Trong mấy ngày sau đó, Hà Liêu Tinh bắt đầu như có như không mà tránh mặt Bùi Túc, phương pháp trốn vô cùng cao siêu, một tí dấu vết sót lại cũng không có.
Ngay cả Lý Xuân Hòa cũng phải săm soi nhiều lần, mới tóm được nhãi con trơn như lươn (?) này đến phòng làm việc.
Văn phòng đối với Hà Liêu Tinh mà nói là một nơi hết sức quen thuộc, có lúc cậu đến văn phòng còn chuyên cần hơn lên lớp, có thể so sánh với cả học sinh xuất sắc người ta.
Khác nhau chính là, người khác tới hỏi bài, cậu đến phạt đứng.
Cho nên vừa đến văn phòng, Hà Liêu Tinh thậm chí không hỏi Lý Xuân Hoa một tiếng xem gọi cậu tới làm gì, xe nhẹ đường quen [1] chui vào góc phòng, chủ động phạt đứng, tuyệt đối không để thầy cô phải tốn nước bọt.
[1]Nguyên văn驾轻就熟, Hán Việt: "giá khinh tựu thục", thành ngữ tiếng Hán, chỉ việc làm dễ dàng, xuất xứ từ "Tống thạch xử sĩ tự" của Hàn Dũ thời Đường – nguồn Baidu
Chợt liền bị Lý Xuân Hoa dở khóc dở cười kéo cổ áo: "Em làm gì?"
Lúc bị ngăn lại, Hà Liêu Tinh còn mờ mịt cả người, cậu chỉ chỉ góc tường: "Không phạt đứng?"
"Ai nói cô gọi em tới là phải phạt đứng?" Lý Xuân Hoa kéo một cái ghế qua, để trước mặt Hà Liêu Tinh, "Đến đây, em ngồi đi."
Hà Liêu Tinh liếc nhìn cái ghế tựa kia, nhìn lại một vòng cảnh quan văn phòng một chút, khó giải thích được cảm thấy rất xa lạ, cái cảm giác này giống như là giáo viên kêu Bùi Túc đến, không nói hai lời bắt y phạt đứng, vô cùng không chân thật.
"Không được đâu ạ." Hà Liêu Tinh không nhúc nhích, ngay cả liếc mắt nhìn cái ghế kia thêm một cái cũng không liếc, mỉm cười nói, "Cô có việc gì cứ nói ạ, em đứng nghe được rồi, thầy y tế có nói, chân em vừa khỏi, cần phải đứng nhiều một chút."
Lý Xuân Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng phải, liền không ép, cô dời ghế qua một bên, đợi một lát, mở miệng nói: "Cô đã xem lại thành tích sơ trung của em."
Phong cách nói chuyện của cô giáo Lý từ trước đến giờ là thẳng thắn, không dây dưa dài dòng chút nào.
Giáo viên Ngữ Văn của Hà Liêu Tinh hồi năm nhất cao trung cũng là cô, lúc đó ấn tượng của cô đối với cậu cũng giống như đại đa số các giáo viên, đều cảm thấy cậu là một đứa cứng đầu, không cố gắng học, chỉ biết quậy phá.
Dạy nửa năm rồi, ấn tượng đối với cậu hơi hơi khác một chút, bởi vì Hà Liêu Tinh không giống những học sinh yếu khác lắm, những gì thầy cô nói, cậu đều sẽ nghe, kêu làm gì cũng làm, bài tập dù cho không làm, vẫn sẽ chép một phần nộp lên, từ trước tới nay cũng không chống đối thầy cô.
Nhìn lại gương mặt cười rộ lên lại rất ngọt kia của cậu, cả một bầu trời giận dữ cũng tán đi.
Năm hai cao trung mới khai giảng nửa tháng, nhận thức của Lý Xuân Hoa về Hà Liêu Tinh lần thứ hai nảy sinh biến hóa, bắt nguồn từ phần bài tập hè được Hà Liêu Tinh chủ động hoàn thành kia.
Cô nghiêm túc xem qua, cậu tự mình suy nghĩ, tự mình viết, viết gập ghềnh trắc trở, mà tốt xấu gì phần lớn cũng đều đúng —— đây là trong tình huống Hà Liêu Tinh từ khi lên cấp ba sau trước nay chưa từng nghe giảng một tiết học nào.
Đây không phải là chuyện một học sinh yếu không thể cứu chữa được có thể làm.
Điều này nói lên cái gì? Hà Liêu Tinh thông minh không giống người thường!
Đang kinh ngạc, cô tiện tay thăm dò thành tích tiểu học và sơ trung của Hà Liêu Tinh, sau đó liền phát hiện ra một kho báu.
Trường tiểu học và sơ trung Hà Liêu Tinh học là tốt nhất của Xuân Thành, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, mà ở tình huống như vậy, mỗi lần Hà Liêu Tinh đi thi, vững vàng nằm trong ba vị trí đầu toàn trường, hơn nữa đến sơ trung rồi, ổn định số một toàn trường, bỏ xa người thứ hai hơn mười điểm.
Nhất Trung là cậu bằng bản lĩnh mà thi đậu, mà sau khi thi vào rồi, thành tích của cậu chợt như ngã xuống vách núi, lần thi cuối kỳ đầu tiên của cao trung là người thứ nhất từ dưới lên, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Về sau thành tích của cậu ổn định thành một đường thẳng, chiếm lấy ngôi vị thứ nhất từ dưới lên, nào giờ chưa từng đi lên một hạng nào.
Lý Xuân Hoa ở học kỳ sau của năm nhất cao trung mới nhận lớp của chúng, khi đó ấn tượng của tất cả mọi người đối với Hà Liêu Tinh đã thâm căn cố đế, cho nên cô cũng nước chảy bèo trôi.
Mãi đến tận sự kiện bịa đặt mấy ngày trước, chạm đến quá khứ của Hà Liêu Tinh, cô cảm thấy mình dường như đã tìm ra nguyên nhân cơ bản vì sao thành tích của cậu lại đi xuống.
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng à một tiếng, không nhìn ra được chuyển biến tâm lí rõ ràng nào.
Lý Xuân Hoa từ từ mở lời: "Cô biết em vô cùng thông minh, em không muốn học, cho nên thành tích mới đi ngược, chỉ cần em muốn, em bất cứ lúc nào cũng có thể theo kịp, đúng không?"
Hà Liêu Tinh không nói gì, nhịp điệu trò chuyện này cậu không quen chút nào, trước kia cậu đã nghe qua rất nhiều thầy cô mắng cậu ngu xuẩn, mắng cậu không biết tiến thủ, mắng cậu không tuân thủ nội quy, mà thầy cô chân thành mắt sáng lên mà khen cậu... cậu chỉ từng gặp ở tiểu học sơ trung.
Mà khi đó là vì thành tích của cậu tốt, cho nên các kiểu lời hay ý đẹp đến dồn dập.
Cho nên cậu sững sờ một lát, không có trả lời cô.
Lý Xuân Hoa lấy bài tập đã bắt cậu làm trong khoảng thời gian này ra, trải ra cả một bàn làm việc, cô đẩy kéo cặp mắt kính mỏng xuống, nghiêm túc nói: "Hà Liêu Tinh, em xem đi, đây là bài sửa của cô."
Khoảng thời gian này số bộ đề Hà Liêu Tinh làm tổng cộng là mười ba, môn nào cũng có, lúc này tập trung trêи bàn làm việc, choáng hết cả mặt bàn diện tích vốn cũng không lớn đó.
