Thấy cậu sợ hãi như vậy, Tần Diệc không nhịn được tâm tư muốn trêu chọc: "Sợ gặp cha mẹ người ta thế à?"
"Ngày hôm qua con nói với dì không có một lần thi nào có thể quyết định cả đời người," Hà Liêu Tinh đặt sữa chua xuống, "Bây giờ, cuộc thi này đến rồi."
Tần Diệc nhịn cười nói tiếp: "Không phải đã chuẩn bị bỏ trốn rồi à?"
"Sao dì lại tin những lời đó," Hà Liêu Tinh nghiêng đầu nhìn bác, "Con trông giống như kiểu đàn ông không có trách nhiệm thế à?"
Hơn nữa chạy trốn đâu phải là nói ngoài miệng một chút là có thể thành công? Trong suy đoán của Hà Liêu Tinh, đó là chuyện ít nhất phải đến tiến trình tình tiết máu chó tập thứ hai trăm trong Nuông chiều O cưng mới xảy ra được.
Tần Diệc thản nhiên hỏi: "Vậy nếu như cha mẹ cậu ấy thật sự không thích con thì sao đây?"
Chuyện như vậy cũng có thể sẽ phát sinh, Hà Liêu Tinh cân nhắc nghĩ một hồi, bưng sữa chua lên nhấp một hớp, thôi miên chính mình không phải sợ trong lòng, ưu sầu nói: "Vậy thì con cố gắng một chút, ngày mai hỏi lại."
Tần Diệc suýt nữa không nhịn được bật cười.
Rốt cuộc là đáng yêu ở đâu ra đây, bác hình như đã hiểu tại sao Bùi Túc lại thích cậu như vậy rồi.
...!Cả bác cũng có loại kích động muốn coi cậu như con trai mà nuôi.
Buồn cười một chút thôi, cũng đến lúc nên cho người ta một viên thuốc an thần, Tần Diệc giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu, động viên nói: "Con là đứa bé ngoan, cha mẹ thằng bé nhất định sẽ thích con."
Một xíu an ủi như thế có còn hơn không.
Hà Liêu Tinh miễn cưỡng nở nụ cười với bác: "Tuy rằng dì không phải cha mẹ cậu ấy...!Nhưng vẫn cảm ơn dì an ủi con ạ."
Tần Diệc cười không nói, quay người rời đi.
Hà Liêu Tinh tiếp tục uống sữa chua, cậu cố gắng chuyên tâm thưởng thức mùi vị sữa chua để phân tán lực chú ý của mình.
Ừm, vị dây tây uống rất mau, trước kia chưa từng uống qua, vị xoài thật là mềm...
Tần Diệc chào hỏi một vòng, hàn huyên một hồi, mọi người dồn dập hỏi bác bao giờ mới quay lại nữa, Tần Diệc đáp chuyện này khó nói.
Bùi Thanh từ một bên khác của cầu thang xoắn ốc bước xuống, bác mặc một bộ âu phục màu nâu đỏ, thành thục già dặn.
Tần Diệc quay đầu nhìn thấy bác, đi tới bên cạnh bác, giúp bác sửa nơ, ánh mắt liếc qua cậu trai bên đài phun nước, thấp giọng nói: "Chính là đứa trẻ đó."
Bùi Thanh men theo tầm mắt nhìn sang, nhìn thấy Hà Liêu Tinh, nhìn sơ đánh giá từ đầu đến đuôi, mím môi không nói một câu.
Chỉnh nơ xong, Tần Diệc lui lại, dặn dò: "Thằng bé nhút nhát, ông đừng có nghiêm mặt mãi thế."
Lời này nói oan, Bùi Thanh thật ra kỳ thực vẫn luôn là sắc mặt này, nghiêm túc thận trọng, nhìn qua lạnh lùng mà đứng đắn, trước kia khi làm giáo sư đại học, không có đứa học trò nào dám thân cận bác.
Nhưng người thân với bác đều biết, bác cũng không phải người nghiêm túc đến vậy.
Rõ ràng hai ngày trước còn trung lập bây giờ Tần Diệc hiện nay bỗng nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, chỉ có một khả năng, Bùi Thanh nhìn chằm chằm bác: "Em gặp thằng nhóc kia rồi?"
Tần Diệc nghiêng người, tóc xoăn dài tung xuống, nhẹ nhàng à một tiếng, trong giọng nói mang nụ cười: "Xem là vậy đi, thằng bé rất dễ quý."
