"Vậy thì cứ thế đi.
" Hà Liêu Tinh giả vờ lạnh nhạt, cứ như một tên trai đểu lạnh lùng vô tình, "Em còn có việc, cúp trước đây.
"
Bên kia Bùi Túc hình như muốn nói cái gì, thang máy đã chạy lên đến, Hà Liêu Tinh không nói lời nào cúp điện thoại, đoạn đi vào trong thang máy.
Cậu tính toán rốt cuộc phải làm sao mới có thể hù Bùi Túc nhảy một cú, có thể cho người ta đủ bất ngờ.
Thang máy chậm rãi chạy lên đến tầng mười lăm, Hà Liêu Tinh đi ra khỏi thang máy, sàn nhà gạch vàng nhạt tỏa ra ánh sáng mát mẻ, hai bên vách tường kéo dài một đường, trên đỉnh đầu chiếu đèn lấp lánh như sao.
Hành lang lặng lẽ, không có một bóng người.
Hà Liêu Tinh kéo rương hành lý từ từ đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng số 1503, rồi đưa tay ấn lên chuông cửa.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Bùi Túc hơi mơ màng, y nằm trong chăn, cánh tay mở ra, thả bên giường, trên tủ đầu giường đặt điện thoại di động.
Cả người y vô lực, cũng cơ bản không muốn nhúc nhích.
Ngày hôm qua từ máy bay xuống không để ý chênh lệch nhiệt độ, về nhà cởϊ áσ khoác phao, sau khi ra ngoài bị gió lạnh thổi, nửa đêm bắt đầu sốt.
Cái cảm giác này cũng khá mới lạ, thân thể Alpha cường tráng, tố chất thân thể rất tốt, gần như sẽ không sốt bệnh.
Bùi Túc nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên một lần nữa.
Đại khái là phục vụ khách sạn, đến đưa bữa tối? Hoặc là Tần Diệc sang mừng sinh nhật y!
Bùi Túc ngồi dậy, chăn từ trên người y trượt xuống, lộ ra đồ ngủ màu trắng.
Có lẽ là ngủ quá lâu, lúc vừa đúng lên hơi chóng mắt, y híp mắt, theo bản năng nắm lấy ga trải giường, đoạn đi chân trần xuống đất, từng bước một đi tới cạnh cửa, đưa tay kéo cửa ra.
Đập vào mắt y đầu tiên là một cái bánh kem nhỏ, trên sô-cô-la và bơ, cắm một cây nến nhỏ, ngọn lửa đang ríu rít nhảy nhót.
Phía sau ánh nến sáng ngời, là một khuôn mặt hiền lành tươi cười.
Bùi Túc ngẩn ra, cánh tay khoát lên chốt cửa rơi xuống.
Hà Liêu Tinh hô: "Surprise!"
Cậu nâng bánh ngọt, hắng giọng một cái: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, hôm nay là ngày thứ ba chúng ta hẹn hò, em không có kinh nghiệm gì, không biết người đang yêu đương khác sẽ làm sao, nhưng sau này em sẽ cố gắng đối xử tốt với anh, thứ gì em có đều sẽ chia cho anh, để anh mỗi ngày đều thật vui vẻ.
"
Tuy rằng bề ngoài nhẹ như mây như gió, thật ra nội tâm Hà Liêu Tinh căng thẳng lại thấp thỏm.
! Cậu thật sự không biết nói những lời nhõng nhẽo, cũng không có cách nào thoải mái lại nhiệt liệt mà tỏ tình.
Nhưng cậu sẽ làm được tất cả những điều cậu cam kết.
Bùi Túc sẽ phản ứng ra sao đây?
Hà Liêu Tinh muốn trộm liếc mắt nhìn, mà cánh tay lại bị nhẹ nhàng kéo vào trong cửa, sau đó một cái tay khác cũng xách hành lý vào.
Hà Liêu Tinh đi vào trong phòng, trong tay còn ôm bánh kem nhỏ, cậu sững sờ vài giây, quay người hỏi: "Ăn bánh kem không?"
Cậu không quá quen chỗ này, lúc đó vội vàng đến đây, mua bánh ngọt cũng gấp gáp, chưa kịp chọn lựa.
Cái bánh kem này cậu sợ va sợ đập, vẫn cứ ôm trong lòng bàn tay, nghĩ đến khi đến trước mặt Bùi Túc, có thể cho y ăn một cái bánh ngọt hoàn chỉnh.
Bùi Túc cảm thấy chính mình cứ như sốt đến mức ảo giác, bằng không tại sao Hà Liêu Tinh ở ngàn dặm xa xôi lại xuất hiện trước mặt y chân thật như vậy.
