Trong phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng, hương hoa cùng không khí hải dương quấn quýt lẫn nhau, thanh khiết dịu dàng, chuyển động trên không.
Vương Y trừng mắt nhìn hoàn cảnh trước mắt này, hồi lâu không bình tĩnh lại được, chợt dì duỗi tay túm tóc, làu bàu một câu trời ạ.
Bùi Ngọc vươn tay để lên bả vai dì, kéo dì lui về phía sau, đi vào bếp, chị đóng cửa, nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh."
Chị dù sao cũng là người biết chuyện của Bùi Túc và Hà Liêu Tinh sớm nhất, năng lực chống chịu quả thật mạnh hơn người thường rất nhiều.
Hai người đều đợi ở trong bếp, bình tĩnh tiêu hóa cảnh vừa thấy, Bùi Ngọc ngoài miệng nói bình tĩnh, mà một chớp mắt tiếp theo mở nhóm gia đình ra, bắt đầu điên cuồng gào thét.
Lập tức có người hỏi chị sao vậy, có phải là sập nhà không, sập vô cùng khủng khiếp.
Bùi Ngọc hoảng hốt trả lời: [Không, nhà không sập, ổn lắm]
Vậy thì thế nào?
[Bùi Ngọc: Lúc con với Vương Y đến đây, thấy A Túc và Hà Liêu Tinh ôm nhau, thằng nhóc hình như được người ta an ủi bằng chất dẫn dụ, êm đềm thuận lợi vượt qua kỳ mẫn cảm, không tổn hại cái gì cả]
[???]
[???????]
Tất cả mọi người hoàn toàn không dám tin, trong nhóm nhất thời sôi sùng sục.
Dù sao thì cho dù là vợ chồng AO vô cùng ân ái, có thể thành công an ủi đối phương và giúp họ bình tĩnh lại cũng hiếm như lá mùa thu, việc này cần sự tự chủ mạnh mẽ người thường khó mà tưởng tượng được, mới có thể kiềm chế cả bản tính.
Bùi Ngọc cất điện thoại di động, đưa tay xoa lông mày.
Vương Y hơi ngơ ngác: "A Túc không làm gì với Tinh chứ..."
Dì với Sở Yên mới làm hàng xóm có một năm, Tinh nhà người ta là một đứa nhỏ ngây thơ thuần khiết, Bùi Túc tuyệt đối đừng có thừa dịp kỳ mẫn cảm mà dê sói quá mức, dì lại không có mặt mũi nhìn Sở Yên.
"Không đâu." Bùi Ngọc so với Vương Y còn hiểu Bùi Túc hơn, chị ung dung nói, "A Túc không phải người như vậy, nếu như nó không thích, nó sẽ không tiếp cận người ta, mà nếu như là người nó thích, nó sẽ rất tôn trọng người đó, trừ phi người đó đồng ý, bằng không nó sẽ không vô phép."
Đây là gia giáo nhất quán của nhà họ Bùi, Bùi Túc là một trong những người đời sau ưu tú nhất, đương nhiên không ngoại lệ.
Vương Y ngẫm lại cũng đúng, nhưng cảnh tượng vừa nãy ảnh hưởng đến dì quả thật khó lớn, dì phải từ từ.
Cùng lúc đó, trên thảm trải sàn.
Hà Liêu Tinh trở mình, chậm rãi mở mắt ra, đập lên mi mắt chính là cánh tay gần trong gang tấc, rơi vào trong ánh sáng, lòng bàn tay hướng lên trên mở ra, hơi vòng cong lên, ngón tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay trắng loáng no đủ, có vẻ nắm lấy sẽ rất tuyệt.
Một bàn tay đẹp như vậy, bị cậu gối đầu lên, phía sau là thân thể ấm áp.
Hà Liêu Tinh sửng sốt mấy giây, hơi không nhớ ra được mình rốt cuộc thế nào mà lại ngủ.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Tỉnh rồi?"
Hà Liêu Tinh theo tiếng ngước mắt, lại nhận ra mái đầu của mình được nhẹ nhàng vuốt lấy.
Nháy mắt đó cảm giác như là một con mèo bị nắm hết móng vuốt phơi bụng ra dưới ánh mặt trời.
