Hương hoa quá mức nồng nặc, hơn nữa độ ngọt siêu cao, đã vượt quá giá trị sáu mươi phần trăm bình thường, hôm nay cũng có Alpha đến dự tiệc, đồng tử họ sẫm lại, theo bản năng điều động khứu giác đến mức nhạy bén nhất, tra dò khởi nguồn của chất dẫn dụ.
Không ngừng có người xoay đầu nhìn xung quanh.
"Thơm quá mềm quá..."
"Chất dẫn dụ của ai vậy? Kϊƈɦ thích quá."
Chỉ là độ sáng quá tối, trong ánh đèn luôn chớp lóe, mặt của mỗi người đều là một cái bóng tối đen.
Chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh đang phóng thích cuồn cuộn không ngừng [1], Bùi Túc nhớ bác sĩ nói độ ngọt chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh quá cao, cởi áo khoác trêи người, bao lấy Hà Liêu Tinh: "Mình đưa cậu ra ngoài trước."
[1]Nguyên văn: 源源不断, Hán Việt: "nguyên nguyên bất đoạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ liên tục, không ngừng, thường chỉ sự vật, ít chỉ người, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Vạn chương thượng" – nguồn Baidu
Bùi Túc lúc này đối với Hà Liêu Tinh mà nói như là nguồn nước duy nhất khi cả người đang chìm trong biển lửa, bởi vì ký hiệu lâm thời, thân thể ỷ lại y một trăm phần trăm, như dây tơ hồng ỷ lại cây chủ, đây là ràng buộc nguyên thủy nhất giữa Omega và Alpha.
Lúc bị áo khoác âu phục bọc lấy, Hà Liêu Tinh bị nóng đến choáng váng đầu óc không thể suy nghĩ mà phản kháng, thậm chí muốn kéo áo khoác trêи người xuống.
Bùi Túc đè cánh tay cậu lại, đồng thời thả chất dẫn dụ của mình ra, triệt để che mất mùi ngọt mềm trong không khí.
Alpha mẫn cảm với chất dẫn dụ của Omega, nhưng càng mẫn cảm hơn với chất dẫn dụ của đồng loại là Alpha, đặc biệt là loại mạnh đến mức có thể nghiền ép chất dẫn dụ của họ —— bọn họ giờ khắc này khác nào như bị roi quật, lại cảm thấy ngột ngạt như bị đè dưới một ngọn núi.
Cái cảm giác này làm họ không thể thở nổi, không cần nói đến chuyện đi xác nhận chất dẫn dụ từ đâu lan ra.
Tất cả các Alpha vốn rục rà rục rịch [2] đều ngưng ý định, bị chất dẫn dụ hải dương áp chế đến nghẹn lời.
[2]Nguyên văn: 蠢蠢欲动, Hán Việt: "xuẩn xuẩn ɖu͙ƈ động", thành ngữ tiếng Hán, chỉ dáng vẻ ngo ngoe của côn trùng, ý chỉ người xấu âm mưu quấy rồi, xuất xừ từ "Dị uyển – Cú dung thủy mạch" – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh còn đang giãy dụa, cậu không hiểu tại sao mình phải bị bọc lại, cái cảm giác này rất —— khó chịu.
Sau khi nếm được chất dẫn dụ hải dương rồi, như là một người sắp chết khô trong sa mạc nếm được một giọt nước, lúc này ở trước mặt cậu đặt một ly nước mát ngọt lành, mà có người lại muốn lấy đi, dùng một chút chất dẫn dụ nhỏ bé không đáng kể trêи áo khoác kia để lừa gạt cậu.
Rượu độc giải khát [3], sai trái lắm.
[3]Nguyên văn: 饮鸩止渴, Hán Việt: "ẩm chậm chỉ khát", thành ngữ tiếng Hán, chỉ dùng biện pháp sai lầm để giải quyết khó khăn trước mắt mà không để ý đến hậu quả nghiêm trọng, xuất xứ từ "Hậu Hán thư – Hoắc Tư truyện" – nguồn Baidu
Cậu thuận theo bản năng, muốn lôi áo khoác xuống, muốn tới gần nguồn nước.