Mà ở trêи những bài thi đó, ngoài mực đen mà chính Hà Liêu Tinh dùng để viết đáp án, còn có chữ viết màu đỏ cùng màu xanh lam, bút đỏ là chấm đúng sai, bút xanh là lời phê phân tích, viết hai hàng, bên trái là tóm tắt cách nghĩ trong bài làm của Hà Liêu Tinh, bên phải là cách giải chính xác.
Số chữ màu đỏ cùng màu xanh gộp lại, là gấp ba lần màu đen.
Cả một trang bài làm, tất cả đều lít nha lít nhít, không có chỗ trống.
Hà Liêu Tinh cúi đầu nhìn những bài thi đó, bỗng nhiên lại không biết nên nói cái gì cho phải:...
Lý Xuân Hoa vô cùng chân thành hi vọng cậu có thể tốt lên, phát hiện Hà Liêu Tinh vẫn có thể cứu rồi, cô không chút do dự mà đưa tay ra với cậu.
Cô làm tất cả những gì cô có thể làm, cô là giáo viên, cái từ giáo viên này nghĩa là không thể tùy tiện từ bỏ bất cứ học sinh nào, cô thấy học sinh sống tốt, cô liền vui vẻ.
Trong nháy mắt này, Hà Liêu Tinh bắt đầu hối hận, tại sao lúc làm bài thi không thật lòng hơn một chút, không cẩn thận hơn một chút,
...
Nói chuyện xong, tiết thể ɖu͙ƈ sớm đã qua.
Lý Xuân Hoa uống một ngụm nước thấm giọng, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Hà Liêu Tinh, còn mười ngày nữa là kiểm tra tháng, em có thể cho cô xem một chút thực lực chân chính không?"
Buổi trưa, Hà Liêu Tinh mang theo mấy cuốn sách đạp xe đạp đến phố Văn Thanh.
Phố Văn Thanh không giống với phố ăn vặt bên cạnh Nhất Trung, tuy rằng dành cho học sinh, mà chủ yếu là hướng về sinh viên, mức độ tiêu xài cũng cao hơn so với phố ăn vặt.
Mà ở mặt sau phố Văn Thanh là một khu dân cư lớn, gọi là khu phố Văn Thanh, rắc rối phức tạp như mạng nhện, hẻm hóc đan xen, phân chia khu vực này thành mê cung, mà dân bản địa luôn có thể dễ dàng phân biệt từng đường.
Hà Liêu Tinh cưỡi xe đạp, dừng lại ở cổng khu phố Văn Thanh, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đại Cẩu.
Không nghĩ tới chuông điện thoại di động vang lên gần cậu, Đại Cẩu vẫy điện thoại di động vưới cậu, từ một cái góc không đáng chú ý bên trong đi ra, xoa xoa mũi, mang cậu đi vào hẻm trong khu, cuối cùng rẽ tám trăm lần (?), đi tới cửa một căn nhà xám xịt.
Đại Cẩu còn quay đầu lại cười với cậu: "Rất dễ tìm mà, đúng không?
Hà Liêu Tinh một mặt mờ mịt nhìn anh, căn bản không hiểu anh đang giỡn cái gì:...
Căn nhà này là một nhà lầu nhỏ có ba tầng, các loại dây điện dây cáp phân bầu trời thành vô số ô vuông nhỏ, trêи cửa sắt dán hai chữ Phúc to, cái nắm tay hơi rỉ sét.
Đại Cẩu móc chìa khóa ra, mở cửa, mời cậu vào, anh đứng nghiêm, hơi căn thẳng, hiển nhiên là lần đầu tiên mời người khác, hoặc là nói bạn bè, tới nhà của anh.
Lầu một rất trống, trang trí trông thật đơn giản, trong phòng có ghế lớn, bàn mạt chược, bàn bóng bàn, trêи đất tán loạn mấy túi đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ.
Vòng qua lầu một lên lầu hai, ở bên tay trái là phòng Đại Cẩu, khiến cho người ta bất ngờ chính là, phòng của anh rất sạch sẽ rất chỉnh tề, trong không khí mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt.
Phòng của anh không lớn, trong góc tường là một chiếc giường đơn, bên giường dựng một cái bàn học, trêи bàn rải rác mấy chồng sách, nhìn kỹ, tài liệu từ sơ trung đến cao trung đều có, đấy đều là sách cũ Đại Cẩu mua được ở chợ, các cạnh có độ mòn khác nhau, đều được cất rất kỹ.
Bên cạnh cửa sổ, đặt một chậu hoa nhỏ, đang nở rộ, đón gió phấp phới.
Đại Cẩu ngại ngùng mà sờ sờ tóc tai, trắc trở trúc trắc [2] nói: "Thật sự rất cảm ơn cậu đồng ý giúp tôi..."
[2]Nguyên văn: 磕磕绊绊, Hán Việt: "khái khái bán bán", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ vì đường đi không bằng phẳng hoặc cách đi có vấn đề mà gặp khó khăn – nguồn Baidu
Từ khi có được cách liên lạc với Hà Liêu Tinh rồi, anh từ sáng đến tối đều sẽ cẩn thận từng li từng tí một nhắn Hà Liêu Tinh ít nhiều, hỏi cậu bận hay rỗi.
Hà Liêu Tinh kiên nhẫn một cách kỳ lạ với anh, mỗi lần anh tìm cậu, cậu luôn tạm ngừng chuyện mình đang làm, giảng bài cho anh, Đại Cẩu bây giờ còn đang tự học từ sơ trung, chương trình sơ trung Hà Liêu Tinh biết rõ.
Thường xuyên qua lại, Đại Cẩu từ từ quen với loại nhịp điệu này, đặc biệt biết ơn Hà Liêu Tinh, có vài lần nói đã làm phiền Hà Liêu Tinh rồi, muốn tặng lại chút lì xì gì đó cho cậu, đều bị uyển chuyển từ chối.
Ngày hôm nay Hà Liêu Tinh đến đây, dự định giúp Đại Cẩu chỉnh sửa một ít ghi chép, giảng phương pháp học tập cơ bản một chút.
Cậu mang theo tất cả ghi chép của chính mình hồi sơ trung, còn có tài liệu cậu thấy rất hay, đều đưa cho Đại Cẩu, để anh chậm rãi đọc.
Đại Cẩu sau khi nói cảm ơn với cậu, liền bắt đầu nghiêm túc lật xem, vấn đề anh không hiểu, Hà Liêu Tinh giúp anh giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
Cậu nằm trêи ghế xích đu đối diện cửa sổ, chân dài trong chốc lát chống trêи mặt đất, hai tay khoanh lại gối ở sau gáy.
Trong phòng nhất thời chỉ có tiếng lật sách sàn sạt, còn có tiếng huyên náo ngẫu nhiên xẹt qua dưới lầu, êm đềm và tĩnh lặng, thời gian dường như bị kéo dài.
Hà Liêu Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi hơi híp mắt lại, ánh nắng chiếu xuống trêи mí mắt, như là làm rơi một mảnh vàng vụn, lóng lánh đến mắt người.
Đại Cẩu ngồi trước bàn chần chừ nhìn góc nghiêng của cậu, gác bút lại, nhẹ nhàng xoay cổ tay, do dự hỏi: "Hình như hỏi thế này không thích hợp cho lắm, nhưng mà... Cậu có vẻ không vui?"
Cái kiểu không vui này không phải là nhắm vào Đại Cẩu, mà càng giống như là nhắm vào chính bản thân Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng à một tiếng, phủ nhận: "... Không có."
Đại Cẩu ồ lên, tiếp tục đọc bài.
Vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, anh không chủ động tìm tòi nghiên cứu người khác đang suy nghĩ cái gì, bởi vì hỏi thứ không nên hỏi sẽ phải chịu đòn, còn có thể không có cơm ăn.
Thế nhưng...
Thế nhưng Hà Liêu Tinh đã nói họ là bạn, huốn hồ nhìn cậu trạng thái mệt mỏi, thân là bạn, anh lúc này vẫn nên kiên trì một chút, hỏi cậu xảy ra chuyện gì chứ?
Đại Cẩu còn đang xoắn xuýt, Hà Liêu Tinh trong ghế xích đu bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: "Thật ra thành tích của tôi cũng rất kém."
Đại Cẩu mờ mịt chớp mắt: "...À?"
Hà Liêu Tinh nhón mũi chân, ghế xích đu phát ra tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng, chậm rãi đung đưa.
"Có thể là vì bóng tối thời sơ trung," Hà Liêu Tinh dừng lại, giọng càng nhẹ, "Cũng bởi vì tôi cảm thấy làm học sinh tốt không có ý nghĩa gì hết, luôn phải tuân theo nội qui."
Năm đó sau khi phát sinh sự kiện đó, Hà Liêu Tinh được thầy cô cho về nhà nghỉ ngơi một tuần, quay lại trường học rồi, các phiên bản lời đồn nổi lên từ bốn phía, rất là khó nghe, hơn hai bài đăng kia của An Hoài nhiều.
Sau đó ngay cả ánh mắt thầy cô nhìn cậu đều chậm rãi trở nên dị dạng.
Vì vậy Hà Liêu Tinh từ từ trở nên càng ngày càng yên tĩnh, cậu biết bởi vì chuyện ở cái kho, sự tồn tại của cậu chính là đề tài trà dư tửu hậu [3] lớn nhất của mọi người.
[3]Nguyên văn:茶余饭后, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ thời gian rảnh rỗi, xuất xứ từ "Đấu am thuần – Nữ giáo úy" – nguồn Baidu
Ưu tú và đẹp người, khiến Hà Liêu Tinh nổi bật trong đám người, cũng tương tự vậy bị đàm tiếu trong lời đồn.
Khí đó cậu bắt đầu cảm thấy bé ngoan nghe lời không thú vị, vẫn luôn sống trong mắt người khác, sống trong bảng kết quả học tập loại giỏi, sống trong đại biểu học sinh, khi quay đầu lại còn phải bị người khác dùng thành tích công kϊƈɦ, vô vị cực kỳ.
Vì vậy sau khi lên cao trung cậu bắt đầu ly kinh bạn đạo [4], từ trong sự trói buộc của lớp lớp qui tắc mà thoát thân, muốn làm gì thì làm, xem loại phạm quy không chấp hành kỷ luật là thao tác hằng ngày, cậu cho là như vậy liền có thể tìm tới cái gọi là tự do, cho là đấy là không bị ràng buộc.
[4]Nguyên văn: 离经叛道, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ rời khỏi lý luận tư tưởng trêи kinh thư, phản loạn đạo nghĩa, xuất xứ từ "Tô tử chiêm phong tuyết biếm hoàng châu" của Phí Đường Thần thời Nguyên – nguồn Baidu
Mà... Thật giống như đã sai rồi.
Quay đầu nhìn lại một năm cao nhất này, kỳ thực rất trống trải, mọi vui vẻ có được tất cả đều ở trong một pháo đài giấy, cực kỳ mơ hồ, không có chút cố gắng nào.
Căn phòng nhất thời rơi vào trầm mặc.
Đại Cẩu suy tư một lát: "... Tuy rằng không biết rõ tại sao cậu lại nói thế, nhưng tôi cảm thấy có thể có cơ hội lựa chọn cuộc sống có kỷ luật, là ước mơ lớn nhất của tôi."
Hà Liêu Tinh nghiêng đầu, ánh nắng nhảy trêи gò má cậu.
Đại Cẩu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói: "Có quy luật một chút, phổ thông một chút, không phải là cuộc sống của người bình thường sao? Những cuộc đời thăng trầm, lên voi xuống chó [5] huyền thoại kia, dù sao cũng là số ít, như tôi, sống mười chín năm, bị ép sống dưới cống ngầm, không thể tuân theo kỷ luật, cuộc sống như thế mới là... kỳ quái, không được thừa nhận, cứ giống con chuột dưới cống."
[5]Nguyên văn: 大起大落, Hán Việt: "đại khởi đại lạc", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả biến hóa rất lớn, xuất xứ từ "Tứ thế đồng đường" – nguồn Baidu
"Cậu xem hiện giờ tôi cố gắng như vậy, đều là bởi vì tôi muốn trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, quay lại sống dưới ánh sáng." Đại Cẩu sờ mũi một cái, nở nụ cười, "Cậu có thể không biết, người trong nhà này đều coi tôi là quái vật, bởi vì tôi với bọn họ không giống nhau, tôi không làm mấy chuyện trộm gà bắt chó [6] đó nữa, bọn họ liền cảm thấy không bình thường. Mà tôi ra ngoài, muốn sống tốt, cảnh sát, những người từng bị tôi gieo vạ, đều sẽ mang theo thành kiến mà nhìn tôi, cảm thấy tôi không bình thường, tâm hoài quỷ thai [7]... Thật ra rất khó khăn."
[6]Nguyên văn: 偷鸡摸狗, Hán Việt: "thâu kê mạc cẩu", thành ngữ tiếng Hán, chỉ hành vi không đứng đắn, chuyện trộm cướp, xuất xứ từ "Thủy Hử toàn truyện" – nguồn Baidu
[7]Nguyên văn:心怀鬼胎, thành ngữ tiếng Hán, chỉ chuyện tâm sự không thể cho ai biết, xuất xứ từ "Nhị khắc phách án kinh kỳ" – nguồn Baidu
Thật sự rất khó khăn, anh cảm thấy chính mình đang đứng ở chỗ giao nhau của trắng và đen, hai bên đều không tiếp nhận, mỗi bước đi, đều rất đau.
May mà còn có Hà Liêu Tinh, may mà cậu đồng ý vươn tay giúp đỡ anh.
Hà Liêu Tinh không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đại Cẩu cũng không coi chuyện mình nói có gì to tát, anh tiếp tục quay lại cúi người làm bài tập, mỗi nét mỗi đường, đặc biệt chăm chú.
Anh biết, những con chữ này, những kiến thức này, có thể nước chảy đá mòn [8], chỉ cần tích lũy đủ nhiều, có thể biến anh thành một người hoàn toàn khác, cho anh cuộc sống khác.
[8]Nguyên văn: 水滴石穿, Hán Việt: "thủy tích thạch xuyên", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ nỗ lực không ngừng rồi sẽ thành công, xuất xứ từ "Hán thư – Mai Thừa truyện" của Ban Cố thời Đông Hán – nguồn Baidu
Nói thật, anh rất mong đợi, cho nên hiện tại dù phải đi thêm nhiều con đường nữa, anh cũng cảm thấy đáng giá.
Sau một lát, Hà Liêu Tinh mới nằm xuống lại, dường như hiểu chút gì, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
"Đại Cẩu."
"Hả?"
"Tôi cảm thấy anh sẽ làm được, cố lên."
Đại Cẩu nhếch môi, nở nụ cười: "Tôi cũng cảm thấy tôi sẽ làm được."
Phải quay về trường học nghỉ trưa, Hà Liêu Tinh không ở lại lâu, lúc gần đi, trong hành lang thò ra mấy cái đầu người, nhìn không đứng đắn, vừa thấy Hà Liêu Tinh, lập tức huýt sáo, sau đó nháy nháy mắt với Đại Cẩu: "Đại Cẩu, giỏi thế, mang Omega xinh đẹp thế về được, đồ tốt xài chung chứ?"
