Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 16: Chồng




Đoạn Di say thật rồi.

Tưởng Vọng Thư nhận ra điều đó khi thấy Đoạn Di đang gục mặt xuống bàn, sụt sịt khóc.

Cậu vừa khóc vừa lảm nhảm, lúc thì nói nhớ hắn, muốn về nhà, lúc thì lại nói hắn tốt, hắn không tốt.

Tưởng Vọng Thư nghe mà đau đầu.

“Ôi trời ơi tổ tông ơi, cậu nhớ ai vậy? Muốn về đâu? Ai tốt ai không tốt? Không ngờ cậu cũng là kẻ si tình đấy nhỉ?” Tưởng Vọng Thư đỡ cậu dậy khỏi bàn, an ủi: “Rồi rồi, hôm nay coi như biết cậu với Giản Kiều tình sâu nghĩa nặng. Không phải chỉ là gọi điện tỏ tình với hội trưởng Thịnh không được thôi sao, có cần phải đau lòng thế không? Tiểu Đoạn của chúng ta thật sự trưởng thành rồi, biết mua rượu giải sầu vì tình yêu…”

Đoạn Di: “Ọe…”

Tưởng Vọng Thư: “…”

Đoạn Di nôn khan, súc miệng vẫn chưa tỉnh rượu.

Giản Kiều gọi điện thoại cho Thịnh Vân Trạch không được, nhìn chằm chằm vào khung thoại WeChat đến muốn thủng màn hình.

Bạn bè an ủi: “Đừng nhìn nữa, hay là lát nữa cậu gọi lại đi.”

Giản Kiều buồn bã.

Người bạn nhìn sang Đoạn Di, ghé sát tai Giản Kiều nói nhỏ: “Hay là cậu đi xem Đoạn Di thế nào đi, cậu ấy có vẻ buồn lắm, mình thấy cậu ấy khóc nữa.”

Giản Kiều quay đầu, vẻ mặt khó xử: “Nhưng… mình với cậu ấy chỉ là bạn, mình an ủi thế nào được…”

Người bạn: “Thật ra mình thấy Đoạn Di rất tốt, là Alpha, gia đình lại giàu có, còn đẹp trai, cao ráo nữa. Mặc dù đôi khi hơi ngốc, nhưng mà rất đáng yêu.”

Nghĩ ngợi một chút, cô nàng bổ sung: “Chỉ có điều thành tích học tập hơi kém, nhưng cậu ấy vẽ đẹp mà, chắc chắn sau này sẽ thi vào Học viện Mỹ thuật, với năng lực của cậu ấy thì đủ điểm thôi, thêm nữa gia đình còn có điều kiện, nhét chút tiền là vào được. Học viện Mỹ thuật cũng là trường top đấy. Mà con nhà giàu thì cần gì phải học giỏi làm gì? Quan trọng nhất là cậu ấy thích cậu, tại sao cậu lại bỏ qua người thích mình mà đi theo đuổi đóa hoa cao ngạo trên núi kia chứ? Chinh phục hắn ta khiến cậu thấy sung sướng lắm hả?”

Giản Kiều: “Tớ biết cậu nói gì mà. Nhưng mình đâu phải thích tiền của Đoạn Di. Con người cậu ấy tốt, tớ cũng muốn làm bạn với cậu ấy, nhưng mà chỉ là không thích thôi.”

Người bạn: “Thịnh Vân Trạch thì tốt chỗ nào chứ? Chỉ là học giỏi, đẹp trai cực phẩm, ngày nào cũng được nhận thưởng, nhân phẩm tốt, giữ mình trong sạch, lạnh lùng, bí ẩn, ngầu lòi, kiểu người thích làm lơ người khác như cậu ta các cậu cũng mê như điếu đổ, gia cảnh tốt…”

Liệt kê một hồi, cô bạn im lặng: “Hình như… cũng ưu tú thật…”

Giản Kiều do dự một lát, không chịu được nữa liền đứng dậy.

“Đoạn Di uống bao nhiêu rồi? Sao cậu không để ý cậu ấy chút nào, tửu lượng cậu ấy kém lắm.”

Giản Kiều ngồi xuống bên cạnh Đoạn Di, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Tưởng Vọng Thư vẫn luôn cho rằng Đoạn Di đau lòng vì tình, thở dài lắc đầu: “Kiều muội muội, cậu hỏi tôi? Sao cậu không tự hỏi mình xem, tiểu Đoạn chỉ có một lòng hướng về cậu, nhìn mà cũng đau lòng.”

