Hà Liêu Tinh đúng lúc dừng những ý nghĩ ngổn ngang kia lại, cậu mở miệng nói: "Chậu hoa kia chưa bấm tiêm, mình hỗ trợ bấm một cái."
Thiếu niên áo đen không lên tiếng, vẫn nhìn cậu, ánh mắt kia có chút kỳ quái, không thể gọi ra được là mang tâm tình gì.
Da dẻ y rất trắng, biểu cảm lại rất lạnh, một mình đứng ở đó, như một ngọn núi tuyết chưa tan, cả người bốc lên khí lạnh âm trầm.
Đợi một lát, thấy Hà Liêu Tinh giống như không muốn nói gì nữa, ngữ khí thiếu niên áo đen liền lạnh xuống tám độ: "Tôi không thích người khác động vào đồ của tôi."
Thì ra hoa đó là của y? Hoa của y chưa bấm tiêm, sớm muộn cũng phải bấm.
"Xin lỗi, mình không phải cố ý." Hà Liêu Tinh cảm thấy mình vô tội, nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi, "Lần sau mình không động vào."
Thấy Hà Liêu Tinh dường như thật giống không có gì khác muốn nói, thiếu niên áo đen nhướng mày, biểu cảm có chút một lời khó nói hết: "Cậu thật sự không nhận ra đây là hoa gì?"
Hà Liêu Tinh làm sao có khả năng không biết rốt cuộc này là hoa gì: "Hoa dạ lai hương a."
Không biết có phải hay không là ảo giác của cậu, sau khi cậu trả lời, sắc mặt thiếu niên áo đen trầm xuống mấy phần.
Y hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rất nhanh nhíu mày dừng lại, giống như boăn khoăn cái gì trong đầu.
Hà Liêu Tinh không nghĩ sâu, nghiêng đầu nhìn một chút, cửa nhà dì Vương mở, thiếu niên mặt áo đen nhất định là bạn nhỏ mà Sở nữ sĩ dặn dò cậu chăm sóc.
Cậu tiến tới một bước, nâng cây hoa bướm lên đưa cho thiếu niên áo đen, nở một nụ cười mỉm xán lạn: "Xin chào, mình gọi là Hà Liêu Tinh, là gia đình ở nhà bên cạnh, nghe nói cậu mới chuyển tới, sau này mình sẽ quan tâm cậu."
Hà Liêu Tinh lớn lên rất tốt, di truyền hết thảy ưu điểm trên người Sở nữ sĩ cùng cha Hà, bộ dạng đẹp trai tuấn tú, dáng người cứng cỏi, ngũ quan như dùng đầu bút tỉ mỉ vẽ ra, bây giờ tươi tắn cười, tựa như hoa đào rực rỡ nở rộ, rất có loại sức hút khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Mà rất hiển nhiên, thiếu niên mặc áo đen tim cũng không đập nhanh hơn, không chỉ là tim không đập nhanh hơn, còn rất vô tình lãnh khốc, y nói một câu không cần, sau đó liền nhanh tay đóng sầm cửa chính.
Động tác gọn gàng nhanh chóng, như một người máy không có cảm xúc.
Vương Y ở lầu hai làm việc với máy vi tính nghe tiếng động, từ trong phòng làm việc đi ra, từ cầu thanh nhìn xuống, nghi ngờ nói: "A Túc, vừa nãy có người đến?"
Bùi Túc tiện tay đem cây hoa bướm để ở huyền quan, đi tới tủ lạnh, lấy ra bình nước khoáng lạnh, vặn mở nắp bình, uống một ngụm lớn.
Đè gợn sóng cảm xúc xuống rồi, y mới nhàn nhạt ừm một tiếng.
"Còn đưa chậu hoa à? Chắc là tiểu Tinh đi." Vương Y sắc mặt mềm đi mấy phần, vịnh cầu thang đi xuống, "Con có nói chuyện với nó không? Dì ngày hôm qua tán gẫu với mẹ của nó, con cũng là Alpha, tiểu Tinh cũng là Alpha, tuổi tác lại giống nhau, sau này có thể thường thường cùng nhau chơi."
