Trái tim Đoạn Di như viên kẹo bông gòn phồng to, ngọt đến chết người.
Cậu cố gắng kiềm chế để không biểu hiện quá mức vui sướng, nhưng khóe môi cứ cong lên. Mặt lạnh được chưa đầy một giây, ý cười lại tràn ngập trong mắt.
“Anh không có gì muốn nói sao? Em nói hết rồi đấy!” Cuối cùng Đoạn Di cũng lên tiếng.
“Ừ.” Thịnh Vân Trạch cũng như cậu, nụ cười không giấu được.
“Ừ!” Đoạn Di bất mãn “ừ” lại một tiếng còn lớn hơn.
“Tốt lắm.” Thịnh Vân Trạch đưa tay xoa xoa mũi.
Hắn đã ở bên Đoạn Di nhiều năm như vậy rồi, lúc cầu hôn lại đột nhiên có chút ngượng ngùng, cảm thấy nhìn đi đâu cũng không thuận mắt.
Tưởng Vọng Thư ở bên cạnh giả vờ hỏi: “Sau khi cầu hôn là gì nhỉ?”
“Hình như là hôn…” Hách San San nhìn Tưởng Vọng Thư: “Tớ đột nhiên nhớ ra còn chút việc chưa làm.”
Diễn xuất kém cỏi hết sức.
Tưởng Vọng Thư lập tức tiếp lời: “Tớ muốn đi vệ sinh!”
“Đợi tớ với! Lớp trưởng!” Đầu bằng khoác vai Tưởng Vọng Thư.
Mọi người nhìn nhau, rất biết ý tứ rời đi, dành cho đôi tình nhân vừa cầu hôn thành công một chút không gian riêng tư.
Đoạn Di liếc mắt xung quanh, hỏi nhỏ: “Anh nói xem trong phòng học có camera không nhỉ?”
“Nghe nói trên diễn đàn, hai năm trước trường lắp thêm camera, từ một trăm lẻ tám cái thành hai trăm hai mươi mốt cái rồi.”
“Trời ạ!” Đoạn Di kinh ngạc: “Vậy thì khỏi sống luôn à? Thầy hiệu trưởng ác thật đấy.”
Sau đó cậu bừng tỉnh, kinh ngạc nói: “Sao anh biết hai năm trước trường lắp thêm camera? Nhìn không ra anh yêu trường đến thế.”
Thịnh Vân Trạch đáp: “Lướt diễn đàn là biết.”
Đoạn Di hỏi tiếp: “Sao anh lại lướt diễn đàn trường?”
Thịnh Vân Trạch: “Tìm ảnh.”
Đoạn Di như đứa trẻ tò mò: “Anh tìm–“
Cậu đột nhiên ngưng bặt, mặt hơi đỏ, bỗng nhiên hiểu ra. Thịnh Vân Trạch hẳn là tìm ảnh trường cấp ba của bốn năm trước, nếu không với trí nhớ của con người bình thường làm sao mà nhớ được những chuyện này.
Nghĩ đến đây Đoạn Di bỗng chốc cảm động, tuy đã tốt nghiệp bốn năm, nhưng cậu vẫn luôn vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện thời cấp ba với Thịnh Vân Trạch. Lúc đó cậu cứ nghĩ đối phương chẳng thèm để tâm, không ngờ hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Thời đại học của Đoạn Di cũng rất thú vị, nhưng cậu không ở ký túc xá, hơn nữa tâm tư đều đặt trên người Thịnh Vân Trạch, năm nhất cũng chỉ quen bạn cùng lớp.
Thêm nữa đại học không quản lý nghiêm khắc như cấp ba, mọi người rảnh rỗi đều tự làm việc của mình. Ngoại trừ điểm danh và các tiết học văn hóa, cả ngày cũng chẳng gặp mặt nhau được mấy lần.
Ấy vậy mà, một người hòa đồng như Đoạn Di đến lúc tốt nghiệp vẫn không thể gọi hết tên bạn cùng lớp, càng đừng nói đến khoảng thời gian mấy năm giữa chừng, cậu còn chạy ra nước ngoài du học.
