười ngón chân tròn trịa, ửng hồng, sáng bóng.
Đoạn Di ngồi xổm xuống, hai ngón tay nhấc chiếc quần lên, có chút bất đắc dĩ: “Tớ nghĩ nó không mặc vừa đâu, cậu thấy sao, bí thư?”
Thịnh Vân Trạch ném cho cậu một chiếc quần mới, vừa mua ở dưới lầu, Đoạn Di bị ném trúng mặt, kéo chiếc quần xuống, tức giận: Sao chồng nhà mình trên giường và ở ngoài lại khác nhau vậy chứ? Sao hắn có thể như thế? Có còn vương pháp không?
Đoạn Di mặc quần áo xong, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, suy nghĩ một chút rồi đánh răng luôn.
Lúc đi ra, cậu đã gọn gàng, hoàn toàn không nhìn ra chuyện gì đã xảy ra.
Ngoại trừ mùi tin tức tố xen lẫn thoang thoảng trong không khí, chỉ cần nhìn vào căn phòng lúc này, gọn gàng, sạch sẽ— —chắc là do Thịnh Vân Trạch dọn dẹp.
Trên bàn còn đặt tờ đề thi cậu chưa làm xong, người không biết còn tưởng mở phòng ra để làm bài tập.
Đoạn Di kéo ghế ra, lúc ngồi xuống, đùi vẫn còn đau, chỉ có thể hơi dạng chân ra.
“Cậu xin nghỉ cả ngày hôm nay à?”
Thịnh Vân Trạch đặt bút xuống, sờ trán Đoạn Di: Hết sốt rồi.
Đoạn Di mặc kệ hắn sờ mó, Thịnh Vân Trạch càng được nước lấn tới, lại véo má cậu hai cái, giống như nghiện rồi, ngón tay lướt qua môi Đoạn Di, nơi này cũng rất mềm mại.
Vừa nãy hắn…
Đoạn Di nhìn hắn chăm chú, Thịnh Vân Trạch “chậc” một tiếng, cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Hôn một lúc, Đoạn Di đẩy hắn ra.
“Sao cứ hôn tớ thế.”
“Không biết.” Thịnh Vân Trạch cảm thấy câu trả lời này chưa đủ hay, lập tức đổi giọng: “Là cậu quyến rũ tớ trước.”
Đoạn Di im lặng: “Ngạn ngữ “Tâm tà ý cũng tà” đã nghe qua bao giờ chưa, học bá, cậu có phải sở thích tiềm ẩn nào là hôn môi cuồng nhiệt không vậy?”
“Không biết.” Thịnh Vân Trạch vừa nói xong, đã kéo ghế Đoạn Di đến bên cạnh, hắn đặc biệt thích kéo người, hơn nữa sức lực rất lớn, suýt chút nữa thì Đoạn Di đã bị hắn kéo ngã khỏi ghế.
Thịnh Vân Trạch lại cúi xuống hôn cậu, tin tức tố của hắn không chút kiêng dè dò xét trên người Đoạn Di, tìm được kẽ hở liền chui vào. Đoạn Di bị hôn đến mức thở không ra hơi, vội vàng đẩy hắn ra.
Tay hắn đặt trên tuyến thể của Đoạn Di, nơi đó có thêm vài dấu răng, đều là của chính hắn.
Đoạn Di ngoan ngoãn gục xuống bàn, nhìn tờ đề của hắn: “Tối nay có về lớp học tự học buổi tối không?”
Thịnh Vân Trạch nghịch tóc Đoạn Di: “Không biết.”
Đoạn Di: “= O =, hôm nay cậu chỉ biết nói mỗi câu đó thôi à?”
Thịnh Vân Trạch dừng lại một chút, cảm giác này thật kỳ lạ, hắn chỉ muốn nhìn chằm chằm Đoạn Di, ngoài ra không muốn làm gì khác, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì cả.
“Về thôi.” Thịnh Vân Trạch: “Buổi tối tớ còn chút việc. Cậu mang thuốc ức chế chưa?”
Bây giờ tin tức tố trên người hai người nồng nặc đến mức sắp tràn ra ngoài.
Cậu có tôi, tôi có cậu, chỉ thiếu mỗi việc dán giấy ghi chú “Chúng tôi đã làm chuyện đó” lên trán nữa thôi.
Nếu quay lại trường học với tình trạng này, chắc chắn sẽ bị đuổi học.