Tần Diệc từ nhỏ đã lớn lên trong giới thượng lưu, gia thế hiển hách làm cho bác mắt cao hơn đầu, không phải tùy tiện một người nào cũng có thể lọt vào mắt bác, nhớ năm đó, cậu học sinh X phát biểu luận văn trong tập san nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, cũng chẳng qua được một câu khá tốt của bác.
Mà đối với Hà Liêu Tinh, bác lại dùng ba chữ rất dễ quý, hơn nữa bắt đầu săn sóc người ta, sợ bác trai nghiêm mặt hù người.
Con ngươi sâu thẳm của Bùi Thanh không chớp một cái, hơi kinh ngạc, mà trên mặt vẫn không biểu hiện ra: "Chờ lát nữa kêu nó lại đây gặp là biết."
Cổ áo sơ mi gọn gàng thẳng thớm, nơ thắt rất đẹp, Tần Diệc từ bên cạnh bác lui ra một bước, dư quang khóe mắt thoáng nhìn Bùi Túc đi về phía họ.
Bùi Túc mang khí chất giống với Bùi Thanh như đúc đi tới gần hai người, nhàn nhạt kêu một tiếng cha mẹ.
Tần Diệc đứng cạnh hai người, chỉ thấy bản thân như là bị hai núi băng vây quanh, một lớn một nhỏ, cả người đều bốc lên ý lạnh nhàn nhạt.
Bác không nhịn được lướt mắt sang đài phun nước, cân nhắc cái nhà này quả thật cần một vòng mặt trời nhỏ đến sưởi ấm.
Bùi Túc đi qua định làm việc tư tưởng với họ, y không muốn họ hù Hà Liêu Tinh, vừa bước đến, đối diện với gương mặt không hề cảm xúc kia của Bùi Thanh, y không tự chủ được trầm giọng hỏi: "Cha mẹ muốn tìm Hà Liêu Tinh trò chuyện việc gì?"
Còn chưa vào cửa, mới chỉ xác định quan hệ, đã vội vã đến thăm hỏi như vậy, Bùi Thanh không ưa dáng vẻ này của Bùi Túc, cười lạnh một tiếng: "Cha mẹ muốn nói chuyện gì thì nói cái đấy."
Thái độ này vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, Bùi Túc sắc mặt không lo: "Em ấy còn nhỏ, cha đừng dọa em ấy."
Bùi Thanh cảm thấy khá ngạc nhiên.
Chẳng lẽ bác là mãnh thú hồng thủy gì? Một người hai người, đều đến đây nhắc bác đừng hù người ta?
Bùi Thanh càng khó chịu: "Cha phải để con nhắc nhở nữa à?"
"Không có ý nhắc nhở cha." Bùi Túc lạnh nhạt nói, "Chỉ là báo một tiếng, em ấy là bạn đời con, con thích là được rồi, nếu như em ấy không vui, con sẽ càng không vui hơn em ấy."
Nói đến đây rồi, tiếp tục thì nhất định sẽ ầm ĩ lên, Tần Diệc giơ tay giữ Bùi Thanh lại, theo thường lệ đi ra điều đình: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, hai người nói chuyện cũng không biết bình tĩnh, cãi nhau như con nít, có xấu hổ không."
Tần Diệc quay đầu nói với Bùi Túc: "Con dẫn Hà Liêu Tinh đến, mẹ và cha con chờ thằng bé ở phòng trà dưới cầu thang."
Bùi Túc không nói một lời quay đầu rời đi.
Giải quyết xong một người, Tần Diệc quay đầu nói với người kia: "Anh cũng đừng hằn hộc nhiều với một đứa trẻ còn chưa gặp như vậy, A Túc lớn rồi, nó có quyền tự quyết với bản thân."
"Đó là quyết định của bản thân nó đó à?" Bùi Thanh khinh thường nói, "Vừa tới đã cãi nhau với anh, nó rõ ràng là bị thằng quỷ họ Hà đó làm mờ mắt! Anh đã nói yêu sớm không tốt, bây giờ con nít đứa này quỷ quái hơn đứa kia, em xem xem, dắt díu Bùi Túc thành cái dạng gì?"
Dưới tình huống thường ngày, nhà họ Bùi luôn là hai cha con Bùi Túc Bùi Thanh đối lập, Tần Diệc đứng giữa, sau đó an ủi hai bên, cuối cùng kéo cả hai phe đối địch về lập trường của chính bác.
Mà dựa theo chín mươi chín phần trăm án lệ thường ngày, bây giờ phân đoạn nên tiến hành là an ủi, Tần Diệc lúc này tám phần mười sẽ giả bộ phụ họa bác vài câu, nói cái gì mà yêu sớm tai hại, Bùi Thanh thậm chí cũng đã chờ Tần Diệc nói xong, bác trả lời một câu đúng vậy.