Sắc mặt Đại Cẩu hơi đổi một chút, vỗ xuống trêи bả vai Hà Liêu Tinh, chỉ chỉ cầu thang, để cậu đi xuống trước.
Hà Liêu Tinh hơi không yên lòng, muốn nói chút gì, mà Đại Cẩu lắc lắc đầu.
Hà Liêu Tinh muốn nói lại thôi mấy giây, đành xuống lầu trước.
Trêи lầu như có như không tiếng động vang đến, thế nhưng nghe không rõ lắm.
Hà Liêu Tinh ở chỗ rẽ một lát, bỗng nhiên có người gọi tên cậu, cậu quay đầu nhìn lại, thấy nhóc béo Hoàng Mao gãi mặt, từ căn phòng có ghế lớn chui ra, hiển nhiên mới vừa tỉnh ngủ không lâu.
"Cái chuyện kia," Hoàng Mao đến gần cậu, nỗ lực một lát, cứng rắn nói, "Lần trước chặn đường cậu, xin lỗi."
Hà Liêu Tinh ung dung ôm tay: "Không cần, tôi không tính toán với anh."
Lời này nghe vào Hà Liêu Tinh rất giống một người lớn rộng lượng, mà Hoàng Mao là một đứa nhỏ không biết điều.
Hoàng Mao xù lông, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, lại qua một lát, bày ra gương mặt viếng mộ cục cằn kia nói: "Em trai tôi làm phiền cậu rồi, cảm ơn cậu dạy nó."
Hoàng Mao lớn lên có một bộ mặt xã hội, trời tháng chín mà còn để trần hai cánh tay tráng kiện, trêи cánh tay là hình xăm đủ loại màu sắc, bình thường chuyện quen làm nhất là đánh đánh giết giết, cái kiểu ăn nói khép nói xin lỗi, cảm ơn người ta như vầy, có lẽ gã tự mình vượt qua đỉnh Everest, nổi da gà rụng lông đầy sông Hoàng Hà, mới nói ra miệng những thứ này được.
Thế nhưng trước mặt Hà Liêu Tinh, vẫn như cũ tựa như bị cứa cổ.
Người xem cũng rất muốn cười.
Hà Liêu Tinh cười lắc đầu: "Thật sự là làm khó dễ anh rồi."
"Như vầy đi." Hoàng Mao còn tưởng rằng Hà Liêu Tinh chê gã không đủ thành ý, suy nghĩ một chút, "Sau này nếu cậu muốn dạy dỗ người nào, cứ việc kêu một tiếng anh Hoàng, tôi liền mang theo anh em đi giữ chỗ cho cậu, sau này phí bảo kê học trò Nhất Trung các cậu một đứa tôi cũng không thu."
Thật sự là phương thức cảm ơn người khác vô cùng đặc sắc.
"Không cần thế đâu." Hà Liêu Tinh nâng lông mày, đánh giá Hoàng Mao, suy nghĩ một chút, "Con người tôi tương đối tầm thường, chỉ yêu tiền thôi. Tôi dạy cho Đại Cẩu thu lệ phí theo giờ, còn có tài liệu tôi mang đến kia, xét thấy trước kia anh chặn đường tôi, tôi giảm cho anh 12 phần trăm, một giờ thu không nhiều, hai trăm đi, sách vở tư liệu này kia, tính từng cuốn, một quyển ba mươi, tính ra, đại khái cỡ ba nghìn đồng.
Hoàng Mao: "???"
Đánh cướp lên đầu gã?
Gã muốn bùng nổi, mà lo lắng đến Đại Cẩu, lần thứ hai dùng đến hai trăm phần trăm sự nhẫn nại.
"Tiền này anh không đưa tôi, tôi liền hỏi em trai anh." Hà Liêu Tinh đi ngang qua gã, vỗ bả vai gã, "Ba nghìn đồng, thiếu một ít cũng không được, tôi không muốn tiền bạc không rõ nguồn gốc, chỉ cần tiền sạch sẽ, trước cuối tháng này trước tiên tìm một công việc đi."
Cậu đoán chắc được cách ở chung của đôi anh em này rồi, cho nên mới có thể đưa ra yêu cầu này.
Có một công việc bình thường, là bước đầu tiên đi về hướng người bình thường.
Bọn họ cần phải có người thúc đẩy một cái, thế thì Hà Liêu Tinh liền đến làm người đó –
Giờ tự học buổi tối là Ngữ Văn, buổi tối tự học Ngữ Văn so với những buổi tối tự học thông thường thoải mái hơn nhiều, thầy cô thường sẽ giải bài tập hoặc là giảng đề, lúc nhiệm vụ học hành không nặng còn có thể chiếu phim cho họ xem.
Hà Liêu Tinh một buổi trưa đều đàng hoàng ở trong phòng học nghe giảng, chép bài, làm bài tập, Mai Thái nhìn thấy hoảng sợ không thôi, nghi ngờ Hà Liêu Tinh bị đoạt hồn.
Tự học buổi tối là lúc đa số mọi người tương đối thả lỏng, Hà Liêu Tinh cũng quy củ lấy sách bài tập làm.
Những đề bài kia hơn nửa cậu vẫn đọc không hiểu, Hà Liêu Tinh liền bắt đầu xem lại kiến thức cơ bản.
Đến tiết tự học thứ hai, đại diện môn Triệu Thiến chạy tới, nói Hà Liêu
Tinh lên văn phòng một chuyến, cũng gọi Bùi Túc lên, thầy cô tìm.
Triệu Thiến truyền lời xong liền đi.
Mai Thái đang gục xuống bàn chơi game lười nhác xen vào: "Muốn mình đi tìm cậu ấy giúp cậu không?"
Hà Liêu Tinh: "À?"
"Hai người trông rất lạ." Mai Thái trở người, dúi đầu vào trong cùi chỏ, "Mình không thể nói được, nhưng mà hai người mấy ngày nay giống như không nói câu nào."
Coi như có nói chuyện cũng chỉ nói những chuyện hằng ngày bình thường nhất, không lạnh không nhạt.
Tần Thư đang ngồi đọc sách phía sau Mai Thái nhướng mày: "Có à? Rõ ràng mình thấy bình thường mà."
"Chắc cậu nhầm đấy." Hà Liêu Tinh như không có gì xảy ra mà nói, "Quan hệ giữa mình và Bùi Túc tốt như vậy, làm sao có thể chẳng nói gì cả."
Tránh Bùi Túc ba, bốn ngày, lúc này Hà Liêu Tinh rốt cuộc ngừng lại, cảm thấy chính mình thực sự là nghĩ nhiều rồi, quá làm kiêu, Bùi Túc không phải là dựa lên bả vai cậu một chút à, đó là bởi vì người ta uống say.
Lại nói, giữa anh em, dựa lên vai thì có sao?
Trước ki lúc cậu cùng Mai Thái ra ngoài ăn tiệm, thậm chí còn thấy anh em người ta uống say ôm nhau nữa.
Hai người bọn họ mới mức độ này, lại khiến Hà Liêu Tinh không dễ chịu trong thời gian dài như vậy, so sánh một chút, Bùi Túc người ta căn bản không để ý, đã đủ để chứng minh thật ra chỉ là Hà Liêu Tinh kỳ lạ.
Hà Liêu Tinh một bên mắng chính mình, một bên theo hành lang tìm Bùi Túc.
Đi thẳng đến ban công nhỏ cuối hành lang, cậu mới phát hiện người cậu muốn tìm.
