Bữa tiệc vốn sắp xếp để cáo biệt, Hà Liêu Tinh và Bùi Túc không phải là nhân vật chính, sau khi gặp cha mẹ rồi, họ ở lại phòng trà một lát, sau khi kết thúc tiệc cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trên đường trở về phòng, Hà Liêu Tinh vẫn cẩn thận ôm hộp hộp trang sức, thỉnh thoảng mở ra liếc nhìn một cái, cứ như đang xác nhận sự tồn tại của ngọc bội.
Bùi Túc ở một bên nhìn vài giây, đưa tay che lấy hộp trang sức: "Nó đẹp đến thế à?"
Hà Liêu Tinh ôm hộp, cứ như một vật hiếm có mỏng manh: "Nó rất quý giá.
"
Buổi chiều này Hà Liêu Tinh nhìn nó cũng phải bảy, tám trăm lần rồi.
Bùi Túc ngược lại hỏi: "Ngày mai em bay về phải không?"
Ngày mai là ngày bốn tháng mười hai, ngày nghỉ tháng cuối cùng, mà Bùi Túc còn phải tiếp tục ở lại Hạ Thành ba ngày, không thể cùng Hà Liêu Tinh trở lại.
Hà Liêu Tinh vừa nghĩ tới đã thấy thất vọng: "Đúng vậy.
"
Cậu lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, nghỉ bốn ngày, thế mà chỉ mới chớp mắt là qua.
Bùi Túc đề nghị: "Muốn đi hẹn hò không?"
Hà Liêu Tinh cất kĩ ngọc bội trong phòng, đắc ý mà dự định cùng Bùi Túc đi ra ngoài hẹn hò, không nghĩ tới mới ra khỏi gian phòng, liền bị Bùi Túc túm lại, đổi cho hắn đổi lông dê quần áo, vũ nhung phục.
Cậu còn cảm thấy Bùi Túc chuyện bé xé ra to, mà không nghĩ tới lúc vừa ra khỏi cửa lớn liền bắt đầu run cầm cập.
Mùa đông Hạ Thành sớm hơn Xuân Thành rất nhiều, đã là chạng vạng, mây đen cuồn cuộn ở chân trời, như một mớ bông nát, gió lạnh gào rít giận dữ, đánh vào trên thân thể người như đao róc xương.
Hai người đi ở lề đường, bên trái là ngựa xe như nước, bên phải là đô thị phồn hoa, bọn họ như tình nhân bình thường nhất nấp trong dòng người, phảng phất thường thường không có gì lạ, ấm áp mà lặng lẽ.
Đèn đường chiếu ánh sáng màu cam xuống đất, tự như mảng sáng tối trong phim điện ảnh.
Hà Liêu Tinh nhìn chằm chằm hai cái bóng thật dài trên đất, khóe môi cong lên, cằm chôn trong khăn choàng cổ, hơi thở trong khăng choàng cổ cashmere phun ra một luồng hơi nóng.
Đây là thành phố Bùi Túc ở bốn năm, có lẽ trong bốn năm, y từng đi qua con đường này,cũng có lẽ không, nhưng y từng sinh sống, hô hấp ở thành phố này, bốn năm sau, cậu cùng Bùi Túc đi qua một lần thành phố cũ, đây là cảm giác thật kỳ diệu.
Khí trời quá lạnh, hai người cũng không có đi bao xa, mà là đến một rạp chiếu phim gần đó xem phim.
Bùi Túc nhận ra tâm trạng hiếu kỳ như đi thám hiểm của Hà Liêu Tinh, dường như chỗ nào cũng tò mò, y giơ tay vỗ cái bộp trước mặt cậu, thu hút sự chú ý của cậu: "Tinh, chúng ta xem phim gì?"
Hà Liêu Tinh rất là hứng thú với kem sữa chua ở trước cửa rạp chiếu phim, cũng không để ý phim ảnh gì, ngược lại đối với cậu mà nói, chỉ cần cùng với Bùi Túc là đủ rồi.
