Tính công kích của Alpha vào lúc này thể hiện vô cùng rõ rệt, đó là sự khát máu và bạo lực giấu ở nơi sâu nhất trong cốt nhục.
Nghe đâu, khi loạn thế mới bắt đầu, không có giới tính thứ hai, nhưng thiên tai, bệnh tật, chiến tranh, đau khổ vô số lũ lượt kéo đến, kẻ thích hợp sống sót, người không hợp bị đào thải, vì vậy sinh ra giới tính thứ hai, giới tính ABO từ đó bắt nguồn.
Để bảo vệ Omega của mình, để sống tiếp, Alpha càng ngày càng mạnh, cuối cùng trở thành người thống trị thế giới, sau đó trải qua nhiều thế hệ, diễn tiến đến ngày nay, trong một thời đại tương đối bình đẳng, ủng hộ bình đẳng ABO.
Mà có bình đẳng đến mức nào đi nữa, thứ đã giấu trong gien cũng không sửa được, du͙ƈ vọиɠ lúc thường ẩn sâu trong nội tâm, những thứ đè nén sâu sắc, sẽ bạo phát hết trong kỳ mẫn cảm.
Hà Liêu Tinh bị yếu tố vô cùng tàn ác bạo lực trong không khí vô thức đẩy lùi về sau một bước, cơm nắm cầm trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
Bùi Túc đứng ở sau cửa, khắc chế mà ẩn nhẫn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đi vẫn còn kịp."
Cửa ngăn trở nửa người y, không nhìn rõ khuôn mặt y, nhưng có thể nghe ra được căng thẳng trong giọng nói.
Có thể nhìn ra, giờ khắc này y thật sự dùng hết ý chí toàn thân.
Chất dẫn dụ ngày xưa ôn hòa dịu dàng lúc này nóng nảy như vạn ngàn con bướm, cánh bướm tựa lưỡi dao sắc, đánh lên da, thậm chí còn có cảm giác đau nhói.
Nói đoạn Bùi Túc liền định đóng cửa, trong nháy mắt cửa sắp đóng lại, Hà Liêu Tinh đưa tay ra, chận cửa, sau đó chen cả người vào.
Cậu để cơm nắm ở huyền quan, hơi chút luống cuống, nhưng ngữ khí rất kiên định: "...!Mình không đi, mình ở lại với cậu."
Kỳ mẫn cảm của Alpha, khi có Omega của mình ở cạnh, bệnh trạng sẽ thuyên giảm rất nhiều.
Tác dụng của sự an ủi từ chất dẫn dụ là hai chiều, Bùi Túc đã giúp cậu, lại là anh em tốt của cậu, về tình về lý, cậu đều không thể rời đi.
Bị luồng chất dẫn dụ mãnh liệt lớn như vậy bao bọc, có cảm giác như đi vào sào huyệt quái thú đói bụng, trong mắt Hà Liêu Tinh có chút bối rối, ngón tay nắm chặt.
Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy, cậu không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày cần an ủi Alpha.
Mà biện pháp cụ thể, cậu hoàn toàn không biết.
Cậu thử thả chất dẫn dụ, nhưng hương hoa vừa mới tràn ra, màu con ngươi của Bùi Túc đột nhiên sẫm đi, mơ hồ có một áng đỏ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cái gì.
Hoàn toàn xuất phát từ phản ứng sinh lý, Hà Liêu Tinh sợ đến run lên, vội thu chất dẫn dụ lại, thế nhưng vừa mới thu hồi, lại cảm thấy bản thấy quá nhát.
Bùi Túc không nhúc nhích nhìn cậu, vẫn cứ đứng cạnh cửa, dáng hình cao gầy rơi trên mặt đất: "Cậu đang sợ."
"Ừ." Hà Liêu Tinh thản nhiên thừa nhận, "Nhưng mà mình sẽ không đi."
Cậu tiến lên một bước, đưa tay đóng cửa, tiếng động nhẹ nhàng vang lên, cửa lớn khép lại, trong biệt thự chỉ còn hai người bọn họ.
Bùi Túc như trước đứng tại chỗ, chất dẫn dụ mạnh mẽ, cuồng bạo đều bắt nguồn từ y, y lúc này như trung tâm một vòng xoáy, phảng phất có thể nuốt chửng tất cả.
Hà Liêu Tinh đứng một lát, đưa tay kéo tay y.
