Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 46: Dính lấy tớ!




Trở lại lớp học, màn tra hỏi dồn dập mà Đoạn Di tưởng tượng không hề xảy ra.

Tưởng Vọng Thư vẫn như mọi khi, cười cười nói nói với cậu, Hách San San cũng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện nghe được Thịnh Vân Trạch tỏ tình ở quảng trường hôm đó. Phản ứng của mọi người khiến Đoạn Di hơi bất an.

Tối, giờ giải lao trước buổi tự học, cậu chặn Tưởng Vọng Thư lại, vẻ mặt phức tạp: “Cậu không có gì muốn nói với tớ à?”

Lúc này, Thịnh Vân Trạch bị gọi đến văn phòng in đề thi.

Buổi tối thầy giáo dạy Lý – thầy Khâu – muốn chữa bài tập, thầy ấy chữa bài chẳng bao giờ dùng đáp án, thích lấy bài thi của Thịnh Vân Trạch ra đối chiếu, khiến Thịnh Vân Trạch mỗi lần đều phải “hạ mình” dùng chung một tờ đề với người khác.

Thầy Khâu thường bảo Thịnh Vân Trạch in khoảng ba mươi tờ bài thi của mình, sau đó phát cho các bạn cùng lớp sửa, đôi khi còn đưa cho học sinh lớp bên cạnh đối chiếu đáp án.

Tưởng Vọng Thư đã chuẩn bị tâm lý đi ăn một mình, không ngờ Đoạn Di lại chặn cậu ta.

“Cậu muốn nghe tớ nói gì?” Tưởng Vọng Thư hỏi ngược lại, sau một lúc, mới phản ứng kịp, dùng giọng điệu cao thâm khó lường: “Tớ đồng ý cuộc hôn nhân này.”

Đoạn Di: “Đồng ý cái đầu cậu!”

Tưởng Vọng Thư vỗ vai cậu: “Thực ra hôm đó tớ chỉ hơi sốc, nhưng sau khi về nhà thì nghĩ thông rồi, cậu muốn yêu ai thì yêu, anh em ủng hộ cậu.”

Đoạn Di: “Cậu không phản đối couple AA à?”

Tưởng Vọng Thư: “Cậu đâu phải lần đầu tiên yêu alpha, hơn nữa tớ phản đối có tác dụng gì?”

Cậu ta lấy một lọ kẹo vitamin tổng hợp từ trong ngăn bàn, ném một viên vào miệng.

Đoạn Di chẳng buồn truy cứu Tưởng Vọng Thư moi mấy loại thực phẩm chức năng cổ lỗ sĩ này ở đâu ra, mà lo lắng hỏi: “Hách San San chắc cũng nghe thấy rồi nhỉ.”

“Cậu tìm cho cô ấy một người mẹ mới, cô ấy mừng còn không kịp ấy.”

Đoạn Di rối rắm một hồi, hỏi điều cậu muốn biết nhất: “Giản Kiều có nghe thấy không?”

Tưởng Vọng Thư khựng lại: “Việc này quả là hơi khó xử lý.”

Đoạn Di thở dài: “Hôm nay tớ chẳng thấy cậu ấy đâu cả.”

Tưởng Vọng Thư: “Cậu thở dài cái gì, cậu có nợ cậu ấy đâu, Thịnh Vân Trạch cũng chẳng nợ cậu ấy, hai người cũng đâu có lỗi gì với Giản Kiều.”

Đoạn Di lẩm bẩm: “Nói thì nói vậy, nhưng mọi người đều là bạn bè…”

Tưởng Vọng Thư: “Yên tâm, Giản Kiều không phải loại người suy nghĩ tiêu cực, một thời gian nữa cậu hãy đi tìm cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ hiểu.”

Cậu ta dừng một chút: “Cậu lo lắng cho Giản Kiều, chi bằng lo lắng cho…”

Nam Dã.

“Đoạn Di, ra đây!”

Tưởng Vọng Thư còn chưa dứt lời, giọng Nam Dã đã vang lên ở cửa sau.

Cậu ta nói nốt câu còn lại: “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.”

Đoạn Di quay người lại, trên mặt Nam Dã cũng có vết thương, trông nghiêm trọng hơn của Thịnh Vân Trạch, đuôi mắt bầm tím.

“Có muốn mua băng cá nhân không?” Đoạn Di đề nghị.

