Hà Liêu Tinh lúc trước chưa từng trật chân, cũng không biết trật chân thế mà lại khó chịu đến vậy, tê tái thuận theo lòng bàn chân mà lan ra, vừa nhức vừa sưng, như là buộc một tảng đá lên chân.
Cậu nhảy lò cò một lát, Bùi Túc không nhìn nổi, trực tiếp cong eo bế cậu lên.
Một nháy mắt này, Hà Liêu Tinh: "...!"
Cậu trợn tròn mắt, trong con ngươi đen láy tràn đầy kinh ngạc: "Cậu làm gì! Nhanh buông mình xuống!"
Ở trong trường học mà ôm công chúa, Bùi Túc điên rồi sao?
Cậu không muốn làm tiêu điểm nghị luận của mọi người, cậu vẫn là giáo bá [1], cậu không có sĩ diện à!
[1]Nguyên văn:校霸, chỉ một người mạnh hơn những người khác trong trường học, thường dùng với nghĩa xấu – nguồn Baidu
Chênh lệch thể lực giữa Alpha và Omega vào lúc này thể hiện vô cùng rõ rệt, Bùi Túc dễ dàng bế Hà Liêu Tinh, bộ dạng đó không giống như đang bế một người, mà cứ như đang bế một cái chăn bông vậy.
Hà Liêu Tinh vừa định giãy dụa, thế nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Bùi Túc ôm cậu, đã rất thu hút sự chú ý của người khác, nếu như cậu lúc này giãy giụa nữa, kia mức độ thu hút sự chú ý của người khác quả thực là tăng gấp đôi.
Biện pháp duy nhất chỉ có cưỡng ép bình tĩnh, biểu hiện ra "Bị người ta bế một chút chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không có gì ghê gớm cả".
Hà Liêu Tinh cưỡng ép biểu tình của mình bình tĩnh trong lúc suy sụp, cậu nắm lấy Bùi Túc, rít lên từ kẽ răng: "Bùi Túc...!"
Có mấy học sinh đi ngang con đường có hàng cây, lần lượt nhìn cảnh tượng này, trong mắt có bất ngờ.
—— Hà Liêu Tinh thân là giáo bá, bọn họ từng thấy cậu đứng trên cột cờ đọc kiểm điểm, từng thấy cậu bị phạt lau cửa sổ, từng gặp cậu hung hăng lúc đánh người... mà vẫn chưa có biết qua cậu được người ta ôm vào trường đâu.
Thật mới mẻ a.
Hà Liêu Tinh cảm thấy tầm mắt của bọn họ cứ như là kim, đâm lên da cậu, khiến cả người cậu vì nóng bừng muốn bốc hơi.
Bước chân Bùi Túc không ngừng, mi mắt mỏng nửa rũ, tầm mắt liền hạ xuống: "Với quan hệ này của chúng ta, chân cậu trật mình không thể bế cậu một chút?"
Tuy rằng trên mặt y không có biểu tình gì, nhưng tự dưng lại khiến người ta hơi sợ, giống như cảm nhận được tâm tình của y bây giờ không phải rất tốt.
Nhưng chẳng qua chỉ trong nháy mắt, cảm xúc này đó lộ ra ngoài bị thu về, dường như tức giận sắp tràn ra lại tiếp tục lại bị nghẹn vào, sôi sục, nồng nặc.
Hà Liêu Tinh bị nghẹn, ngẩng đầu trừng y: "..."
Cái câu này rõ ràng mới không lâu trước đó là cậu nói, mà từ trong miệng Bùi Túc nói ra, khó giải thích được lại nhiều thêm mấy phần ẩn ý khác, tả không được.
Đáng được ăn mừng chính là, phòng y tế cũng không xa, có thể là lúc mới lập ra chú ý đến sân tập bóng rổ là khu vực phát sinh thương tổn bất ngờ, đi qua sân tập, vòng qua con đường trồng cây, tòa phòng y tế với hàng rào trắng kia liền ở sau hàng cây.
