Sau khi sửa bài sai, hai người liền cùng nhau giải đề một buổi.
Lúc sau Bùi Túc không nói lời nào, chỉ tình cờ lên tiếng nhắc nhở cậu phải chú ý những câu hỏi bẫy nào.
Thời gian cùng nhau làm bài trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình, đã đến mười giờ.
Hà Liêu Tinh vẫn cứ mơ hồ cảm thấy bản thân hình như quên mất cái gì.
Bùi Túc yên lặng làm bài, cổ tay áo bị dồn lên, ngón tay thon dài cầm bút, dáng dấp tập trung.
Hà Liêu Tinh nhìn y một lát, từ từ gục xuống bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấy giây, rồi mở ra: "Bùi Túc, hồn ma A hình như ở lớp Một."
Bút trong tay Bùi Túc dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, mắt lộ ra dưới lông mi đen bóng.
Hà Liêu Tinh cứ ở tư thế như vậy mà tùy ý vẽ trên giấy nháp, trong giọng nói có sự lười nhác: "Nhưng mà cậu không cần lo lắng, mình sẽ giải quyết hắn ta."
"Cậu có cách gì?" Bùi Túc không nhịn được hỏi, "Giống như trong hội thao, dùng thân dụ địch?"
Hà Liêu Tinh định từ từ sắp xếp kiểm tra, bọn họ trước đã có danh sách hai mươi lăm người, đối chiếu danh sách cùng với Alpha ở lớp Một, cơ bản là có thể thu nhỏ phạm vi, lại cẩn thận tìm tòi xem xét, có thể có kết quả.
Phương pháp này tuy rằng cần tốn thời gian, nhưng rất ổn thỏa.
Nhưng vừa nghe Bùi Túc nói thế, Hà Liêu Tinh trầm tư một hồi, như mở ra một cách nghĩ mới: "Mình thấy cũng được đấy?"
Cậu nghĩ là, bản thân mình dù sao đi nữa cũng coi như một Omega, hơn nữa bác sĩ nói chất dẫn dụ của cậu đặc thù, có thể làm cho Alpha phát điên, vậy hồn ma A nhất định cũng không phải ngoại lệ.
Hồn ma A ra tay với nhiều người như vậy rồi, chờ đến bây giờ mới ra tay với Hà Liêu Tinh, có khi cũng là vì uy danh trùm trường của Hà Liêu Tinh mà sợ cậu?
Hà Liêu Tinh mơ mộng suy tưởng, đã tưởng tượng ra cảnh đêm đen gió lộng cậu dùng chất dẫn dụ mồi hồn ma A ra, đánh một trận, hồn ma A quỳ xuống đất xin tha.
Cậu từ trên bàn ngồi dậy, không khỏi nhếch môi: "Biện pháp này thật sự rất là..."
Hai chữ "là hay" còn chưa nói hết, Bùi Túc duỗi tay nắm chặt mặt cậu, mặt không chút cảm xúc mà hỏi: "Rất cái gì?
Khóe miệng cậu trai mới vừa nâng lên một nụ cười, bị Bùi Túc sờ như thế một cái, vừa vặn đầu ngón tay để trên đồng điếu, làn da cậu trắng nõn mềm mại, như là một cái bánh gạo, vừa bông vừa mềm.
Bùi Túc cũng không dùng sức, không đau chút nào, nhưng Hà Liêu Tinh cũng không phải con nít, lớn thế rồi mà bị túm hai má, cậu bĩu bĩu môi, giơ tay muốn kéo tay Bùi Túc xuống, không nghĩ tới lại bị người ta khóa lại.
Hà Liêu Tinh tốt xấu cũng coi như đánh nhau rất giỏi, chưa bao giờ nghĩ chỉ hai chiêu đối phương liền ép cậu không thể động đậy, cậu trừng mắt với Bùi Túc.
Nhưng trình độ này của Hà Liêu Tinh, trong mắt Bùi Túc chỉ có thể coi là mèo con kêu to.
Cái gì gọi là hung ác y không biết, nhưng đáng yêu ngược lại là thật.
Con ngươi Bùi Túc hiện lên một ánh cười, thản nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy biện pháp này rất tốt?"
Thấy hung hăng hình như không được lắm, huống chi hai tay mình đều bị người ta khóa lại, Hà Liêu Tinh đúng lúc điều chỉnh sách lược, thuận sườn xuống núi: "Cái biện pháp này thật sự là, quá sức tệ."