Như là gân tê bị chọc phải, cả người Hà Liêu Tinh lười biếng, hoàn toàn không muốn nhúc nhích, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Cậu trở mình, đối mặt với Bùi Túc, có thể là ngủ quen rồi, cũng không cảm thấy tư thế này có gì sai.
Cậu ngẩng đầu nhìn y, giọng cậu trai trong trẻo còn chưa tan hết cơn buồn ngủ: "Cậu có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Bùi Túc nhắm mắt lại: "Không có."
Hà Liêu Tinh ồ lên, nghĩ đến Bùi Túc từ sáng sớm đến giờ còn chưa ăn cơm, vì vậy quan tâm hỏi: "Cậu có đói bụng không?"
Không nghĩ cậu nói xong câu này, bụng chính mình vô cùng hợp tình hình mà kêu hai tiếng.
Hà Liêu Tinh: ...
Bùi Túc nhẹ nhàng cười, phối hợp trả lời: "Ừ, hơi đói một chút."
Hà Liêu Tinh trở mình một cái bò dậy: "Mình đem cục cơm thịt bò cho cậu, bây giờ chắc chắn là lạnh rồi."
Độ ấm trong lòng bị tiêu tán hết sạch, Bùi Túc chậm rãi đứng dậy: "Vậy mình đi hâm lại, sau đó xào hai món."
Cửa nhà bếp bỗng nhiên bị mở ra, Vương Y thò đầu ra từ trong bếp, thăm dò mà mở miệng nói: "Mấy đứa dậy rồi?"
Hà Liêu Tinh không nghĩ tới sẽ gặp dì trong phòng bếp, thân thiết gọi: "Dì Vương."
Vương Y lên tiếng, đi ra nhà bếp, Bùi Ngọc cũng từ trong bếp đi ra.
Vương Y thì Hà Liêu Tinh biết, một người phụ nữ khác cũng mang giày cao gót, mặc áo ren, quần dài màu đen, tóc ngang vai màu hạt dẻ, phong thái dịu dàng mà không thiếu chính chắn, cậu chưa từng gặp.
"Nhà có khách ạ." Hà Liêu Tinh nở nụ cười, chào chị một tiếng, sau đó liền tạm biệt, "Vậy con về nhà trước."
"Chào bạn nhỏ, chị là chị hai của Bùi Túc, lúc trước vẫn thường nghe A Túc nhắc về em, hôm nay mới gặp, quả nhiên thật dễ thương." Bùi Ngọc nở nụ cười với cậu, nhẹ nhàng hiền lành, giọng nói có thể gọi là mềm mại như nước, "Vất vẻ em chăm sóc Bùi Túc rồi, trưa hôm nay hay là ở lại ăn cơm đi?"
Vương Y cũng phụ họa: "Ừ, đúng lúc bọn dì định nấu cơm, nhà con bây giờ chắc là đã ăn xong lâu rồi, nấu thêm cũng cực."
Hà Liêu Tinh theo bản năng liếc nhìn Bùi Túc, Bùi Túc vừa vặn cũng đang nhìn cậu: "Ở lại đây đi."
Hà Liêu Tinh lúc này mới bé ngoan gật đầu đáp lại: "Dạ, vậy làm phiền ạ."
Vương Y đưa một bình sữa chua cho Hà Liêu Tinh cầm, sau đó liền đi nhà bếp, Bùi Túc lấy cơm nắm ở huyền quan đưa vào phòng bếp.
Trong phòng khách chỉ còn dư lại Hà Liêu Tinh và Bùi Ngọc.
Thấy phòng khách ngổn ngang, Hà Liêu Tinh thuận tay dọn dẹp, để bàn trà, ghế tựa, sô-pha về vị trí cũ hết, Bùi Ngọc cũng làm cùng cậu, cười nói: "Bạn nhỏ mạnh thật nhỉ."
Hà Liêu Tinh hơi không quen danh xưng bạn nhỏ này, sang năm là cậu thành niên rồi: "Chị cứ gọi tên em đi."