Tiến vào phòng y tế rồi, lúc nhìn thấy Hà Liêu Tinh, ở trong bác sĩ Lâm mặc áo choàng trắng cầm sổ bệnh án đứng lên, nhướng mày, khoanh tay: "Hả, lại tới nữa rồi? Có cần cấp cho trò một cái thẻ năm không bạn học Hà?"
Cái từ lại này, dùng cũng rất sinh động.
Từ năm nhất đến năm hai, Hà Liêu Tinh nói ít thì cũng đã bệnh một trăm tám mươi lần, lúc mới đầu còn hơi ngây ngô đến sau này đã lô hỏa thuần thanh[2], cho nên bác sĩ Lâm còn từng nghi ngờ tên nhóc này lén lút học qua lớp diễn xuất.
[2]Nguyên văn: 炉火纯青, thành ngữ tiếng Hán, ý nghĩa là luyện đến khi nào trong lò phát ra ngọn lửa xanh là được, về sau ý chỉ khả năng đạt đến độ thuần thục, xuất xứ từ "Tứ ngôn thi" – nguồn Baidu
Lúc này Hà Liêu Tinh đến không khác bình thường lắm, bất mãn, mím môi, một bộ dạng hơi tự kỷ.
Kỹ năng diễn xuất lại tiến bộ, bác sĩ Lâm hờ hững nghĩ.
Thầy đưa tay mở sổ bệnh án ra, khom người xuống: "Lần này không thoải mái ở đâu?"
Hà Liêu Tinh còn chưa mở miệng, Bùi Túc ở một bên tiện thể nói: "Trật chân."
Nghe vậy, thật sự không ngạc nhiên chút nào đâu, xem ra bạn học Hà mấy ngày này không có thời gian nghiên cứu biểu hiện của mấy loại ốm vặt thông thường khác.
Trong thời gian một năm này, không nói quá, chân Hà Liêu Tinh cũng đã trật mười nghìn lần rồi, số lần trật chân này mà đẩy sang người khác, chân đã sớm phải cưa.
Bác sĩ Lâm ồ lên, nâng tay xăn ống quần Hà Liêu Tinh, thậm chí cũng đã nghĩ xong lát nữa khen kỹ thuật làm giả vết thương của cậu.
Chỉ thấy chỗ mắt cá chân sưng lên một cục to, một mảng màu đỏ, cùng màu da trắng nõn nhẵn nhụi tạo ra khác biệt rõ ràng.
Bác sĩ Lâm há một tiếng, ngồi xốm xuống, ấn tay lên, nở nụ cười: "Lần này còn thật như..."
Thầy vừa mới đụng vào, Hà Liêu Tinh không lên tiếng, thân thể lại run rẩy như có phản xạ có điều kiện.
Hà Liêu Tinh nhắm mắt một lát, dùng giọng điệu tự kỷ giải thích: "Lần này em..."
Cậu muốn nói "Lần này em nói thật", mà vừa nói ra ba chữ, ưu thương phát hiện câu này hình như cậu cũng đã nói một trăm tám mươi lần, cậu còn từng thề thốt các kiểu...
Bạn học Hà nhất thời càng tự kỷ.
Bùi Túc đứng ở một bên mở miệng nói: "Lần này là thật, làm phiền thầy xem giúp cậu ấy một chút."
Giọng người này tuy rằng nghe ôn hòa, mà chất dẫn dụ cả người biểu hiện sự cường thế tuyệt nhiên tương phản.
Đáng thương bác sĩ Lâm một vị Beta thành niên, miễn cưỡng bị khí tràng đè ép một bên: "......"
"Là thật à?" Bác sĩ Lâm cuối cùng cũng phản ứng, hả một tiếng, "Rốt cục cũng lật thuyền trong mương [3]?"
[3]Nguyên văn: 阴沟里翻船, là một hiết hậu ngữ (loại cụm từ mang hàm nghĩa, cung cấp tư tưởng, triết lý truyền qua nhiều thời đại, phản ánh văn hóa), ý chỉ xảy ra vấn đề ở nơi đã hiểu rõ, xuất xứ từ "Tam hiệp ngũ nghĩa" – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh: "..."
Thời điểm như thế này rất không hy vọng Bùi Túc ở đây.
