An Hoài lúc này liền muốn mắng người.
Thông thường mà nói, chất dẫn dụ của Alpha không thể phóng thích loạn xạ, vẫn nói cùng loại thì tương khắc, giữa Alpha và Alpha, sự áp chế của chất dẫn dụ là thứ làm người ta khó chịu nhất, mà cường độ chất dẫn dụ của phần lớn con người đều rất giống nhau, mức độ chênh lệch không bao nhiêu.
An Hoài xưa nay chưa từng nhận ra, thì ra chất dẫn dụ còn có thể được đem ra công kích như vũ khí.
Gã chưa từng biết tới, thì ra chất dẫn dụ có thể mạnh tới mức này, khiến cho chỗ để hô hấp gã còn không có.
Trong chớp mắt chất dẫn dụ ngợp trời lấp đất [1] kia áp tới, đầu gối An Hoài dường như bị búa lớn nện cho một cái, phát ra âm thanh không chịu nổi sức nặng, cả người không khống chế được mà gục xuống đất.
[1]Nguyên văn:铺天盖地, Hán Việt: "phô thiên cái địa", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả thế tới mãnh, thanh thế lớn, ở khắp nơi, xuất xứ từ "Niên thanh đích bằng hữu – hãn hải tân ca" của Đỗ Trình Bằng – nguồn Baidu
Những người còn lại cũng không tốt hơn gã bao nhiêu được, trong miệng phun ra những loại từ ngữ thô tục.
Người bị mắng kia không nhanh không chậm từ phía sau tường trắng vòng qua đến, cành khô trên đất vào lúc y đi qua phát ra tiếng vang vụn nhỏ, quần dài màu đen bọc lấy hai chân thẳng tắp thon dài, áo sơ mi trắng buông lơi, nút áo tùy ý cài mấy chỗ, cổ tay áo chỉnh tề xăn lên, ở trong ánh sáng giữa đêm tối, ngũ quan y rõ ràng như đao khắc, gương mặt kia nhìn qua vốn một tướng mạo rất bạc tình giờ khắc này lộ ra cảm giác áp bách nồng đậm.
Hay, rất khéo, người này An Hoài gặp rồi, Alpha mới chuyển tới, học thần giáo thảo, trước đây không lâu còn cùng gã chơi bóng chung.
An Hoài không biết nhiều về y, cũng không cố gắng tìm hiểu, chỉ biết người nọ là một học sinh xuất sắc đúng giờ lên lớp đúng giờ tan học, từ khai giảng đến nay chưa từng làm ra chuyện gì bỏ qua phép tắc.
Gã và đối phương không có bất kỳ giao tiếp gì, cũng không thù không oán.
Vậy tại sao lúc này lại đột nhiên dùng chất dẫn dụ với họ? Hơn nữa chất dẫn dụ còn... mạnh như vậy.
An Hoài thu sự giật mình trong mắt lại, gắng gượng cắn răng hô hấp trong nguồn dẫn dụ này, thử nở một nụ cười: "Bùi... Bùi Túc? Chúng ta hình như không quen biết nhỉ?"
Bùi Túc không nhìn những người khác, cường độ chất dẫn dụ lần thứ hai thăng cấp, cứ như vậy hướng về An Hoài mà đi tới.
Ánh chiều tà dương bay ở đường chân trời, hạ xuống một đường sáng đỏ cam, quần thể kiến trúc dưới trời đều biến mất trong bóng tối dày đặc, trong ánh sáng màu cam miên man trùng điệp.
Sau lưng Bùi Túc liền là bóng tối nọ, cảnh này khiến khí tràng cả người y tăng lên theo cấp số nhân, rất có ý vị của tử thần dưới tà dương.
"Bây giờ quen biết." Bùi Túc cúi người, khuôn mặt tuấn mỹ cứ như một pho tượng đá hoa cương không tìm ra chút tì vết nào, y đặt tay trên bả vai An Hoài, giọng nói nhẹ nhàng, "Đến, lặp lại lời cậu vừa nói một lần nữa."
Bùi Túc dường như chẳng qua chỉ là giúp gã phủi đi một hạt bụi trên áo mà thôi, mà vai An Hoài răng rắc kêu lên, đau đến run rẩy, thậm chí ngũ quan nhăn lại một cục.
Phản ứng đầu tiên của gã là lời nói gì cơ? Rõ ràng gã chưa có nói gì hết?