Bùi Ngọc cười rộ cả mặt mày, dịu dàng: "Nghe A Túc gọi em là Tinh, vậy chị cũng gọi em là Tinh được không?"
Không thể không nói, kiểu ngụy trang hiền lành thấu hiểu của Bùi Ngọc thật sự không ai chống lại được, Hà Liêu Tinh không có kinh nghiệm tiếp xúc với người lớn trong nhà, hơi chật vật: "Được, được chứ ạ."
Hai người đơn giản thu dọn phòng khách trở về trạng thái ban đầu, Bùi Ngọc ngồi trên sô pha vải thêu, ôm ly nước, nhìn cậu trai ngoan ngoãn vô cùng ngồi ở một bên, thật sự là càng nhìn càng thích.
Ừ, cũng không khó trách lại bị Bùi Túc nhìn trúng, nếu đổi thành chị, chị cũng muốn lừa về nhà nuôi như con.
"Tinh." Bùi Ngọc cười với cậu, "Bùi Túc chuyển trường sang bên này, không quen nhân sinh địa, làm phiền em vẫn luôn chăm sóc nó."
Chị nở nụ cười Hà Liêu Tinh lại hơi choáng váng: "Cũng, cũng ổn ạ, Bùi Túc rất tốt, tất cả mọi người đều rất thích cậu ấy."
Bùi Ngọc hiểu rõ tính cách Bùi Túc, y là miếng băng mảnh gỗ, không tồn tại cái khả năng mới hơn một tháng liền hòa nhập với tất cả mọi người, chị cũng không phải đang quan tâm người khác có thích Bùi Túc hay không, chị tương đối muốn biết Hà Liêu Tinh có thích y hay không.
Bùi Ngọc nhướng mày: "Thật không?"
"Dạ." Hà Liêu Tinh gật đầu, cậu sợ chị không tin, "Bùi Túc giúp người làm niềm vui, thành tích tốt, trông đẹp trai, lại còn cẩn thận quan tâm...! người thích cậu ấy nhiều lắm."
Nghe miệng Hà Liêu Tinh tả ra một người Bùi Ngọc hoàn toàn không biết, chị nhịn cười, thuận theo đó hỏi: "Nói như vậy, chẳng phải có rất nhiều người theo đuổi nó?"
Người theo đuổi y...
Triệu Thiến.
Từng hình ảnh hai người bên nhau xẹt qua trước mắt Hà Liêu Tinh, mắt Hà Liêu Tinh mờ đi, mở nắp sữa chua ra, uống một ngụm: "Vâng, gần đây có người đang theo đuổi cậu ấy, cậu ấy còn rất thích nữa."
Sao lại vậy?
Bùi Ngọc cảm thấy bản thân hơi không rõ lịch sử tình trường của Bùi Túc, bật thốt lên: "Chờ đã, không phải nó thầm mến..."
Nói đến một nửa, nhớ tới Bùi Túc còn chưa có bày tỏ với người ta, Bùi Ngọc thót người dừng xe.
Hà Liêu Tinh có chút kinh ngạc: "Cậu ấy còn thầm mến người khác?"
Chờ chút, tại sao cậu cảm thấy rất loạn, ý là, có người đang theo đuổi Bùi Túc, y cũng thích người ta, đồng thời y còn thầm mến một người? Nghe ra hai người này hình như không phải là một? Ngoài Triệu Thiến ra, người kia là ai?"
...!Bùi Túc bắt cá hai tay?
Không thể nào? Bùi Túc nhìn qua thật sự không giống một người như vậy đâu?
"Chị cũng không hiểu nổi nữa." Bùi Ngọc bị loạn não đến ngốc rồi, "A Túc không thể nào thích người đang theo đuổi nó được, nó thích người khác rồi, trừ phi cái người theo đuổi nó chính là người nó yêu thầm, nhưng mà chuyện này không thể nào."
Hà Liêu Tinh nếu như đang theo đuổi Bùi Túc, làm sao có thể bản thân cũng không rõ? Làm sao có thể hỏi trước mặt Bùi Ngọc?
Bùi Ngọc lần đầu tiên cảm thấy chính mình hoàn toàn nằm ngoài tình hình, chị sắp bị quan hệ phức tạp này quấy chết rồi, vì vậy lại cầm ly nước lên, nhấp một hớp trấn an.