Trêи ban công không có đèn, âm u một khoảng, bóng đêm ʍôиɠ lung, ánh đèn xa xa hi hi lạc lạc [9] rơi xuống, chiếu bóng cây lay động, màu xanh sẫm có cảm giác tầng tầng.
[9]Nguyên văn: 稀稀落落, thành ngữ tiếng Hán, chỉ sự thưa thớt, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" – nguồn Baidu
Thiếu niên đứng ở lan can, đưa lưng về người khác, đang nói điện thoại với ai, giữa ngón của tay còn lại có đốm lửa sáng.
Y mặc một áo sơ-mi màu khói xám, áo mỏng vừa vặn làm hiện ra sống lưng thẳng gầy mà có đường cung đẹp đẽ, ống tay áo được vén hờ, lộ nửa cánh tay gầy.
Hà Liêu Tinh dừng chân lại, nhìn chằm chằm mấy giây, do dự chính mình có nên tiến lên không.
Nhưng phần do dự này của cậu cũng không duy trì bao lâu, điện thoại phỏng chừng đã xong, Bùi Túc nhẹ nhàng ừm một tiếng liền ngắt máy.
Cúp điện thoại xong y không quay người, chậm rãi hít một hơi thuốc, vài sợi khói xanh lơ lửng bên môi y.
Độ sáng vốn rất thấp, khuôn mặt y chìm trong khói mờ, cây xanh cách đó không xa làm nền, có thứ vẻ đẹp của yêu tiên trêи núi.
Hà Liêu Tinh đã thấy rất nhiều người hút thuốc, có quen biết, có xa lạ, mà vẫn chưa từng thấy người có thể làm động tác hút thuốc này đẹp đến mức tao nhã như vậy.
Cho nên trong nháy mắt kia cậu thất thần vài giây, sau khi giật mình tỉnh lại, cậu liền phát hiện Bùi Túc đã xoay người lại, yên lặng nhìn cậu.
Khói kia đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Bị phát hiện nhìn lén, Hà Liêu Tinh một chút xấu hổ cũng không có, vẻ mặt cậu như thường mà đến gần y, ngữ khí tự nhiên cực kỳ: "Cậu đứng ở đây làm gì?"
Mắt Bùi Túc nhẹ nhàng híp lại, không nói gì, hai tay dựa vào trêи lan can, thân thể nghiêng về phía trước, lười biếng nói: "Ngắm sao."
Đêm nay không có trăng, những đốm nhỏ rải rác khắp nơi trêи bầu trời, lóe sáng, rạng ngời rực rỡ.
Hà Liêu Tinh ngẩng đầu nhìn màn đêm lộng lẫy.
Nháy mắt này hai người đều không lên tiếng.
Hà Liêu Tinh chợt nhớ đến vấn đề mà Trần Viện hỏi cậu, giống như lơ đãng hỏi: "Bùi Túc, chúng ta là bạn à?"
Trần Viện thích Bùi Túc, cho nên mới hỏi quan hệ của Hà Liêu Tinh cậu cùng Bùi Túc.
Với Hà Liêu Tinh, cậu cùng Bùi Túc là bạn bè, là anh em.
Vậy Bùi Túc định ra quan hệ của họ thế nào?
Nghe vậy, Bùi Túc dừng lại, thu tầm mắt từ phương xa về, rơi xuống thiếu niên bên người: "Không phải bạn bè, còn có thể là gì?"
Quả nhiên, Bùi Túc và cậu nghĩ giống nhau, y cũng xem Hà Liêu Tinh là bạn bè.
Chớp mắt này, Hà Liêu Tinh càng cảm thấy mấy ngày này mình trốn tránh quả thật ngu ngốc cực kỳ, không bao giờ tìm được kẻ ngu hơn so với cậu.
Trêи thế giới còn có người thứ hai sinh ra mấy suy nghĩ kỳ quái với bạn mình à? Khẳng định không bao giờ tìm được.
Cậu đã nói mà, anh em là anh em, đời này cũng không thể làm vợ.
Hà Liêu Tinh không nhịn được cong khóe miệng lên, cảm thấy được mấy cái tâm tư dây dưa vi diệu này kia đều tan đi trong gió rồi, cậu liền biến trở về thành Hà Liêu Tinh hiểu việc săn sóc kia.
Bùi Túc đứng thẳng người, cụp mắt nói: "Mấy ngày này vẫn muốn nói, hôm đó hơi say, đã hù cậu rồi, xin lỗi."
Hà Liêu Tinh mới sắp xếp suy nghĩ của mình xong, vốn là tự trách, cảm thấy chính mình mấy ngày này lập dị quá, lúc này nghe thấy Bùi Túc xin lỗi, cậu càng cảm thấy băn khoăn, liên tục xua tay: "Thôi, có gì đâu, giữa bạn bè như vậy rất là bình thường."
Cậu say rồi cũng làm phiền Bùi Túc chăm sóc, cậu xem hình chụp trộm trêи bài đăng kia của An Hoài, mức độ còn lớn hơn Bùi Túc dựa lên bả vai cậu.
Mấy ngày nay trốn tránh đến Mai Thái cũng nhìn thấy có gì sai sai, quả nhiên Bùi Túc cũng nhận ra được.
Nhìn lòng dạ của Bùi Túc người ta đi, không chỉ không nói gì, còn chủ động nói xin lỗi với Hà Liêu Tinh.
Thật sự, cậu không nên đoán mò! Hiện tại tạo thành tình huống này, tất cả đều là cậu tự gây ra.
Sau này, coi như Bùi Túc hôn cậu, coi như hai người ôm nhau tỉnh dậy trêи một cái giường, cậu đều sẽ tuyệt đối không cả nghĩ!
"Thế à," Bùi Túc bình tĩnh nhìn cậu, "Giữa bạn bè như vậy là rất bình thường..."
Giọng y trầm thấp tao nhã như đàn cello.
—— vậy thì thế nào mới coi như không bình thường?
Nhất Trung Xuân Thành là trường cao trung trọng điểm, chế độ thi cử tự nhiên cũng nghiêm khắc vô cùng, cơ bản một tháng một lần thi lớn, hai tuần một bài kiểm nhỏ.
Thi tháng cơ bản sẽ tổ chức vào trước kỳ nghỉ.
Đến năm hai, quản rất chặt, thành tích xuống dốc nghiêm trọng phải mời phụ huynh, còn phải viết kiểm điểm, cho nên thông thường mà nói, đến cận thi, không ai dám thư giãn.
Cho dù là loại tuyển thủ lên lớp mộng dụ như Mai Thái, đều sẽ lâm thời ôm chân Phật một chút, cầu cho chính mình trong lúc thi không chết quá mức khó coi.
Bầu không khí trong phòng học lập tức căng thẳng, dường như một sợi dây chun bị kéo căng ra.
Giờ tự học buổi sáng người này đến sớm hơn người kia, nghỉ giữa giờ rất ít người ra ngoài đi lại, tất cả mọi người ngoan ngoãn ngồi trong phòng học, giành giật từng giây thảo luận nội dung ôn tập thầy cô cho họ.
Hà Liêu Tinh trong một tuần này có thể nói là thay hình đổi dạng [10], khiến thầy cô cùng bạn học đều cảm thấy rất bất ngờ.
[10]Nguyên văn: 改头换面, Hán Việt: "cải đầu hoán diện", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ thay đổi hình dạng, hình thức, có thể nội dung thực chất không thay đổi, xuất xứ từ "Thi tam bách tam thủ" – nguồn Baidu
Lúc bắt đầu, cậu học nghiêm túc, mọi người còn tưởng rằng cậu đánh game mệt rồi, thật sự thấy buồn chán, cho nên mới có thể bắt đầu học tập, trong lớp có người còn trêu ghẹo cậu, Hà Liêu Tinh chỉ cười cười, cũng không phản bác.