Hai người đi đến sân thượng giữa tòa C và tòa D, nhìn ra xa là một công trường ngổn ngang. Nghe nói năm nay kinh phí của trường còn dư, cũng không thể phát cho học sinh, nên hiệu trưởng đành vung tay làm lớn, lại bắt đầu công trình xây dựng. Điều này khiến cho hai dự án truyền thống của trường Nhị Trung là “đào vỡ ống nước phải cắt nước”, “đào trúng dây điện phải cắt điện” ngày càng diễn ra thường xuyên.

Mảnh đất kia là để mở rộng sân vận động.

“Cậu nghĩ tớ gọi cậu ra đây là muốn nghe chuyện này à?” Nam Dã sa sầm mặt mày.

Đoạn Di sờ sờ mũi: “Vậy cậu muốn nghe gì?”

Nam Dã nắm chặt tay cậu, truy hỏi: “Thịnh Vân Trạch tỏ tình với cậu, cậu đồng ý rồi sao?”

Đoạn Di cười trừ: “Liên quan gì đến cậu.”

Nam Dã mím môi, Đoạn Di vốn định buông lời cay độc, kết quả nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc đến nơi của cậu ta, lương tâm trỗi dậy, không độc mồm độc miệng được nữa.

“Cứ coi như tớ là bạn cậu, tớ cũng có lý do để hỏi.”

Đoạn Di ậm ừ: “Ừm, đồng ý rồi.”

Tay Nam Dã đột nhiên siết chặt, cậu ta khó hiểu: “Tại sao?”

Đoạn Di: “Cậu ấy thích tớ, tớ cũng thích cậu ấy, cậu ấy tỏ tình, tại sao tớ không đồng ý?”

Nam Dã ngẩn người.

Có gì đó không đúng.

Cậu ta nhìn Đoạn Di, quãng thời gian ba năm xa cách không khiến Đoạn Di thay đổi gì. So với vẻ non nớt thời cấp hai, Đoạn Di bây giờ cao hơn, cũng chững chạc hơn. Cũng chính bởi vì tính cách như vậy, luôn vui cười, có thể hòa đồng với bất kỳ ai, giống như mặt trời tỏa sáng rực rỡ, rõ ràng biết đến gần sẽ bị thiêu đốt, nhưng vẫn nhịn không được muốn cất giấu ánh sáng ấy vào lòng.

Sự dịu dàng của Đoạn Di rất chừng mực, cũng rất dễ khiến người ta đau lòng.

Sự dịu dàng ấy của cậu luôn được giấu kín, ẩn giấu dưới vẻ ngoài hoạt bát, thậm chí nhiều người cho rằng mối quan hệ tốt đẹp của cậu là do tiền mua được. Chỉ những người đã từng là bạn, từng tiếp xúc với cậu mới có thể cảm nhận được sự dịu dàng không phô trương của Đoạn Di.

Không ai hiểu rõ hơn Nam Dã cái cảm giác nếm trải một chút dịu dàng, rồi lại cầu mà không được.

Thật sự rất khó chịu.

Năm đó cậu ta chính là ôm tâm trạng ấy mà tỏ tình với Đoạn Di, cậu ta biết Đoạn Di sẽ không từ chối, bởi vì cậu có trái tim “đã thấu hiểu càn khôn rộng lớn, lại thương cỏ cây xanh tươi”.

Từ chối, có nghĩa là không thể làm bạn.

Họ lớn lên cùng nhau, Đoạn Di sẽ không khiến cậu ta khó xử.

——Cậu tỏ tình, nếu tớ không đồng ý, chẳng phải khiến cậu rất mất mặt sao?

Cậu ta vẫn còn nhớ rõ câu nói đó của Đoạn Di.

Từ đầu đến cuối, chưa từng có chữ “thích”.

Cậu thật sự đã từng thích tớ sao?

Nam Dã buông tay Đoạn Di, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Tưởng Vọng Thư âm thầm quan sát, trốn sau cây cột, sợ hai người đánh nhau.

Cậu ta buồn bã nghĩ: Rốt cuộc mình nên giúp Đoạn Di, hay giúp Nam Dã đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Nam Dã chịu đòn tốt hơn, thôi thì giúp Đoạn Di vậy!

“Tớ biết rồi.” Nam Dã thẫn thờ nói một câu, thái độ của Đoạn Di rất rõ ràng, cậu ta nghẹn họng, bao nhiêu lời muốn nói đều mắc kẹt trong lòng.

Đoạn Di đang chuẩn bị rót cho cậu ta một bát súp gà cho tâm hồn, còn chưa kịp nấu xong, Nam Dã đã quay người bỏ đi.