Bùi Túc lẳng lặng nhìn cậu, nhìn cậu nhóc của mình từng chút đến gần, ngón tay mềm mại bọc lên lòng bàn tay y, Hà Liêu Tinh vẫn sốt sắng như cũ, lông mi dài khẽ run không ngừng, môi mím nhẹ, vòng cung hàm dưới căng lên.
Cậu nắm lấy lòng bàn tay y, chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt thấy đáy, tựa được đổ đầy nước suối trong (?): "Cậu có đói bụng không?"
Hầu kết Bùi Túc lăn, ánh mắt từng chút từng chút thay đổi: "Cậu biết mình đang làm gì không?"
Hà Liêu Tinh gật đầu: "Mình biết chứ."
Cậu cố gắng bỏ qua đồ đạc bừa bạc, đổ ngã khắp nơi trong phòng khách: "Không muốn ăn cơm, vậy tụi mình làm gì khác đi? Mình chơi dương cầm cho cậu nghe?"
Ngón tay Bùi Túc man mát, được Hà Liêu Tinh nắm chặt, không dùng chút lực nào, nhưng mới vừa nãy, bởi vì kiềm nén không được, tất cả nội thất thiếu chút nữa đã bị phá hỏng trong đôi tay này trong một ngày.
Mà bị Hà Liêu Tinh nắm chặt, cứ như trong vô hùng, tròng gông xiềng lên quái thú, y không dám dùng chút lực gì, chỉ lo làm cậu bị thương.
Bùi Túc không nói gì, Hà Liêu Tinh xem như y đồng ý, cậu mang theo y, đi đến thảm trải sàn cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống.
Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, Vương Y yêu hoa, lại không có thời gian chăm sóc, vì vậy mời người làm vườn đến xử lý.
Hương thảo, phù dung, dâm bụt, từng chùm hoa, hương thơm bay bổng, nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, tất cả đều là một khoảng cảnh đẹp.
Bùi Túc yên lặng ngồi xuống, gò má trầm tĩnh, ánh sáng chiếu lên mặt y, phản chiếu ra hơi sứ, giống như một lưỡi dao sắc tạm thời thu vào trong vỏ.
Hà Liêu Tinh ngồi xuống cạnh y, mở ứng dụng dương cầm điện tử ra, chọn bản nhạc Sky Castle [1], sau đó đàn theo hướng dẫn.
[1]Nguyên văn: 天空之城
Bản nhạc Sky Castle theo phong cách ấm áp tao nhã, mang theo u buồn nhàn nhạt, rất có thể an ủi người ta.
Bùi Túc cụp mắt nhìn ngón tay không ngừng nhảy múa trên điện thoại di động của Hà Liêu Tinh, tâm trạng rối ren rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại, chất dẫn dụ cuồn cuộn dâng trào như biển động cũng chậm rãi trầm xuống.
Cả người căng thẳng của Hà Liêu Tinh thả lỏng lại.
Xem ra có tác dụng.
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đàn xong Sky Castle, liền đổi bản nhạc, Kiss The Rain, bản nhạc này yên tĩnh điềm nhiên, khi nghe có thể khiến người ta an lòng.
Cậu quen với loại nhịp điệu này, nhìn hoa đang nở rộ tươi đẹp trong vườn hoa, nhớ đến lần đầu tiên họ gặp mặt, khi đó cậu cảm thấy thái độ Bùi Túc kỳ lạ, vì vậy mở miệng nói: "Lúc cậu vừa chuyển tới, mình đưa hoa bướm cho cậu, có thấy dạ lai hương cậu nuôi..."
Cậu dừng lại đúng lúc, khúc dương cầm lặng lẽ như dòng suối róc rách, vờn quanh hai người.
Bùi Túc: "Là cậu tặng."
Chúng ta từng gặp đúng không?
Đúng
Cậu ký hiệu lâm thời cho mình?
Đúng
Chậu hoa dạ lai hương đó...
Là cậu tặng.
Trại hè năm mười lăm tuổi ấy, giữa cậu và Bùi Túc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hà Liêu Tinh thu tầm mắt, lại nhìn bản nhạc trên điện thoại.
Sau khi Bùi Túc trả lời, dừng lại vài giây, trả lời: "Không nhớ rõ cũng không sao."
Hà Liêu Tinh nghiêng một bên đầu, nhìn về phía y.
