Sau khi biểu diễn xong, Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc từ phía sau đài vòng tới trên thính phòng, nơi đó có chỗ ngồi Mai Thái và Tần Thư giữ cho họ.
Nhìn thấy hai người họ, khán giả ngồi xung quanh cứ như bị đánh thuốc mà dồn dập nhìn sang, trong mắt mang đầy kích động.
Các cô muốn hỏi Constellation có phải đúng ý mà các cô đang nghĩ không, hai người bọn học đến cùng có còn là anh em thuần khiết không.
Mà không ai mở đầu, cho nên chẳng ai dám lên tiếng dò hỏi, chỉ có thể dùng các loại ánh mắt bao hàm thâm ý mà tìm tòi nghiên cứu, cứ như đèn tụ quang đảo quanh người họ.
Vừa nãy lúc ở trên sân khấu đánh đàn, trong mắt Hà Liêu Tinh chỉ còn lại Bùi Túc, trong đầu cũng nghĩ tới Bùi Túc, không có nghĩ tới những người khác, mà sau khi Bùi Túc nói câu đó trên sân khấu, dưới đài tất cả xôn xao, cậu muộn màng nhận ra...!Hai người họ có phải là vừa công bố trước mặt toàn trường.
Thế này hình như chơi hơi lớn.
Nhận ra được người chung quanh đều đang nhìn kỹ họ, Hà Liêu Tinh hơi lúng túng.
Cậu nghiêng đầu, mới vừa ghé sát vào Bùi Túc, đột nhiên nhận ra được tầm mắt bao quanh cứ như trở nên nhiệt liệt hơn, như là bóng đèn điện tám trăm watt, chói sáng rực rỡ.
Phảng phất giờ khắc này cậu hơi hơi cùng Bùi Túc làm chút gì, người chung quanh lập tức sẽ nổ tung.
Hà Liêu Tinh vì vậy liền quay đầu trở lại.
Mai Thái ở bên cạnh nhìn không nhịn được: "Tại sao mình nghe họ đều đang đoán hai người không phải thật sự là anh em tốt vậy..."
Bùi Túc nhàn nhạt hỏi: "Cậu đoán xem?"
Mai Thái lúc này thật sự là ngơ ngác, vô cùng ngơ ngác: "Mình cảm thấy hai người vẫn luôn rất bình thường mà, có phải là tư tưởng của họ ô uế quá không?"
Bùi Túc: "Vậy cậu đoán lại thử xem?"
Đoán lại thử xem ý là?
Mai Thái: "???"
Mai Thái: "!!!!"
Hà Liêu Tinh thẫn thờ ngồi ở một bên, có chút lo lắng Mai Thái sẽ không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ngất đi.
Mai Thái mở to hai mắt, ôm tim, chỉ chỉ Bùi Túc, lại chỉ chỉ Hà Liêu Tinh, lắp bắp hồi lâu.
Điện thoại di động của Hà Liêu Tinh rung lên, cậu lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Đại Cẩu, chúc cậu năm mới vui vẻ, anh chuẩn bị quà cho cậu, kêu cậu đi ra ngoài lấy.
Hai ngày trước Hà Liêu Tinh tặng quà giáng sinh cho Đại Cẩu và Hoàng Mao, phương thức biểu đạt cảm ơn của Hoàng Mao rất trực tiếp, muốn mời cậu ăn đồ nướng, vì vậy ba người cùng nhau ăn một bữa thịt nướng, thật ra rất náo nhiệt.
Không nghĩ tới Đại Cẩu lại đặc biệt đến tặng quà, Hà Liêu Tinh thấy buồn cười.
Bọn họ thật sự là quá khách sáo, đi một chuyến thật xa, đứng trong gió rét lạnh lẽo lâu như vậy, Hà Liêu Tinh mà không đi ra thì không khỏi phụ ý tốt của người ta.
Cậu không thể làm gì khác hơn là trả lời một câu ra ngay, sau đó định xoay người đi ra.
Bùi Túc duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu: "Em đi đâu vậy? Một lát nữa còn phải chụp ảnh."