“Này!” Đoạn Di gọi cậu ta lại, Nam Dã liếc cậu một cái, Đoạn Di nói: “Dù cậu nghĩ thế nào, nhưng trong lòng tớ, cậu vẫn là bạn tớ.”

Nam Dã: “Cậu có một người bạn luôn có ý đồ không an phận với cậu bên cạnh, chẳng lẽ cậu không cảm thấy bứt rứt sao?”

Đoạn Di ngạc nhiên: “Cậu thì khác.”

Môi Nam Dã mím chặt hơn: “Đoạn Di, có ai nói với cậu là nếu không muốn cho người ta hy vọng thì đừng nói những lời mơ hồ như vậy không?”

Đoạn Di thầm nghĩ: Mơ hồ chỗ nào?

Nam Dã lầm bầm một câu, không quay đầu lại mà bỏ đi: “Tớ sẽ cho rằng mình vẫn còn cơ hội.”

Đoạn Di ngơ ngác, Tưởng Vọng Thư đi vòng ra sau sân thượng, rượt theo Nam Dã từ hành lang bên kia.

“Yo, thất tình rồi à, mời cậu uống nước?” Cậu ta dựa vào tường, cười híp mắt nhìn Nam Dã.

“Tâm trạng đang tệ, cút.” Nam Dã bực bội nói.

Tưởng Vọng Thư: “Đừng giận chứ, tớ đến để tư vấn tâm lý cho cậu đấy.” Cậu ta nghiêm túc đưa bình giữ nhiệt cho Nam Dã, Nam Dã mở ra uống một ngụm: Mẹ nó, Coca lạnh!

Giữa trời đông giá rét!

“Cậu thật sự nghĩ Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch có thể bên nhau dài lâu sao?” Tưởng Vọng Thư tò mò hỏi.

Răng Nam Dã ê buốt: “Cậu đừng có khơi lại nỗi đau của người khác nữa được không?”

Tưởng Vọng Thư tự nhủ: “Sao tớ lại cảm thấy không thể nhỉ?”

Nam Dã cuối cùng cũng có chút hứng thú: “Tại sao?”

Tưởng Vọng Thư: “Theo như tớ biết về Đoạn Di, cậu ấy là kiểu người ‘ba phút nóng’, với cậu cũng vậy, với Thịnh Vân Trạch cũng vậy. Hai người yêu đương được bao lâu? Cậu nghĩ cậu ấy có thể bên Thịnh Vân Trạch bao lâu? Hơn nữa, cậu ấy còn chưa vượt qua được cửa ải phụ huynh, nói như vậy, cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

“Chẳng những không, cậu có nhận ra tớ cũng là alpha không vậy?”

Tưởng Vọng Thư: “Áy náy.” Nghĩ ngợi một chút, cậu ta vẫn bổ sung: “Tính cách của Đoạn Di chính là ngoài nóng trong lạnh, rất dễ gần, nhưng muốn tâm sự – hay nói cách khác là muốn có được cậu ấy – là chuyện khó hơn lên trời.”

Điều này, bạn bè của Đoạn Di đều có thể cảm nhận được.

Mặc dù ngày thường Đoạn Di rất thích cười đùa ầm ĩ với họ, đôi khi làm việc cũng khiến người ta không hiểu nổi, cậu ấy rất cởi mở, mỗi ngày đều giống như một mặt trời nhỏ tràn đầy sức sống, lăng xăng suốt ngày.

Nhưng cảm giác xa cách mà cậu mang đến lại rất rõ ràng, chỉ cần ra khỏi trường học, thậm chí chỉ cần ra khỏi lớp học, ngoài Tưởng Vọng Thư ra, muốn liên lạc riêng với Đoạn Di là điều không thể.

Lúc đó, mọi người mới phát hiện, ra khỏi cổng trường, khoảng cách giữa họ và cậu lớn đến nhường nào.

Nhị công tử của tập đoàn lớn, tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng sinh ra, từ khi sinh ra đã đứng ở vạch đích mà rất nhiều người cả đời cũng không thể nào chạm tới, sự cao quý được nuông chiều từ bé và khoảng cách do môi trường bồi dưỡng đã khắc sâu vào trong xương tủy cậu.

“Lúc trước cậu và cậu ấy yêu nhau, cậu có cảm thấy cậu ấy thay đổi không?” Tưởng Vọng Thư hỏi một câu.