“Có mang.” Đoạn Di ngồi xuống chỗ của mình, “Nhưng mà hỏng rồi, cậu cần dùng à?”
Buổi tự học buổi tối ở trường Nhị Trung chính thức bắt đầu, vừa ngồi xuống, Tưởng Vọng Thư đã hỏi mượn Đoạn Di bút xóa.
Thứ này đã tuyệt tích từ hồi cấp ba rồi, không biết Đoạn Di từ đâu có được một cái, cậu không dùng nó để sửa bài tập mà dùng để vẽ vời.
Tưởng Vọng Thư nhận lấy bút xóa, nhìn Đoạn Di, cảm thấy cậu có gì đó khác thường.
“Hôm nay cậu đến bệnh viện thật à?”
Đoạn Di: “Sao thế, tất nhiên là đến bệnh viện rồi, không thì là gì?”
Nói năng có chút chột dạ.
Tưởng Vọng Thư vừa uống nước tăng lực vừa nói: “Không có gì, chỉ là thấy cậu hình như không giống mọi khi. Bệnh viện nào hiệu quả thế, sáng nay mặt mày tái nhợt đi, chiều về đã rạng rỡ như hoa xuân rồi. Bây giờ cậu trông không giống thiếu nữ tràn đầy sức sống nữa, mà giống bà cô tràn đầy sinh lực rồi, chúng tôi xin chào mừng cậu gia nhập hội những người phụ nữ đã có chồng nhé, bé Di à!”
Hách San San lên tiếng hỏi: “Cậu đến bệnh viện hay đến Thiên Thượng Nhân Gian[1] mát-xa chân thế? Ba ba, ba nói cho con biết đi, con sẽ không nói cho mẹ kế đâu.”
Đoạn Di: “…”
“Cút ~ Làm bài tập xong chưa? Cho tớ chép với.” Chữ “cút~” của Đoạn Di đặc biệt âm dương quái khí, học được tinh túy của Thịnh Vân Trạch.
Tưởng Vọng Thư: “Sao cậu không mượn của bí thư chép?” Cậu ta quay đầu nhìn: “Sắp đến giờ học tự học buổi tối rồi, sao bí thư vẫn chưa về?”
Hách San San: “Hôm nay cậu ấy cũng xin nghỉ, không biết đi đâu?”
Tưởng Vọng Thư: “Chắc là có việc nhà? Dù sao cũng không xin nghỉ buổi tự học buổi tối, chắc sắp về rồi.”
Ba người đồng loạt nhìn về phía cửa sau.
Tim Đoạn Di đập thình thịch, luôn cảm thấy việc mà Thịnh Vân Trạch nói không hề đơn giản.
Hai người cùng nhau trở về trường, đến cổng trường mới tách ra, Đoạn Di về lớp, Thịnh Vân Trạch lại đi về phía tòa nhà dạy học của khối 11.
Khác với sự tĩnh lặng như tờ của tòa nhà dạy học khối 12, học sinh khối 11 không bị áp lực học hành nhiều như vậy, ngoan ngoãn làm bài tập cũng không nhiều, vì vậy không những đèn đuốc sáng trưng, mà còn náo nhiệt vô cùng, giống như cái chợ vậy.
Ba khối lớp 10, 11, 12 nằm rải rác ở các tòa nhà dạy học khác nhau.
Tòa nhà dạy học của khối 10 nằm gần quảng trường trước trường, tòa nhà khối 11 nằm ở giữa hai tòa nhà, đối diện với tòa nhà khối 12.
Ba tòa nhà được nối với nhau bằng những dãy hành lang.
Trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, học sinh có nửa tiếng để ăn bữa tối và dọn dẹp vệ sinh. Hội học sinh đi kiểm tra đồng phục từng người một, bắt đầu từ lớp học ngoài cùng bên trái.
Sự xuất hiện của Thịnh Vân Trạch ở khối 11 đã gây ra một phen xôn xao không nhỏ.
Tòa nhà dạy học khối 12 biệt lập, vắng vẻ, cộng thêm việc học sinh khối 12 đang trong giai đoạn nước rút ôn thi đại học, gần như không bao giờ ra khỏi cổng trường, nên ít tiếp xúc với các đàn em khối 10 và 11.
Gần như cùng một lúc, nữ sinh của sáu bảy lớp học đều ùa ra cửa sổ, ồ lên một tiếng, bàn tán xôn xao.