Vì thế cậu mất tập trung nói: "Anh quyết định đi, em muốn đi ăn kem sữa chua, anh muốn một cái không?"
Bùi Túc lắc đầu: "Anh không ăn.
"
Hà Liêu Tinh vì vậy tự đi đến trước máy mua một cây kem sữa chua, xong mua một hộp bắp rang lớn.
Sau khi mua xong, cậu vừa ăn kem vừa chạy đến bên người Bùi Túc: "Bùi Túc, lúc anh học sơ trung có cùng người ta đi xem phim không?"
Cậu hỏi như vậy, Bùi Túc đã rõ ham muốn thám hiểm tràn đầy hứng khởi kia của cậu là từ đâu tới rồi.
Vào cuối phim "Kỳ nghỉ La Mã", có người hỏi công chúa Ann cô có một thành phố yêu thích nào không, thân là công chúa, cô hẳn phải mang sự yêu thích bình đẳng với mỗi thành phố của đất nước mình, không bất công, xử lý mọi việc công bằng.
Mà vào lúc ấy, cô nhìn Joe, dừng lại vài giây, chậm rãi trả lời, La Mã.
Đây chính là xuất xứ của câu "Vì một người mà yêu một thành phố".
Cho nên Hà Liêu Tinh có hứng thú với Hạ Thành, thật ra là có hứng thú với bốn năm Bùi Túc ở Hạ Thành?
Nhận thức này khiến con ngươi Bùi Túc im lặng lướt qua một nụ cười, y suy nghĩ một chút, trả lời: "Rất ít.
"
Lúc y ở Hạ Thành, thời gian sau khi học xong bị các loại chương trình học lấp kín, tham gia thi đua, học dương cầm, lớp kĩ thuật cưỡi ngựa, lớp đấu kiếm, lễ nghi, không có thời gian tự do gì.
"Ồ.
" Hà Liêu Tinh cắn một ngụm kem, nói một cách tự nhiên, "Vậy nếu không có, thì em là người đầu tiên ở Hạ Thành cùng anh xem phim.
"
Ngữ khí mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, cưng yêu dễ thương.
Hà Liêu Tinh vẫn không hỏi là mua vé phim nào, mười phút sau, soát vé bước vào, cậu tùy ý quét mắt lên tên phim, Đêm Không Ngủ.
Cái tên này khiến cậu nghĩ tới đề tài truy đuổi kẻ ác giữa đêm khuya gì đó, cậu cũng rất mong đợi.
Sau khi hai người bước vào, tìm tới chỗ ngồi xuống, Hà Liêu Tinh để ý thấy rất nhiều người cùng xem đều ngồi thành cặp, còn khó hiểu một giây, cho là sắp xem phim tình cảm gì đó.
Đêm Không Ngủ, nếu như là phim tình cảm, có thể là một câu chuyện gương vỡ lại lành?
Hà Liêu Tinh suy đoán như vậy.
Người vào chỗ gần đủ rồi, ánh đèn rút đi, điện ảnh mở màn, trên màn ảnh chợt lóe logo hình rồng.
Hà Liêu Tinh tiện tay cầm bắp rang ăn.
Một giọng nữ thanh lãnh vang lên: "Đừng bao giờ ở căn phòng cuối hành lang của khách sạn.
"
Hà Liêu Tinh trong một giây: !
Một tiếng rít xé đôi màn ảnh, như là mèo chết, lại như bé gái.
Không nghĩ tới mở màn đã kịch tính như vậy, trong rạp phim dồn dập vang lên tiếng hô khẽ, hàng trước có vài cặp tình nhân nhỏ thậm chí đã ôm nhau.
Bùi Túc mặt không cảm xúc nhìn phim, ánh mắt một xíu gợn sóng cũng không có.
Bộ phim này là y tiện tay chọn, bởi vì thời gian chiếu gần nhất, cũng không biết là một bộ phim ma.
Lần hẹn hò đầu tiên xem phim ma có phải là không quá thích hợp?