“Lúc đó thấy anh không phản ứng gì, em còn tưởng anh nghe chán rồi chứ.” Đoạn Di nói đến những lúc cậu thao thao bất tuyệt về chuyện thời cấp ba với Thịnh Vân Trạch.
Cậu là người rất hoài cũ, có khi nửa đêm nằm mơ thấy mình thi đại học quên viết bài luận, hoặc đến muộn giờ thi liền bật dậy lải nhải với Thịnh Vân Trạch nửa ngày. Hay là khi hát karaoke, hát đến bài hát thời cấp ba của bọn họ, cậu sẽ dừng lại rồi lôi kéo Thịnh Vân Trạch cùng nhau ôn lại kỷ niệm.
Cũng chính trong những lúc như vậy, Thịnh Vân Trạch mới phát hiện trí nhớ của chú thỏ Đoạn Di này thật sự kém đến mức thảm hại, nhưng chuyện liên quan đến hắn thì nhớ rất rõ ràng, thậm chí ngay cả điểm số một bài kiểm tra giữa kỳ hồi lớp mười một của hắn mà cậu cũng nhớ.
“Ai nói anh không kiên nhẫn? Anh không phải gật đầu sao?” Thịnh Vân Trạch thản nhiên phản bác.
Hắn dựa vào cạnh bàn, vị trí giống hệt hồi cấp ba.
Đoạn Di ngồi trên ghế, chống cằm nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, đuôi chó nhỏ cũng vẫy lia lịa: “Vậy ra hai tháng nay anh bận rộn vì chuyện này à?”
“Ừm.”
Đoạn Di cảm thấy bạn trai mình– bây giờ là chồng rồi — thật là lợi hại!
“Làm sao anh làm được vậy? Anh cải tạo trường học tuỳ tiện thế à? Thủ tục phê duyệt làm sao mà có?”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Thịnh Vân Trạch cũng thốt ra một câu: “Quyên góp thư viện.”
“Phụt!” Đoạn Di phì cười: “Ha ha ha ha ha! Thầy hiệu trưởng vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả!”
Cậu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, nói: “Kỳ thật hôm nay em định cầu hôn anh đấy. Em đã chọn địa điểm, mua hoa xong xuôi hết rồi, tiếc thật.”
Thịnh Vân Trạch hỏi: “Cầu hôn thế nào? Kể nghe xem?”
Đoạn Di cố ý bóp giọng: “Cầu xin anh đấy! Cầu xin anh gả cho em đi! Em định nói thế đấy.”
Thịnh Vân Trạch mỉm cười hỏi: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Đoạn Di gục xuống bàn: “Vậy em sẽ nhảy sông. Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh đồng ý thì chúng ta cùng về nhà ăn cơm. Anh không đồng ý thì em sẽ nhảy sông.”
Nghĩ đến đường lui đã chuẩn bị, Đoạn Di bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, bèn hỏi: “Anh chắc chắn em sẽ đồng ý à? Nhỡ đâu em không đồng ý thì sao? Anh đã chuẩn bị đường lui chưa?”
Thịnh Vân Trạch cười khẽ: “Em đoán xem.”
Đoạn Di bỗng nhiên cảm thấy sởn gai ốc: “Anh cười vậy là sao? Mỗi lần anh cười như vậy, em đều cảm thấy anh đang ủ mưu gì đó!”
Thịnh Vân Trạch tiếp tục cười, nhấn mạnh: “Đoạn Di, em đã đồng ý lấy anh rồi.”
Đoạn Di đỏ mặt, chưa từng e lệ như vậy bao giờ: “Ừm, đúng là vậy, nhưng anh có thể bớt khoa trương chút được không…”
Cậu liếc nhìn đồng hồ, cố tình chuyển chủ đề theo cách cực kỳ ngốc nghếch: “Hay chúng ta về nhà ăn cơm trước đi, giờ này chắc con trai đang khóc ré lên tìm em rồi.”