Nam Dã ngẩn người.

Tưởng Vọng Thư đút hai tay vào túi: “Ngoại trừ danh phận bạn trai, thái độ của Đoạn Di trước và sau khi quen cậu có gì khác biệt không? Cậu ấy căn bản không phân biệt rõ ràng được đâu là bạn bè, đâu là yêu đương. Cậu đã ôm cậu ấy, ôm chặt cậu ấy, hôn cậu ấy chưa? Cậu và cậu ấy ở bên nhau mười mấy năm, lẽ nào không biết cậu ấy là người như thế nào? Chi bằng đừng theo đuổi mối quan hệ bất ổn định như người yêu, làm bạn bè với Đoạn Di còn hơn, đỡ phải phiền não khi chia tay.”

Nam Dã im lặng: “Cậu chẳng phải cũng chưa từng hẹn hò với cậu ấy sao, cậu hiểu cái rắm!”

Tưởng Vọng Thư “ồ” một tiếng, chuông reo, cậu ta bỗng quay đầu lại nhìn, cười ngượng ngùng: “Đại ca, cậu in đề xong rồi sao?”

Thịnh Vân Trạch không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Nam Dã.

Tưởng Vọng Thư xấu hổ muốn độn thổ, ban đầu định đến an ủi Nam Dã, ai ngờ bạn trai hiện tại của Đoạn Di lại đứng sau nghe lén! Hành lang mà bọn họ đang đứng phía sau là một cầu thang, đối diện với văn phòng.

Nam Dã lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Vân Trạch, cuộc xung đột mà Tưởng Vọng Thư lo lắng đã không xảy ra, người trước ngoan ngoãn đi xuống từ cầu thang.

Tưởng Vọng Thư ho khan một tiếng: “Đại ca, thề có trời đất, sờ lương tâm mà nói, tớ sẽ không đến phòng giáo dục báo cáo chuyện yêu đương vụng trộm của cậu với Tiểu Đoạn đâu!”

Thịnh Vân Trạch chẳng hiểu đầu đầu đuôi đuôi hỏi một câu: “Hồi cấp hai, Nam Dã ở bên Đoạn Di kiểu gì?”

“…..Hả?” Tưởng Vọng Thư: “Thì, cậu ấy tỏ tình, sau đó Đoạn Di đồng ý.”

Đồng ý dễ dàng quá, dễ dàng đến mức dường như ai tỏ tình với Đoạn Di, Đoạn Di đều sẽ đồng ý.

Thịnh Vân Trạch: “Các cậu học ở Thái Hòa?”

Tưởng Vọng Thư gật đầu: “Chúng tớ học cùng lớp, tớ với Đoạn Di học cùng bàn, Nam Dã ngồi cạnh cửa sổ.”

Thịnh Vân Trạch không nói gì, Tưởng Vọng Thư cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt được chút: “Vừa rồi là tớ an ủi Nam Dã mới nói như vậy, đại ca, cậu đừng nghi ngờ Tiểu Đoạn! Tình yêu của Tiểu Đoạn dành cho cậu có thể soi sáng đất trời, chính là Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet đấy!”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Đều chết cả rồi. Cậu còn muốn nói gì nữa không?”

Tưởng Vọng Thư lập tức quỳ lạy: “Không có, mời cậu.”

Sau đó, cậu ta khúm núm kéo thùng rác chắn đường ra cho Thịnh Vân Trạch.

Trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, Đoạn Di vội vàng nhét miếng cơm cuối cùng vào miệng.

Thầy Khâu dạy Lý vừa bước vào lớp, Đoạn Di ăn nhanh đến mức suýt nghẹn chết, vừa nhai vừa tìm nước uống.

Tiết một là Lý, sửa bài tập, thầy Khâu lại phát thêm ba tờ đề, nói rằng đây là phương pháp “lấy một biết mười” trong toán học, cả lớp than trời.

Tiết hai, Thịnh Vân Trạch làm bài tập xong trước, Tưởng Vọng Thư cũng đã xong, vở bài tập của hai người rất được hoan nghênh trong lớp, vừa làm xong đã có người mượn, đến muộn một chút là không còn.

Tóc húi cua đứng cạnh thùng rác “chậc” một tiếng: “Đại ca, cho tớ mượn bài Lý xem đáp án với, bài cuối cùng tớ không làm được.”

Đoạn Di vẫn còn đang vật lộn với câu hỏi trắc nghiệm, cậu cảm thấy bốn phương án đều đúng, nhưng rõ ràng giáo viên ra đề không nghĩ như vậy.