Hà Liêu Tinh lắc đầu một cái: "Chỉ có người ngu ngốc mới có thể dùng cách này."
Bùi Túc không nhịn được cười, buông cậu ra: "Tinh, cậu không nên đánh giá thấp sức hấp dẫn của Omega đối với Alpha, mỗi lần hành động đừng đưa chính mình vào cảnh nguy hiểm."
Do hoàn cảnh phát triển, Hà Liêu Tinh khi còn bé khuyết thiếu tình thân bên người, hồi sơ trung lại đi qua năm tháng bị cô lập, không người nào dám đến gần cậu.
Cậu không biết cái gì là nguy hiểm, cũng không chút lưu ý thân thể chính mình chút nào.
Thế nhưng sau khi gặp được Bùi Túc, dường như dưới đáy lòng có gì đó lặng yên tan ra.
Y nói với cậu, đừng vọng động.
Y nói với cậu, không nhớ ra cũng không sao.
Y dịu dàng nói, mỗi lần hành động đừng đưa chính mình vào cảnh nguy hiểm.
Như là một ngọn gió xuân lướt nhẹ qua mặt, đến nơi nào, nở ra một đóa lại một đóa hoa nhỏ.
Hà Liêu Tinh run lên, bé ngoan gật đầu: "Được."
Bùi Túc mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu.
.
.
Hà Liêu Tinh sau khi trở về ký túc xá nghiên cứu danh sách hai mươi lăm Alpha lúc trước đã sàng lọc ra, tiến hành đối chiếu với nhóm Alpha lớp Một, sau cùng phát hiện có năm người trùng khớp.
Khương Nham, Bạch Thần, Kỳ Dạ, Đinh Hằng, Lý Bối.
Hà Liêu Tinh khoanh năm cái tên này lại, ngòi bút đi từng chút một trên giấy.
Thăm dò từng người một rất tốn thời gian, có cách nào tương đối nhanh không?
Trong đầu bỗng nhiên có thứ gì lướt nhanh qua.
Chất dẫn dụ đặc thù, có thể tùy ý biến hóa mùi vị chất dẫn dụ.
Nháy mắt này cảm giác khó mà miêu tả được, cứ như có một cây kim dài đâm qua đầu, có một vật gì đó vẫn luôn bị khóa chặt rục rà rục rịch, muốn giẫy ra trồi lên mặt nước ——
Nhưng lại rất nhanh chìm xuống.
Sâu trong nội tâm sinh ra một chút bất an khó hiểu.
Hà Liêu Tinh lùi về sau ghế tựa mềm mại, ngơ ngẩn một lát.
Cậu nhớ lại, lúc nhập học năm nhất cao trung, trường tổ chức kiểm tra sức khỏe, khi đó chất dẫn dụ dị thường của Hà Liêu Tinh đã bị kiểm tra ra, lúc đó giáo viên y tế tìm cậu hỏi tình hình, Hà Liêu Tinh nhờ thầy không nói cho người khác.
Đến giờ hồ sơ của Hà Liêu Tinh vẫn còn lưu lại ở chỗ của giáo viên y tế.
Vậy hồ sơ của người này liệu có còn lưu lại trong phòng y tế không? Cậu có thể đi tìm Lý Xuân Hoa, để cô dùng danh nghĩa điều tra hỏi giáo viên y tế, như vậy có thể bắt được người này rất nhanh chóng.
Hà Liêu Tinh gửi tin nhắn cho Lý Xuân Hoa.
Lúc Lý Xuân Hoa nhận được tin tức rất kinh ngạc, là một giáo viên, cô đương nhiên đã nghe nói về sự kiện hồn ma A, nhưng chuyện này cũng không liên lụy tới quá nhiều người, hơn nữa đối phương làm việc bí ẩn, cho nên trường còn chưa chú ý.
Lớp Một trước mắt còn chưa xuất hiện Omega bị bắt nạt, Lý Xuân Hoa đương nhiên cho là hồn ma A không ở trong lớp họ, lớp họ an toàn.
Nhưng vừa nghe Hà Liêu Tinh nói thế, trái tim cô thoáng chốc bị treo lên cao, trả lời cậu bảo ngày mai sẽ bàn bạc với chủ nhiệm khối, cùng đến phòng y tế kiểm tra thông tin.