Nói rồi, Đoạn Di lại nhìn Thịnh Vân Trạch, phát hiện đối phương vẫn mặc đồng phục trường cấp ba. Cậu không biết bộ đồng phục này hắn lấy đâu ra, dù sao cậu cũng không tin Thịnh Vân Trạch giữ lại đồng phục đến tận bốn năm.
Tuy nhiên, Đoạn Di vẫn lùi về sau vài bước, ung dung đánh giá dung mạo và vóc dáng của Thịnh Vân Trạch.
“Hình như anh chẳng thay đổi gì cả.”
Vẫn giống hệt lần đầu tiên cậu gặp hắn, thiếu niên ấy bước vào từ cửa trước lớp học, đeo balo, tai nghe trắng, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Lúc đó, Đoạn Di liền âm thầm đánh giá trong lòng: Mẹ nó, ghét nhất kiểu người giả vờ cool ngầu!
Cho dù đẹp trai cũng không được.
Thịnh Vân Trạch đáp: “Em thay đổi nhiều đấy.”
“Anh mà dám nói em béo lên thì chết với em!” Đoạn Di lập tức phản bác.
Thịnh Vân Trạch im lặng.
Đoạn Di bực bội: “Này! Anh thật sự nghĩ vậy hả? Em béo chỗ nào?”
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch không chút kiêng dè đánh giá từ cổ áo Đoạn Di xuống tận chân.
Bộ vest của Đoạn Di được cắt may vừa vặn, eo thon chân dài, vóc dáng cân đối, đẹp trai ngời ngời, quả thật không nhìn ra chỗ nào béo.
Thế nhưng Thịnh Vân Trạch biết trên người vợ hắn rất nhiều thịt, sờ vào mềm muốn chết.
Đoạn Di duỗi lưng, cởi hai cúc áo vest: “Trời nóng mặc bộ này nóng chết đi được, đi thôi.”
Cậu cảm thấy thật kỳ lạ, hôm nay Thịnh Vân Trạch nói nhiều thật đấy, vậy mà lại chịu khó đứng trong phòng học tán gẫu với cậu lâu như vậy.
Trước khi đi, Đoạn Di nhịn không được chạy đến trước bảng đen, nhìn bảng tin, lại nhìn bảng phân công trực nhật ở góc tường, còn có cả bảng điểm: Thịnh Vân Trạch thành thật ghi lại điểm số năm đó, còn Đoạn Di thì đứng cuối lớp.
“Đây là đồng phục của em.” Thịnh Vân Trạch chỉ vào bục giảng.
“Hả?” Đoạn Di ngẩn người, dừng bước, nhìn thấy một bộ đồng phục thể dục đen trắng được đặt ngay ngắn trên bục giảng.
Đúng thật là đồng phục của cậu, trên áo còn ký tên nguệch ngoạc của rất nhiều bạn học, đều là chữ ký năm đó tốt nghiệp, còn có cả quảng cáo cho thuê chỗ của Tưởng Vọng Thư, tờ rơi tìm người thất lạc của Hách San San.
Tuy nhiên sau khi giặt giũ nhiều lần, nét mực đã phai nhạt đến mức không nhìn rõ là của ai nữa.
Đoạn Di kinh ngạc kêu lên: “Woa! Sao anh tìm được vậy? Lấy từ đâu ra thế?”
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ, trong tủ quần áo nhà mình chứ đâu, là năm đó Đoạn Di đến nhà hắn chơi, ngủ lại qua đêm luôn nên mới bỏ quên đấy chứ.
Đoạn Di cầm lấy bộ đồng phục ngắm nghía hồi lâu, trong lòng dâng lên một tia hoài niệm.
Thấy vậy, Thịnh Vân Trạch đề nghị: “Mặc thử xem?”
Đoạn Di hơi ngập ngừng: “Như vậy có ổn không? Đều là đồng phục cấp ba rồi, ai biết bây giờ còn mặc vừa không nữa.”
Thịnh Vân Trạch không chút lưu tình nói: “Yên tâm, chiều cao của em từ hồi cấp ba đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ, không nhúc nhích thêm một phân nào.”
“Im! Im ngay!”