Sau khi toàn bộ các tiết mục kết thúc, các học sinh tham gia chương trình sẽ lên sân khấu lần thứ hai, hát Đêm Nay Khó Quên [1] , chụp ảnh lưu niệm chung.
[1] Nguyên văn: 难忘今宵, một bài hát nằm trong album cùng tên của Lý Cốc Nhất, phát hành năm 2013, ca từ hay, giai điệu hay, làm nền cho Xuân Vãn, dần trở thành một bài hát dành riêng cho những dịp đặc biệt, là kinh điển trong kinh điển.
Hà Liêu Tinh giải thích: "Đại Cẩu nói là đến đưa quà cho em, kêu em ra ngoài lấy, một lát nữa em sẽ trở lại."
Ngày hôm nay nhiều người, Bùi Túc hơi không yên lòng: "Muốn anh đi với em không?"
Hà Liêu Tinh lắc đầu một cái: "Em có phải con nít đâu."
Từ hội trường đến cổng trường chỉ là một chuyến đi năm phút đồng hồ, màn đêm buông xuống, một vùng đen nhánh, chỉ có đèn đường tỏa ra ánh sáng xa xăm.
Sợ Đại Cẩu chờ sốt ruột, Hà Liêu Tinh tăng nhanh bước chân chạy ra bên ngoài, Đại Cẩu gửi tin nhắn cho cậu nói cổng chính gió lớn, anh đợi cậu ở con đường nhỏ bên cạnh cổng.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Hà Liêu Tinh rẽ sang bên trái, đi tới con đường nhỏ kia, hơi suyễn khí, cậu kêu: "Đại Cẩu?"
Không ai đáp lại cậu, mặt đường trống rỗng, chỉ có tiếng gió ù ù thoảng qua.
Hà Liêu Tinh hơi nghi hoặc, cậu vừa định gọi thêm hai tiếng, một cái tay đột nhiên từ phía sau vươn tới, dùng khăn tẩm thuốc mê che miệng mũi cậu lại.
Con ngươi cậu trợn to, giãy giụa, trước mắt một mảnh trời đất quay cuồng, tứ chi cũng xụi lơ vô lực, hắc ám mạnh mẽ tập kích.
Chẳng biết vì sao, mí mắt Bùi Túc giật mạnh hai lần, y lặng lẽ nhắm mắt một lát, có người đến gọi y, kêu y chuẩn bị, lên đài chụp ảnh chung.
Bùi Túc đáp một chữ "ừ", giơ cổ tay lên nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Cách lúc Hà Liêu Tinh ra ngoài đã qua mười lăm phút.
Từ kỳ mẫn cảm lần trước, Bùi Túc biết cái người Đại Cẩu này, cũng biết Hà Liêu Tinh vẫn đang giúp anh ta học bổ túc.
Có lẽ hai người họ đang nghiên cứu đề bài gì đó?
Bùi Túc suy đoán như vậy, đứng dậy, chậm rãi đi về cánh gà, chuẩn bị đợi thêm năm phút đồng hồ, nếu như Hà Liêu Tinh vẫn chưa trở lại, y liền nhắn tin cho cậu.
Trên sân khấu đang diễn một ca khúc cuối cùng, tất cả những người đã lên đài đều tập hợp ở đằng sau sân khấu, đợi cùng hát Đêm Nay Khó Quên.
Ngoài người, còn có một ít nhạc cụ, bàn ghế và đạo cụ dùng để biểu diễn.
Ánh đèn cánh gà mờ mờ, có người đi qua, Bùi Túc lùi ra sau, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn bên trái dương cầm, dường như có thứ gì đang phát sáng.
...!Phát sáng?
Sắc mặt Bùi Túc trầm xuống, đi lên phía trước, khom lưng kiểm tra ánh huỳnh quang này.
Không có gì bất ngờ, là một hàng tiếng Anh.
——Im coming.
Sắc mặt Bùi Túc bỗng nhiên trở nên hết sức khó coi, gần như không chần chừ chút nào, y chạy khỏi hậu đài, thử gọi điện thoại cho Hà Liêu Tinh.
"Số điện thoại bạn gọi không có người trả lời, số điện thoại bạn gọi không có người trả lời ——"
Có người thấy Bùi Túc chạy ra, sốt ruột mà tiến tới: "Bùi Túc, sao đột nhiên lại chạy đi..."