Buổi tối hôm đó Hà Liêu Tinh cũng không ngủ ngon được, trong mơ xuất hiện rất nhiều khúc lẻ tẻ, trời đầy sao lắc mình thay đổi, biến thành một con ngươi dữ tợn rồi lại một con, trừng trừng nhìn cậu.
Trong mơ, cậu rất đau đớn, dường như đang giãy dụa như một con thú bị nhốt.
Giấc mơ mà Bùi Túc không ở cạnh cậu, cả thế giới phảng phất như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Sáng sớm khi tỉnh lại, Hà Liêu Tinh một thân mồ hôi lạnh.
Cậu mò vào phòng tắm tắm rửa một phát, lúc bước ra uống một ly sữa bò ấm.
Tâm trạng dần ổn định.
Hà Liêu Tinh lấy điện thoại di động ra, muốn xem thử Lý Xuân Hoa có gửi tin nhắn cho cậu không, mà lại bị nhóm lớp thu hút trước.
Nhóm lớp không ngừng nhảy tin nhắn, tâm trạng mọi người kích động lạ thường.
Hà Liêu Tinh thuận theo lịch sử tin nhắn kéo lên trên, phát hiện tin nhắn đầu tiên là đường liên kết đến diễn đàn trường.
Diễn đàn trường từ sau sự kiện Hà Liêu Tinh lần trước, rất lâu đã không náo nhiệt như vậy.
Mà lần này, diễn đàn suýt thì sập, sau khi Hà Liêu Tinh nhấn vào đường liên kết, tải một hồi lâu sau mới ra được nội dung.
Thì ra là có mấy nữ sinh đã từng bị hồn ma A bắt nạt đã đăng bài ẩn danh, tổng hợp thời gian bị bắt nạt, mấy người kiểm tra tin tức đầu người tổng hợp, phát hiện hồn ma A thật ra là Khương Nham lớp Một.
Nhà ăn có máy giám sát, trên sân tập cũng có máy giám sát, không biết là ai có bản lĩnh lớn như vậy, căn cứ vào thời gian mấy Omega kia bị bắt nạt, rút phim giám sát của trường ra, đối chiếu mấy đoạn giám sát, phát hiện đều có Khương Nham.
Mà choáng váng hơn cả cái bài đăng này là một đoạn phim, mới vừa quay sáng nay, là một đoạn phát sóng trực tiếp, Khương Nham ở cổng trường, đột nhiên bị mấy Alpha đồng thời dùng chất dẫn dụ đàn áp, đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Dưới sự bức bách của chất dẫn dụ mạnh mẽ, hắn ta gần như sụp đổ.
Hắn như một tên điên, hèn nhát, điên dại, thừa nhận sai lầm bản thân phạm sai lầm, run rẩy cầu xin các Omega tha thứ cho hắn.
Đoạn phim và bài đăng vừa xuất hiện, cơ bản là không cần điều tra, trong nhóm lớp sôi sùng sục, nói bình thường Khương Nham rất hòa đồng, tính cách cũng rất tốt, vẫn luôn lấy việc giúp người khác làm niềm vui, căn bản không nhìn ra được là người như vậy.
Chuyện này đã dấy lên sóng gió dữ dội, thậm chí gợi được sự chú ý của xã hội, trường học bốn bề gặp áp lực dư luận, cách ly một mình Khương Nham, tìm giáo viên hỏi chuyện cụ thể của hắn.
Nhóm cha mẹ của những Omega bị bắt nạt là căm phẫn sục sôi nhất, biết kẻ cầm đầu đã bị tóm, từng người từng người nhín ra thời gian bận rộn, vậy chặt ở cổng trường, không làm khó, cũng không mắng chửi, bọn họ lẳng lặng đợi, chỉ cần lời giải thích.
Hà Liêu Tinh ngơ ngác nhìn điện thoại di động, không biết nên nói gì.
Cậu cùng Khương Nham không qua lại nhiều, người này trong hội thao có chăm sóc cậu, cẩn thận lại săn sóc, ấn tượng của cậu về hắn rất tốt.
Vạn vạn không nghĩ đến, sẽ là hắn.
Mà chuyện này lộ ra nhanh như vậy...!đây chẳng lẽ là nhân quả báo ứng?
Không trùng hợp đến vậy đi, tác phong làm việc này, như là Bùi Túc làm.
Cậu nhớ những lời hôm qua y nói với cậu.
Thế là từ lúc ấy, Bùi Túc thực ra đã nghĩ xong nên xử lý chuyện này thế nào?