Lần hẹn hò đầu tiên của người khác đều là xem núi xem biển, tặng hoa hồng! Nhưng y và Hà Liêu Tinh nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại lần đầu tiên hẹn hò của hai người, có thể sẽ nói, em có còn nhớ hay không năm đó mình đi xem ma quỷ?
! !
Bùi Túc cảm thấy hơi thất sách.
Hà Liêu Tinh cũng vẫn luôn không động tĩnh gì, dường như cũng cảm thấy không thú vị.
Bùi Túc không khỏi rơi vào trầm tư với màn ảnh đầy máu tươi.
Phim đến một phân đoạn cao trào, nhân vật chính phát hiện dưới gầm cái giường mình ngủ mỗi ngày, lại có một cái xác, cô gần như phát điên.
Cả rạp phim liên tục vang lên tiếng hò hét.
Bùi Túc không yên lòng nhìn màn ảnh, hoàn toàn không rõ đáng sợ ở chỗ nào.
Đột nhiên, bên người một cánh tay xa xa đưa qua, nắm lấy cổ tay y, cậu trai ngồi ở bên cạnh tỉnh táo hỏi: "Bùi Túc, anh sợ lắm đúng không?"
Bàn tay nắm chặt cổ tay y hơi lạnh, Bùi Túc vừa định không trả lời, bỗng nhiên thoáng nhìn trước sau trái phải toàn bộ đều là tình nhân ôm nhau run lẩy bẩy.
Mà hai người họ ngồi giữa một đống người yêu tình cảm nồng nàn, cứ như một cặp anh em tốt phong thái kỳ dị, cùng không cảm xúc mà nhìn màn ảnh, chớ nói đến cảm tình, thậm chí tiếp xúc tứ chi còn không có.
Bùi Túc rơi vào trầm tư: !
Đấu tranh đại khái mấy trăm năm, y quyết định hi sinh hình tượng của bản thân: "Có hơi hơi.
"
Sau đó lúc ống kính lại lóe lên hù người, y không hề để ý tiếng kêu la bên dưới, giả vờ giả vịt diễn, chợt đưa tay ôm lấy Hà Liêu Tinh, mặt không thay đổi nói: "Tinh, anh hơi sợ.
"
Hà Liêu Tinh nắm lấy ống tay áo của y, sợ đến nghẹt thở, chỉ dám mở hé mắt xem phim, trong lòng spam đậu mè, lại dùng hết sức toàn thân duy trì giọng điệu bình tĩnh: "! Không sợ, có em ở đây.
"
Sau khi xem nửa bộ phim, sự tuyệt vọng của Hà Liêu Tinh gần như có thể tràn ra được.
Cậu hoàn toàn không tin mình xui xẻo đến vậy, lúc ở ký túc xá bị lôi đi xem phim ma ký túc xá, lúc ở khách sạn thế mà xem kinh dị khách sạn, hơn nữa bộ phim ma này từ đầu đến cuối đầy cao trào, vô cùng chấn động, không hù chết người không thôi, hiệu ứng đặc biệt cho điểm tối đa.
Cậu núp trong ngực Bùi Túc, gắt gao cắn răng, lại không quên duy trì thiết lập tính cách hết sức hung hăng của mình, giọng vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn phân tâm an ủi Bùi Túc đã sợ đến không nói được.
Trong giây phút phim kết thúc, Hà Liêu Tinh quả thật cảm thấy như vừa được độ kiếp.
Ánh đèn lại sáng lên, bóng tối thối lui như thủy triều.
Hà Liêu Tinh trong một giây thu hồi lại sắc mặt bị hù đến suy sụp, nhẹ như mây gió nói với Bùi Túc: "Hôm nay may là có em không sợ ma ở đây với anh, lần sau khi cùng người khác xem phim đừng chọn phim ma, anh sợ ma như vậy, em lo cho anh lắm.
"
Bùi Túc khúc sau gần như ngủ gật mất, cảm thấy bộ phim này không thể vô vị hơn nữa, Hà Liêu Tinh vừa nói vậy, y nhớ ra mình kêu sợ ma, phản ứng chậm nửa nhịp gật đầu, giả vờ sợ hãi: "Đúng, thật là đáng sợ, sau này anh tuyệt đối không xem cùng người khác nữa.