Một câu của cậu ta còn chưa nói hết, bị gương mặt hàn băng của Bùi Túc dọa câm như hến, giọng nói cũng ngày càng thấp.
"Xin lỗi, tôi không tham gia."
Chàng trai xẹt qua người cậu ta như một trận gió cuốn, trực tiếp chạy ra ngoài.
Tình cảnh này khiến rất nhiều người đều thấy hơi bất ngờ, bởi vì Bùi Túc bất kể là lúc nào cũng bình tĩnh tự nhiên, trầm ổn trấn định, bộ dáng cứ như trời có sập xuống cũng sẽ không nhíu lông mày một cái, mà lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy hoang mang từ trên người y.
...!Hoang mang, cái loại cảm xúc hoàn toàn không thể hiện ra trên người y này.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Sau mười phút, xác nhận với bảo vệ là Hà Liêu Tinh đi ra ngoài rồi biến mất, Bùi Túc trực tiếp báo cảnh sát.
.
.
Ý thức của Hà Liêu Tinh tối tăm, cảm giác chính mình như thân trong biển rộng, mắt cậu bị vải đen bịt kín, không thấy rõ bất kỳ thứ gì, tay bị trói, không thể động đậy.
Tinh thần cậu trở nên chậm chạp, cảm thấy bản thân như đã tỉnh rồi, lại giống như chưa tỉnh, tất cả những cảm quan khác bị khuếch đại vô hạn.
Dưới người lạnh lẽo, không chút nhiệt độ, rất trơn, di động sẽ phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng.
Hương biển nông và nhẹ phảng phất quanh người cậu, mang những nốt hương gỗ, lạnh nhạt mà khiến người mê muội.
Trong lúc hoảng hốt, Hà Liêu Tinh lẩm bẩm nói: "Bùi Túc..."
Mà trong nháy mắt gọi ra cái tên này, Hà Liêu Tinh thoáng tỉnh lại, mím môi dưới.
Có vẻ là nghe thấy động tĩnh của cậu, một bàn tay đẹp đẽ mà gầy trơ cả xương tiến đến, nhẹ nhàng gỡ bỏ dây che mắt cậu.
Ánh sáng xung quanh không hề chói mắt, đập vào mi mắt chính là mấy cây xà nhà gỗ trơ trụi trên đỉnh đầu, còn có những tấm tôn lộn xộn, chúng phân cách bầu trời thành những khối vuông bất quy tắc, bầu trời ảm đạm thâm trầm, không sao cũng không trăng, chỉ có gió lạnh gào thét.
Chỉ một ngọn đèn lớn sáng lên, chói mắt cực kỳ.
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng chớp mắt, thấy rõ chu vi tất cả đều là gương, ngang dọc tứ tung, tỏa ra ánh sáng gợn sóng.
Người đứng bên cạnh cúi người, hơi thở hải dương bỗng nhiên tới gần, phun ra hơi nhẹ nhàng ám muội: "Anh nói rồi, chúng ta còn có thể gặp lại."
Hà Liêu Tinh nghiêng đầu, nhìn thấy mặt của người nọ, đó là Khương Nham.
Nói là Khương Nham, dường như lại không giống Khương Nham trong ấn tượng lắm.
Hà Liêu Tinh rất là kinh ngạc: "Khương Nham không phải..."
"Không phải đã bị bắt đi cải tạo thanh thiếu niên?" Người kia nối tiếp câu nói chưa hết của cậu, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo quỷ quyệt, đưa tay nhẹ nhàng sờ mi tâm, "Anh là anh trai nó, Khương Thạch."
Khi hạ tay xuống, thần sắc trên mặt gã phát sinh biến hóa rất nhỏ, nụ cười khiến người ta sợ hãi kia rút đi, thay vào đó là sự bình tĩnh điềm đạm: "Tao mới là Khương Nham."
—— bọn họ không chỉ là sinh đôi, còn có nhân cách phân liệt.
Từ lúc còn rất nhỏ họ đã là sinh mệnh dựa lên nhau mà sống, mà cha mẹ ly hôn, họ bị ép tách ra, từ từ sinh ra nhân cách của người kia, như vậy có thể vĩnh viễn ở cùng đối phương.