Lông mày Bùi Túc liền nhíu lại: "... Cậu ấy là Alpha?"
"Đúng rồi, ở bề ngoài nhìn không ra đúng không?" Vương Y nở nụ cười, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, "Thằng bé một năm trước mới chuyển tới, đứa nhỏ này nhìn ngoan vô cùng, dì còn tưởng nó là một Omega, sau đó mới phát hiện không phải. Lúc trước có trộm vào tiểu khu của chúng ta, báo cảnh sát cũng không bắt được, sau đó tên trộm không có mắt nhìn kia trộm nhà thằng bé, không cẩn thận làm hư hoa mà mẹ của nó thích nhất, tiểu Tinh tay không quật ngã người ta, còn đánh sưng mặt sưng mũi, tên trộm nửa đêm từ nhà nó chạy ra, khóc lóc đi báo cảnh sát, chúng ta buồn cười chết mất."
Vương Y bây giờ nhắc lại việc này đều không nhịn cười được.
Nhớ tới nụ cười với y vừa nãy của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc liền chậm rãi uống một hớp, mất tập trung mà phụ họa: "Vâng, không nhìn ra."
"Hai ngày nữa Nhất Trung liền sẽ bắt đầu đi học, con có thể tìm tiểu Tinh hỏi một chút tiến độ học tập của họ, ở trong trường hoàn cảnh thế nào." Vương Y nói, "Cha mẹ con trước khi ra nước ngoài đã báo với dì, trong lúc chăm sóc sức khỏe của con, đồng thời cũng phải chú ý trọng điểm thành tích của con, dì cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều rồi."
Bùi Túc từ nhỏ đến lớn, bất kể là đi tới chỗ nào, đều là số một, các loại thi cử học tập không biết mang về bao nhiêu cái cúp, lúc trước y ở Hạ Thành, Hạ Thành cùng Xuân Thành cùng tỉnh, tài liệu giảng dạy đều giống nhau, chẳng qua là lấy vị trí hạng nhất ở một cái trường khác mà thôi, việc này đối với Bùi Túc mà nói là việc lớn?
Vương Y cảm thấy không phải vậy.
"Vâng." Bùi Túc đặt bình nước lên bàn, trên cổ tay trắng nõn trượt xuống một vòng tay màu đen "Con sẽ chú ý, cảm ơn dì."
Lúc lên lầu, điện thoại di động rung lên, bạn bè ở Xuân Thành nhắn tin cho Bùi Túc: Bùi ca, nghe nói cậu trở lại? Mấy đứa tụi này đang đi nghỉ ở gần biển, chuẩn bị một bữa tiệc đón gió cho cậu, đến chơi một chút không?
Xuân Thành gần biển, lái xe từ Lam Hải Biệt Uyển chỉ có nửa giờ đi đường.
Mai Thái thuần túy chỉ là nghỉ ở nhà đến muốn mốc meo, cho nên muốn ra biển vui đùa một chút, mà Mai Thì anh trai Mai Thái lại là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, lần này đi ra ngoài là vì chụp ảnh chủ đề biển, tạp chí bên anh cần dùng, thuận tiện mang theo hai tên nhóc.
Vừa mới dừng xe cạnh biển xong, Mai Thái cứ như một chú chó hoang vui vẻ, rống một tiếng, sau đó liền chạy tới bãi biển.
Mai Thì liếc nhìn máy ảnh mà Hà Liêu Tinh mang theo, khoanh tay: "Em hôm nay muốn chụp cái gì?"
Chân trời xanh thẳm cùng biển rộng xanh bích giao nhau, mờ ảo mênh mông, một cái nhìn không thấy được hết, như một miếng thủy tinh nhiều tầng màu xanh cực đại.