Giản Kiều thở dài: “Cậu ấy sao lại cố chấp như thế chứ, thích một cô gái khác không tốt sao?”

Cô lo lắng hỏi Đoạn Di: “Cậu nói xem cậu thích mình chỗ nào, mình sửa còn không được sao?”

Tưởng Vọng Thư vội vàng xen vào: “Cậu ấy chỉ thích cậu không thích ai khác.”

Giản Kiều trợn mắt: “Xéo!”

Người bạn đột nhiên đứng dậy, chạy xộc đến bên cạnh Giản Kiều, kéo áo cô.

Giản Kiều đang định hỏi xem sao thì vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thiếu niên Alpha dáng người cao ráo đứng đối diện bên kia đường.

Khí chất lạnh lùng, hình như vừa mới đến, mặc áo khoác đồng phục trường Nhị Trung, quần jean ống suông, ống quần xắn lên vài vòng, đi giày thể thao.

Giản Kiều mừng rỡ: “Vân Trạch!”

Sau đó, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, lại nghĩ: Liệu Thịnh Vân Trạch có đọc tin nhắn của mình không nhỉ?

Cô bạn “woa” một tiếng, lẩm bẩm: “Đến thật rồi kìa, mình còn tưởng cậu ta không đến.”

Thịnh Vân Trạch nhìn Giản Kiều và Đoạn Di.

Không hiểu sao, Giản Kiều đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Thịnh Vân Trạch có chút lạnh lùng, khiến cô sởn gai ốc, vô thức đứng thẳng người, giữ khoảng cách với Đoạn Di.

Đoạn Di mềm oặt ngã xuống bàn.

“Cậu đến rồi à…” Giản Kiều ngượng ngùng lên tiếng: “Cậu muốn ăn gì, mình kêu thêm chủ quán làm?”

“Tớ không ăn.” Thịnh Vân Trạch đi thẳng đến trước mặt Đoạn Di, Tưởng Vọng Thư vội vàng lên tiếng: “Hội trưởng Thịnh, cậu ấy say rồi, cậu tìm Đoạn Di có việc gì à?”

“Mình có thứ để ở chỗ cậu ấy.” Thịnh Vân Trạch nói ngắn gọn.

Tưởng Vọng Thư im bặt.

Kỳ thật tính Thịnh Vân Trạch khá lạnh lùng, ngày thường Đoạn Di toàn kể xấu hắn trước mặt cậu, hại cậu cứ ngỡ mình với Thịnh Vân Trạch không có khoảng cách.

Kết quả giờ nhìn lại, toàn thân hoa khôi trường Nhị Trung toát ra khí chất “người lạ chớ gần”, Tưởng Vọng Thư không dám nói lời nào.

“Cái kia… Hội trưởng, cậu định đưa Đoạn Di về à?”

Tưởng Vọng Thư thấy Thịnh Vân Trạch đỡ Đoạn Di dậy, vội vàng lên tiếng.

Giản Kiều tim đập thình thịch, hỏi: “Hay là ăn chút gì đó rồi về, lát nữa tụi mình có thể về trường cùng nhau.”

Cô nhìn chằm chằm sườn mặt Thịnh Vân Trạch, lấy hết can đảm nói: “A Trạch, mình còn vài lời muốn nói với cậu, cậu đợi mình mấy phút được không?”

Tưởng Vọng Thư vừa nhìn đã biết Giản Kiều muốn tỏ tình, liền lôi Đoạn Di đi về phía sau: “Hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đưa Đoạn Di sang bàn khác.”

Vừa ngồi xuống, nhóm bạn 1234 liền túm tụm lại, giả vờ uống rượu ăn đồ nướng, nhưng ánh mắt thì cứ liếc về phía Giản Kiều.

Trong số bạn bè của cô, ngoài bạn học cùng trường còn có cả bạn trường khác, phần lớn là học sinh trường dạy nghệ thuật, học âm nhạc với ca hát, đều là những người rất lãng mạn.

Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, mắt các cô đều sáng rực.

“Là hot boy trường Nhị Trung đấy, trước giờ mình chỉ xem ảnh cậu ta trên diễn đàn thôi.”

“Không ngờ nhìn ngoài đẹp trai hơn trên ảnh nhiều, đẹp trai quá đi mất.”