Cho nên mọi người cho rằng đương nhiên lần này Hà Liêu Tinh sẽ không chịu được bao lâu, quá nửa chỉ là ba phút nhiệt tình, qua rồi cũng thôi, không coi là chuyện to tát.
Mà chợt bọn họ phát hiện, ngày thứ hai Hà Liêu Tinh vẫn học, ngày thứ ba cũng vậy, ngày thứ tư ngày thứ năm...
Hà Liêu Tinh khóa di động để trong phòng ngủ, cứ như một tiểu hòa thượng thoát khỏi hồng trần, từ đây xuất gia, một lòng tu (học) thiền (tập), không để ý tới thế tục.
Mai Thái lúc mới đầu còn khϊế͙p͙ sợ, về sau cũng chết lặng, có lúc nhóc thậm chí còn chép bài tập của Hà Liêu Tinh.
Sau đó nhóc phát hiện, Hà Liêu Tinh chỉ nghiêm túc học một tuần, tỉ lệ có thể bài bài chính xác thế mà còn cao hơn so với cái đứa thỉnh thoảng nghe giảng như nhóc...
Mai Thái không phải người bình thường, nhóc sẽ không vì độ thông minh của mình mà buồn khổ, ngược lại rất là vui cho Hà Liêu Tinh, cảm thấy anh Tinh của nhóc, làm cái gì học cái gì, trước đây anh Tinh nhà nhóc thành tích thấp một chút, nhưng có đứa giáo bá nào thành tích tốt không? Dù sao nhân vô hoàn nhân [11], nhưng bây giờ, Hà Liêu Tinh đã mạnh mẽ hơn, học tập cậu cũng có thể đuổi kịp.
[11]Nguyên văn: 人无完人, nguyên câu: 金无足赤,人无完人, Hán Việt: "kim vô túc xích, nhân vô hoàn nhân", ý chỉ không có vật gì hoàn toàn hoàn hảo, xuất xứ từ "Ký Hưng" của Đái Phục Cổ thời Tống – nguồn Baidu
Quá mạnh rồi đi!
Bản thân Hà Liêu Tinh ngược lại không thấy có vấn đề gì, nghiêm túc chuẩn bị thi tháng, cũng bắt đầu từ từ thích ứng nhịp điệu mới, mỗi ngày đặt đồng hồ báo thức rất sớm đã dậy, đến nhà ăn ăn điểm tâm sau đó vào phòng học đọc sách, lên lớp, chép bài, làm bài tập, buổi tối tự học xong trở về phòng ngủ.
Cây xanh ngoài cửa sổ chậm rãi rơi lá, chim chóc đậu trêи cành ngày đêm luân phiên từng nhóm khác nhau, buổi sáng có thể nhìn thấy màn sương ngưng tụ.
Kỳ thi càng ngày càng gần, người đến tìm Bùi Túc càng ngày càng nhiều, lúc mới đầu khi Bùi Túc vừa chuyển trường đến, tất cả mọi người cảm thấy y rất lạnh lùng, mà sau đó phát hiện ra, lạnh lùng chỉ là vẻ ngoài, người khác nhờ y giúp, y sẽ giúp.
Mọi người từ trong các loại bài tập và bài thi được điểm tối đa của các môn mà phát hiện ra thuộc tính học thần của Bùi Túc, cho nên vừa ra tiết, đều sẽ chạy sang bên này, hỏi bài một chút, bái học thần một chút.
Mai Thái gục xuống bàn, đau khổ học những điểm chính trong phân tích và đánh giá thơ, vừa xem Hà Liêu Tinh giải quyết câu cuối cùng trêи đề Toán.
Cái đề này Hà Liêu Tinh đã làm sắp nửa giờ, nửa chừng làm không ra cậu đổi sang làm bài tập Tiếng Anh, không nghĩ tới làm bài Tiếng Anh xong cậu vẫn kẹt ở đề này.
Đối với kiểu học tra như Mai Thái mà nói, phương pháp làm bài thi Toán là trắc nghiệm thì làm hết sức, không ra thì lụi, bài điền vào chỗ trống thì cứ tùy duyên mà viết, 0, -1, luôn luôn có thể đụng được chuột chết [12].
[12]Nguyên văn: 总能碰上个死耗子, có thể là từ câu瞎猫碰到死耗子, Hán Việt: "hạt miêu ngộ đáo tử háo tử thị", tạm dịch mèo mù gặp được chuột chết, ý chỉ làm chuyện mình không hiểu rõ mà trùng hợp thành công từ đó cậy mạnh – nguồn Baidu
Về phần những câu khác, có thể giải được tất cả các câu hỏi nhỏ nhóc đã cảm thấy mình thật là đỉnh rồi, còn cái câu cuối cùng, nhóc luôn luôn trực tiếp lựa chọn bỏ qua, bởi vì câu hỏi then chốt trước giờ đều không phải chuẩn bị cho đám học tra bọn họ làm, nhóc biết rõ phải tự mình lượng sức.
Mà không nghĩ tới Hà Liêu Tinh lại nghị lực như thế, so sánh với dạng câu hỏi tương tự một khoảng thời gian dài như vậy.
Mai Thái để bút xuống, đến gần nhìn qua, trực giác nhận ra đọc không hiểu, liền hỏi: "Còn đang làm à?"
Trêи giấy nháp tất cả đều là trục tọa độ, hình, còn có các phương trình Hà Liêu Tinh làm ra.
Thiếu niên cầm bút, nhìn thật lâu thật kỹ câu hỏi trêи đề, độ cong của lông mi dài dường như là hình ảnh đứng yên, đường vòng cung trêи gò má mềm mại lại trầm lặng.
Nghe thấy câu hỏi, cậu không ngừng cầm bút, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mai Thái buồn bực nói: "Làm không được sao không đi hỏi Bùi Túc đi? Nhiều người hỏi bài cậu ấy lắm á."
"Bởi vì mình tin là mình làm được," Hà Liêu Tinh liếc nhóc một cái, nghiêm túc nói, "Một người nếu như có đầu óc, có tay, tại sao không thể tự lực cánh sinh [13]? Làm gì cần phải tìm Bùi Túc."
[13]Nguyên văn: 自力更生, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả việc dùng khả năng của bản thân thay đổi tình huống, xuất xứ từ "Tổ chức dân chúng dữ bảo vệ Đại Tây Nam" – nguồn Baidu
Mai Thái không phản đối, giơ ngón tay cái với cậu: "Tư tưởng của Tinh thật là cao."
Bùi Túc đi uống nước về (?), đi ngang qua họ, nghe lời này, hơi nhướng mày.
Hà Liêu Tinh nhìn thấy Bùi Túc, cũng nâng lông mày lên: "Đúng rồi, cậu không nghe lầm, mình lần này dự định tự lực cánh sinh, kỳ thi lần này mình nếu như hỏi bài cậu, mình gọi cậu là bố."
Cậu đã đồng ý với Lý Xuân Hoa sẽ phát huy thực lực thật của mình, cậu định dùng thực lực hù chết họ.
Hà – tin tưởng mình có thể làm được – Liêu Tinh sau giờ tự học buổi tối ở trong phòng ngủ nhìn giấy nháp suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Cậu mới vừa tắm xong, ngồi ở trước bàn đọc sách, mắt to trừng mắt nhỏ với câu hỏi cuối cùng trong cái đề quần cả ngày kia.