Vậy y còn nhân cơ hội trêu cậu, còn dạy bảo cậu không được đưa bản thân vào nguy hiểm...!kỳ thật mới đầu Hà Liêu Tinh căn bản là không nghĩ thế, là sau khi y đề cập đến cậu mới nhận ra chủ ý đó rất hay.
Hà Liêu Tinh muộn màng nhận ra bản thân hình như bị gài bẫy.
Hôm nay là ngày sau hội thao, vốn không có đi học, xảy ra sự kiện như thế, nhiệt độ càng lên men mạnh mẽ hơn.
Phía trường học cả ngày đều muốn sứt đầu mẻ trán.
Đi tới chỗ nào, vẫn có thể nghe được tiếng bàn luận liên quan tới hồn ma A.
Lúc này hồn ma bị lôi ra ngoài ánh sáng, dưới ánh mặt trời hồn phi phách tán.
Buổi trưa họ vào phố ẩm thực ăn cơm, sau khi cơm nước xong, Mai Thái muốn mua truyện tranh, vì vậy bốn người đi nhà sách.
Nhà sách vô cùng rộng rãi, trên các kệ gỗ chứa đầy sách đủ thể loại, trước mỗi giá sách có bảng phân loại.
Mai Thái kéo Tần Thư cùng đi tìm truyện tranh nhóc muốn mua, là một quyển truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết, chỉ bán bản vật lý, không tìm được trên mạng.
Họ ngồi xổm xuống trước khu truyện tranh, tìm từng tầng một.
Nắng xuyên qua cửa sổ chiếu đến sàn nhà gỗ đã đánh bóng, sáng lấp lánh, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, gáy sách rực rỡ muôn màu chất đống trên giá, trong không khí phảng phất mùi sách mơ hồ lẳng lặng.
Chủ tiệm nhàn nhã ngồi sau máy vi tính chơi game, trên quầy thu tiền xếp những quyển sổ nhỏ, ống đựng bút.
Bùi Túc dừng lại ở khu sách nổi tiếng, cúi người tùy ý nhìn.
Hà Liêu Tinh không có ý định mua sách, thuận tay cầm lên một quyển lật xem.
Lật vài tờ, Hà Liêu Tinh vẫn không đọc vào được, còn suy nghĩ chuyện hồn ma A.
Bên người bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người, trên người mang theo mùi thơm ngát dễ nghe.
Hà Liêu Tinh không cần quay người cũng biết là Bùi Túc, không nhúc nhích duy trì tư thế như trước, cậu nhẹ giọng hỏi: "Bài đăng và đoạn phim là cậu làm?"
Bùi Túc ừm một tiếng, tầm mắt rơi lên quyển sách cậu cầm trên tay kia, lông mày hơi nhíu lại.
Hà Liêu Tinh mất tập trung lật sách, bên trong viết cái gì cậu một chữ cũng không đọc được.
Ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua giá sách, chiếu lên quanh thân hai người, bầu không khí yên tĩnh an lành.
Chủ tiệm ngồi sau quầy thu tiền chơi game xong, ngước mắt liếc nhìn bên ngoài, lười nhác chậm rãi xoay người.
"Sao cậu làm được?" Hà Liêu Tinh không nhịn được hỏi, "Rõ ràng tối hôm qua mình mới nói với cậu."
"Chuyện này rất khó làm à?" Bùi Túc bình tĩnh thản nhiên nói, "Cậu lúc trước đã từng nói với họ rồi mà."
Hà Liêu Tinh chớp mắt một cái, mới đầu còn chưa kịp phản ứng, qua mấy giây, cậu mới biết Bùi Túc đang nói cái gì.
Lúc trước Tần Thư và Mai Thái nhắc nhở cậu, kêu cậu cẩn thận hồn ma A, lúc đó cậu nói, cậu không lo, bởi vị Alpha của cậu rất mạnh.
Lúc đó Hà Liêu Tinh chẳng qua là thuận miệng nói.
Sự thực chứng minh, Bùi Túc mạnh thật.
...!Là bởi vì biết hồn ma A xuống tay với cậu, cho nên muốn bảo vệ cậu tốt hơn à.
Lần đầu tiên trực quan cảm nhận cảm giác được bảo vệ như vậy, Hà Liêu Tinh hơi ngơ ngẩn.