Trong ánh nắng sau giờ trưa xán lạn, trên mặt thiếu niên vương vụn ánh vàng nhỏ, trên lông mi dài tựa như có vết lốm đốm đang khiêu vũ, đường vòng cung dưới cằm trải dài đẹp đẽ, thuận theo cổ trắng như tuyết mềm mại đi xuống, chảy qua xương quai xanh, cuối cùng rơi vào trong chiếc áo cổ tròn trắng.
Tuyến thể sau gáy cứ như vậy không chút đề phòng mà lộ ra, bại lộ dưới mắt Bùi Túc.
Hầu kết y lần thứ hai trượt lên, ngón tay đặt trên thảm trải sàn từ từ căng lại.
Hồi lâu , tựa như khắc chế y dời tầm mắt, nhìn bàn tay đánh đàn của Hà Liêu Tinh.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, một tin nhắn nhảy ra ở phía trên ——
[Quả lê ngọt yêu anh: Chào anh nha, ngày hôm nay cũng muốn ôm hôn anh, muốn làm nũng trong lòng anh một ngày, yêu anh!]
Không chút nghi ngờ gì, đây là một tin nhắn riêng tư.
Bùi Túc trừng trừng nhìn cái tin nhắn kia, đôi mắt biến sắc từng chút, cảm xúc đã bị cưỡng chế lại cuồn cuộn khuấy động.
Hà Liêu Tinh không phải đang thầm mến y, không phải đang theo đuổi y?
Tại sao, lại có người gửi loại tin nhắn này cho cậu?
Cậu đang yêu qua mạng?
Nháy mắt này bạo lực tàn án hoàn toàn không khống chế được, như là con thú dữ giam giữ ở đáy lòng thoát ra, tất cả du͙ƈ vọиɠ chôn sâu đều bị khuếch đại, vươn tới thống trị cả người y.
Hà Liêu Tinh còn chưa phản ứng kịp, đã đột nhiên bị đánh gục xuống.
Cậu bị đặt ở dưới người Bùi Túc, nắng từ ngoài cửa sổ khúc xạ vào, ánh sáng tươi ấm, chiếu lên người Bùi Túc, lại sinh ra tương phản mạnh mẽ với khí chất quanh người y.
Con ngươi y sâu lắng, như hố đen nơi xa nhất vũ trụ, tâm tình điên cuồng lại dữ dội, như là tất cả bom nổ, so với y của thường ngày, tuyệt nhiên tương phản.
Y như một con thú hoang đê tiện tham lam, suốt ngày tưởng nhớ một đóa hoa hồng, bây giờ rốt cuộc có cơ hội, đặt hoa hồng dưới thân, muốn từng ngụm từng ngụm, nuốt lấy tất cả, một chút nước hoa cũng không để sót.
Cậu nhóc nằm trên thảm trải sàn, tóc ô da tuyết, cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, như là người làm bằng tuyết, trong mắt tràn ngập sợ hãi, hơi thở vừa mềm vừa ngọt.
—— người này là của y, từ đầu đến chân, cả một sợi tóc, đều thuộc về y, không cho phép người khác mơ ước nửa phần.
Bùi Túc nhấc điện thoại di động lên, lung lay trước mắt cậu, ung dung thong thả mỉm cười: "Người này là ai?"
Mặc dù y đang cười, nhưng nụ cười lại vô cùng kỳ quái, trong nguy hiểm trộn một chút quỷ dị, mị hoặc không tả được.
Hà Liêu Tinh căng thẳng đến mức thở cũng nhẹ vô cùng, cậu nhận ra được chất dẫn dụ hải dương mãnh liệt, điên cuồng, đang nổi điên, tất cả vây quanh cậu, như là muốn nuốt trọn cả người cậu.
Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, đầu Hà Liêu Tinh trống rỗng, hồi lâu, đại não khôi phục hoạt động, cậu ngơ ngác trả lời: "...!Là đối tượng Đại Cẩu đang cua."
Bùi Túc hơi kề sát vào cậu: "Đại Cẩu là ai?"
Hà Liêu Tinh chẳng dám mảy may nhúc nhích, thân thể cực kỳ căng thẳng: "Là một...!người bạn, anh ấy nhờ mình giúp xem thử lịch sử trò chuyện của anh ấy và bạn gái."
Như vậy nói cách khác, Hà Liêu Tinh và cái người gửi tin nhắn này, không có bất kỳ quan hệ trực tiếp nào.
Có được đáp án Bùi Túc thoáng thỏa mãn, y chăm chú nhìn mặt Hà Liêu Tinh, giọng rất nhẹ: "Sau này phải ngoan một chút, toàn tâm toàn ý, chỉ có thể thích một người."