Hà Liêu Tinh yên lặng uống sữa chua, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trong phòng bếp, Vương Y làm cơm, Bùi Túc hỗ trợ.
Bùi Túc thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài một cái, mà nhà bếp với phòng khách cách nhau một cái phòng ăn, mở cửa nhìn ra ngoài, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một góc cái sô pha, Hà Liêu Tinh và Bùi Ngọc cùng ngồi trên sô pha, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Vương Y thấy y mất tập trung, thỉnh thoảng quay ra sau nhìn, không nhịn được đuổi y: "Tâm ở ngoài, chi bằng đi ra ngoài ngồi đi, đỡ phải lát nữa cắt trúng tay."
Bùi Túc thu tầm mắt lại, tiếp tục cắt đồ ăn: "Con nấu."
Vương Y: ?
Không nghĩ tới sự cám dỗ của cơm lại thật lớn, có thể so được với sự quyến rũ của Hà Liêu Tinh đối với y?
Giấc mơ của Bùi Túc chắc là muốn làm một đầu bếp?
Vương Y không nhịn được mở miệng nói: "Con không thích người ta?"
"Sao lại vậy," trong mắt Bùi Túc có một nét cười, "Cậu ấy thích ăn đồ con nấu, vừa nãy đã hứa với cậu ấy rồi."
Vương Y:...
Mặc dù đã kết hôn rồi, con cũng đã có, không biết tại sao, giờ khắc này dì vẫn cảm thấy chua.
"Rất tốt." Vương Y nói, "Con còn rất cưng vợ."
.
.
Sau khi nấu cơm xong, Bùi Túc bưng ra, thịt xé sợi Ngư Hương [1], đậu phụ Ma Bà [2], cá diếc sốt Đậu Biện [3], thịt kho tàu, rau trộn bắp cải trắng, vô cùng phong phú.
[1]Ngư Hương là một hương vị ẩm thực truyền thống của Tứ Xuyên, gia vị nêm nếm mô phỏng theo gia vị dùng khi nấu món cá - ớt muối chua Tứ Xuyên, muối Xuyên, nước tương, đường, nghệ, tỏi,...!mang hương vị mặn, ngọt, chua, nóng và tươi mới – nguồn Wikipedia
[2]Một món ăn nổi tiếng của vùng Tứ Xuyên, gồm đậu phụ trong nước sốt cay, dầu, mỏng, màu đỏ tươi – nguồn Wikipedia
[3]Một trong những món ăn nổi tiếng nhất của vùng Tứ Xuyên, Đậu Biện là đặc sản nổi tiếng, có đặc điểm cay, giòn, nhiều dầu, màu đỏ tươi.
Món ăn có nước sốt đậm đà, cá thơm ngọt như một món kho – nguồn Wikipedia
Mà không biết tại sao, lúc y đi ra, ánh mắt Hà Liêu Tinh và Bùi Ngọc nhìn y đều đặc biệt phức tạp.
Loại cảm giác đó nói như thế nào đây, dạng như một lời khó nói hết.
Lông mày Bùi Túc hơi nhíu một cái, không rõ bọn họ vì sao lại nhìn y như vậy.
Không khí trên bàn cơm cực kỳ kỳ quái, dường như ở hai thế giới khác nhau.
Lúc Bùi Túc dọn đồ ăn lên, Bùi Ngọc thừa dịp Hà Liêu Tinh không chú ý, đưa tay vỗ xuống bả vai y, nhẹ giọng nói: "Thật sự giỏi nha."
Bùi Túc: ?
Sau khi cơm nước xong, Hà Liêu Tinh hỗ trợ dọn dẹp bàn ăn rồi, sau đó định rời đi, Bùi Túc đi tiễn cậu.
Hà Liêu Tinh liên tục xua tay: "Không cần."
Nói xong liền đi ra khỏi cửa, mà không nghĩ tới chân trước cậu vừa bước ra ngoài, Bùi Túc ở phía sau liền đóng cửa.