Như là trong đêm mưa miên man, có người bung dù mà đến, chỉ vì một mình cậu, ẩm ướt lạnh giá từ từ biến thành khô ráo ấm áp.
"Nhưng mà mình lại thật sự không biết," Tầm mắt Bùi Túc đặt lên bìa quyển sách trong tay cậu vài giây, suy tư, "Thì ra cậu thích phong cách thế này?"
Hả? Phong cách nào?
Hà Liêu Tinh nhất thời chưa kịp phản ứng, thuận tầm mắt y nhìn xuống, thấy sách trên tay mình —— {Nuông chiều O cưng: Cường A chuyên chế yêu thương dịu dàng}
Bìa là một Omega khóe mắt rưng rưng, tay bị buộc dây thừng, quỳ ngồi dưới đất.
Hà Liêu Tinh: ...!???
Cậu sững sờ vài giây, thoáng chốc luống cuống tay chân đẩy sách lên kệ, nội tâm bị sự xấu hổ ngợp trời che lấp.
Mãi cho đến Mai Thái chọn xong sách, tràn đầy phấn khởi trả tiền, vừa nghiêng đầu, đang chuẩn bị gọi mọi người cùng đi, nhìn thấy Hà Liêu Tinh, nhất thời ré lên: "Tinh cậu nóng lắm hả? Mặt cậu đỏ lắm luôn."
Hà Liêu Tinh khô khốc nở nụ cười: "...!Hơi hơi nóng."
Mai Thái rất khó hiểu, đã là tháng mười một rồi, sao còn có thể nóng được.
Lúc mấy người họ về trường, còn chưa đi đến cổng, đã nhìn thấy cổng náo nhiệt cực kỳ.
Cổng trường Nhất Trung to lớn hùng vĩ, đậu một chiếc xe cảnh sát, đèn còi cảnh sát đỏ xanh không ngừng lấp lóe, ở chu vi đứng một vòng học sinh và quần chúng đến xem trò vui.
Mấy người mặc cảnh phục dẫn theo một học sinh từ trong trường đi ra.
Cái người kia họ đều rất quen, là Khương Nham.
Bất kể là thời cổ đại hay là hiện nay, Omega vẫn là một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, nhà nước đã đưa ra rất nhiều bộ luật có liên quan đến việc bảo vệ Omega.
Tự ý dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega lại tạo thành thương tổn trên thân thể với họ, can tội cố ý hành hung, cao nhất có thể xử năm năm.
Khương Nham đã tròn mười sáu tuổi, hắn phải gánh lấy trách nhiệm pháp luật.
Bọn họ dừng lại ở phía xa xa ngoài vòng người.
Trong đám người nổi lên bàn luận khe khẽ.
Gì mà kinh tởm, biếи ŧɦái quá, gì mà không khống chế được bản thân.
Khương Nham từ đầu tới đuôi đều không có biện giải cho mình, hắn trực tiếp thừa nhận, hỏi tại sao lại dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega, câu trả lời của hắn là, thú vị.
Đúng, bởi vì cảm thấy như vậy rất thú vị, cho nên liền làm như vậy.
Câu trả lời này của hắn gây nên sự phẫn nộ của vô số người.
Cảnh sát dắt hắn về phía trong xe, hắn rõ ràng chỉ là một cậu trai thân hình gầy gò, nhưng bóng dáng lúc này lại làm cho người ta không rét mà run.
Từ đầu đến đuôi, hắn cứ như đi dạo trong sân, dường như thứ chờ đợi hắn không phải là hỏi cùng, mà là đi tham gia một tiệc rượu khiến cho lòng người phấn khởi.
Trong phút chốc sắp bước lên xe cảnh sát, hắn dường như phát hiện ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn ra phía sau.
Tầm mắt của hắn xuyên qua đám người, xuyên qua chửi rủa chỉ trích, thẳng tắp mà nhìn về phía Hà Liêu Tinh.
Chợt, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười mỉm quỷ quyệt, hắn mở miệng, không một tiếng động nói câu gì đó.
Cảnh sát dường như bất mãn hắn phiền như vậy, đưa tay ấn đầu hắn một cái, áp giải tiến vào.
Hà Liêu Tinh đứng dưới ánh mặt trời, không nhúc nhích, cảm thấy trên bả vai như nấn ná một con rắn độc, tự dưng lành lạnh.
Cậu hiểu khẩu hình đó của Khương Nham.
Hắn nói ——
Cậu có tin hay không, một ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gặp lại lần nữa..