Y nhìn bánh ngọt, lông mi dài nhấp nháy: "Ăn.
"
Hà Liêu Tinh lập tức nâng bánh lên: "Mau ước đi, ước xong rồi ăn!"
Cây nến đã cháy một nửa, Bùi Túc nhắm mắt lại, ước nguyện, thổi tắt cây nến.
Hà Liêu Tinh đưa nĩa cho y: "Em cũng không biết anh thích vị gì, cho nên chọn cái này.
Thật ra! "
Thật ra cậu đã ở Xuân Thành tỉ mỉ chuẩn bị tiệc sinh nhật long trọng, bánh ngọt lớn hơn cái này rất nhiều lần.
Mà mới vừa nói ra khỏi miệng hai chữ này, Hà Liêu Tinh nuốt những lời chưa nói vào lòng.
Bùi Túc đưa tay qua đón lấy bánh kem, trong chớp mắt ghé sát vào cậu, cúi đầu hôn xuống.
Cảm xúc ấm áp dừng lại ở khóe môi, như là kẹo bông gòn mềm nhẹ.
Hà Liêu Tinh còn chưa kịp nhắm mắt, đối diện với Bùi Túc ở khoảng cách gần, con ngươi Bùi Túc hẹp dài, con ngươi tựa đêm đen vắng lặng, lại phảng phất như một vùng biển sâu, đối mặt với y, không tự chủ được sẽ trầm sâu vào đấy.
Nhịp tim của cậu hơi tăng nhanh, bánh kem trên tay sắp rớt rồi, được Bùi Túc nhận lấy, tiện tay để lên giá để đồ một bên.
Một chớp mắt tiếp theo, eo cậu bị siết lấy, cả người bị ép lên vách tường phía sau, trong phòng không mở đèn, ngoài cửa sổ ánh lên ngọn đèn của vạn ngôi nhà.
Trong ánh sáng mờ ảo, Bùi Túc lại hôn xuống.
Lướt qua rồi ngừng, cứ như mưa bụi nhẹ như bông thấm vào nhụy hoa, lại như gió nhẹ phơn phớt qua mặt.
Hà Liêu Tinh xụi lơ như nước trong ngực đối phương, không tự chủ được mà mở miệng, nhưng người ta cũng không xâm nhập vào.
Bùi Túc ôm cậu, nhẹ giọng nói: "Đây là sinh nhật vui nhất của anh.
"
Hà Liêu Tinh hơi hụt hơi, mở to mắt nhìn y, đáy mắt cứ như được nước tẩy qua, đối phương vừa nãy lúc hôn nhiệt độ hơi cao, cậu nhận ra không ổn, giơ tay thử trán Bùi Túc.
Quả nhiên đang sốt.
Bùi Túc chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, tuy rằng trong phòng mở điều hòa, nhưng vẫn rất dễ nhiễm lạnh.
"Anh bệnh rồi.
" Hà Liêu Tinh nhăn mày, cuối cùng đã rõ tại sao vừa nãy Bùi Túc không hôn sâu cậu, cậu dắt tay người ta, đưa y đến cạnh giường, để y nằm xuống, "Anh uống thuốc rồi chứ?"
Bùi Túc nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trên tủ đầu giường để thuốc và nước, Hà Liêu Tinh cầm lên xem, là thuốc hạ sốt, lúc này cậu mới yên lòng, dựa sấp lên giường: "Anh ngủ một giấc đi, em ở đây với anh.
"
Bùi Túc nằm trên giường, yên tĩnh nhìn cậu, sau một lát, từ từ nhắm mắt lại, hô hấp dần đều đặn, mà không qua mấy phút, y gắng gượng tỉnh lại, nhìn về phía Hà Liêu Tinh một lần nữa, như là muốn xác nhận cậu ở đấy.
Trái tim Hà Liêu Tinh thoáng chốc mềm đi, cậu cởi giày và áo khoác, cũng nằm lên giường, nằm lấy tay y: "Em sẽ luôn ở đây với anh, em không đi đâu.
"
Bùi Túc lúc này mới bình tĩnh lại hẳn, nắm lòng bàn tay cậu, rốt cuộc thiếp đi.
Hà Liêu Tinh vốn chỉ định chờ Bùi Túc ngủ rồi đi ra ngoài lượn một vòng, tiện tay mua đồ ăn, nhưng vô tình, cậu cũng ngủ thiếp đi.
Alpha là loại sinh vật tố chất thân thể rất mạnh, hết sốt nhanh hơn người thường, sau khi uống thuốc, ngủ một giấc, có thể khôi phục lại như ban đầu.
Bùi Túc tỉnh lại sớm hơn Hà Liêu Tinh, khi y tỉnh, Hà Liêu Tinh vẫn còn say ngủ.