Hà Liêu Tinh nhìn y, nhưng chỉ một giây cậu liền dời tầm mắt: "Hai bước chân là tới, tiễn cái gì chứ."
"Ăn hơi tức bụng," Bùi Túc càng cảm thấy kỳ quái, y nói mặt không biến sắc, "Chúng ta đi dạo đi."
Lam Hải Biệt Uyển phủ xanh rất tốt, ven đường không phải hoa thì là cây, còn có một công viên xanh.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một hồi không nghĩ ra lí do từ chối, không thể làm gì khác đành đồng ý.
Kim ô lặn về tây [4], mặt trời lặn nung chảy vàng, gió chạng vạng thổi phất trên thân người, có loại thích ý lười nhác.
[4]Ý từ câu "金乌西坠,玉兔东升", Hán Việt: "kim ô tây trụy, ngọc thỏ đông thăng", ý chỉ hoàng hôn và bình minh, xuất xứ từ "Xuân sầu" – nguồn Baidu
Cây hoa mộc lan ven đường đều được thoa lên một lớp màu vàng nhạt, thỉnh thoảng có chim tước bay nhảy qua lại, lao đi xa.
Hai người chậm rãi đi cạnh đường, Hà Liêu Tinh tuột ra sau Bùi Túc một chút.
Vô số cách mở màn xoay trong đầu, Bùi Túc chủ động mở miệng: "Lúc trước cậu nói, cậu có một người bạn đang cua một cô gái trên mạng?"
"Không phải anh ta tự nguyện." Hà Liêu Tinh giải thích, "Anh của anh ta bị người ta lừa tiền, người đó còn bắt cá nhiều tay, bọn họ không dám báo cảnh sát, không thể làm gì khác ngoài hạ sách này."
Bùi Túc ồ lên: "Cần giúp một tay không?"
Bùi Túc thật sự giúp người làm niềm vui, Hà Liêu Tinh thuận miệng kể một người bạn, y đều sẽ ghi nhớ lại rất chú ý, còn dò hỏi có cần hỗ trợ không.
Lòng Hà Liêu Tinh mềm đi mấy phần, ánh nhìn Bùi Túc cũng không lại hoài nghi y là thằng đểu, lắc đầu nói: "Không cần, chuyện như vậy anh ta hẳn là có thể giải quyết, nếu như cần trợ giúp anh ta sẽ nói."
Bùi Túc nhận ra ánh mắt Hà Liêu Tinh thay đổi, nhưng vẫn không hiểu gì về cách tâm lý cậu hoạt động, đơn giản tạm thời quên đi: "Cậu còn nhỏ, sau này nếu có người tỏ tình với cậu trên mạng, cũng không cần để ý tới, đừng yêu sớm."
Bùi Túc rõ ràng cùng tuổi cậu, mà lúc nói lời này rất nghiêm túc, cứ như mẹ cậu.
Hà Liêu Tinh vốn muốn nói được rồi, cậu sao cứ như chủ nhiệm, mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, cậu bỗng nhiên nhớ lúc trước từng bảo là sau này không ghét y dạy dỗ, vì vậy nhọc nhằn nín đi.
Cậu bé ngoan ừ ừ, suy nghĩ cẩn thận một chút cậu lại hỏi: "Gặp được người mình thích cũng không thể yêu sớm à?"
Câu nói này rơi vào trong tay Bùi Túc, một cách tự nhiên đọc thành một ý tứ khác —— mình thích cậu, yêu sớm với cậu cũng không được à?
Như là bị mèo cào nhẹ, Bùi Túc nghiêng đầu, hắng giọng một cái: "Đương nhiên có thể."
"Nhưng mà hiện giờ mình không có thích ai hết." Hà Liêu Tinh đột nhiên cảm giác thấy thật bi thương, Mai Thái cũng đã yêu đương ba lần, cậu cả tay con gái còn chưa từng sờ qua, "Trước mắt chắc là yêu không nổi."
Cây hoa mộc lan rơi xuống một cành khô, vừa vặn lăn đến chân hai người, bị dẫm phát ra tiếng xoạt xoạt.