Nghe thấy lời Tóc húi cua, cậu thầm khinh bỉ: Mẹ kiếp, diễn sâu quá nha, còn cố ý nhấn mạnh là mình chỉ không làm được câu cuối, tôi thì chẳng làm được câu nào hết á!

Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Có người mượn rồi.”

Tóc húi cua “what the f*ck” một tiếng: “Vậy mà còn có người viết nhanh hơn mình sao?! Ra mặt đi!”

Cả lớp bị hành động ngớ ngẩn của cậu ta chọc cười, không khí làm bài tập yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ.

Đến lúc này, mọi người đều đã viết được bảy tám phần, những bài không làm được thì cứ để trống: Bởi vì thật sự không biết làm!

Đoạn Di nghiêng đầu, bài thi Lý của Thịnh Vân Trạch đang nằm trên bàn, chưa bị ai mượn.

“Sao cậu lại nói với Tóc húi cua là bài cậu bị mượn rồi, không phải ở đây sao?” Đây là lần thứ hai Đoạn Di bắt chuyện với Thịnh Vân Trạch trong ngày hôm nay.

Cậu phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, cho dù cậu và Thịnh Vân Trạch học cùng lớp, thời gian hai người gặp nhau cũng rất hạn chế.

Đặc biệt là khi chỉ còn chưa đến một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Thịnh Vân Trạch bận rộn như con quay, lúc nào cũng bị giáo viên này gọi đi bồi dưỡng, lúc thì bị hiệu trưởng kia gọi lên tâm sự.

Tổ trưởng tổ khối 12 gần như đã chụp mũ thủ khoa khối tự nhiên tỉnh Chiết Giang năm nay lên đầu Thịnh Vân Trạch, yêu cầu cậu ấy nhất định phải giành lấy vinh quang này cho trường Nhị Trung.

Cho dù Thịnh Vân Trạch từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được khen là thiên tài, khi phải đối mặt với cường độ học tập cao như vậy, nếu muốn dành thời gian để yêu đương, e là chỉ có thể tính bằng giây.

May mà Đoạn Di là người rất dễ thỏa mãn.

Cậu không nhõng nhẽo.

Điều này, vừa tốt vừa không tốt.

Tốt ở chỗ sẽ không làm xáo trộn thời gian biểu hàng ngày của Thịnh Vân Trạch, mọi thứ đều diễn ra theo quỹ đạo trước khi cậu ấy yêu đương.

Không tốt ở chỗ… mẹ kiếp!

Tại sao Đoạn Di không dính lấy mình? Chẳng lẽ ở bên cạnh mình rất nhàm chán? Trước đây cậu ấy không phải vậy, lúc cúp điện cũng lén lút nắm tay mình.

Mẹ nó!

Bực muốn chết.

Thêm vào đó, hôm nay lại nghe được cuộc trò chuyện của Tưởng Vọng Thư và Nam Dã, Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình mắc chứng sợ yêu đương rồi.

Giống như bà cô đơn suốt đêm thao thức suy đoán xem rốt cuộc Đoạn Di là thuận miệng đồng ý, hay là thật lòng thích mình.

“Tớ cho cậu ấy xem đáp án, cậu muốn hỏi ai?” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng lên tiếng.

Đoạn Di nghe vậy, hơi ngại ngùng, lại có chút đắc ý: Hoá ra cậu ấy giữ lại bài thi cho mình á!

Nếu lúc này có người mời cậu lên Zhihu trả lời câu hỏi “Có bạn trai học bá là cảm giác như thế nào?”, chắc chắn Đoạn Di có thể thao thao bất tuyệt.

“Thực ra, tớ…”

Thịnh Vân Trạch hơi dựa ra sau: “Nhưng cậu cũng không thể gọi là xem đáp án, như vậy gọi là chép bài.”

Cảm động ban nãy tan biến trong phút chốc, Đoạn Di bĩu môi: “Cậu… Tớ cũng muốn tự mình làm bài tập chứ!”

Thịnh Vân Trạch giật bài thi của cậu lại: “Để tớ xem.”

Ban đầu, cậu cứ nghĩ Đoạn Di sai hết, kết quả cậu ấy còn khá lắm, chỉ sai có một nửa.

Thịnh Vân Trạch nhướng mày, Đoạn Di căng thẳng nhìn cậu: “Sao rồi?”