Mà chợt gã nhận ra trước khi Bùi Túc đi tới, gã cùng đám bạn vốn đang nói cái gì, bọn họ nhắc tới Hà Liêu Tinh.
Nhưng mà nhắc tới Hà Liêu Tinh có quan hệ gì với y? Bùi Túc một học sinh vừa chuyển tới có thể thân quen với Hà Liêu Tinh cỡ nào?
"Bọn tôi..." An Hoài cắn răng, không thể chịu nổi nói, "Bọn tôi chỉ nói giỡn mà thôi... Đùa giỡn, không coi là thật."
"Vậy à." Bùi Túc mạn bất kinh tâm [2] nói, "Vậy tôi chẳng qua cũng chỉ đang đùa với cậu."
[2]Nguyên văn:漫不经心, thành ngữ tiếng Hán, ví von người làm việc tùy tiện, không để ý trong lòng, xuất xứ từ "Vĩ đại đích sự thực, bất hủ đích ý nghĩa" của Văn Nhất Đa – nguồn Baidu
Lời tuy nói như vậy, mà chất dẫn dụ quanh người y lại từng tấc từng tấc tăng thêm, dường như ép tới tất cả mọi người quỳ trên đất.
An Hoài thậm chí không nghi ngờ chút nào, nếu như chất dẫn dụ này lại kéo dài thêm mấy phút, tất cả bọn họ sẽ vì không thở nổi mà chết.
Mẹ nó đây có thể là đùa giỡn à?!
Lời nói trong tim An Hoài tiêu thành một mảnh.
Bùi Túc đứng dậy, nhẹ nhàng khảy ra tay chỉ, động tác tao nhã dễ nhìn, như một quý ông trẻ tuổi, thế nhưng An Hoài vào lúc này biết rõ, người này là một ác ma khoác áo quý ông, nguy hiểm cực kỳ.
Cùng với cánh tay y thu về, gánh nặng trên bả vai rốt cuộc biến mất, An Hoài kích động muốn mở to miệng mà thở.
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, Bùi Túc liền lần thứ hai đưa tay giữ cổ gã lại, nhẹ nhàng áp sát gã: "Thế nhưng tôi hi vọng cậu không có cơ hội nhìn thấy bộ dạng không đùa giỡn của tôi, hiểu không?"
Sắc mặt An Hoài tái xanh, từ trong cổ họng truyền đến đau nhức làm cho gã ngay cả lời nói cũng nói không rõ: "... Hiểu rồi... Hiểu rồi."
Người chung quanh cũng không dám thở mạnh một tiếng nào.
Mua cơm cùng sữa chua xong, ba người trở về ký túc xá, Mai Thái còn buồn bực tại sao Bùi Túc có thể mua sữa chua lâu như vậy, Bùi Túc nhẹ nhàng trả lời ở siêu thị tương đối nhiều người, còn lại hai người cũng không nghi ngờ.
Trở lại ký túc xá rồi, Hà Liêu Tinh cơm nước xong, cùng ba người nói chuyện một lát, Mai Thái cùng Tần Thư liền phải đi.
Mái Thái lúc gần đi còn từ trong túi lấy ra một xấp bài tập đập lên trên bàn Hà Liêu Tinh, vừa đập xong nhóc liền nhanh chóng lắc mình ra ngoài cửa, như là sợ bị lây trúng: "Cô giáo đưa cho cậu, chúc cậu nhanh chóng hết bệnh."
Hà Liêu Tinh nhìn chồng bài tập trắng toát kia, mặt đã sắp tái đi rồi: "......"
Tại sao cách cô giáo Lý biểu đạt sự quan tâm, lại đặc biệt như vậy.
Cậu vừa mới cúi đầu định nói gì, Mai Thái cùng Tần Thư cấp tốc nắm tay nhau đồng thời chuồn, tiếng đóng cửa đặc biệt lanh lảnh.
Hà Liêu Tinh cầm bài tập qua liếc nhìn, rất tốt, lần này không chỉ có ngữ văn, còn có toán học, vật lý, hóa học...
Xem ra Lý Xuân Hoa đưa lượng bài tập là căn cứ vào mức độ bị thương của cậu mà xác định, thật săn sóc nha, thật là làm cho người ta cảm động, cô giáo tốt như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu.
Hà Liêu Tinh quay đầu nhìn về phía Bùi Túc, nở nụ cười với y: "Anh."
Bùi Túc: "..."