Bùi Túc đột nhiên quay đầu lại, vuốt mèo hóa thành thanh sắt, trực tiếp đâm một lỗ thủng trong lòng, hết thảy êm đẹp và lưu luyến tất cả đều tiêu tan không còn: "Cậu không có thích ai hết?!"
Ngữ khí y lên xuống trập trùng, đây là lần đầu tiên ngớ ra trước mặt Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh không hiểu y sao lại kích động như thế, ngơ ngác nói: "...!Mình phải thích ai à?"
Như là một cục kẹo ngọt chậm rãi đến gần y, Bùi Túc bị mồi đến tinh thần dập dờn, đung đưa không ngừng, thế nhưng một khắc đến miệng, vỏ bọc đường bị gõ vỡ, bên trong chứa đá, Bùi Túc thiếu chút nữa mẻ rớt một cái răng.
Lúc này trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi cùng không thể tin được.
—— Hà Liêu Tinh không thích y? Cậu ấy không thầm mến y?? Sao có thể???
Bùi Túc cảm thấy hoang đường cực kỳ, lên án nói: "Cậu thích Trần Viện không phải là vì cậu ấy thích biển?"
Hà Liêu Tinh rất mờ mịt: "Thì ừ, biển rất đẹp, có lần mình đi phòng triển lãm thấy họa sĩ vẽ biển, từ đó về sau liền thích biển...!Nói chuyện về biển với cậu ấy rất thoải mái."
"Cậu sau này sao lại không thích hoa dạ lai hương?"
Đề tài nhảy cóc quá nhanh, Hà Liêu Tinh chầm chậm suy nghĩ một hồi mới trả lời: "...!Bởi vì mẹ mình có một lần để hoa dạ lai hương trong nhà, cửa sổ đóng kín, nhà mình thiếu chút nữa sinh bệnh."
Cứ như tảng đá nội tâm từng khối từng khối vỡ ra, Bùi Túc cảm thấy ngực cứ như bị xé ra một vết thương, gió đêm thổi vào, đau rát một mảng: "Vậy cậu buổi tối gửi thơ quyến rũ mình, cậu, cậu ám chỉ mình tuýp người cậu thích, chủ động tranh thủ —— "
Hà Liêu Tinh trợn tròn đôi mắt, sợ ngây người, hoàn toàn không thể tin được Bùi Túc lại nghĩ cậu như vậy, đồng thời cực kỳ oan uổng, quả thực nhảy Hoàng Hà cũng rửa không sạch: "Thơ tình gì? Cậu nói là Tĩnh Nữ? Mình hỏi bài cậu mà là quyến rũ...!vậy, thầy cô giảng bài thơ này cho nhiều học trò như vậy thì sao?"
"Mình ám chỉ cậu là kiểu người mình thích hồi nào? Mình rõ ràng kể cho cậu nghe minh tinh mình thích, tranh thủ...!mình không có, mình đã nói là tay mình lạnh, là cậu không nghe mình nói!"
"Cậu hai ngày trước hỏi mình làm sao theo đuổi người ta..."
"Đó là mình hỏi giúp Đại Cẩu!"
Núi nặng ầm ầm đổ xuống, đát tảng từng khối từng khối áp lên người Bùi Túc, y lẩm bẩm nói: "Cậu còn nói xem mình là anh em, chỉ có một mình mình ở vị trí này trong lòng cậu..."
Hà Liêu Tinh coi như là một kẻ ngốc cũng có thể rõ ràng tình hình bây giờ.
Trời ạ trời ạ trời ạ a a a a a a a a a a a, anh em của cậu thế mà lại nghi ngờ cậu thích y a a a a a a a a a, là cậu điên rồi hay là y điên rồi a a a a a a a a a!
Nội tâm của cậu như là một người lùn ôm loa, rít gào rát cả màng tai cậu, nghe vậy khàn giọng phủ nhận: "Đó là bởi vì mình thật sự coi cậu là anh em!"
Không khí dường như bị đổ xi măng, lại tựa như dưỡng khí quanh thân hai người bị hút đi sạch sẽ.
Ánh sáng từng tấc từng tấc bị nuốt hêt, màn đêm từ đường chân trời kéo đến.
Hai người đứng ở dưới gốc cây hoa mộc lan, đúng giờ đèn đường tự lên, rọi sáng một vùng đỉnh đầu hai người.