Hà Liêu Tinh sững sờ gật đầu, nhưng lại cảm thấy không đúng.
Cái gì gọi là toàn tâm toàn ý chỉ thích một người?
Cậu có từng thích ai à? Trần Viện,Trần Viện chắc là không tính...
Mà lúc này còn xoắn xuýt chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì, nói không chừng ý Bùi Túc là kêu cậu sau này thích ai phải một lòng một dạ đó.
Cậu như hiểu mà không hiểu gật đầu, nhận ra chất dẫn dụ của Bùi Túc vẫn bạo động ở chỗ cũ, suy đoán y hẳn là rất khó chịu.
Vậy y bỗng nhiên đánh gục cậu, là bởi vì...!muốn chất dẫn dụ à?
Hà Liêu Tinh do dự một lát, hơi ngửa người, nhẹ nhàng ôm lấy y: "Mình đưa hết chất dẫn dụ của mình cho cậu, cậu có dễ chịu hơn chút nào không?"
Trong nháy mắt thiếu niên chủ động đến gần kia, vô số khát vọng sinh sôi thoáng chốc phá hộp mà ra, nhấc lên cơn sóng thần.
Như là đóa hoa hồng lộ ra nhụy hoa ngoan mềm nhất với y, mời y phẩm bình dung mạo.
Cứ như có ác ma thì thầm bên tai y, giữ lấy cậu, ký hiệu cậu, hoàn chỉnh nắm giữ cậu.
—— không có bất kỳ người nào có thể chống cự được loại mê hoặc này.
Mà Bùi Túc lại không nhúc nhích, qua rất lâu, y mới cẩn thận, tựa như quý trọng, ôm lấy cậu nhóc của y, sau đó nhắm hai mắt lại.
Hương hoa tùy ý lan tràn, như cánh bướm nhẹ nhàng mềm mại, dẫn dắt hải dương, chậm rãi vuốt êm sóng biển, cuối cùng nhẹ nhàng hòa làm một.
Hà Liêu Tinh tuy rằng bị Bùi Túc đè lên, nhưng mà không thấy nặng chút nào, chỉ có thể cảm nhận hô hấp của Bùi Túc nhàn nhạt phớt qua tai cậu, mang theo ấm áp và mùi thơm dễ chịu.
Hơi nghiêng sang một bên, những nhành hoa nhỏ đầy tràn ngoài cửa sổ, ánh nắng nhảy trên cánh hoa, bên lề thảm trải sàn để điện thoại di động, phản chiếu qua cửa sổ sát đất, trên nền đất là khối ánh sáng lớn.
Trong lúc vô tình, Hà Liêu Tinh rơi vào trạng thái ngủ say.
Ánh mặt trời rơi lên đất ngoài cửa từ từ dời xuống, vầng sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất, lồng lên sàn trải thảm nhung, trên hai người ôm nhau.
.
.
Vương Y cả ngày không về, sáng sớm Bùi Túc mơ hồ nhận ra được kỳ mẫn cảm của mình sắp đến, kêu họ ra ngoài tránh đi.
Kỳ mẫn cảm của Bùi Túc luôn luôn vượt qua như thế, người nhà họ Bùi xót con trẻ nhà mình, từ trước đến giờ vẫn không cách ly ở bệnh viện, nơi đó lạnh lẽo, hơn nữa cũng sợ làm người vô tội bị thương, cho nên vẫn luôn cách ly tại nhà mình.
Ngược lại mà nói, nội thất gì đó, trong mắt họ chẳng coi là gì, hỏng thì hỏng, trước khi đi họ dẹp tất cả những dụng cụ sắc nhọn hoặc vật nguy hiểm đi hết.
Nhưng ở nhà Bùi Ngọc, Vương Y vẫn cứ đợi mà bất an, lo lắng sức khỏe của Bùi Túc.
"Ông nội nhắn tin," Bùi Ngọc nhìn vào nhóm gia đình, không nhịn được thở dài, "Ông nội sợ nhà dì bị hỏng nghiêm trọng quá, gửi dì năm triệu [2]."