Đây là nơi Hà Liêu Tinh thường đến, một năm trước cậu bệnh nặng một đợt, khỏe lên rồi liền có một loại yêu thích khó giải thích được với đại hải, dăm ba hôm sẽ đến ngồi một lát, chụp hai tấm hình, một năm này đến nay chụp ảnh có liên quan tới biển xếp đủ vào hai cuốn album.
"Tùy đi." Giọng Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng, "Anh Thì không phải chú ý em, anh cứ làm việc của anh là được rồi."
Mai Thì nhướng mày, mà thật sự cũng không để ý cậu, từ cầm lấy máy ảnh cục cưng của mình từ trên xe, anh lần này có nhiệm vụ, chủ đề là chụp biển, nhưng thực tế cần đào sâu hơn.
Nhiếp ảnh gia tiến vào trạng thái này không khác nhập định* là mấy, quên hết mọi thứ chộn rộn, trong đầu chỉ còn lại có thế giới trước mắt.
*Nhập định: 入定 - đi vào thiền định 禪定, tức là người tu luyện ngồi theo thế kiết-già, im lặng để giữ tâm ý cho yên lặng, trong sạch, không vọng động
Mai Thì làm việc trong một giờ, lơ đãng nhìn thấy Hà Liêu Tinh bỏ máy ảnh sang một bên, không nhanh không chậm đi trên bờ cất, dùng hai tay như vẽ một khung hình, cứ như dùng tay là có thể chụp ảnh.
Mai Thì chậc một tiếng, cảm thấy tên nhóc này thật thú vị.
Thời điểm Hà Liêu Tinh mới vừa tiếp xúc với nhiếp ảnh, từng mượn hai quyển sách nhiếp ảnh từ chỗ anh, cũng coi như là tự học thành tài, chụp ảnh trông như tùy ý, mà nhìn kỹ rồi lại có một tầng ý nghĩa khác, cậu chụp ảnh không bàn kỹ xảo, chỉ xem chính mình có thích hay không.
Trong giới nhiếp ảnh, thợ chụp ảnh kỹ xảo cao siêu có, thợ chụp ảnh có chụp đồ linh tinh đẹp như hoa cũng có, mà thuận theo nội tâm, để cảm xúc quyết định mình chụp cái gì, cũng rất ít.
Mai Thái đã sớm nhào vào trong biển, lúc này nhìn thấy Hà Liêu Tinh đi trên bờ, vẫy vẫy tay với cậu, chợt liền không báo trước mà tạt một trận nước mạnh tới cậu.
Hà Liêu Tinh lắc người tránh, không nói hai lời nhào xuống biển: "Cậu xong đời, Mai Thái, hôm nay mình nhất định phải biến cậu thành rau* trộn giấm!"
*rau ở đây là thái (菜) trong Mai Thái, có thể hiểu là "thành Thái trộn giấm"
Mai Thái một bên cười lớn một bên cấp tốc bơi ra xa.
Hai người chơi trong nước một lát, Hà Liêu Tinh mới đi lên bờ lấy máy ảnh, nửa nằm trên bờ đá, tiện tay nghịch máy ảnh.
"Sắp đi học." Mai Thái một tay gối lên đầu, một tay khuấy nước biển, ngẩng đầu nhìn trời thở dài, "Anh Tinh cậu làm xong bài tập chưa?"
Hà Liêu Tinh nghịch máy ảnh, đem ống kính nhắm lên bờ, mắt không chớp một cái: "Mình giống người sớm làm xong bài tập?"
"Cậu không làm à? Vậy cũng vừa vặn." Mai Thái quay đầu sang, "Bài làm Ngữ Văn của Trần Viện còn ở chỗ mình, cậu cần không?"
Trần Viện là một Omega, giáo thảo của Nhất Trung, thành tích cũng tốt, Mai Thái có thể mượn được bài làm của cô, này chính là xếp hàng hơn một tháng.