“Bài này sai rồi.” Thấy vẻ mặt của Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch nhận ra bạn trai của mình đang thực sự muốn học hành tử tế, thế là hắn chỉnh đốn thái độ, kéo ghế của Đoạn Di lại gần mình hơn.

Lực tay Thịnh Vân Trạch rất lớn, dù Đoạn Di là con trai mười bảy tuổi, nhưng vẫn bị hắn kéo cả người lẫn ghế đến bên cạnh.

Hành động này toát ra hơi thở bá đạo và chiếm hữu rất mạnh mẽ, không cho phép người khác phản bác.

Đoạn Di đỏ mặt, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt lơ đãng, sau đó nhìn chằm chằm vào bài thi, nhất quyết không ngẩng đầu lên.

“Giả sử vận tốc của A và B tại thời điểm lò xo được nhả ra lần lượt là vA, vB…”

Giọng nói của Thịnh Vân Trạch rất lạnh nhạt, trong trẻo, khi hạ giọng nói chuyện lại toát ra vài phần dịu dàng.

Đoạn Di đánh giá góc nghiêng của cậu ấy, khi giảng bài, Thịnh Vân Trạch rất tập trung, lúc không buông lời mỉa mai, trông cậu ấy chính là nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình, góc nghiêng đẹp trai hệt như ảnh bìa tạp chí.

Thịnh Vân Trạch giảng ba bài, quay đầu lại: “Nhìn cái gì đấy, xem bài đi, nghe hiểu chưa?”

Đoạn Di hoàn hồn, sờ sờ mũi: Vừa rồi mải mê ngắm Thịnh Vân Trạch, ai còn tâm trí đâu mà nghe giảng bài nữa.

Quả nhiên sắc đẹp hại nước, yêu đương khiến người ta giảm trí thông minh, xem ra là thật.

Cho đến khi tan học, Đoạn Di cũng không hiểu được mấy bài.

Cậu từ năm lớp 10 đã không chú tâm nghe giảng, lại thêm mười mấy năm ở thế giới song song, mặc dù đã xuyên về rồi, nhưng cơ bản những kiến thức đã học đều trả lại cho giáo viên hết.

Người ta nói giáo viên dạy học sinh kiến thức giống như dạy học sinh bơi lội.

Có người bơi thẳng đến đích —— đó chính là Thịnh Vân Trạch và Tưởng Vọng Thư.

Có người ở giữa bơi tại chỗ —— đó là Tóc húi cua.

Cũng có người bơi sang bể bơi bên cạnh —— đó chính là Phương Vân: Gần đây cậu ta đang nghiên cứu cách thành lập chi bộ đảng ở Bắc Mỹ.

Còn có Đoạn Di —— bơi ngược dòng, bây giờ cơ bản đã mò đến vạch xuất phát.

Một khi kiến thức bị hổng quá nhiều, mức độ khó khăn khi Thịnh Vân Trạch giảng bài sẽ tăng lên gấp bội.

Cậu phát hiện, một bài tập mà giống như búp bê Nga vậy, giảng xong một kiến ​​thức lại phải bổ sung một kiến thức khác, Đoạn Di cái gì cũng không biết, chỉ có thể liên tục nghe giảng đi giảng lại từ Lý lớp 11 đến lớp 10, sau đó mới quay lại bài tập này.

Nếu là Tưởng Vọng Thư hỏi bài thì chẳng khó khăn gì, Thịnh Vân Trạch chỉ cần thuận miệng nói hai công thức, Tưởng Vọng Thư có thể lập tức lĩnh ngộ, giác ngộ, sau đó tự mình giải bài tập.

Dạy Đoạn Di thì đúng là dạy trẻ mẫu giáo, cậu ấy còn cứ nhìn mình si mê nữa chứ, thái độ học tập cực kỳ thiếu nghiêm túc. Giảng xong câu hỏi trắc nghiệm, Thịnh Vân Trạch phát hiện tính khí chó má của mình bỗng chốc thăng hoa, đạt đến cảnh giới đại triệt đại ngộ, lúc này cho dù có ai nhổ nước bọt vào mặt hắn, chắc hắn cũng chẳng thèm tức giận.

“Nghe hiểu chưa?” Thịnh Vân Trạch lặp lại câu này lần thứ sáu mươi bảy.

Đoạn Di nghe nhiều quá rồi, vẫn là không hiểu gì cả, nhưng lúc này mà nói không hiểu, thì mất mặt quá.

Cậu đành cắn răng nói: “À à à, hiểu rồi, hiểu rồi.”