Không nghĩ tới một chớp mắt tiếp theo, Tần Diệc lặng lẽ nói: "Lúc anh thích em, chẳng qua cũng mới vừa tròn mười bảy, em cảm thấy việc yêu sớm này không tuyệt đối như vậy."
Bùi Thanh dựa theo quán tính, tức giận nói: "Đúng vậy!"
Thế nhưng sau khi mạnh mẽ leng keng tán thành xong, Bùi Thanh[1] mới phản ứng được người ta nói cái gì: "...!??"
[1]Nguyên văn là Bùi Túc, có thể là bug
.
.
Hà Liêu Tinh ở cạnh đài phun nước uống sữa chua đến mức cảm thấy chính mình có thể mở hội đánh giá sữa chua, cậu cầm ly sữa chua không biết thứ bao nhiêu lên, mới uống hai hớp, cổ tay cậu bỗng nhiên bị người ta nắm lấy.
Bùi Túc nhìn một chút những ly sữa chua rỗng, rồi nhìn Hà Liêu Tinh: "...!Tinh, em định cứ ở đây uống sữa chua mãi à?"
"Không." Hà Liêu Tinh nấc sữa một cái nhẹ, hỏi, "Cha mẹ anh muốn gặp em bây giờ à?"
Giọng Bùi Túc ôn hòa: "Ừ.
Vừa nãy anh đi nói chuyện với họ, họ nhìn thấy em, nói với anh lần đầu tiên thấy em đã cảm thấy yêu thích."
Nói xong y cầm lấy sữa chua trên tay Hà Liêu Tinh, để sang một bên, sau đó nắm tay cậu, đi về phía phòng trà dưới cầu thang xoắn ốc.
Hà Liêu Tinh thấp thỏm hỏi: "Cha mẹ anh là kiểu người thế nào? Bình thường họ thích gì?"
"Cha anh bình thường không thích nói chuyện, những chuyện chung cha không quản, trong nhà có quyền quyết định là mẹ anh, mẹ anh rất hiền." Bùi Túc cho cậu thuốc bình tĩnh, "Em yên tâm, họ đều rất tôn trọng những gì anh thích."
Trong thời gian hai câu nói ngắn ngủi, hai người đi tới trước của phòng trà.
Đây là một gian phòng nhỏ tách ra đơn độc, cửa lớn điêu khắc chạm trổ, xuyên qua khe hở giữa phần chạm trổ mà nhìn vào, là mấy bức bình phong nhẹ nhàng, bên trong bình phong lờ mờ hai bóng người ngồi.
Ngồi phía sau đó là cha mẹ Bùi Túc, là người máu mủ tình thâm với Bùi Túc.
Tim Hà Liêu Tinh đập như nổi trống, lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Bùi Túc giơ tay đẩy cửa gỗ chạm trổ hoa văn ra, trong không trung có hương thơm lan tỏa.
Vòng qua bức bình phong, hai người đi tới trước mặt cha mẹ Bùi Túc.
Bùi Túc mở miệng giới thiệu với cha mẹ: "Cha mẹ, em ấy là Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, há mồm hô: "Bác trai, bác gái..."
Lúc vừa nhấc mắt nhìn thấy người ngồi sau bàn đàn hương, Hà Liêu Tinh sững sờ hai giây, giật mình đến thiếu chút nữa rớt con ngươi ra.
Chờ chút, tình trạng gì đây? Tại sao cái dì đã gặp hai lần đó lại ngồi ở sau bàn?
Tại sao Bùi Túc lại gọi dì ấy là mẹ???
Nhìn cậu trai trợn tròn đôi mắt, mặt mày kinh ngạc, như là một con thỏ giật mình, Tần Diệc ngồi tao nhã ngay ngắn ý cười dịu dàng: "Bạn nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi nha."
Một chữ lại, dẫn đến hai người còn lại dồn dập nhìn về phía Hà Liêu Tinh, rồi nhìn về phía Tần Diệc.
Hà Liêu Tinh lúc này cứ như bị sấm sét đánh trúng, vô số câu từ hổ báo nói ra lần gặp Tần Diệc trước đó chớp tắt, một câu lại một câu, nổ người cậu sững sờ.
Chỉ trích cha mẹ người ta không đồng ý là không nói lý, không biết xấu hổ nói muốn yêu đương ngầm, ăn nói ngông cuồng muốn bỏ trốn, mới nãy, cậu còn nói với người ta mình sắp sửa bước vào trận chiến đẫm máu...