“Cứ thay ở đây đi, anh muốn xem.”
Đằng nào Thịnh Vân Trạch cũng đã lên tiếng, Đoạn Di cũng không từ chối nữa.
Kéo rèm cửa sổ xuống, che khuất một khoảng không gian ở cuối lớp học, biến thành phòng thay đồ tạm thời.
Đoạn Di quay lưng về phía Thịnh Vân Trạch thay đồ: “Sao em thấy quần hơi dài thế nhỉ? À mà, giày của em đâu…?”
Vừa định nói đôi giày đang mang không hợp, cúi đầu xuống lại nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ, mới tinh nằm ngay ngắn trong tầm mắt.
“Thịnh Vân Trạch?” Đoạn Di gọi.
Không có ai trả lời, Đoạn Di khó hiểu, thay giày vào, kéo rèm cửa ra, phòng học trống rỗng chẳng có ai.
“What? Đi đâu rồi?” Đoạn Di định lấy điện thoại di động, mò mẫm một lúc lâu cũng không thấy. Bộ vest cậu thay ra cũng biến mất không thấy đâu.
Cậu hoang mang bước ra khỏi phòng học, vừa đi vừa gọi: “Thịnh Vân Trạch? Anh đâu rồi?”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Đoạn Di lại không hề nghĩ như vậy.
Cậu tin chắc Thịnh Vân Trạch sẽ không bỏ rơi cậu một mình, chỉ là không biết đối phương đang giở trò gì thôi…
Đoạn Di lẩm bẩm: “Không lẽ lại đi vệ sinh?”
Thế là, cậu men theo hành lang đi về phía nhà vệ sinh. Nằm ở cuối hành lang tầng bốn, Đoạn Di nhớ rất rõ.
Cậu vừa đi được hai bước, loa phát thanh của trường bỗng “rè rè” hai tiếng, sau đó vang lên tiếng ho khan của thầy hiệu trưởng.
Đoạn Di đứng hình, thầm nghĩ: “Lại giở trò gì nữa đây?”
Giọng thầy hiệu trưởng sau ngần ấy năm vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Sau tiếng ho khan, là giọng nói nghiêm nghị, dõng dạc: “Em Đoạn Di, học sinh lớp 12-1.”
Đoạn Di nghe mà ngơ ngác, tiếng loa phát thanh này khiến cậu có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ, hoặc như thực sự đã trở lại thời cấp ba vậy.
Thầy hiệu trưởng nghiêm giọng nói tiếp: “Em Đoạn Di, học sinh lớp 12-1, sau khi nghe thấy thông báo, hãy nhanh chóng đến sân trường.”
“Nhắc lại lần nữa, em Đoạn Di, học sinh lớp 12-1, sau khi nghe thấy thông báo, hãy nhanh chóng đến sân trường.”
Đầu óc Đoạn Di trống rỗng, hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cứ thế mơ mơ màng màng chạy xuống lầu.
Khoảng cách từ tầng bốn xuống tầng một rất gần, cậu nghĩ chắc chắn Thịnh Vân Trạch lại giở trò gì đó, bèn tăng tốc chạy.
Từ lúc cầu hôn đến giờ, đã qua một tiếng đồng hồ.
Hoàng hôn đã chuyển sang màn đêm, cầu thang tối om, không biết ai đã đóng cửa ra vào tầng một. Đoạn Di do dự một chút rồi đẩy cửa bước ra.
Một luồng ánh sáng trắng chói lóa bất ngờ chiếu thẳng vào mặt cậu, Đoạn Di theo bản năng đưa tay lên che, phải mất một lúc lâu đôi mắt mới dần thích ứng được với ánh sáng.
Sân trường đã thay đổi hoàn toàn, khiến Đoạn Di chết lặng tại chỗ.
Sân trường cấp ba của bọn họ vốn nổi tiếng rộng rãi, hai bên trồng rất nhiều cây hoa, trông như một đại lộ rộng lớn.
Lúc này, những cổng hoa hình vòm khổng lồ nối tiếp nhau trải dài từ xa đến gần, hiện ra trước mắt cậu.