Bác sĩ Lâm cuối cùng cũng đàng hoàng ra dáng bắt đầu giúp cậu xem bệnh, giày Hà Liêu Tinh cởi ra một nửa, thầy đưa tay ấn mấy nơi, hỏi có đau hay không.
Hà Liêu Tinh tất cả đều gió nhẹ mây bay [4] nói không sao.
[4]Nguyên văn:云淡风轻, Hán Việt: "vân đạm phong khinh", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả thời tiết, tâm tình tốt, xuất xứ từ "Xuân nhật ngẫu thành" – nguồn Baidu
Bác sĩ Lâm ngước nhìn cậu một cái, cảm thấy khá mới lạ.
Hà Liêu Tinh mỗi lần giả bộ bệnh đều đau đến "chết đi sống lại[5]", dường như thầy không viết giấy xin nghỉ cho cậu cậu sẽ tại chỗ qua đời, thế mà lúc này bệnh thật, cậu ngược lại lại là một bộ dạng em rất khỏe em không bệnh.
[5]Nguyên văn:死去活来, Hán Việt: "tử khứ hoạt lai", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ cái đau đớn muốn chết đi, nhưng lại không thể chết, xuất xứ từ hồi ba trong "Văn minh tiểu sử" của Lý Bảo Gia thời Thanh – nguồn Baidu
Bác sĩ Lâm thở dài, đứng dậy: "Còn tốt, không nghiêm trọng lắm, qua một lát cho trò thuốc thoa, sau khi trở về một tuần không chạm đất, thế là ổn rồi."
Hà Liêu Tinh lần thứ hai trợn tròn mắt: "Một tuần không chạm đất."
"Đúng vậy." Bác sĩ Lâm viết một đơn thuốc để trợ lý đi lấy thuốc cho cậu, "Một tuần, thiếu một ngày cũng không được."
Hà Liêu Tinh cả người càng ủ rũ, cứ như là một chú chim bị câu nói này đạp vào lồng tre, cậu tựa lưng vào ghế, rầu rĩ, không lên tiếng.
Bùi Túc đứng ở cạnh cửa, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, rọi lên người y, sáng cả một bên sườn mặt thon gầy của y, y mở miệng nói: "Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh hả? một tiếng: "Làm sao?"
Bùi Túc dừng lại, hỏi: "Cậu biết cái người đẩy cậu không?"
Hà Liêu Tinh lắc đầu: "Không quen biết, làm sao vậy?"
Bùi Túc nhớ lại tình cảnh người nọ cố ý dùng cùi chỏ đập tuyến thể của Hà Liêu Tinh đó, ánh mắt nặng xuống, mà chỉ qua một thoáng, lúc nhìn về hướng Hà Liêu Tinh, lại nhẹ nhàng: "Không có gì, nghĩ tới nên hỏi thôi."
"Cái người nọ..." Hà Liêu Tinh muốn nói lại thôi [6], có thứ gì chợt lóe lên trong đầu cậu, nhưng cậu không bắt được, "... Thôi."
[6]Nguyên văn: 欲言又止, Hán Việt: "dục ngôn hựu chỉ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ muốn nói nhưng không nói, có nỗi khổ trong lòng, xuất xứ từ "Tỉnh thế hằng ngôn" – nguồn Baidu
Trợ lý mang thuốc cùng đơn xin nghỉ tới, Bùi Túc thanh toán tiền, sau đó liền cầm thuốc, đỡ Hà Liêu Tinh ra khỏi phòng y tế.
Hà Liêu Tinh đắm chìm trong tin dữ thế mà thật sự phải một tuần không chạm đất, tinh thần có chút hoảng hốt, cũng không phát hiện cái gì không đúng.
Đi được vài bước, cậu mới phản ứng được.
Chờ chút, một loạt hành vi của Bùi Túc vừa nãy hỏi lời dặn của bác sĩ, sau đó trả tiền, tiện tay vớt cậu lên mang đi... Tại sao lại có trật tự như thế? Lại còn không hỏi câu một câu nào...?
Hơn nữa chuyện như vậy luôn luôn đều là người trong nhà làm đi?
Tại sao cậu lại có ý thức mạnh mẽ rằng cậu là một bạn nhỏ đang chờ được đón đi?