“Trời ơi! Đó có phải nam thần khối 12 không?”
“Má ơi! Là nam thần đó!”
“Hả? Sao Thịnh Vân Trạch lại chạy đến khối 11 thế? Trời ạ, đẹp trai hơn trên ảnh nhiều!”
“Ở đâu? Cho tôi xem với! Người đâu rồi? Ở đâu vậy?”
“Thịnh Vân Trạch đến đây làm gì nhỉ?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ là đến đón bạn gái?”
“Anh ấy không có bạn gái mà!”
“Sao tớ nghe nói là có rồi? Chẳng phải là Giản Kiều sao?”
“Mình thấy anh ấy đẹp trai thật…”
Vài nữ sinh trong ban kỷ luật phụ trách kiểm tra vệ sinh và tác phong học sinh len lén nhìn Thịnh Vân Trạch một cái, sau đó lấy cớ làm nhiệm vụ, đi theo hắn đến tận lớp 11/7.
Các nữ sinh lớp 11/7 vốn đang bu quanh cửa sổ, bỗng chốc quay trở về chỗ ngồi, Thịnh Vân Trạch đứng ở cửa trước, cả lớp đột nhiên im phăng phắc.
——Hiệu quả hơn cả giáo viên chủ nhiệm lớp.
Chắc có lẽ đây chính là sức mạnh của trai đẹp.
Vài nam sinh đang chơi bài ở bàn cuối cùng cũng đồng loạt dừng lại, nhìn Thịnh Vân Trạch.
Lớp trưởng nữ ngồi bàn đầu lên tiếng: “Cái đó… học trưởng, anh có việc gì vậy?”
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch đảo qua dãy bàn cuối lớp, tìm thấy Sẹo đang gục xuống bàn ngủ.
Hắn sải bước dài, đi thẳng về phía cửa sau.
Nữ sinh trong lớp nhường đường cho hắn đi, có nam sinh lên tiếng: “Ê, mày học lớp nào…”
Lời còn chưa dứt, Thịnh Vân Trạch đã giơ chân đạp đổ bàn của Sẹo.
“Rầm” một tiếng, giọng nói của nam sinh đột nhiên im bặt, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngậm chặt miệng.
Các học sinh trong lớp cũng run lên, Thịnh Vân Trạch chưa bao giờ tức giận, luôn toát ra khí chất thanh cao, thoát tục, cho nên một khi đã nổi giận, sẽ khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, đến lúc này, mọi người mới nhận ra rằng, hắn là một alpha cực kỳ — bá đạo.
Sẹo đang ngủ bị đánh thức, còn chưa kịp chửi thề đã bị Thịnh Vân Trạch túm cổ áo, lôi thẳng từ cửa sau lên cửa trước.
Trên đường đi, hắn hất tung vô số bàn ghế, tiếng động ầm ĩ khiến Sẹo có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi tay Thịnh Vân Trạch.
Học sinh trong lớp và ngoài hành lang nhìn thấy cảnh này, nhất thời như nước sôi, xôn xao bàn tán.
Sẹo bị hắn ném mạnh xuống đất, lăn hai vòng mới đứng dậy được.
Bị Thịnh Vân Trạch ném xuống đất trước mặt học sinh toàn khối, Sẹo vừa xấu hổ vừa tức giận, toàn thân run rẩy.
“Thịnh Vân Trạch! Tao *** với mày!”
Vừa đứng dậy định lao vào đánh Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch liền giơ chân đá vào ngực Sẹo——vị trí y hệt chỗ Đoạn Di từng đánh Sẹo lần trước.
Sẹo kêu lên một tiếng đau đớn, ngã quỵ xuống đất, không đứng dậy nổi.
Thịnh Vân Trạch túm lấy cổ áo Sẹo, lôi cậu ta dậy, lạnh lùng hỏi: “Thuốc dẫn dụ omega lấy từ đâu ra?”
Hắn cho Sẹo vài giây run rẩy sợ hãi, chậm rãi lên tiếng: “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời, xem câu trả lời đúng tao muốn nghe là gì?”
[1] Thiên Thượng Nhân Gian là tên một câu lạc bộ đêm có tiếng ở Trung Quốc, nơi thường có hoạt động mát-xa cho khách nam giới, đôi khi còn trá hình cho các hoạt động mại dâm.