Ở giữa là thảm cỏ xanh mướt, hai bên là khách mời ngồi ngay ngắn chỉnh tề. Liếc mắt nhìn qua đã thấy mẹ Đoạn, bố Đoạn, ba mẹ Thịnh Vân Trạch, cả Thịnh Vân Khê…
Thậm chí còn có thầy hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, các thầy cô giáo bộ môn từng dạy Đoạn Di hồi cấp ba, Bắc ca, dì giúp việc,…
Tất cả đều mỉm cười nhìn cậu.
Cả hai cậu con trai của cậu cũng được bảo mẫu bế ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế đầu.
Đoạn Di đơ người, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cậu ngơ ngác đứng im tại chỗ, bỗng nhiên bị Tưởng Vọng Thư vỗ vai: “Ê, còn đứng ngây ra đấy làm gì, cô dâu mau vào thôi.”
“Vào vào vào vào vào trường????”
Đoạn Di khiếp sợ nhìn Tưởng Vọng Thư: “Tớ? Cô dâu? Ý cậu là sao?”
Tưởng Vọng Thư cười nói: “Kết hôn chứ còn gì nữa? Cậu nghĩ xem, ông xã cậu bỏ công sức chuẩn bị hai tháng trời chỉ để cầu hôn thôi à?”
“Tất cả mọi người đều giấu giếm tớ sao?”
Tưởng Vọng Thư ôn tồn nói: “Thực ra cũng không hẳn là giấu cậu, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi.”
Hắn nhún vai: “Cậu cũng biết đấy, bản thân cậu luôn chuẩn bị sẵn đường lui mà, Bí thư cũng vậy thôi.”
Đoạn Di vẫn chưa hoàn hồn.
Cậu tự chuẩn bị đường lui, chẳng qua là nghĩ nếu cầu hôn không thành công thì sẽ nhảy sông để uy hiếp thôi mà.
Còn đường lui của Thịnh Vân Trạch thì sao? Cầu hôn không thành công là trực tiếp kết hôn luôn sao?
Tưởng Vọng Thư đưa tay ra hiệu: “Nhanh lên nào, lớp trưởng.”
Cho đến tận lúc này, trong lòng Đoạn Di vẫn là một mớ hỗn độn, cậu thật sự không ngờ, Thịnh Vân Trạch lại có thể gộp chung màn cầu hôn và hôn lễ luôn một thể như vậy.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hôm nay, cậu vẫn cảm thấy đây là ngày khó tin nhất trong cuộc đời mình, cứ như thể hôn lễ được tua nhanh vậy.
Bị Tưởng Vọng Thư kéo đi, cả hai đều mặc đồng phục, bước trên sân trường cấp ba. Trong phút chốc, dường như họ đã thực sự quay trở lại thời học sinh.
Đoạn Di câm nín, khi đi qua cổng hoa đầu tiên, cậu nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang đứng bên cạnh người dẫn chương trình.
Đối phương đã thay sang bộ vest lịch lãm, Đoạn Di không còn tâm trạng ngắm kỹ, nhưng vẫn có thể nhận ra kiểu dáng bộ vest này giống hệt như cậu đã từng nhắc đến, thậm chí cậu còn bị Thịnh Vân Trạch lừa đến tiệm may đo với lý do “đi công tác cần mặc”.
Cậu cũng có một bộ giống hệt như vậy, chỉ là bây giờ… Đoạn Di mặc đồng phục, còn Thịnh Vân Trạch lại mặc vest. Cứ như vậy, cậu dừng bước, đứng từ xa nhìn hắn.
Cảnh tượng này mang đến cảm giác như thời gian trôi qua thật nhanh, giữa hai người dường như cách nhau tận bốn năm trời.
Lối đi cậu đang đứng dường như được dựng lên tạm thời, phải bước lên ba bậc thang mới có thể nhìn thẳng vào mắt Thịnh Vân Trạch.
Hách San San ngồi bên cạnh, thấy thế liền hóng hớt nói: “Lớp trưởng! Đi tiếp đi!”