[2]Năm trăm vạn CNY, khoảng mười tám tỷ VNĐ
Cùng là cháu trai, nhưng mà những người còn lại sẽ không có loại đãi ngộ như thế này, nhận tiền chỉ là hành vi mặt ngoài nhất thôi, sâu bên trong, là ông cụ Bùi đang uyển chuyển báo cho Vương Y, Bùi Túc trải qua kỳ mẫn cảm, thân thể tất nhiên sẽ bị thương, kêu Vương Y mua ít đồ cho y bồi bổ.
Dù sao thì kỳ mẫn cảm của Bùi Túc trong số các Alpha, là dạng khó khăn nhất, chất dẫn dụ quá mạnh, bình thường lực kiềm chết quá mạnh, là con dao hai lưỡi.
Trong kỳ mẫn cảm không ai có thể khống chế được thiên tính của mình, không ai có thể chống lại bạo lực và ham muốn hủy diệt đã khắc trong gien.
Năm Bùi Túc mười tuổi từng trải qua một kỳ mẫn cảm, gần như phá một tòa nhà đến mức hoàn toàn thay đổi, không ai tưởng tượng được đấy lại là do một Alpha mười tuổi làm ra.
Bây giờ Bùi Túc mười bảy, cách tuổi thành niên chỉ một bước, lực phá hoại tất nhiên chỉ tăng không giảm.
Vương Y ngược lại không để ý năm triệu kia chút nào, Bùi Túc là cháu ngoại trai của dì, lòng dì lo lắng cho y không kém ông cụ chút nào.
Dì cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc nhìn điện thoại, chốc chốc xem giờ.
Cuối cùng nhịn đến hai giờ chiều, rốt cục ngồi không yên, nói muốn về xem nhà một chút.
Trước khi đi, dì có nói với Sở Yên nhờ hỗ trợ chăm sóc Bùi Túc, nếu có động tĩnh liền thông báo cho dì, tốt nhất là trưa đưa cơm cho y, để bên ngoài kêu một tiếng là được, không được đến gần y.
Nhưng đến bây giờ, dì vẫn chưa nhận được tin tức gì.
Bùi Ngọc lái xe đưa dì về nhà, trên xe còn có rất nhiều thuốc xoa dịu kỳ mẫn cảm, cái thứ này giống như hoa kim ngân, hiệu quả có chút ít đỡ hơn không.
Trong nhóm gia đình cũng đang thảo luận kỳ mẫn cảm lần này của Bùi Túc sẽ đáng sợ đến mức nào, có người thậm chí đoán là, một cái nhà của Vương Y cũng xong rồi, nói không chừng sẽ phải mua nhà mới, thậm chí đã có người giúp dì xem nhà mới.
Bùi Ngọc sợ Vương Y lát nữa không chịu nổi, chị dù sao cũng đã tận mắt nhìn Bùi Túc dỡ nhà, vì vậy trấn an dì: "Dì chuẩn bị tâm lý, lát nữa có đáng sợ cỡ nàng, cũng phải giữ vững bình tĩnh."
Vương Y lẳng lặng nhìn chị: "Lời này dì nghe đã không dưới một trăm lần."
Bùi Ngọc nghiêm mặt nói: "Ai cũng dặn dì như vậy, có thể thấy được rất là đáng sợ, dì đừng nghe tai này ra tai kia."
Vương Y thở dài lần thứ năm trăm: "Đáng sợ hơn nữa dì cũng chịu được, chỉ cần không phải là nó dỡ nhà xuống ăn, tùy ý nó chơi, ngược lại gia đình dì cũng không phải chỉ có một cái nhà."
Khóe mắt Bùi Ngọc giật giật: "Khụ khụ, thật ra con cũng có rất nhiều nhà..."
Vương Y chỉ cần liếc chị một cái, đã biết ngay chị đang nghĩ gì, dì thẳng thắn nói: "Gia đình dì, có nhà."
Hết sức nhấn mạnh hai chữ có nhà này.
Lúc trước cha Bùi mẹ Bùi xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, ở Hạ Thành không ai thân quen, gốc gác nhà họ Bùi ở Xuân Thành, vì vậy đưa Bùi Túc quay về.
Tin này vừa xuất hiện, người cả dòng họ sốt sắng lên tiếng nói họ có thể, họ được, đừng nói là ở, coi như là nhận Bùi Túc làm con nuôi coi như con ruột của họ cũng được!
Vương Y cũng là đánh phá cướp đầu, mới lấy được quyền tạm trú của Bùi Túc.
Không nghĩ tới lúc này còn chưa tới nhà đâu, bọn họ đều nhất trí cho rằng nhà dì mất rồi, dì không có điều kiện cơ bản để chăm sóc Bùi Túc, Bùi Ngọc thế mà bây giờ bắt đầu đào góc tường.