Sau khi Khương Nham bị bắt đi cải tạo thanh thiếu niên, Khương Thạch mới lại chú ý đến Hà Liêu Tinh, gã quyết định hoàn thành chuyện đến bây giờ mình vẫn muốn làm, mà em trai trong thân thể gã, nhất định cũng sẽ ủng hộ gã.
Hà Liêu Tinh sững sờ hai giây, dường như hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
"Hà Liêu Tinh, tao không đối xử tốt với mày sao?" Khương Nham đi quanh cậu một vòng, ung dung thong thả, "Tại sao mày cứ muốn hại tao như vậy?"
Hà Liêu Tinh nằm trên gương, không nói gì.
"Tao biết anh trai tao rất thích mày, hồi trại hè anh ấy là bạn cực kỳ thân với mày, mày vốn nên bị anh ấy ký hiệu, nhưng mà sau đó xảy ra chút bất ngờ nhỏ, bị người khác nhanh chân đến trước." Khương Nham cuối cùng dừng lại bên người cậu, cúi đầu nhìn kỹ cậu, ánh mắt kia như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Không thể không thừa nhận, Hà Liêu Tinh quả thật là một thiếu niên vô cùng vô cùng đẹp, khung xương tinh tế, người cao gầy, de dẻ mềm mịn như sứ, con ngươi như đổ đầy ánh sao, đường cong ưu mỹ một đường từ thái dương uốn lượn chảy xuống, đi ngang qua thái dương, cằm, cổ, hầu kết, lướt vào trong cổ áo sơ mi.
"Tao sớm đã phát hiện mày bị Bùi Túc ký hiệu," Khương Nham nhíu mày lại, "Lần đầu tiên là nó, lần thứ hai cũng là nó, mày thích nó đến vậy à?! Cùng là chất dẫn dụ hải dương, tại sao anh của tao không thể?!"
Hà Liêu Tinh như trước không nói lời nào, dường như đánh mất khả năng nói chuyện.
"Mày hại tao thì không sao, tao chỉ muốn hoàn thành giấc mơ của anh tao, chất dẫn dụ của mày độ ngọt siêu cao, là đặc biệt nhất trong toàn bộ Omega, mà chất dẫn dụ của tao và anh tao có thể ép tất cả Omega tiến vào kỳ phát nhiệt." Khương Nham không để ý chút nào, gã ngồi bên cạnh cậu, đưa tay nâng người cậu, nhẹ nhàng cười, "Mày theo tụi tao, thật sự là một đôi trời sinh, đúng hay không?"
Hà Liêu Tinh nằm trong ngực gã, lạnh lùng nhìn kỹ gã: "Mày muốn ký hiệu tao?"
Nụ cười bên môi Khương Nham sâu đậm thêm: "Anh tao chỉ đang giúp mày, Bùi Túc không xứng với mày, tới giờ mà mày còn chưa hiểu, chỉ có bọn tao mới giúp được mày."
Sau một câu nói, gã lại đổi sắc mặt lần nữa, loại ánh mắt như rắn độc từ từ nhìn Hà Liêu Tinh, gã đến gần cậu, thấp giọng hỏi: "Đoán thử xem, đây là đâu nào?"
Hà Liêu Tinh không cần nhìn bốn phía xung quanh cũng biết mình đang ở đâu, giọng cậu khàn khàn: "Nhà kho."
Cậu nhớ đến, lần trước sau khi xem triển lãm nhiếp ảnh xong đi ra ngoài, cậu lướt mắt qua bên ngoài nhà kho một cái, xập xệ rách rưới, chung quanh lọt gió, chỉ còn dư lại vài cây thép nỗ lực kiên cường nâng đỡ.
"Nhà kho —— nơi mà em từng đến hồi sơ trung, rất có ý nghĩa kỷ niệm, nơi này vốn định xây dựng thành khu trò chơi mê cung gương, sau đó đình công, chỉ còn lại những tấm gương này, lát nữa em có thể từ trong chúng nó nhìn thấy anh làm gì với em." Ý cười của Khương Thạch âm trầm, "Miễn phí mang em trở lại chốn cũ, không cần cảm tạ anh."