“Tách.” Tiếng chụp ảnh vang lên.

“Nghe nói cậu ấy có bạn gái rồi mà, Giản Kiều tỏ tình vậy có ổn không nhỉ?” Một giọng nói đầy ẩn ý vang lên.

Tưởng Vọng Thư đỡ Đoạn Di ngồi thẳng dậy, Đoạn Di vừa mở mắt, mọi người liền nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nhìn một nam phụ si tình.

“Soái ca, chia buồn nhé.” Cô gái nói móc lúc nãy lại lên tiếng.

Đoạn Di lầm bầm: “Sao thế…”

Tưởng Vọng Thư: “Thịnh Vân Trạch đến rồi, đang ở một mình với Giản Kiều kìa, nữ thần của cậu chắc chắn sắp tỏ tình rồi.”

Đoạn Di chống tay lên bàn, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch và Giản Kiều dưới ánh đèn đường.

Giản Kiều quay lưng về phía cậu, Đoạn Di chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài thẳng mượt như thác nước của cô.

“A Trạch, hôm nay là sinh nhật mình, cậu không chúc mình sinh nhật vui vẻ sao?” Khi đối mặt với Thịnh Vân Trạch, Giản Kiều có chút e lệ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Thịnh Vân Trạch nói.

Giản Kiều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nín thở: “Cậu không tặng quà sinh nhật cho mình sao?”

Thịnh Vân Trạch hai tay trống trơn, hắn vốn dĩ không phải đến dự tiệc sinh nhật của Giản Kiều, cũng không nghĩ đến chuyện tặng quà.

Giản Kiều tự biên tự diễn: “Haha, mình không có ý định đòi quà đâu.” Cô khẩn trương liên tục vuốt ve mái tóc dài của mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn Thịnh Vân Trạch thật sâu.

“Thịnh Vân Trạch, mình thích cậu từ hồi cấp hai đến giờ, cậu thấy mình thế nào?”

“Rất tốt.” Thịnh Vân Trạch đáp.

Tim Giản Kiều đập thình thịch: “Rất tốt… là tốt kiểu nào? Làm bạn gái cậu thì được không?”

Thịnh Vân Trạch không chút do dự nói: “Giản Kiều, cậu rất tốt, đừng lãng phí thời gian với tớ nữa.”

Sắc mặt Giản Kiều nháy mắt trắng bệch.

Sau một lúc lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Có phải cậu… vẫn còn thích người đó?”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Chúng tôi không học cùng trường.”

Năm lớp chín thi chuyển cấp, trường Phụ Trung được chọn làm địa điểm thi.

Học sinh lớp chín của bảy trường cùng thi chung ở Phụ Trung, Thịnh Vân Trạch ở phòng thi thứ hai lầu ba dãy nhà thực hành, ở đó hắn đã gặp một thiếu niên đặc biệt.

Cậu mặc áo khoác đồng phục buộc ngang hông, màu xám xen lẫn màu đỏ, là đồng phục của trường Thái Hòa, không phải học sinh trường này.

Dáng người mảnh khảnh, đang dựa vào cửa lớp 10 nói đùa cùng bạn bè.

Nửa bên mặt cậu in trong mắt Thịnh Vân Trạch, rực rỡ động lòng người, khiến hắn nhớ mãi không quên, kỳ thật cũng chẳng có gì to tát––Hắn thấy cậu cười vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ: Có gì đáng cười chứ?

Giản Kiều rưng rưng nước mắt: “Mình thích cậu bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cậu chưa từng có chút rung động nào với mình sao?”

Thịnh Vân Trạch thở dài: “Không có. Giản Kiều, trước kia không có, hiện tại không có, sau này cũng càng không có.”

Nghe hắn nói vậy, Giản Kiều như bị dao đâm, giọng nói bất giác cao vút: “Sao cậu biết sau này không có!”

Thịnh Vân Trạch sững người, lời nói ra như thể tự nói với chính mình: “Hình như… tớ đã có người mình thích rồi.”

Giản Kiều sững sờ tại chỗ, như bị sét đánh trúng.

“Tới rồi tới rồi kìa!” Tưởng Vọng Thư lay Đoạn Di: “Mau tỉnh lại!”

Đoạn Di ngây ngốc nhìn Thịnh Vân Trạch, Tưởng Vọng Thư không chút do dự bán đứng bạn: “Hội trưởng Thịnh, phiền cậu đưa cậu ấy về ký túc xá nhé, lát nữa bọn tôi còn chuyển địa điểm.”