Từ khi Hà Liêu Tinh hô câu đó lên, hai người liền không chút động đậy, ánh sáng đèn đườn tung xuống, cành hoa nhỏ trên đất chiếu ra những cái bóng loang lổ.
Bùi Túc đứng ở chỗ sáng tối giao nhau, bóng sáng đan xen tôn ngũ quan y đến mức đặc biệt thâm sâu, dường như một pho tượng tuấn mỹ đứng ở chỗ cũ.
Chẳng biết vì sao, rống xong câu đó rồi, Hà Liêu Tinh càng hoảng hốt hơn, cậu phát hiện sau khi nói xong, trong đầu nổi lên đầu tiên không phải cảnh tượng bạn bè cạnh nhau bình thường.
Mà là Bùi Túc ngồi ở bên cạnh cậu dạy cậu làm bài, lòng bàn tay hai người từng nắm, cái trán để trên bả vai sau khi say rượu, áo khoác đêm mưa khoác ở trên người cậu, ngôi sao may mắn dưới bầu trời đêm, đầu ngón tay sát qua bên môi, còn có...!ôm nhau ngủ trên thảm trải sàn.
Một cảnh lại một cảnh, khác nào làn sóng vươn lên, dường như muốn nuốt hết cả người cậu.
Cậu xưa nay chưa từng hoảng loạn như thế.
Trong luống cuống, bên tai cậu vang lên một nửa câu chưa nói hết của Bùi Ngọc, không phải nó thầm mến...
Còn có Bùi Túc đã nói với cậu, gần đây có người đang theo đuổi y, y để ý, nhưng bây giờ Bùi Túc nói y lầm tưởng Hà Liêu Tinh thích y...
Hà Liêu Tinh đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, hoảng loạn mà quay người muốn trốn tránh: "Gì ấy nhỉ, mình chợt nhớ cỏ sân sau nhà mình còn chưa..."
Cậu vừa mới xoay được một nửa, cánh tay bỗng bị kéo lại.
Nghi hoặc, hoang đường, không dám tin, thất vọng vô bờ, mọi chuyện đều đã qua một lần, Bùi Túc cật lực áp chế cơn sóng dữ dội lại, thấy Hà Liêu Tinh muốn chạy trốn, nhất thời không cố được gì nữa, gằn từng chữ một: "Lúc trước dì Vương cảm thấy lạ vì sao mình lại chủ động ký hiệu Omega, chỉ là vì giúp cậu sao, mình nói với dì, mình có tư tâm."
Hà Liêu Tinh không có quay người, gió lướt nhẹ qua người cậu, cậu ước gì mình có thể bay theo trận gió này đi luôn.
Cậu như lầm vào một vòng xoáy cực lớn, hỗn loạn đến mức không phân biệt được cái gì nữa, từ lầm tưởng Bùi Túc bắt cá hai tay là trai đểu, đến phát hiện không phải, phát hiện ra...!kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tiếp đến quá lớn, cậu hoàn toàn không biết nên ứng đối ra sau.
Chỉ có trái tim càng đập càng nhanh, như là sắp sửa vì kịch liệt nhảy nhót mà phát nổ.
Cậu rõ ràng nên tránh y, lập tức chạy đi, mà hai chân lại như đổ chì, một bước cũng không đi được.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe được giọng nói trầm thấp dễ nghe đằng sau nói: "Hà Liêu Tinh, mình trước giờ không hề muốn làm anh em của cậu."
Vù một tiếng, đầu óc Hà Liêu Tinh trống rỗng, cứ như cả thế giới đều bất động.
Trên đường lớn chỉ có hai người họ, vô cùng trống trải, bóng đêm dần dày dặn, chân trời như bị bôi mực, cành hoa mộc lan lay động nhẹ trong gió, bóng cây lắc lư.
Bùi Túc nhìn gò má cậu trai, nhẹ giọng nói: "Tư tâm của mình là thích cậu."
Cơn gió mạnh cuốn qua cành hoa nhỏ, xẹt qua thảm cỏ, hướng về chân trời xa xôi rít lên mà đi..