Vừa dứt lời, Đầu Bằng cũng nhịn không được góp vui: “Đi tiếp đi! Mọi người đều đang chờ kìa!”
Nhóc Mập cũng hùa theo: “Lớp trưởng, mau lên, đến bên cạnh cậu ấy đi!”
Đoạn Di không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào, cậu nhìn sang mẹ mình, chỉ thấy đôi mắt bà long lanh ngấn lệ.
Nhìn sang Tưởng Vọng Thư, cậu ấy mỉm cười nhìn mình, sau đó đẩy cậu đến trước cổng hoa.
Đoạn Di quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, đối phương chỉ im lặng nhìn cậu, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tình yêu cũng theo đó mà dâng trào.
Thế là, cậu bước chân lên, bất chấp tất cả chạy về phía người ấy.
Từ thời cấp ba cho đến khi đi làm, từ đồng phục cho đến tây trang, bước trên đoạn đường ngắn ngủi này, Đoạn Di bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh chính mình năm mười bảy tuổi với mái tóc ngố tàu trèo tường, lần đầu tiên ở ký túc xá, lần đầu tiên chuyển phòng ngủ, lần đầu tiên hẹn hò, nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên thi được năm trăm hai mươi điểm…
Vô số những ký ức rời rạc ùa về trong tâm trí, khiến Đoạn Di hồi hộp đến mức hai tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu không ngờ, bản thân và Thịnh Vân Trạch lại có nhiều kỷ niệm đến thế, in sâu đến vậy.
Kết quả là, khi đi đến bên cạnh Thịnh Vân Trạch, cậu vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, trong lòng cũng không khỏi hồi hộp.
Đã rất nhiều năm rồi, hắn chưa từng thấy Đoạn Di mặc đồng phục, giống như Đoạn Di hoài niệm những năm tháng khi họ mới quen nhau, Thịnh Vân Trạch cũng chưa từng quên ba năm cấp ba đầy náo nhiệt kia.
Ký ức như tiếp thêm cho hắn dũng khí, Thịnh Vân Trạch mở lời: “Đoạn Di, chúng ta quen nhau bảy năm, ở bên nhau sáu năm.”
Miệng Đoạn Di khô khốc, mặt đỏ bừng: “À… ừ, đúng vậy.”
Thịnh Vân Trạch cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Em có bằng lòng tiếp tục ở bên anh, cho đến khi chúng ta già đi, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay hay không?”
“Em đồng ý! Em rất đồng ý!” Không chút do dự, Đoạn Di vừa nhảy cẫng lên vừa hào hứng đáp.
Làm ơn, xin hãy để tôi và Thịnh Vân Trạch được ở bên nhau mãi mãi.
Trong lòng Đoạn Di lặng lẽ cầu nguyện.
Cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, xin hãy để tôi mãi mãi được ở bên Thịnh Vân Trạch.
Hình như cậu chưa từng yêu ai nhiều như vậy.
Vừa cảm thấy bản thân thật sự xong đời rồi, vừa dung túng bản thân sa đọa triệt để.
Đoạn Di cố gắng mở to mắt nhìn Thịnh Vân Trạch, muốn khắc ghi từng khoảnh khắc, từng biểu cảm của hắn lúc này.
“Thịnh Vân Trạch, em thật sự rất thích anh.” Đoạn Di nhân lúc người chủ trì hôn lễ còn chưa kịp tuyên bố, liền len lén nói với hắn.
Cậu cảm thấy chữ “thích” thôi là chưa đủ, suy nghĩ một lúc, Đoạn Di thành khẩn nói: “Em yêu anh rất nhiều.”
Thịnh Vân Trạch chỉ có thể bắt chước cậu, len lén nghiêng đầu nói: “Anh cũng vậy.”
Hắn cảm thấy ba chữ “anh cũng vậy” là chưa đủ, bèn tranh thủ bổ sung thêm một câu: “Vĩnh viễn yêu em nhiều hơn em yêu anh.”
Dù là trước kia hay hiện tại.
Anh yêu em, hôm nay nhiều hơn hôm qua, và ít hơn ngày mai.