Gã nâng tay, chậm rãi di chuyển từ bả vai cậu đến cổ cậu, kéo cổ áo xuống, ánh mắt tham lam đóng đinh trên mảng da thịt trắng nõn này, chảy ra du͙ƈ vọиɠ trần trụi.
Khương Thạch từ lúc sinh ra đã biết mình đặc thù, bác sĩ nói gã cứ như một con quái vật nhỏ, từ bé đã khong ai cùng gã chơi đùa, gã chỉ có thể ở bên cạnh Khương Nham.
Mà từ lần đầu tiên gặp Hà LiêuTinh ở trại hè, gã liền thích thiếu niên xinh đẹp này, cậu sắp phân hóa, người khác cũng không biết, chỉ có gã cùng có thể chất đặc thù nhận ra.
Khi đó gã liền biết, Hà Liêu Tinh nhất định sẽ trở thành vật trong túi gã, họ là một đôi trời sinh!
Nhưng chết tiệt, gã trăm phương nghìn kế lâu như vậy, lại chỉ có thể làm bạn với Hà Liêu Tinh, mà cả trái tim Hà Liêu Tinh đều nhào tới trên người Bùi Túc.
Sau đó, khi Hà Liêu Tinh phân hóa rồi, Khương Thạch tận mắt nhìn thấy Bùi Túc ôm lấy cậu, hỏi cậu nghĩ kỹ chưa, chợt ký hiệu cậu.
Cảnh tượng đó trở thành ác mộng sâu sắc nửa đêm giật mình của gã, vẫn cứ bám riết lấy gã, cuối cùng hóa thành tâm ma.
Gã muốn ký hiệu Hà Liêu Tinh, muốn đến điên, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, rõ ràng không có Bùi Túc, gã đã thành công rồi!
Sự bất bình ấy trải qua thời gian lên men, làm cho gã hận đến phát rồ!
Bây giờ, người sáng nhớ chiều mong ở ngay bên cạnh, gã lập tức sẽ được toại nguyện, trên mặt Khương Thạch toàn là cố chấp và điên cuồng!
Gã vừa mới chuẩn bị cắn một cái, Hà Liêu Tinh bỗng nhiên mở miệng nói: "Coi như mày mô phỏng chất dẫn dụ của Bùi Túc một vạn lần, một sợi tóc của anh ấy mày cũng không sánh được, mày là đứa ghê tởm nhất mà tao từng gặp —— "
Câu nói này quả thật là lưỡi dao sắc đun nóng, nhắm lấy chỗ mềm nhất trong lòng Khương Thạch mà đâm, lửa giận hừng hực đột nhiên nổ tung, che ngợp trời, hoàn toàn không khống chế được.
Gã giơ tay lên muốn tát mặt Hà Liêu Tinh một bạt tay, mà Hà Liêu Tinh không biết từ lúc nào, thế mà đã mở được dây thừng trói cậu, một cú đấm móc phải gọn gàng nhanh chóng bụp lên gã!
Khoảng cách giữa hai người gần, gần như là không thể tránh được, Khương Thạch bị cậu đấm trúng, nghiêng qua một bên, Hà Liêu Tinh lắc mình đẩy gương, chạy về phía trước!
Khương Thạch nghiêng qua một bên, đưa tay lau máu tràn ra khóe miệng, phảng phất như cảm thấy rất thú vị: "Tinh, em nghĩ hôm nay em chạy thoát?"
Nơi này bốn phía đều là gương, theo lý thuyết bỏ trống lâu như vậy không khởi công, mặt kính hẳn phải đầy tro bụi, mơ hồ không rõ, nhưng lại không phải, toàn bộ gương đều lòe lòe tỏa sáng, sạch sẽ cực kỳ.
Hà Liêu Tinh trốn ở sau gương, khắc chế hít thở, cậu mới vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê không lâu, cơ bản là không có sức lực gì, trước không nói lời nào, vẫn là đang tận lực tập trung mở nút dây thừng.
Bây giờ đấu một phen cùng Khương Thạch, cả người cậu hơi thoát lực.