Bùi Ngọc chưa từ bỏ ý định: "Vậy thì dọn nhà cũng mất thời gian chứ? Gián đoạn chuyện học của thằng bé không tốt."
Vương Y hừ lạnh một tiếng: "Nó trọ ở trường, gia đình dì ở Lam Hải Biệt Uyển còn một căn nữa, bắt nó đổi hoàn cảnh sống cũng không tốt."
Bùi Ngọc rốt cuộc không còn gì để nói, đình chiến.
Sau khi xác minh danh tính, xe rẽ vào tiểu khu, chạy đến cổng căn biệt thự trắng sữa.
Vương Y vội vã đẩy cửa xe ra xuống xe, không nghĩ tới biệt thự của dì vẫn còn, hơn nữa hoàn hảo không chút hư hỏng, thoáng chốc kinh ngạc một chút.
Bùi Ngọc cũng xuống xe theo, nhìn thấy biệt thự còn nguyên, kinh ngạc nhướng mày.
Vương Y đẩy hàng rào ra, xuyên qua thảm cỏ, ấn vân tay xuống, cửa điện tử mở ra.
Mà cảnh tượng làm dì kinh sợ thứ hai xuất hiện.
Nội thất trong phòng, chỉ bị lật đổ đơn giản thôi, hỏng hóc không nghiêm trọng lắm.
Nhưng đứng trong phòng khách, cảnh trước mắt làm cho dì giật mình cả người gần như hóa đá.
Chỉ thấy cạnh cửa sổ sát đất, trên thảm nhung mềm mại, có hai người nằm.
Cậu nhóc áo trắng cuộn tròn trong ngực chàng trai áo xám, tay khoát trên eo người nọ, có lẽ là nghe được động tĩnh, hơi bất an chôn sâu hơn vào trong lồng ngực người ta.
Chàng trai áo xám mơ màng nhận ra, vỗ trấn an lên lưng đối phương hai lần, giọng trầm thấp khàn khàn: "Làm sao vậy?"
Cậu nhóc trong ngực làu bàu nói: "...!Hơi ồn."
Chàng trai áo xám ừm một tiếng, giơ tay che lỗ tai người nọ.
Vương Y:......
Vương Y: ?????
Bùi Ngọc chạy đến sau, nhìn nội thất và đồ trang trí nguyên vẹn quanh phòng, nhìn thêm hai người nằm trên thảm, miệng thoáng chốc nở ra hình chữ O.
Chờ chút, tại sao lại quỷ dị như vậy, không phải là cả một cái nhà cũng banh à, má nó chứ đây là tình huống gì???
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay bỗng nhiên có một ý tưởng, thăm dò, không biết các bạn liệu có thích không, trước mắt tôi rất thích cái ý tưởng này, mọi người nếu thích có thể đưa vào mục siêu tầm, chụt, yêu mọi người!
Xuyên thành người yêu của đại lão nạp tiền:
Thụ chơi một trò chơi nuôi dưỡng người yêu, dựa theo sở thích chính mình làm riêng một người yêu, dung mạo, tính cách, vóc người của người yêu, không có gì không hợp với thẩm mỹ của cậu, thụ mỗi ngày đều cưng nựng người yêu như vậy.
Người yêu nghiêm mặt nhìn cậu:...
Kết quả trời đất luân hồi, cậu phát hiện có một ngày mình xuyên vào trong trò chơi biến thành nhân vật trong trò chơi, mà người yêu lại thành người chơi.
Thụ: ????
—
Thời đại tinh tế, nguyên soái đế quốc cấm dục tuấn tú, mỗi khi xuất hiện trên màn ảnh, liền chọc cho nhiều người điên cuồng rít gào.
Có một ngày, nguyên soái bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào một cái trò chơi yêu đương, bị một cậu trai đùa bỡn nhiều lần.
Nguyên soái: ...
Sau đó hắn từ trong trò chơi đi ra, cậu trai lại biến ngược thành nhân vật trong trò chơi.
Thiếu niên làm nũng lăn lộn: Nếu như em nói thật ra lúc đó em đang giúp anh xoa bóp toàn thân, anh tin không qaq
Nguyên soái: Em thấy sao?
Thiếu niên: Chíp chíp
Đại khái là một câu chuyện không gian giao hòa, ảnh hưởng lẫn nhau..