Đề thi này mà là người, Hà Liêu Tinh đã sớm quất nó.
Cậu đã lật đáp án, tìm ví dụ tương tự, thay đổi ba lần cách giải, giải được chín mươi chín phần trăm, mà vẫn thiếu một xíu gì đấy.
Đúng, còn thiếu một chút xíu như vậy, cậu không hiểu tại sao tính ra được đáp án rồi lại phải loại một giá trị âm, rõ ràng cậu cảm thấy được hai giá trị đều cần phải nhận.
Hà Liêu Tinh chưa từng thấy đề bài cao thâm như vậy khó lường như vậy, khiến cho người ta nhìn không thấy, cậu xem đáp án, chỗ viết về loại giá trị trong đáp án viết không rõ ràng, khớp cái chỗ nào đâu.
Sau khi viết đầy tờ giấy nháp thứ ba rồi, Hà Liêu Tinh không khác nào một người bệnh ám ảnh cưỡng chế bị bức ép đến cùng, cậu gãi đầu, cảm thấy không ổn rồi.
Nếu như cậu không thể làm được đề bài này, đêm nay xem như là không ngủ.
Cậu đưa tay lấy điện thoại di động qua, theo thói quen mở ra khung chat của yêu tinh hoa dạ lai hương không thể ngắt lá, theo thói quen gửi một cái ảnh biểu cảm ngồi xổm ở góc tâm như tro tàn.
Từ buổi tối hôm đó, trong lòng cậu không có khúc mắc, xem Bùi Túc là anh em tốt nhất, mỗi ngày cùng đi học, cùng chơi bóng, cùng ăn cơm, trong lúc vô tình, Hà Liêu Tinh đã hình thành thói quen chuyện gì cũng tìm y.
Mà gửi ảnh biểu cảm rồi, Hà Liêu lại nghĩ đến lời thề ban ngày mình hô, nhất thời thu ảnh biểu cảm về.
Bình tĩnh, có thể là cậu bị tiểu yêu tinh đề bài này cuốn mất đầu óc nên mới có thể gửi tin nhắn cho Bùi Túc.
Không phải chỉ là một phần trăm à? Có gì to tát? Chín mươi chín phần trăm trước đấy cậu đã lôi ra được, lại sợ chút này à?
Về phần tìm Bùi Túc à? Còn có, hôm nay cậu cũng mới phát hiện cậu thế mà quen tay thuận miệng quá rồi, làm sao cậu có thể ỷ lại Bùi Túc như thế chứ?
Bùi Túc cũng không phải mẹ cậu, cậu phải khắc chế chính mình.
Hà Liêu Tinh làm công tác tư tưởng cho chính mình rồi, hít một hơi thật sâu, lúc vừa định để điện thoại di động lại, trêи khung chat hiện lên "Người này đang soạn tin".
Hà Liêu Tinh dừng một chút, tiếp tục cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm cái khung chat kia.
Soạn khoảng nửa phút.
[X:?]
Hết cách rồi, tin nhắn là chính cậu gửi đi, Hà Liêu Tinh chỉ có thể không yên lòng mà mượn cớ.
[Bling: Cũng không có gì, vừa nãy đứng bên cửa sổ một lát, thấy mặt trăng không lên]
Gửi tin nhắn xong, Hà Liêu Tinh mặt không đổi sắc nhìn cái tin nhắn này:...
Hỏng, hỏng rồi, đây là cái cớ cục ta cục tác gì?!
Nhìn thấy mặt trăng liên u uất khổ sở tinh thần, còn gửi ảnh biểu cảm ngồi góc tường cho anh em, Lâm Đại Ngọc [14] cũng không có xuân buồn thu đau [15] như cậu!
[14]Một trong các nhân vật nữ chính trong "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần
[15]Nguyên văn: 伤春感秋, Hán Việt: "thương xuân cảm thu", có thể là từ cụm伤春悲秋, Hán Việt: "thương xuân bi thu", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ vì mùa qua, cảnh vật biến hóa mà gây nên nhiều cảm xúc đa sầu đa cảm, xuất xứ từ "Lý Nghĩa sơn thi tiên chú" – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh muốn thu hồi, lại cảm thấy không thích hợp, hỏa tốc gửi tin nhắn cứu vớt.
[Bling: Mặt trăng là nữ thần may mắn của mình, không phải là sắp thi à, mình hơi mê tín một chút ]
Bên kia sau một lát, mới trả lời.
[X: Ừ]
Hà Liêu Tinh bỏ điện thoại di động ra, lấy tài liệu Sinh Học bắt đầu giải đề, trước khi giải đề tự bấm giờ cho mình.
So ra, làm bài Sinh Học khiến người ta có cảm giác thành công nhiều hơn, chủ yếu cũng là mấy mục nội dung chính như vậy, dường như chỗ khó chỉ có ở đoạn di truyền học, mấy phần khác cứ dựa vào bài ghi là được.
Một đề bài nhỏ tính giờ hai mươi phút, Hà Liêu Tinh trong mười lăm phút đã giải xong.
Sau đó cậu dành năm phút đồng hồ dò đáp án, khoanh tròn câu sai, phân loại câu sai theo nội dung rồi tập hợp thành bộ những câu đã làm sai.
Làm xong Sinh Học, cậu lần thứ hai nhìn về phía câu cuối cùng trong cái đề Toán bị bỏ qua một bên kia.
Lúc này tâm trạng của cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu cảm thấy cậu có thể dùng một cái nhìn mới để xử lý khách quan cái đề yêu tinh quấn người này.
Mà khi tờ giấy nháp thứ tư bị viết đầy, đường tiến độ như trước kẹt ở chín mươi chín phần trăm rồi, Hà Liêu Tinh ném bút một cái, ngửa ra dựa về đằng sau, không nói gì mà đưa tay xoa mi tâm.
Đến đi, cậu đã nhớ kỹ cái đề này rồi, ngày hôm nay không phải cậu chết, thì là cái đề này tiêu, hai người nhất định phải phân thắng bại!
Cậu bây giờ không biết dòng suy nghĩ của mình rốt cuộc có vấn đề gì.
Có mà không dùng là ngốc nghếch, gọi bố thì có gì, trước mặt biển cả tri thức, gọi bố quả thực chẳng đáng nhắc đến!
[Bling: Bùi Túc, mình có một vấn đề muốn hỏi cậu ]
[Người này đang soạn tin... ]
Hà Liêu Tinh đợi một lát.
[X: Chưa từng học khí hậu học, cũng chưa từng học huyền học, không giúp được cậu ]
Hà Liêu Tinh:......
A a a a a cậu tại sao lại tự mình chôn mình qaq!!
Vừa nãy tại sao không thừa thế xông lên mà hỏi đi!
Điện thoại di động liền rung lên.
[X: Còn có việc gì không ]
Ngạn ngữ có một câu nói, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt [16].
[16]Nguyên văn: 一鼓作气,再而衰,三而竭, ý nói tác chiến dựa vào dũng khí, lần đầu đánh trống, dũng khí dâng cao, lần thứ hai đánh trống, dũng khí sa sút, lần thứ ba đánh trống, dũng khí đã suy kiệt – nguồn Baidu
Đã bỏ lỡ cơ hội mở miệng tốt nhất, dũng khí để hỏi tất cả đều đã dùng hết rồi.
Hà Liêu Tinh ngồi phịch trong ghế, cảm thấy thôi quên đi, nếu không mình sẽ giãy tới chết mất.
[Bling: Không có chuyện gì ]
[Người này đang soạn tin... ]
Sau một lát, ba chữ đang soạn tin này cũng biến mất, trong khung chat không có bất kỳ tin nhắn mới nào trôi lên.