Nói rồi móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa ký túc xá: “Chỉ còn một chiếc thôi, mở xong cậu để dưới thảm chùi chân trước cửa là được.”

Thịnh Vân Trạch từ chối Giản Kiều, đi thẳng đến bên cạnh Đoạn Di.

Nhận lấy chìa khóa, Tưởng Vọng Thư lại lo lắng: “Đoạn Di có đi được không vậy? Hay là gọi xe về nhỉ?”

Thịnh Vân Trạch nói: “Cổng trường ở ngay đối diện kia kìa, cậu định gọi xe gì?”

Tưởng Vọng Thư làm động tác “mời”: “Hội trưởng đi thong thả.”

Đoạn Di được Thịnh Vân Trạch đỡ, loạng choạng bước đi.

Tiếng nhạc xập xình trong quán đồ nướng càng lúc càng nhỏ, thay vào đó là tiếng còi xe inh ỏi trên đường.

Đoạn Di gần như treo cả người lên Thịnh Vân Trạch, đi được hai bước lại kéo hắn lại hai bước.

Đến cổng trường, cậu lại không muốn đi nữa: “Mình không đi đâu, cậu kéo mình khó chịu lắm.”

Thịnh Vân Trạch: “Khó chịu thì nhịn.”

Đoạn Di đứng thẳng người: “Sao cậu lại như vậy?”

Mắt cậu trợn to như mèo con, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch nhớ đến dáng vẻ thân mật của cậu và Giản Kiều, không hiểu sao có chút bực bội.

Đoạn Di “đánh trống bỏ dùi” trước: “Cậu đồng ý với Giản Kiều rồi sao?”

Thịnh Vân Trạch: “Sao, cậu còn quan tâm đến chuyện tình cảm của bạn học nữa hả?”

Đoạn Di buồn bực cúi đầu, trong mắt Thịnh Vân Trạch, hành động này chính là: Yêu Giản Kiều đến chết đi sống lại.

Hắn nghe nói Đoạn Di theo đuổi Giản Kiều hai năm nay đều không thành công.

Chậc!

Thích Giản Kiều đến thế sao?

Đoạn Di không muốn tiếp tục đề tài về Giản Kiều nữa, uể oải dựa vào vai Thịnh Vân Trạch.

Động tác tự nhiên đến mức khiến Thịnh Vân Trạch ngẩn người.

Dựa không thoải mái, Đoạn Di còn cọ cọ đầu, cái đầu nhỏ như chú cún con dụi qua dụi lại.

Thịnh Vân Trạch vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Đừng lộn xộn nữa.”

Đoạn Di: “Mình đi không nổi, cậu cõng mình đi.”

Cậu loạng choạng xoay người tại chỗ, sau đó tìm thấy một chiếc ghế đá ưng ý, vội vàng leo lên, đứng thẳng người, đứng hiên ngang nhìn xuống Thịnh Vân Trạch.

“Cậu lại đây cõng mình.”

Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có thể nhìn thấy gò má ửng đỏ của Đoạn Di, hắn cảm thấy cậu thật sự say đến hồ đồ rồi.

“Đoạn Di, cậu say rồi đấy.”

Đoạn Di nào có quan tâm, đợi mãi không thấy hắn động đậy bèn huơ huơ tay với hắn: “Nhanh lên.”

Thịnh Vân Trạch đứng im một lúc, sau đó đi đến trước mặt Đoạn Di. Cậu ra hiệu cho hắn quay người lại, Thịnh Vân Trạch không muốn đôi co với tên say xỉn này, đang định xoay người thì đối phương đột ngột nhảy lên lưng hắn.

Thịnh Vân Trạch suýt nữa không giữ được thăng bằng, loạng choạng một cái, bất đắc dĩ nói: “Nặng muốn chết.”

Đoạn Di cựa quậy trên lưng hắn, sau đó đưa hai tay ôm lấy vai hắn, vùi mặt vào sau gáy hắn hít một hơi thật sâu pheromone của hắn.

Lạnh lẽo như tuyết, tinh khiết thanh lãnh, chẳng những không khiến đầu óc choáng váng của cậu tỉnh táo hơn chút nào, ngược lại càng khiến cậu say mê pheromone của Thịnh Vân Trạch, đồng thời thân thể cũng có phản ứng.

Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh, giống như có thứ gì đó trên người Đoạn Di đang thu hút hắn, giống như bản năng nguyên thủy vậy.

Cảm giác này thật kỳ quái, nhưng cặp vợ chồng đã đánh dấu lẫn nhau sẽ không thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ biết, đây là sức hút bản năng nhất giữa Alpha và Omega của mình.

Nhưng Thịnh Vân Trạch còn quá trẻ, hắn chưa từng đánh dấu Omega, hơn nữa cho đến giờ phút này vẫn luôn cho rằng Đoạn Di là Alpha, hắn không biết Đoạn Di đã thuộc về hắn, là Omega của hắn.

Đoạn Di ôm chặt lấy hắn, Thịnh Vân Trạch có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Mới hơn tám giờ tối, trong trường vẫn còn học sinh, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch cõng Đoạn Di, mấy nữ sinh hét lên một tiếng kinh ngạc, sau đó vội vàng rời đi.

Thịnh Vân Trạch không cần nghĩ cũng biết, trên diễn đàn trường học nhất định lại xuất hiện thêm nhiều lời đồn đại kỳ quái.

Đoạn Di mơ màng ngả người trên lưng hắn.

Thịnh Vân Trạch đi được vài bước, Đoạn Di đột nhiên lên tiếng: “Này, Thịnh Vân Trạch.”

Thịnh Vân Trạch không muốn để ý đến cậu.

Đoạn Di lầm bầm: “Cậu… thích Giản Kiều có phải không?”

Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, thầm nghĩ: Cậu thật sự quan tâm đến Giản Kiều như vậy sao? Vậy còn tôi thì sao?

–– Tại sao lại tỏ vẻ thích tôi như vậy, sau đó lại như bình thường theo đuổi Giản Kiều?

Hắn nhớ lại dáng vẻ thân mật giữa cậu và Giản Kiều vừa rồi, trong lòng càng thêm khó chịu.

“Sao phải nói cho cậu biết?” Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt đáp.

Đoạn Di không hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục gặng hỏi: “Cậu… có thích Giản Kiều không?”

Thịnh Vân Trạch im lặng một lúc: “Không thích.”

Đoạn Di “hì hì” cười, âm thanh lọt vào tai Thịnh Vân Trạch lại chói tai như gai nhọn đâm vào lưng, giống như đang khẳng định tình cảm sâu đậm của Đoạn Di dành cho Giản Kiều vậy.

Cậu say đến mức đầu óc choáng váng, ngửi thấy pheromone của Thịnh Vân Trạch, cảm thấy dễ chịu liền muốn vươn vai một cái.

Thịnh Vân Trạch hỏi: “Vậy còn cậu, thích Giản Kiều có phải không?”

Đoạn Di giống như đã ngủ thiếp đi, không trả lời.

Sắc mặt Thịnh Vân Trạch tối sầm lại, không tiếp tục ép hỏi nữa nhưng biểu cảm vẫn khó coi.

Về đến ký túc xá, Đoạn Di chậm chạp lăn lên giường mình.

Thịnh Vân Trạch mặt không cảm xúc nhìn cậu một lúc, sau đó dời mắt sang bàn học của cậu.

Trên bàn toàn là truyện tranh và tiểu thuyết, còn có một chiếc máy tính bảng để vẽ, có thể thấy cậu thật sự rất thích vẽ vời.

Đoạn Di trở mình trên giường, áo khoác bị cậu cởi ra phân nửa, để lộ chiếc áo thun bên trong.

Vạt áo bị vén lên, lộ ra nửa bụng nhỏ trắng nõn trước mắt Thịnh Vân Trạch, khiến ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.

Khuôn mặt Đoạn Di có chút phúng phính, tuy đã mười bảy tuổi học lớp mười hai rồi, nhưng nhìn qua vẫn giống như học sinh cấp hai mười lăm tuổi, non nớt, trắng trẻo mập mạp, da thịt trắng như tuyết, chỉ cần véo nhẹ một cái là đỏ ửng lên, nhìn rất đáng yêu.

“Đoạn Di, mặc áo vào đi.” Thịnh Vân Trạch ngồi bên giường nói.

Đoạn Di nằm trên giường, đôi mắt long lanh nước, đôi môi hé mở, ướt át mọng nước: “Chồng ơi…”

Ánh mắt Thịnh Vân Trạch tối sầm lại: “Cậu gọi tôi là gì cơ?”