Chẳng trách khi cậu không đợi được Bùi Túc, dì ấy cũng không đợi được con trai dì, chẳng trách dì nói sau này còn có cơ hội gặp nhau, chẳng trách lúc nói dì là bạn bè của cha mẹ Bùi Túc, dì cười không trả lời, khi đó cậu tưởng là ý ngầm thừa nhận, không ngờ là...!
Trời ạ, cậu thật khờ, thật sự!
Chớp mắt này, Hà Liêu Tinh xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, cậu còn gặp cha mẹ kiểu gì nữa, toàn bộ suy tưởng tâm tình của cậu đều bung ra trước mặt người ta hết rồi!
Hà Liêu Tinh hốt hoảng, bất lực, yếu ớt mà gọi: "...!Dì, dì...!?"
"Sao không gọi là bác gái?" Tần Diệc khẽ mỉm cười, "Bác càng thích nghe con gọi là bác gái."
Hà Liêu Tinh cơ bản là không có mặt mũi nhìn bà: "...!Bác gái."
Bùi Túc chần chờ nói: "Hai người gặp nhau rồi?"
Trong chớp mắt, y nhớ đến tối hôm qua Hà Liêu Tinh có nói, gặp được một dì nọ tán gẫu nói chuyện rất thoải mái, cũng có trí nhớ không tốt, nhớ nhầm thời gian con trai đi thi.
...!Trùng hợp thế?
Tần Diệc gật đầu: "Gặp hai lần rồi."
Bùi Thanh trước đây đã đoán hai người họ có thể từng gặp nhau, bây giờ nghe thế cũng không lấy làm lạ, Hà Liêu Tinh ở gần bác, bác rốt cuộc cũng có cơ hội đánh giá kĩ cậu.
Không giống với thằng quỷ mồi chài người khác lúc trước bác nhắc đến, cậu trai tóc ô da tuyết, tư thế ngồi lịch sự phải phép, ngược lại trông khá ngoan.
Bùi Thanh cũng không phải một người đơn giản có thể bị vẻ bề ngoài mê hoặc, bác vừa để tách trà xuống bàn, vừa định đóng vai người lương thiện giả dối, trầm mặt xuống dọa thằng nhóc một cái, tay lại bị Tần Diệc đè xuống.
Tần Diệc dịu dàng cười với Hà Liêu Tinh: "Con à, lại đây."
Hà Liêu Tinh từ trong chấn động lớn từ từ hồi phục lại, sau khi trải qua các loại cảm xúc sóng to gió lớn kinh ngạc, khó tin, lúng túng, xấu hổ, tự kỷ rồi, cậu trong khoảng thời gian ngắn bình phục lại, dường như có một loại tâm lý không bao giờ còn có thể mất mặt hơn nữa, ngược lại không có chút khẩn trương nào.
Cậu thẫn thờ bước qua, ngồi xuống bên người Tần Diệc.
Tần Diệc nhìn chăm chú Hà Liêu Tinh: "Con thích Bùi Túc?"
Hà Liêu Tinh gật gật đầu, thành khẩn nói: "Con thích anh ấy, con sẽ thật tốt với anh ấy, đời người dài lắm, con muốn cùng anh ấy đi qua."
Tần Diệc nở nụ cười: "Nghe nói bác không đồng ý các con sẽ chạy trốn?"
Hai má Hà Liêu Tinh bỗng nhiên nóng rát, ngượng không nói nên lời.
"Nếu nghĩ rằng đến gặp hai bác có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện cả đời của hai đứa, thì bác tin tình cảm con dành cho Bùi Túc." Tần Diệc ung dung thong thả lấy ra một cái hộp trang sức có nạm kim cương, "Không cần chạy trốn, quang minh chính đại làm những việc các con muốn làm đi, bác chúc phúc cho các con."
Bác đẩy hộp trang sức lên trước mặt Hà Liêu Tinh, đưa tay mở ra, bên trong một khối ngọc bội yên tĩnh nằm, bác cười nói: "Đầy là một nửa của cặp ngọc bội hai bác mua lúc Bùi Túc sinh ra, bác giữ mười bảy năm, chờ sau này lúc nó kết hôn đưa cho người ta, bây giờ cũng đã là lúc nên lấy ra."
Hà Liêu Tinh kinh ngạc nhìn ngọc bội tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mềm mại trong hộp.
Khối ngọc bội này, ý nghĩa rất nặng.
Giọng của Tần Diệc nhẹ nhàng như là gió mỏng: "Con nói tình cảm của hai đứa là con thuyền to trên mặt biển, vậy bất kể sau này là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, vui sương hay ưu sầu, bác chúc các con mạnh khỏe không việc gì, dũng cảm tiến về phía trước, thuận gió vượt sóng.".