"Đừng quấy." Bùi Túc nắm lấy cậu, thập giọng nói, "Ngoan một chút nào."
"Nóng." Hà Liêu Tinh mơ mơ màng màng [4], giọng như bị ức hϊế͙p͙ đến mức muốn nức nở, "Muốn cậu ôm mình."
[4]Nguyên văn: 迷迷糊糊, Hán Việt: "mê mê hồ hồ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự hỗn loạn không rõ, đục ngầu, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" – nguồn Baidu
Mái tóc dài màu trắng kia của thiếu niên dĩ nhiên là rối tung, có vài sợi dán lên bên má, trêи cổ, trêи xương quai xanh cậu, khiến cho vùng da mỏng hồng đặc biệt rõ ràng, như là mực đỏ tan vào trong nước, lại như là màu trời chiều hoàng hôn bị vò nát, thoa một lớp mỏng lên da cậu.
Đôi môi mỏng của cậu hơi nhếch lên, hơi thở ấm nhẹ buông, mang theo hương hoa nồng đậm, bờ môi như thể phần nhụy mềm mại nhất của đóa hoa, mi mắt ướt mồ hôi, trở nên đen tuyền mỏng dài, con ngươi sâu thẳm đen tuyền (?).
Cậu dùng ánh mắt mờ mịt mà luống cuống nhìn sang, mềm đến mức khiến người ta run sợ: "... Mình ngoan một chút, cậu sẽ ôm mình chứ?"
Bùi Túc chỉ cảm thấy trong nháy mắt tim ngừng đập, y theo bản năng dời tầm mắt: "Ừm."
Hà Liêu Tinh hết sức không chế chính mình, thật sự ngoan ngoãn lại.
Y ôm lấy Hà Liêu Tinh đi qua đám người, đến đằng sau đằng sau lâu đài, ánh trăng tung xuống, trêи mặt tường màu xam mọc đầy dây thường xuân. đủ loại hoa cỏ dường như cũng phủ thêm một lớp y phục mỏng màu bạc.
Bùi Túc buông Hà Liêu Tinh ra, lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho vị bác sĩ chuyên khoa ABO khám bệnh cho Hà Liêu Tinh hôm đó, đại khái nói rõ tình huống.
Vị bác sĩ này vừa tan tầm không lâu, đọc tin nhắn rồi, lại trả lời.
[Bác sĩ Vương: Lần cậu ký hiệu cho cậu ấy là hơn một tháng trước đúng không?]
[X: Đúng]
[Bác sĩ Vương: Cậu ấy hôm nay có xuất hiện tình trạng nóng lên, không khỏe tương tự không?]
Bùi Túc nhớ tới lúc ra ngoài Hà Liêu Tinh sắc mặt tái nhợt, lại nghĩ đến thân thể tỏa nhiệt lúc ôm y, dừng lại.
[X: Có]
[Bác sĩ Vương: Đừng sợ, vấn đề nhỏ thôi, tuyến thể của cậu ấy bị thương nghiêm trọng, cần phải chăm lại thật tốt, độ khớp của các cậu cao, chất dẫn dụ của cậu chính là thuốc trị liệu có hiệu quả nhất, hiện giờ chẳng qua là cần bổ sung chất dẫn dụ, lại cắn cậu ấy một cái là được]
[X: Không cần đi bệnh viện à?]
[Bác sĩ Vương: Không cần đâu, cậu đến bệnh viện, cũng là kết quả này, cắn sớm một chút, cậu ấy không cần phải chịu đau]
Bùi Túc im lặng đọc chữ trêи màn hình điện thoại di động, liền nhìn về phía Hà Liêu Tinh.
Thiếu niên khoác áo choàng âu phục rộng rãi, luống cuống lại khó chịu mà đứng tại chỗ, môi cắn chặt, cực lực nhẫn nại, vẫn luôn cúi đầu, có lẽ là nhận ra được tầm nhìn của Bùi Túc rốt cuộc cũng rơi lên người cậu, cậu ngước mắt.