Hương hoa lặng lẽ lan ra, yên tĩnh khỏe khắn, tựa như dáng ngủ điềm tĩnh của cậu trai.
Bùi Túc đưa tay giúp cậu giém chăn, rời giường đặt đồ ăn tối, mới vừa cúp điện thoại, Tần Diệc gọi điện tới, giọng nhẹ nhàng: "Con trai, sinh nhật vui vẻ.
"
Bùi Túc vào nhà bếp nấu ấm nước: "Cảm ơn mẹ, quà con thích lắm.
"
Quả nhiên không phải ảo giác của Tần Diệc, ngoại trừ nói chuyện với Hà Liêu Tinh mới ấm áp, giọng y nói chuyện với những người khác đều rất cứng, không có tí gợn sóng nào.
Tần Diệc trầm mặc một lát: "Tiệc rượu ngày mai nhớ có mặt.
"
Chuyện này bác đã sớm dặn Bùi Túc rồi, đến lúc đó thân hữu của Tần Diệc và Bùi Thanh ở Hạ Thành đều sẽ tới, bọn họ muốn chính thức nói lời từ biệt với những người này.
Bùi Túc trả lời rất đơn giản: "Được ạ.
"
Tần Diệc bâng quơ nói: "Nghe nói bạn trai nhỏ của con cũng tới Hạ Thành? Ngày mai dắt nó đến cùng, gặp mẹ và cha con.
"
Tần Diệc và Bùi Thanh gia thế hiển hách, ở Hạ Thành ba năm cũng có tích lũy nhân mạch, bác biết Hà Liêu Tinh đến Hạ Thành cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng sau khi biết cậu đến đây lại mời cậu đến gặp mặt, cũng không phải phong cách của họ.
Bọn họ không ủng hộ Hà Liêu Tinh, cho nên sẽ không lãng phí thời gian trên người một kẻ vô dụng, phong cách bình thường là, không hỏi han không để ý, cứ lạnh nhạt như thế, mãi cho đến tận khi Bùi Túc cúi đầu chịu thua mới thôi.
Nhắc đến chuyện gặp Hà Liêu Tinh, thật ra ý nghĩa sâu hơn là đổi ý.
! Tại sao?
Bùi Túc lần đầu tiên cảm thấy mọi việc phát triển ngoài tầm tay y: "Mẹ muốn gặp cậu ấy?"
"Tóm lại cũng là con nhìn trúng, cha mẹ cũng muốn biết người ta trông ra làm sao.
" Tần Diệc không nhanh không chậm nói, "Nếu con không muốn, thì bỏ đi.
"
"Ngày mai con đưa em ấy đến.
"
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Túc vẫn có cảm giác khó mà tin nổi.
Sao mà sốt một trận xong, cả thế giới cứ như biến thành bộ dạng y không hề biết.
Hà Liêu Tinh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cho y bất ngờ vui vẻ, sau đó Tần Diệc bỗng nhiên có dấu hiệu chấp nhận Hà Liêu Tinh.
Chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy tiến vào, vịt ướp muối Kim Lăng, tôm luộc trắng, sò điệp hấp bún tỏi, canh hạt sen mộc nhĩ trắng, cải thìa xào, phục vụ bày ra một bàn đầy, mùi thơm nức mũi.
Bùi Túc nói cảm ơn, nhân viên phục vụ liền quay người đi ra ngoài.
Y đang suy nghĩ làm sao gọi Hà Liêu Tinh dậy, đi tới bên giường, vừa vặn nhìn thấy một cái đầu xù lông chui ra từ trong chăn, còn ngái ngủ mà muốn bò ra ngoài, lại bị chăn bông cuốn lấy, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa người ôm chăn cùng nhau trở mình lăn xuống.
Bùi Túc nhìn đến cong mắt lên, đi tới, đưa tay đỡ lấy cậu, tiện thể xoa nhẹ mấy tóc mềm mại của cậu: "Ngủ ngon không?"
Hà Liêu Tinh ừ một tiếng, giơ tay xoa xoa mắt, thuận thế ôm lấy Bùi Túc: "! Thơm quá đi.
"
Cậu thèm đến tỉnh.
Cậu buông Bùi Túc ra, xuống giường đi giày, men theo mùi hương đi ra ngoài, nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn ngon.
Hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, Hà Liêu Tinh gần như cả ngày không ăn uống ra sau cả, rất là đói bụng.
Sau khi ăn no, còn có sữa chua Bùi Túc đặc biệt dặn nhân viên phục vụ đưa tới.