Cái miệng nhỏ của cậu hô hấp mấy lần, vừa mới muốn tiếp tục chạy về phía trước, đằng sau bỗng nhiên rầm một tiếng! Gương đột nhiên vỡ tung, vô số mảnh vỡ ào ào nát đầy đất.
Có vài lưỡi dao sắc bén lướt qua hai má Hà Liêu Tinh, dòng không khí nho nhỏ đẩy cạnh ngã bổ sang bên cạnh, đầu đập lên cạnh tảng đá, một tiếng vang đục, đau đớn bén ngọt tràn ra.
"Anh nói rồi, em trốn không thoát." Khương Thạch ung dung thong thả đi tới phía sau cậu, thả bảng điều khiển trong tay vào lại trong túi, ngồi xổm xuống, gã như là hơi thương hại mà nhìn cậu, "Tại sao phải giãy dụa vô vị như vậy?"
Một vết thương nhỏ màu đỏ xuất hiện trên gương mặt trắng tuyết của cậu trai, tràn ra mấy giọt máu, như là hoa bỉ ngạn nở trong tuyết.
"Tao không nhớ ra mày, mày là thằng điên." Chờ cơn chóng mặt từ từ qua đi, Hà Liêu Tinh giãy dụa từ dưới đất bò dậy, khuỷu tay chống trên mặt đất trải đầy tro bụi, ngổn ngang tột cùng, "Mày nghĩ là mang tao tới cái kho này, tao sẽ suy sụp, mặc mày muốn làm gì thì làm?"
Cậu lảo đảo từ dưới đất đứng lên, nhận ra hai má ẩm ướt, cậu đưa tay lau, trên mu bàn tay dính một vệt đỏ.
"Chẳng lẽ không đúng?" Khương Thạch đầy hứng thú mà nhìn cậu giãy dụa, như đang nhìn một đóa hoa sắp khô héo, "Nghe nói hồi sơ trung em có bóng ma trong lòng với nơi này, sau đó bị ép mời bác sĩ tâm lý, nơi này chẳng lẽ không phải ác mộng cả đời của em?"
Có lẽ đối với Hà Liêu Tinh hai năm trước mà nói, là ác mộng, là vết thương một đời cũng không nguyện chạm đến, là ngay cả nhớ đến cũng sẽ run như cầy sấy, khó mà ngủ được.
Hà Liêu Tinh tiến lên một bước, quyền phong ác liệt, đánh thẳng mặt, Khương Thạch tránh ra, hơi cúi người, chân quét tới, nếu như bị đối phương quét trúng, thì cả người đều sẽ té ngửa về sau, từ đó té xuống!
Cả người Hà Liêu Tinh lùi về sau, lợi dụng đúng cơ hội, một cước đạp trúng mắt cá chân của gã ta! Chỉ nghe một tiếng rắc rắc vang lên, đó là âm thanh trật khớp xương.
Trong nháy mắt, Khương Thạch đau đến mồ hôi lạnh dâng lên mà đến, cả cẳng chân không còn cảm giác, chợt mềm nhũn ngã xuống.
Trong lúc hai người đánh nhau, bụi bặm tung bay, bầu trời đen kịch như là mực đen đặc không tan ra, gió lạnh gào thét, không ai biết nơi nhà kho ở rừng núi hoang vắng này đã trải qua một hồi kinh tâm động phách thế nào.
Gương dài rộng chồng chất bày ra, xếp thành mê cung, lúc này trong những tấm gương quanh họ, chiếu ra chính là hai người vô cùng chật vật.
Hà Liêu Tinh bước tới, thở dốc, duỗi tay nắm lấy cổ áo gã, ở trên cao nhìn xuống gã, nhẹ nhàng nói: "Đều đã qua."
Bây giờ cậu nhớ lại, chỉ nhớ đến màu xanh ngọc bò khắp tường như thác, ánh nắng vừa vặn, chàng trai đứng trong nắng cầm tay cậu, không một tiếng động lan truyền sự an ủi, cùng với bốn mươi tám vì sao nhận được khi trở lại trong lớp học kia.
Chuyện phát sinh năm ba sơ trung đều đã trôi qua, cậu là ai, người khác nói không tính —— cậu đã sớm không phải cậu nhóc hãm sâu vào sợ hãi lúc trước, không ai có thể cưỡng ép kéo cậu vào bóng tối gì nữa!