Thịnh Vân Trạch không chút khách khí: “Hiểu cái rắm.”

Đoạn Di bĩu môi, có chút tủi thân: “Có phải cậu thấy tớ rất ngốc không?”

Thịnh Vân Trạch ngẩn ra, bình thường chắc chắn cậu sẽ mỉa mai, nhưng hiện tại tâm trạng Đoạn Di không tốt, hắn bèn thu hồi khẩu khí độc mồm độc miệng ấy lại: “Không có.”

Đoạn Di gục xuống bàn: “Tớ chính là ngốc, thôi rồi.”

Thịnh Vân Trạch hạ giọng dỗ dành: “Nhà chỉ cần có một người thông minh là được rồi, cậu mà thông minh quá, tớ sẽ không còn cảm giác thành tựu nữa.”

Mặt Đoạn Di đỏ bừng, vội vàng nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy câu này của Thịnh Vân Trạch không, thấy mọi người trong lớp ồn ào náo nhiệt đối chiếu đáp án, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao cậu lại gan vậy hả?” Đoạn Di càu nhàu.

Thịnh Vân Trạch: “Tớ còn gan hơn nữa đấy, muốn thử không?”

Đoạn Di lặc đầu: “Vẫn là đừng làm loạn ở nơi thiêng liêng như lớp học nữa.”

Thịnh Vân Trạch cất bài thi đi, không hiểu sao lại nhớ đến lời nói của Tưởng Vọng Thư lúc chiều, ngụ ý nói Đoạn Di ghét tiếp xúc thân mật, cũng chán ghét hành vi trao đổi nước bọt vô nghĩa.

Hắn và Đoạn Di tiếp xúc thân mật khá nhiều, nhưng chỉ giới hạn ở ôm ấp, chỉ có hai lần là quá khích.

Một lần là kỳ mẫn cảm của hắn, hắn đã đánh dấu Đoạn Di.

Một lần khác là kỳ phát tình của Đoạn Di, hai người đã hôn nhau ở phòng nhạc.

Kể từ đó trở đi, cho đến khi xác định mối quan hệ, và cả bây giờ, Đoạn Di không hôn hắn nữa.

—— Liệu cậu ấy có chán ghét không?

Thịnh Vân Trạch cất bài thi, trong lòng đã có dự tính, lơ đễnh hỏi: “Sao tự dưng lại chăm chỉ học hành vậy?”

Ngụ ý là: Nhà có điều kiện, không cần học hành, kế thừa gia sản, vô lo vô nghĩ.

Đoạn Di thẳng thắn nói: “Tớ muốn thi cùng trường đại học với cậu ở Bắc Kinh.”

Thịnh Vân Trạch như bị một cú đánh thẳng vào tim, trong lòng chấn động: Cậu ấy đã nghĩ đến tương lai của mình và cậu ấy.

Vui quá.

“Sao cậu biết tớ muốn thi đại học ở Bắc Kinh?” Thịnh Vân Trạch nói: “Nhỡ đâu tớ muốn đến Thượng Hải thì sao?”

Đoạn Di thầm nghĩ: Đương nhiên là không thể rồi, sau này nhất định cậu sẽ học đại học Bắc Đại, đó chính là trường cũ của cậu!

“Thì, thầy Hà nói rồi, cậu không phải học Bắc Đại thì cũng là Thanh Hoa.” Đoạn Di nói dối: “Chắc chắn tớ thi không đậu đâu, nhưng chỉ cần học cùng một thành phố là có thể gặp nhau mỗi ngày rồi.”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu muốn gặp tớ mỗi ngày?”

Đoạn Di: “Đó chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao! Đương nhiên tớ muốn…”

Còn làm nũng nữa chứ.

Thịnh Vân Trạch rốt cuộc cũng hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng: “Vậy sao cậu không dính lấy tớ?”

“Hả?”

Thịnh Vân Trạch truy hỏi: “Những cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt chẳng phải lúc nào cũng muốn dính lấy nhau sao? Hôm nay cậu chỉ nói với tớ mười câu, một trăm ba mươi hai chữ, chưa bằng giới hạn số từ trên Weibo – đó là trước giờ tự học buổi tối.”

Đoạn Di: = O =!

“Mẹ kiếp, cậu còn đếm chữ nữa á!”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Đừng có đánh trống lảng.”

Đoạn Di khó lòng nói nên lời, nửa ngày mới nói thật: “Tớ sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu.”