"
Cô bé vẫn luôn ngồi ở phía sau hai người cảm thấy tương tác của hai người khá ngọt ngào nghe thấy đoạn đối thoại của họ, trên gáy chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi: ?
Tại sao hai anh trai đẹp trai này, một người nói không sợ ma lo lắng cho người kia, nhưng mà trong lúc xem phim mấy lần sợ đến mức hận không thể rút vào trong ngực người ta một cái, người còn lại ngoài miệng nói sợ ma, nhưng xem phim suýt chút nữa ngủ??
! Đây là đầu óc không ổn à??
Nghe Bùi Túc nói chuyện, Hà Liêu Tinh rất tán thành gật gật đầu, cùng y thuận theo dòng người tuôn ra ngoài: "Mình chấm điểm cho lần hẹn hò này đi, tuy rằng phim không ra sao, nhưng mà máy điều hòa bên trong rất thoải mái, kem sữa chua ăn rất ngon, em cho mười điểm.
"
Đi ra ngoài cửa, không khí lạnh lẽo vọt tới, Bùi Túc theo thói quen nắm lấy đầu ngón tay Hà Liêu Tinh, nhét vào trong túi, suy nghĩ một chút: "Anh cho mười một điểm, nhiều một điểm là bởi vì có em bảo vệ anh.
"
Hai người không hẹn mà cùng hết sức hài lòng với lần hẹn hò này.
Lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, bầu trời một mảnh đen nhánh, trên đất một tầng trắng nhẹ, tuyết lớn từ bầu trời hạ xuống dày đặc như lông ngỗng, xoay tròn phiêu dạt một vòng, như là tinh linh trắng như tuyết đạp gió mà đến, lả tả bay.
Hà Liêu Tinh òa lên, có chút bất ngờ: "Có tuyết rơi rồi này!"
Bùi Túc ngước mắt nhìn hoa tuyết bay xuống, đưa tay đón, tuyết tan ra trong lòng bàn tay.
Gần đến đêm khuya, gió lạnh hiu quạnh, ánh đèn cửa trung tâm thương mại chiếu ra, chiếu tia sáng ấm áp xuống đất.
Nhiệt độ đêm khuya rất thấp, sau khi tuyết rơi càng lạnh hơn, người đi đường lác đác không bao nhiêu, họ đi rất chậm, toàn bộ thế giới đều rút đi sự náo động và phồn hoa, hoàn toàn yên tĩnh.
Hà Liêu Tinh vui vẻ nhảy tới nhảy lui trong tuyết, không bao lâu liền chạy về cạnh y.
Hoa tuyết rơi vào tóc đen của cậu, rơi lên bả vai cậu, rơi vào lông mi dài của cậu, nhẹ nhàng chớp động, trơn mướt ẩm ướt, như là một con bướm trắng hôn lên con ngươi xinh đẹp của cậu.
Đẹp đến mức làm người chấn động cả hồn phách.
Bùi Túc nhẹ nhàng kéo cậu, giọng rất trầm: "Tinh.
"
Khóe môi Hà Liêu Tinh nâng lên, tràn đầy phấn khởi nói: "Bùi Túc Bùi Túc! Anh có từng xem phim Hàn chưa, trong phim Hàn có một câu thoại rất là nổi tiếng! "
Một câu này cậu còn chưa nói hết, Bùi Túc cúi người, hôn xuống.
Tuyết lớn đầy trời đêm đen, dưới ánh đèn màu quýt, bọn họ hôn lấy nhau.
Bùi Túc hơi lùi lại một chút: "Lời thoại gì?"
Sau khi được hôn, khóe môi cậu trai ẩm ẩm, cậu chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Tuyết rơi đầu mùa, phải tỏ tình với người mình thích.
"
Bùi Túc nhẹ nhàng cười rộ lên, vuốt nhẹ gò má cậu, lại một lần hôn tới.
Cả thế giới phiêu bồng tuyết lớn, chỉ trên môi nhau có ấm áp.
.