Hà Liêu Tinh cắn ống hút sữa chua, tràn đầy phấn khởi chia sẻ mấy chuyện thú vị lúc cậu đến tìm y với Bùi Túc: "Bùi Túc, anh biết không, em nhớ nhầm giờ thi của anh, ngồi chờ ở ngoài ba tiếng, không nghĩ tới gặp được một dì nọ, trí nhớ cũng không tốt y như em.
"
Bùi Túc cân nhắc chuyện làm sao nói với Bùi Túc chuyện ngày mai dẫn cậu đi gặp phụ huynh, Hà Liêu Tinh dễ nghĩ nhiều như vậy, nếu là biết hai người họ nhanh như vậy đã gặp phụ huynh, có thể sẽ tự mình tưởng tượng đủ thứ tự hù chết mình.
Nghe Hà Liêu Tinh nói chuyện, trọng điểm của y một cách tự nhiên đặt lên "ngồi chờ ở ngoài ba tiếng", cau mày nói: "Sao không gọi điện cho anh sớm một chút?"
"Sau đó em gọi rồi mà.
" Hà Liêu Tinh nháy mắt, "Em với cái dì tình cờ gặp đó rất là có duyên, bọn em nói chuyện lâu lắm, em thấy dì ấy hình như rất thích em, còn nói với em lần sau còn có cơ hội gặp lại.
"
Bùi Túc mất tập trung nói: "Ở Hạ Thành đám buôn người nhiều, thích nhất lừa bọn trẻ nhỏ ngây thơ như em.
"
Hà Liêu Tinh dẩu môi: "Khó trách em dễ dàng đồng ý với anh như vậy.
"
Bùi Túc dừng lại, ngước mắt nhìn sang: "Hối hận rồi?"
Hà Liêu Tinh nửa thật nửa giả mà thở dài: "Ừ! "
Mới vừa nói xong, một bàn tay mảnh khảnh tiến đến, nhéo mặt cậu, chủ nhân bàn tay thản nhiên thong thả nói: "Hối hận cũng trễ rồi, đám buôn người bọn anh ngang ngược như vậy đấy.
"
Hà Liêu Tinh ôm tay y nhẹ nhàng cắn một ngụm, vì mới vừa uống hết sữa chua, ở trên mu bàn tay y lưu lại một cái dấu răng sữa.
Bùi Túc nhìn cái dấu răng kia, im lặng cong môi dưới.
Hà Liêu Tinh đứng dậy, đi đến trước cái va ly, nhập mật khẩu vào mở khóa.
Người phục vụ lần thứ hai lên lầu, lấy xe đẩy đi, Bùi Túc đóng cửa lại, đi qua phòng khách, dựa lên khung cửa nhìn Hà Liêu Tinh lục lọi va ly, như có điều suy nghĩ mà nói: "Bé cưng.
"
Mở khóa lạch cạch một tiếng, Hà Liêu Tinh mơ hồ nhớ ra Bùi Túc hình như từng kêu mình như vậy rồi, cậu bên ngoài bình tĩnh trong lòng xấu hổ đáp một tiếng.
Giọng Bùi Túc nhẹ nhàng: "Ngày mai đi cùng anh gặp hai người được không?"
Hà Liêu Tinh mở rương hành lý ra, lấy ra một hộp quà từ trong đó, lòng tràn đầy niềm vui tặng quà, không chút suy nghĩ mà đáp: "Được chứ, gặp ai vậy?"
Bùi Túc trầm tư một hồi: "Hai người lớn.
"
Hà Liêu Tinh vẫn cứ không quay lại, ồ lên, cầm lấy hộp quà đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Bùi Túc: "Mở ra xem xem.
"
Đó là một hộp quà đen tuyền, không có logo hay hoa văn, cảm giác rất hữu hình.
Mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ, chất liệu pha lê sapphire, dây đeo đồng hồ là hợp kim, lớp kính pha lê đẹp như vụn kim cương, mặt đồng hồ trời sao rạng ngời rực rỡ dưới tầng tầng khúc xạ.
"Trên thế giới này dài lâu nhất chỉ có thời gian và trời sao, em tặng hết cho anh.
" Cậu trai cong mi mày cười với y, "Hi vọng anh sẽ thích.
"
"A Túc, sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi lần sinh nhật của anh em đều muốn cùng anh đi qua.
"
Cậu đã nói sẽ cố gắng đối xử tốt với y, vậy thì sẽ thật sự đưa tất cả những gì mình cảm thấy là tốt nhất chia cho Bùi Túc.
Thời gian, vũ trụ, trời sao, hết thảy những thứ dài lâu, cậu đều muốn đi qua cùng y.
Mỉm cười của cậu chiếu vào đáy mắt Bùi Túc, âu sắc mà sáng ngời.
Trái tim đập không ngừng như kêu gào, từng chút từng chút một, tất cả đều bị cậu trai của y lấp đầy.
.