Một đấm của Hà Liêu Tinh đánh tới, nửa bên mặt của Khương Thạch từ từ sưng lên, thế mà vẫn đứng cười ở chỗ cũ.
"Hà Liêu Tinh, chuyện hồi năm ba sơ trung đã qua, vậy còn trại hè?" Khương Thạch không chút quan tâm vết thương, gã theo dõi chặt chẽ con ngươi Hà Liêu Tinh, thản nhiên nói, "Em không nhớ rõ, vậy thì anh lặp lại cho em nghe? Bác sĩ nói, em là Omega kỳ quái nhất ông ta từng gặp, em giống với anh, rõ ràng cũng là quái vật!"
Quái vật ——
Trong đầu Hà Liêu Tinh âm ỉ đau không thôi, như là đang giằng co xé mài không ngừng, cứ như có một vòng xoáy sâu không thấy đáy, phải lôi cả người cậu vào.
Trong đau đớn cực độ, một ít mảnh vỡ vụn vặt xuất hiện ở trong đầu.
Hà Liêu Tinh mười lăm tuổi co rúc trong góc, cửa bị đóng lại, chỉ có khi màn cửa bị gió nhấc lên, mới có thể thông qua của sổ mà lọt vào một tia sáng nhạt.
Bác sĩ nói, không đề nghị bất kỳ ai đến gần cậu, vì vậy tất cả mọi người đều cách cậu rất xa.
Chỉ có một người bạn rất thân gặp được trong trại hè ngồi xổm bên cạnh cậu, đưa tay ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: "Hà Liêu Tinh, quái vật phải bị nhốt lại, họ nhát gan, không dám đến gần chúng ta, đây là chuyện rất bình thường, không sao cả, còn có anh ở đây với em."
Thiếu niên yếu ớt hốt hoảng ngước mắt, sự sợ hãi vô tận liên quan đến Omega bao phủ tới, cậu gần như bị dày vò đến điên.
Cậu độc hành lẻ loi trong bóng tối hồi lâu, dọc trên đường đi, không có bất kỳ ai cho cậu ánh sáng, người nhà, bạn bè, bạn học...
Cậu cho là con đường này cậu phải đi tiếp một mình, đi thẳng đến tận cùng thế giới, đi tới khi thời gian dừng lại.
Nghe thấy có người muốn ở đấy cùng cậu, cậu ngơ ngác mà hỏi: "Có thật không?"
"Thật vậy." Toàn bộ khuôn mặt người bạn biến mất trong bóng tối, như là ác ma địa ngục, gã rù rì nói, "Bởi vì chúng ta đều là quái vật, vận mệnh của chúng ta đều giống nhau, cả đời này sẽ không có bất kỳ ai yêu quý cậu...! nhưng tôi sẽ luôn ở đây với cậu."
Quái vật, quái vật, quái vật ——
Hà Liêu Tinh có một chốc thất thần, dường như đau đớn vô tận lan tràn tới, đập mạnh lên hộp sọ của cậu, từng bước xâm chiếm toàn bộ cậu.
Đầu cậu đau đến phải đập vào tường, muốn giơ tay bứt tóc mình!
Khương Thạch lợi dụng đúng cơ hội, ngẩng mặt đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra bảng điều khiển: "Thế giới này căn bản không hoan nghênh chúng ta, Tinh, chúng ta căn bản không nên tồn tại."
Gã nhìn chăm chú vào gương mặt trong ngần xinh đẹp của cậu trai, ngón tay vuốt nhẹ nút lệnh, đầu độc nói: "Cho nên, chúng ta cùng đến một thế giới tràn ngập tự do và bình đẳng, được không?"
Hà Liêu Tinh ngơ ngác nhìn gã, dừng toàn bộ động tác lại, lời của gã kịch liệt xung kích cậu, xảy ra phản ứng hóa hợp mạnh mẽ với mảnh vở ký ức, nổ tung trong người, cậu phảng phất như chỉ nhận ra hai chữ này —— quái vật.