Hà Liêu Tinh vươn tay nắm lấy mép áo sơ-mi của y, nhẹ nhàng giật giật, một đôi con ngươi đẹp đẽ nhìn Bùi Túc, biểu cảm trông vô tội lại đáng thương: "Mình bị thương, lại không thể xuống đất, chính là thời điểm thân thể tinh thần đều gặp khó khăn, cậu nhìn chồng bài tập này đi, thế này có thể là bài tập à? Này rõ ràng là cọng cỏ cuối cùng làm gãy lưng lạc đà [3], cậu giúp mình một chút đi."
[3]Thành ngữ tiếng Anh: "the last straw that breaks the camel"s back", ý chỉ giọt nước tràn ly, sự kiện cuối cùng làm mọi việc đổ vỡ,...
Bùi Túc đứng không nhúc nhích, bận vẫn ung dung [4]: "Mình không phải em trai à?"
[4]Nguyên văn:好整以暇, Hán Việt: "hảo chỉnh dĩ hạ", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả dáng vẻ bận rộn nhưng vẫn nghiêm chỉnh, thong dong, xuất xứ từ "Tả truyện – thành công thập lục niên" – nguồn Baidu
"Mình chính là muốn xem cậu giống như em trai mà thương yêu," Hà Liêu Tinh nói, "Lại tôn kính giống như là anh trai vậy."
Bùi Túc "À" lên một tiếng: "Vậy cậu lại kêu mình là anh một tiếng?"
Hà Liêu Tinh không chút gánh nặng trong lòng, há mồm liền kêu: "Anh!"
Khóe môi Bùi Túc cong lên, không lên tiếng, y lấy điện thoại di động ra, tùy ý lướt quẹt.
Hà Liêu Tinh nghiêng đầu: "Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu làm bài tập?"
Bùi Túc: "Cậu làm đi."
... Bùi Túc cũng dễ nói chuyện quá đi, Hà Liêu Tinh đắc ý mà nghĩ, y đối với mình tốt đến mức không ổn như vậy, thật là đáng yêu, thế mà dễ dàng bị một chữ anh mua mất, đáng yêu đến phạm quy, cũng rất muốn rua [5] y.
[5]Từ ngữ mạng, ở Tứ Xuyên, Hà Châu, Quý Châu ý chỉ bóp, nắn, sờ, nựng, theo phương ngữ Nhạc Tây có ý nôn mửa, chửi xéo – nguồn Baidu
Cậu chuyển ghế đến trước bàn đọc sách, cầm một cây bút, tiện tay mở một trang bài tập ra, quay đầu nhìn về phía Bùi Túc, ánh mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta bắt đầu từ hóa học nha?"
Bùi Túc không lên tiếng, Hà Liêu Tinh coi như y chấp nhận, vì vậy vui vẻ đợi mấy giây, chờ Bùi Túc đi qua đọc đáp án cho cậu.
Một phút trôi qua, hai phút cũng trôi qua, người phía sau không có động tĩnh gì.
Hà Liêu Tinh quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Bùi Túc... cậu không phải là muốn đến giúp mình sao?"
Bùi Túc nhướng mày: "Mình có nói cậu gọi mình là anh thì mình đáp ứng à?"
Hà Liêu Tinh:...
Thật giống chưa nói?
Hà Liêu Tinh: "???"
[1]Nguyên văn:铺天盖地, Hán Việt: "phô thiên cái địa", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả thế tới mãnh, thanh thế lớn, ở khắp nơi, xuất xứ từ "Niên thanh đích bằng hữu – hãn hải tân ca" của Đỗ Trình Bằng – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn:漫不经心, thành ngữ tiếng Hán, ví von người làm việc tùy tiện, không để ý trong lòng, xuất xứ từ "Vĩ đại đích sự thực, bất hủ đích ý nghĩa" của Văn Nhất Đa – nguồn Baidu
[3]Thành ngữ tiếng Anh: "the last straw that breaks the camel"s back", ý chỉ giọt nước tràn ly, sự kiện cuối cùng làm mọi việc đổ vỡ,...
[4]Nguyên văn:好整以暇, Hán Việt: "hảo chỉnh dĩ hạ", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả dáng vẻ bận rộn nhưng vẫn nghiêm chỉnh, thong dong, xuất xứ từ "Tả truyện – thành công thập lục niên" – nguồn Baidu
[5]Từ ngữ mạng, ở Tứ Xuyên, Hà Châu, Quý Châu ý chỉ bóp, nắn, sờ, nựng, theo phương ngữ Nhạc Tây có ý nôn mửa, chửi xéo – nguồn Baidu