Ánh nước lóng lánh, dường như oan ức vô cùng.
Cậu đưa tay ra thử: "Cậu không có... gạt mình... đúng không?"
Một câu nói đứt quãng, ngắt mấy lần mới nói, giọng nói dường như bị hơi nóng chưng mềm.
Bùi Túc mềm lòng đến không biết làm sao, y nghe lời đi tới, đưa tay ôm cậu.
Hà Liêu Tinh dùng sức ôm chặt y, đầu đặt trêи bả vai y, đôi môi miết nhẹ bả vai y, lại rất nhanh chuyển qua cổ y, ép lên, không ngừng ʍút̼ mát.
Bên dưới huyết quản, dòng máu ngọt ngào chảy đi, cách một lớp da mỏng manh, chất dẫn dụ nồng nặc tản mát ra, không ngừng dụ dỗ cậu, đâm thủng nó, có được nó.
Như là đứng trước một khối bánh ngọt lớn, Hà Liêu Tinh cứ như một người đói bụng cồn cào, cẩn thận đưa lưỡi, nếm thử một chút, lại nếm thử một chút.
Mạch đập nảy lên dưới lớp da nhẵn nhụi, chạm đầu răng Hà Liêu Tinh.
Trêи cổ dính lại lớp nước mờ ám.
Rốt cuộc, Hà Liêu Tinh không nhịn được, cậu hé miệng như một con mèo nhỏ, răng thiếu chút nữa là đâm vào da ——
Bùi Túc nhẹ nhàng xách cổ cậu ra, khiến cậu rời khỏi y.
Hà Liêu Tinh cực kỳ ngơ ngác, môi đỏ tựa cánh hoa hồng, áo bào trêи người xốc xếch, xương quai xanh lộ trọn trước mắt Bùi Túc.
Bùi Túc đưa tay nắm lấy cằm cậu, ngón tay cái vuốt nhẹ bên môi cậu, hạ mắt nhìn cậu: "Muốn cắn mình?"
Hà Liêu Tinh gật dầu, đầu lưỡi hồng nhạt ɭϊếʍ một cái trêи môi, dường như đang nhớ lại sự đẹp đẽ khi vùi đầu vào cổ Bùi Túc lúc nãy.
"Vậy thì ước pháp tam chương [5] đi." Bùi Túc dỗ cậu, "Cậu cắn mình một cái, mình cắn cậu một cái, được không?"
[5]Nguyên văn: 约法三章, thành ngữ tiếng Hán, chỉ những điều khoản, hẹn ước đã xác lập từ trước, xuất xứ từ "Sử ký – Cao Tổ Bản Kỷ" của Tư Mã Thiên thời Hán – nguồn Baidu
Trong lòng Hà Liêu Tinh đầy ý muốn nhào lại vào trong ngực Bùi Túc, muốn ôm y, nhưng cậu không mạnh bằng y, giãy dụa không lại y, vì vậy chỉ có thể khó chịu bị giữ cố định ở chỗ cũ.
Lòng cậu hỗn loạn tưng bừng, bị tuyến thể sốt cao đốt không còn lý trí, chỉ biết thuận theo y, chỉ có thuận theo y, y mới để cậu cắn.
Vì thế cậu gật gật đầu.
Hà Liêu Tinh cho là gật đầu xong y sẽ để cậu cắn, mà không nghĩ tới Bùi Túc vẫn không buôn cậu ra, mà tiếp tục hỏi: "Cậu có thích Trần Viện không?"
Trong nhận thức trước mắt của Hà Liêu Tinh, bất kể thế nào, gật đầu và thuận theo là được rồi, vì thế cậu lập tức gật gật đầu, sợ y cảm thấy mình không thành khẩn, còn nhấn mạnh: "Đúng."
Bùi Túc:...
Bùi Túc buông cậu ra, xoay người rời đi: "Được, vậy cậu tìm cậu ấy đi."
Còn chưa đi hai bước, Hà Liêu Tinh từ phía sau nhào tới, nhón chân lên, ôm lấy cổ y, cực kỳ luống cuống: "Nhưng mà... mình muốn cắn cậu."