Sâu trong nội tâm, một giọng nói không nhịn được hỏi ngược lại: Mình thật sự là quái vật à? Thể chất đặc thù, cho nên chính là sự tồn tại cần phải cách ly? Không có bất kỳ người nào dám tới gần mình, cũng sẽ không có ai thích mình?
...!Có đúng không?
...!Vô số hình ảnh như những đốm sáng lả tả rơi xuống, như là đom đóm trong đêm tối.
Chàng trai cùng cậu đi học, dạy cậu văn cổ, ký hiệu lâm thời cho cậu...!Y đưa ngôi sao thủy tinh cho cậu, dưới bầu trời đầy đèn Khổng Minh, hai người đứng ở đầu đường, y tóm lấy cổ tay cậu, hỏi cậu đang làm gì...!Y tỏ tình với cậu, nói trước giờ không muốn làm anh em với cậu, y muốn hôn cậu...!Y nói, y thích cậu.
Y dẫn cậu đi gặp cha mẹ, cha mẹ chúc phúc cho họ, sau này bất kể phát sinh việc gì, chúc họ dũng cảm tiến về phía trước, thuận gió vượt sóng.
Phảng phất như một chùm sáng mạnh mẽ đâm thủng hắc ám, soi rọi tất cả.
"Không đâu." Hà Liêu Tinh nhẹ giọng nói, "Tao và mày không giống nhau."
Một chớp mắt tiếp theo, cậu động tay, đột nhiên đánh rớt nút lệnh trong tay Khương Thạch!
Không nghĩ tới đối phương mềm không được cứng không xong, không biết tốt xấu như thế, ánh mắt Khương Thạch đột nhiên biến hóa, như là ngâm nọc độc, đột ngột nhào tới!
Hai người giằng co với nhau, vang lên âm thanh cả người vật lộn, Khương Thạch cuối cùng mạnh tay bắt lấy bả vai cậu, đẩy cậu một cái, cả người bò qua chỗ cái nút lệnh!
Đầu Hà Liêu Tinh đập lên đất, cơn đau như bị kim châm truyền tới, trước mắt một khoảnh đốm vàng trên nền đen, cậu lao lực giãy dụa, vươn tay ra túm Khương Thạch trong vô vọng, không muốn để cho gã nhấn nút lệnh.
Không được, không được...!Cậu còn có người phải gặp lại, nếu như cậu biến mất người ấy sẽ rất đau lòng.
Cậu đã nói với y sẽ cùng y cả đời rồi, đã nói sau này mang theo camera cùng y chu du thế giới rồi...
Còn có nhiều chuyện muốn làm như vậy!
Cách đó không xa tựa hồ vang lên tiếng phá cửa vào.
Hà Liêu Tinh nắm chặt cánh tay Khương Thạch, dùng lực toàn thân muốn ngăn gã lại, mà cái tay còn lại của Khương Thạch đưa đến bên nút lệnh, mắt thấy lập tức sẽ ấn xuống ——
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, rầm một tiếng, Bùi Túc va nát gương, nhìn thấy tình cảnh này, đồng tử đột nhiên co lại, ném một con dao nhỏ, đâm vào cái cổ tay kia!
Mũi tên máu phun ra tung tóe, trên đất rơi một chuỗi vết đỏ.
Cái tay sắp ấn nút lệnh kia ngừng lại, vô lực buông xuống như một bộ xương khô.
Hà Liêu Tinh nằm trên đất, trên nửa khuôn mặt tất cả đều là máu, âu phục may đo khéo léo trở nên lộn xộn vô cùng trong lúc giằng co, mang đầy vết bẩn.
Bùi Túc chạy tiến lên, đưa tay ôm lấy Hà Liêu Tinh, âm thanh run: "...!Tinh Tinh?"
Nhận ra được hơi thở quen thuộc, trái tim treo trên cao của Hà Liêu Tinh chậm rãi hạ xuống, cậu nhắm mắt lại, ngón tay nắm lấy quần áo đối phương, lẩm bẩm nói: "Anh đến rồi."
Người mặc cảnh phục nối đuôi nhau mà vào, tràn vào thế giới nhỏ bé này.
Tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc, buổi sơ khai cuối cùng rồi cũng tảng sáng..