Hà Liêu Tinh từ bỏ câu hỏi cuối cùng kia, liền tìm một đề bài tương tự với nó mà làm.
Giải đã được khoảng mười phút, Hà Liêu Tinh lần thứ hai kẹt ở bước cuối cùng.
Bạn học Hà không dám tin mà nhìn đề thi:...
Ông đây bỏ ra cả ngày nghiên cứu nhà mi, nhà mi đối xử với ông đây thế à? Hơn nửa đêm, chọc ông đây hai lần??
Toán học, nhà mi có tim không hả? Nhà mi quả thật chính là một đứa tra nam khiến cho người ta trọc đầu!
Sau năm phút Hà Liêu Tinh chịu đả kϊƈɦ sâu sắc cầm đề bài, đi vòng nửa vòng, đứng ở trước cửa phòng ký túc xá của Bùi Túc, đưa tay gõ cửa một cái.
Sau khi cậu gõ một cái, cửa liền mở ra, giống như là đang chờ cậu vậy.
Bùi Túc kéo cửa ra, liếc mắt nhìn cậu.
Thiếu niên mặc áo ngủ, tóc ô da tuyết, cầm đề thi trong tay, bóng đêm ở đằng sau như mặt nước tràn trề, viền ngũ quan cậu mềm mại lại xinh đẹp.
Bùi Túc nhẹ nhàng ngáp một cái, dời tầm mắt, chỉ xuống bàn: "Bên kia viết đáp án, đến xem đi."
Hà Liêu Tinh: "...?"
Hà Liêu Tinh đi vào phòng, đi đến trước bàn đọc sách, chỉ thấy trêи bàn sách lẳng lặng thả một trang giấy, hàng hàng Chính Khải [17] đẹp đẽ, nắn nắn nót nót, viết chính cái đề bài khiến Hà Liêu Tinh vò đầu bứt tai [18] kia.
[17]Chữ Chính Khải là kiểu chữ chuẩn mực, chính thức nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay – nguồn Wikipedia
[18]Nguyên văn: 抓耳挠腮, Hán Việt: "trảo nhĩ nạo tai", miêu tả dáng vẻ người lo lắng, buồn rầu, rối ren lúc không biết làm sao, cũng miêu tả dáng vẻ người vui đến không thể tự kiềm chế, xuất xứ từ "Nhị khắc phách án kinh kỳ" – nguồn Baidu
Cậu vừa cầm lấy tờ giấy kia vừa nghi hoặc hỏi: "Làm sao cậu biết mình hỏi.. Ơ.. Thì ra là như vậy!"
Là do cậu không có chú ý đến điều kiện ẩn trong đề bài.
Nói thế nào đây, trong chớp nhoáng này giống như là nước suối rốt cuộc cũng phá được nham thạch giam cầm, lại như là huyệt đạo bị tắc cuối cùng cũng thông.
Hà Liêu Tinh ham học hỏi như người khát liền lấy một cái đề khác ra cho y: "Còn có cái này, cái góc nhị diện này, mình vẽ hình ra rồi, thế nhưng cứ thấy sai sai."
Bùi Túc nhận đề, nhìn qua hai cái: "Loại đề này không cần làm, lệch lạc quá, sẽ không vào đề thi đâu."
Nói là thế, nhưng y vẫn lấy giấy nháp ra, đặt bút lên giấy vẽ hình, đánh dấu các loại điều kiện đã biết ra: "Trước tiên phải vẽ hai đường vuông góc..."
Bùi Túc giảng bài rõ ràng xúc tích, đơn giản dễ hiểu, dường như có cân nhắc đến việc căn bản của Hà Liêu Tinh ở mức kia, trong quá trình giảng bài, một ít danh từ riêng, công thức tính căn bản, y đều sẽ nói qua, sau đó ghi rõ số trang xuất hiện trong sách của
từng cái.
Trong không khí mùi hải dương nhàn nhạt dâng trào, xen lẫn với mùi gỗ trầm ấm, khiến người thư giãn.
Hà Liêu Tinh yên tĩnh nghe y nói.
Sau khi nói xong, Bùi Túc liền lấy sách tham khảo bài giải nội dung chính ra, lật vài tờ, khoanh vài đề bài lại đưa cho cậu: "Mấy cái đề này cậu xem một chút, lúc thi có thể sẽ ra."
Hà Liêu Tinh bé ngoan vâng dạ, ôm sách tham khảo, suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu đến cũng đã đến rồi, cũng không thể một chuyến tay không, thuận thế hỏi: "Đề Vật Lý, Hóa Học, cậu có thể giúp mình xem qua một chút không?"
Bùi Túc cầm ly nước qua uống một hớp, nhướn mày.
Trêи người thiếu niên mặc áo ngủ trắng như tuyết, cả người phảng phất hương hoa nhẹ mỏng, đứng rất gần y, cặp mắt xinh đẹp kia vô cùng chân thành mà nhìn y, ánh mắt ôn hòa lại sáng ngời, như là một... bé thỏ trắng đi nhầm vào hang sói.
Bùi Túc lặng lẽ bước khỏi cậu vài bước, nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: "Tại sao mình phải giúp cậu giải đề?"
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút: "Bởi vì cậu là người tốt."
Bùi Túc ngừng lại một lát, nhìn bóng đêm thâm trầm mờ ảo ngoài cửa sổ, giọng điệu mang theo chút lười biếng: "Là ai nói trong lúc thi cử hỏi thì sẽ gọi mình là bố?"
...flag [19] này quả thật là do Hà Liêu Tinh tự cắm xuống, khi đó cậu thật sự cảm thấy mình làm được.
[19]flag là một từ ngữ lưu hành trêи mạng, ý nói lập một mục tiêu, đơn giản mà nói, một người bị lời chính mình nói vả mặt, bạn làm một việc gì đó, hoặc nói gì đó, vì muốn làm nền cho một chuyện khác, gọi là lập flag – nguồn Baidu
Mà... không lúc này thì lúc nào, giờ đề bài cũng đã hỏi rồi, Bùi Túc còn giúp cậu tìm đề bài quan trọng, người khác đối tốt với cậu như vậy... Cậu gọi một tiếng cũng không có chuyện gì đâu.
Môi Hà Liêu Tinh hé mở: "B..."
Giọng nói vừa mới tràn ra khỏi môi, nhìn gương mặt tĩnh lặng của Bùi Túc, Hà Liêu Tinh đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cậu lại thử, vẫn không thể thành công gọi được, ngược lại màu táo chậm rãi bò lên trêи hai má.
Hà Liêu Tinh:...
Rõ ràng là một loại xưng hô vô cùng chính kinh vô cùng uy nghiêm, cậu sao lại không kêu được chứ!
Hà Liêu Tinh nhỏ giọng nói: "Bằng không đổi một xưng hô khác đi..."
Bùi Túc quay đầu nhìn sang: "Hả?"
Một chớp mắt tiếp theo, y nghe thấy thiếu niên dùng âm thanh vừa mềm vừa nhẹ gọi: "... Anh."
Tựa như sợi đường ngon ngọt bỗng nhiên dung nhập trong lòng, hóa thành mật chảy đi.
Thiếu niên từ gò má, cằm dưới, đến cổ, tất cả đều nhiễm phải một lớp màu đỏ thẫm mỏng manh.
Màu sắc con người Bùi Túc sẫm đi.
Chất dẫn dụ vẫn luôn vững vàng trong phòng bỗng nhiên mãnh liệt hỗn loạn, mà ngược lại liền biến thành nhẫn nại cùng khắc chế.