Bùi Túc đứng không nhúc nhích: "Vậy mình cho cậu thêm một cơ hội."
Hà Liêu Tinh lén lút, lè lưỡi ɭϊếʍ phần da sau tai y, nếm trải vị hải dương tha thiết ước mơ, mắt cậu híp lại, cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.
Bùi Túc rêи khẽ một tiếng, quay người xách cậu lên lần thứ hai: "Không được ɭϊếʍ tùy tiện!"
Hà Liêu Tinh rụt rè gật gật đầu, nhìn qua cứ như đang nghe lời Bùi Túc, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng đang nói ra nghi vấn: Tại sao không thể ɭϊếʍ? Rõ ràng cậu ngon lành như vậy, một món đồ ăn sao phải làm khó như vậy?
Bùi Túc đối đầu với ánh mắt vô tội đáng thương lại nghi hoặc mờ mịt kia:...
Y không nói gì mà đưa tay ấn mi tâm, thở dài: "Câu này trả lời cho tốt vào, cậu có thầm mến mình không?"
Hà Liêu Tinh mất trí vẫn rất thông minh, cậu thành thục kỹ năng tìm ra quy luật, lần trước lúc Bùi Túc hỏi cậu có thích blabla hay không, Hà Liêu Tinh gật đầu, y xoay người rời đi.
Có thể thấy được lúc đó cần phải lắc đầu.
Lần này, cũng là kiểu câu mở đầu với cậu có blabla, bạn học Hà Liêu Tinh cảm thấy mình lần này phải trả lời được.
Cậu kiên định lắc đầu một cái.
Bùi Túc:...
Bùi Túc nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì ràng buộc của chất dẫn dụ, tâm tình sẽ thuận theo chất dẫn dụ mà truyền tới, Hà Liêu Tinh theo bản năng co rúm lại, thậm chí hơi sợ mà lui về sau một bước nhỏ.
Bùi Túc nhìn dáng vẻ ấy của cậu, nhẹ nhàng hít một hơi: "... Thôi."
Y tính toán cái gì với một người không lý trí.
Y đứng không nhúc nhích: "Đến đây cắn."
Hà Liêu Tinh do do dự dự tiến lên, lần thứ hai ôm lấy y, nhận ra Bùi Túc thật sự hình như không định chống lại rồi, cẩn thận từng li từng tí một kề sát môi trêи cổ Bùi Túc.
Gần một bước, lại gần một bước.
...
Bùi Túc đợi một lát, lại phát hiện Hà Liêu Tinh vẫn luôn chỉ ʍút̼ lấy y, tệ nhất cũng chỉ lộ ra một đầu răng, y đưa tay vỗ xuống sau lưng cậu: "Không cắn à? Cậu chỉ có cơ hội một lần thôi."
"Không... không cắn." Hà Liêu Tinh ấn cổ y, răng miết nhẹ phần thịt mềm giữa cổ y, thế nào cũng không hạ miệng được, cậu mơ mơ màng màng nói, "Sẽ đau, không muốn... làm cậu đau."
Dù cho đang trong trạng thái hỗn loạn, cậu cũng có thể cảm nhận được sự kiên trì dỗ dành và ý tứ lo lắng của người kia.
Y đối với cậu thật tốt.
Có chất dẫn dụ ăn no rồi, cậu phải biết thỏa mãn, không được làm y đau.
Bùi Túc mềm lòng xuống, nâng tay xoa xoa tóc cậu.
Ánh đèn tán đi, trêи sàn nhảy ít đi Bùi Túc và Hà Liêu Tinh, Trần Viện cắt bánh, ước nguyện trong lúc mọi người vây quanh, sau đó giao những hoạt động còn lại cho quản gia.
Trần Viện đi quanh lâu đài một vòng, cuối cùng đến vườn hoa.
Lúc cô bước vào vườn hoa, trong nháy mắt liền bị chất dẫn dụ nồng đậm trong không trunng dọa sợ.
Đó là mùi hỗn hợp chất dẫn dụ của Alpha và Omega.
Một mạnh bạo, một mềm mại, một lấn át, một ỷ lại.