"Anh Tinh nếu cậu muốn chép, mình liền lét lút chia bài cho cậu." Mai Thái còn rất vui mừng nha, chẳng khác nào một tên gian thương đang buôn bán bài tập, "Mình đây không chỉ có bài Ngữ Văn, bài tập năm môn còn lại mình đều có."
Hà Liêu Tinh từ trước tới giờ là người ghét phiền phức, có bài tập mà không chép là người ngu: "Vậy được, hôm nay mình đến chỗ cậu lấy bài tập rồi về."
Cậu ngừng một chút: "Trước tiên chép Ngữ Văn."
Hà Liêu Tinh tiếp tục cúi đầu nhìn khung hình.
Bãi cát màu vàng đan vào nước biển, du khách tản mát hoặc ngồi hoặc đứng, những hàng liễu vàng đung đưa, trên cầu gỗ cổ đứng một người.
Sau lưng người này là quán rượu kiểu cũ, đèn lồng vải đỏ đón gió phấp phới, trên tường gỗ từng vết loang lổ đều là dấu vết lưu lại của gió biển cùng ánh sáng mặt trời, hòa lẫn tháng năm.
Hà Liêu Tinh điều chỉnh vòng ánh sáng*, lấy nét thủ công**, cuối cùng từ trong khung hình nhìn rõ ràng dáng dấp người kia.
*Nguyên văn: 调节光圈, Hán Việt: "điều tiết quang quyển"
**Nguyên văn: : 手动对焦, Hán VIệt: "thủ động đối tiêu"
Ngũ quan thâm thúy rõ ràng, sống mũi cao thẳng, màu da nhạt.
Người kia mặc một áo thun chữ T đen, đang cúi đầu hút thuốc, mẩu thuốc kẹp ở giữa ngón tay thon dài, làn khói dài mảnh, bị gió thổi tán, mờ ảo đi xa.
Động tác tao nhã dễ nhìn, mang theo vài phần hờ hững.
Cũng không biết bị giật dây thần kinh nào, Hà Liêu Tinh quỷ thần xui khiến nhấn màn trập.
Hình ảnh dừng lại trong một nháy mắt mà thiếu niên ngước mắt nhìn về hướng này, y cau mày, con ngươi hẹp dài vừa sâu vừa đen, cả người trông đặc biệt không dễ gần.
Hà Liêu Tinh trầm tư hai giây, buông máy ảnh xuống, cách hai mươi mét nhìn thẳng y.
Quân tử thẳng thắn vô tư.
Bùi Túc: "..."
Tần Thư thấy Bùi Túc thật lâu không quay vào, cũng đi ra: "Anh Bùi cậu đang nhìn cái gì vậy? Không phải nói chỉ muốn hút điếu thuốc sao? Hả, cậu đang nhìn đây là... Người bên kia nhìn quen quá nha."
Trong biển lớn xanh biếc, trên một bờ đá, ngồi hai người, trong đó cái người mặc áo ngắn tay màu trắng kia càng nhìn càng giống Hà Liêu Tinh.
Tần Thư rống lên: "Hà Liêu Tinh?"
Một tiếng này rống lên như bình địa nổ vang, đinh tai nhức óc.
Hà Liêu Tinh kêu lên một tiếng, nâng tay vẫy hai lần, Mai Thái ở bên cạnh nghe tiếng, cũng nhìn về phía bên này.
Thấy thực sự là Hà Liêu Tinh, Tần Thư người này xưa nay thích náo nhiệt, lúc này lại tiếp tục quát: "Mỹ nhân ngư – lại đây chơi đi!"
Hà Liêu Tinh: "...?"
Hà Liêu Tinh nghĩ mình nghe nhầm, quay đầu hỏi Mai Thái: "Thái, cậu ta gọi mình là cái gì?"
"Cậu ta gọi cậu là tiểu mỹ nhân." Mai Thái bị sự phóng khoáng của cái tên này dọa đến, "Còn mời cậu đi qua cùng chơi với vịt."