Nếu thành tích của Thịnh Vân Trạch bị tụt dốc, cho dù Đoạn Di có chết một lần cũng cảm thấy có lỗi với cậu ấy.

Nói ra thì thấy dễ chịu hơn nhiều, Đoạn Di lại ‘tấn công’ thẳng mặt: “Tớ rất muốn dính lấy cậu, nhưng lúc nào cũng bám theo cậu, sẽ làm trễ nải thời gian làm bài tập của cậu.” Cậu cào cào góc bàn: “Buổi tối nay, tớ đã lãng phí thời gian của cậu một tiết rồi, nếu như cậu không giảng bài cho tớ, hai tờ đề kia chắc cậu đã làm xong rồi…”

Thịnh Vân Trạch cạn lời: “Chỉ vì lý do này thôi à?”

Đoạn Di gật đầu: “Đều là học sinh lớp 12 rồi… Chúng ta yêu sớm đúng là hơi phản nghịch… Tớ sợ bị thầy Hà phát hiện, lỡ đâu ông ấy chia rẽ uyên ương, ép chúng ta phải chia tay thì làm sao? Chắc chắn tớ sẽ bị chuyển sang lớp khác. Với tính cách của thầy Hà chắc chắn sẽ diễn biến theo kịch bản Thần Điêu Đại Hiệp. Đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể như Dương Quá và Tiểu Long Nữ, mười sáu năm trời không thể gặp nhau…”

Cậu nói đến đoạn sau, cảm động đến mức muốn khóc, nếu như Thịnh Vân Trạch không xúc động khóc theo thì cậu nhất định sẽ đấm cho cậu ấy một trận, đánh cho cậu ấy khóc luôn.

Đoạn Di ngấn lệ, nhìn Thịnh Vân Trạch với ánh mắt thiết tha: “Tiểu Long Nữ có thể mười sáu năm không gặp Dương Quá, nhưng tớ thì không thể, cậu có thể sao?”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên lên tiếng: “Tớ có thể cả đời không gặp Dương Quá.”

Đoạn Di: …

Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”

Đoạn Di khiêm tốn đáp: “Tạm thời chưa nghĩ ra cách nào để đỡ lời cậu đây.”

Thịnh Vân Trạch: “Được rồi, đến lượt tớ nói.” Cậu ra lệnh cho Đoạn Di: “Dính lấy tớ mau lên!”

Ở góc độ mà Đoạn Di không nhìn thấy, bàn tay cầm bút của Thịnh Vân Trạch siết chặt lại.

Dái tai hắn hơi đỏ ửng, trong lòng cũng hơi hồi hộp, sợ Đoạn Di từ chối yêu cầu của mình.

Nhịp tim Đoạn Di bỗng chốc tăng nhanh, rõ ràng đang yêu đương chính đáng nhưng lại giống như yêu đương lén lút, đây có lẽ chính là cảm giác kích thích của việc yêu sớm nhỉ…

Cậu lén lút hỏi: “Như thế này được chưa…”

“Cũng tàm tạm.” Giọng nói của Thịnh Vân Trạch hơi run, nhưng không ai nghe thấy.

Cậu lén lút nói: “May mà chúng ta ngồi cuối lớp, nếu không bị các bạn khác nhìn thấy thì không biết giải thích thế nào…”

Vừa dứt lời thì ngẩng đầu lên.

Một, hai, ba, bốn, năm đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người.

Mắt trợn to như chuông đồng, tai vểnh lên như ăng-ten.

Xếp chồng lên nhau ở cửa sổ như chơi trốn tìm.

Hách San San, Tưởng Vọng Thư, Tóc húi cua, Phương Vân và Mọt sách:

Nhìn chằm chằm…

“Giải thích.” Đoạn Di mặt không cảm xúc bổ sung nốt câu nói của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Đám người đang hóng hớt: Nhìn chằm chằm…

Rốt cuộc thì truyền thuyết lớp trưởng và bí thư chi đoàn yêu nhau từ xưa đến nay sắp thành sự thật rồi sao?

Hai người làm vậy là phải mời cả lớp ăn cơm đấy!

- -----

Editor: Trời ơi đến đoạn này ms phát hiện ra Đoạn Di là lớp trưởng, Tưởng Vọng Thư là lớp phó, Thịnh Vân Trạch là bí thư!!!!!!!!!! Huhuhuhu trời địu mấy chương trước dịch sai tôi k muốn sửa đâu lười quá =)) cần một người giúp =))))