Dung hợp lại cùng nhau, tuy hai mà một [6].
[6]Nguyên văn: 不分彼此, Hán Việt: "bất phân bỉ thử", thành ngữ Hán Việt, miêu tả mối quan hệ mật thiết, xuất xứ từ "Tạ An bỉ vương đạo luận" – nguồn Baidu
Phảng phất như cánh hoa phủ đầy biển.
Trần Viện cẩn thận tiến đến mấy bước, nhìn thấy cảnh trong góc ở cách đó không xa rồi, đồng tử đột nhiên trợn to ——
Thiếu niên mặc sơ-mi ôm vương tử yêu tinh áo bào uốn lượn rũ xuống đất, ấn trêи tường, tóc bạc bị xoa rối, áo bào cũng bị xé mạnh, lộ nửa bả vai trắng nõn.
Y ôm lấy người kia, để người kia tựa trêи bả vai mình, cắn lấy tuyến thể người kia.
Ánh trăng mỏng vẩy lên mặt đất, áo khoác màu đen nằm trêи mặt đất.
Ma cà rồng trẻ tuổi tuấn mỹ và vương tử yêu tinh mỹ lệ yếu ớt cùng ôm nhau.
Dây thường xuân mọc khắp cả mặt tường, màu xanh biếc thẳm sâu.
Hô hấp của Trần Viện gần như ngừng lại, cô nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.
Có lẽ là nhận ra có Omega xa lạ xâm nhập, Alpha cũng không quay đầu lại, mà chất dẫn dụ mạnh mẽ không một tiếng động lan đi, mang theo sự áp bức nồng đậm.
—— cút.
Trần Viện đưa tay che miệng mình, tránh cho mình rít gào thành tiếng, cô nhấc váy lên, chạy về phòng tiệc.
Mà như thể đã mê muội rồi, trong đầu cô liên tục nhiều lần xuất hiện cảnh lúc nãy, tim đập thật mạnh.
Nháy mắt này, cảm xúc mãnh liệt nhất của cô không phải là đau lòng vỡ tim, cũng không phải kinh ngạc và không dám tin.
Trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ ——
A a a a a a a a a a a a a a a a thật đẹp đôi a a a a a a a a a a cưng quá a a a a a a a!!
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Muốn ngửi chất dẫn dụ của Omega của Bùi Túc? Hít một hơi thôi cũng không được. Muốn nhìn Omega của Bùi Túc lúc đánh dấu? Cút!
[1]Nguyên văn: 源源不断, Hán Việt: "nguyên nguyên bất đoạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ liên tục, không ngừng, thường chỉ sự vật, ít chỉ người, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Vạn chương thượng" – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 蠢蠢欲动, Hán Việt: "xuẩn xuẩn ɖu͙ƈ động", thành ngữ tiếng Hán, chỉ dáng vẻ ngo ngoe của côn trùng, ý chỉ người xấu âm mưu quấy rồi, xuất xừ từ "Dị uyển – Cú dung thủy mạch" – nguồn Baidu
[3]Nguyên văn: 饮鸩止渴, Hán Việt: "ẩm chậm chỉ khát", thành ngữ tiếng Hán, chỉ dùng biện pháp sai lầm để giải quyết khó khăn trước mắt mà không để ý đến hậu quả nghiêm trọng, xuất xứ từ "Hậu Hán thư – Hoắc Tư truyện" – nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 迷迷糊糊, Hán Việt: "mê mê hồ hồ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự hỗn loạn không rõ, đục ngầu, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" – nguồn Baidu
[5]Nguyên văn: 约法三章, thành ngữ tiếng Hán, chỉ những điều khoản, hẹn ước đã xác lập từ trước, xuất xứ từ "Sử ký – Cao Tổ Bản Kỷ" của Tư Mã Thiên thời Hán – nguồn Baidu
[6]Nguyên văn: 不分彼此, Hán Việt: "bất phân bỉ thử", thành ngữ Hán Việt, miêu tả mối quan hệ mật thiết, xuất xứ từ "Tạ An bỉ vương đạo luận" – nguồn Baidu