Có thể là vì Hà Liêu Tinh rốt cuộc cũng biết tự giác, cuộc nói chuyện lần này chỉ kéo dài mười phút, Lý Xuân Hoa liền bỏ qua cho cậu.
Lúc Hà Liêu Tinh trở về lớp một, giáo viên các môn đang bận rộn để đại diện môn* thu bài tập.
*Nguyên văn: 课代表, Hán Việt: "khóa đại biểu", nghĩa là lớp trưởng, đại diện cho một khóa (khối/lớp), tuy nhiên chính xác hơn về mặt nghĩa thì thường có thể gọi là 科代表, Hán Việt: "khoa đại biểu", là một học sinh đại diện cho học sinh cả khối/lớp ở một khoa (môn học) nhất định, có trách nhiệm liên lạc, trao đổi tình hình dạy học với giáo viên bộ môn đó – nguồn Baidu, do đó so với ý nghĩa của lớp trưởng ở Việt Nam có khác biệt, về sau có thể xuất hiện thêm nhiều khóa đại biểu – đại diện môn khác
Mai Thái đang dành thời gian bổ sung bài tập, thấy Hà Liêu Tinh đi tới, cũng tranh thủ hỏi thăm cậu một chút: "Anh Tinh!"
Hà Liêu Tinh ừ một tiếng: "Còn đang làm bài tập à?"
"Bài của mình đã sớm làm xong rồi, mình đang giúp bạn gái cho xong." Mai Thái cười ngây ngô, liền cúi đầu nhanh chóng viết tiếp, "Anh Tinh bài tập của cậu đều đã viết xong rồi chứ? Vừa nãy giáo hoa lại đây, còn hỏi thăm cậu."
Mai Thái từ lúc lên cao trung đến nay, đã ba lần yêu đương, mỗi lần cứ như là ấm đầu, coi như mình gặp được linh hồn bạn lữ*, nhất sinh chí ái**, mỗi lần nói chuyện tình cảm đều hận không thể móc tim móc phổi cho đối phương.
*Nguyên văn: 灵魂伴侣, tiếng Anh: "soulmate", nghĩa là tri kỷ, tâm giao, chỉ một người có mối quan hệ sâu sắc hoặc tự nhiên với mình, có thể là sự giống nhau, tình yêu, tình bạn, sự thân thiết, mối quan hệ tình dục, tâm linh hoặc sự hợp tác và tin tưởng giữa hai người. Trong thơ ca cổ, người yêu, vợ chồng được coi là tri kỷ, những năm gần đây, mối quan hệ này thường xuyên được nhắc đến trong học thuyết tâm linh: Con người gặp nhau do duyên số, hoặc đóng một vai trò quan trọng nào đó trong cuộc đời của nhau, "kiếp trước gặp nhau", "duyên phận", hay cho rằng người thân, bạn bè là đầu thai của những người có quan hệ với nhau trong kiếp trước cũng phản ánh thuyết này. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều đồng tình với ý nghĩa bí ẩn này - nguồn Baidu
Nguyên văn: 一生挚爱, tạm dịch: "tình yêu trọn đời", còn là tên một bộ tiểu thuyết tình cảm bối cảnh hiện đại đô thị - nguồn Baidu
Đương nhiên, giúp đối phương làm bài tập cũng là một loại hành vi móc tim móc phổi vì người ta của Mai Thái.
Hà Liêu Tinh thân là chó độc thân, thật sự nhìn không hiểu cái kiểu yêu đương sáo lộ* của Mai Thái, cậu lắc đầu một cái, ngồi xuống ghế, dựa về đằng sau một chút: "Đã sớm làm xong."
*Nguyên văn: 套路, vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố địnhcũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách, trên mạng được dùng với ý nghĩa chỉ những phương pháp mặt dày khi tiếp cận, làm quen người khác - nguồn Baidu
Lúc này từ khóe mắt cậu liếc về Bùi Túc bị hai Omega vây lại ở trước phòng học, cũng không biết bọn họ đang nói những chuyện gì, trên mặt Bùi Túc trước sau vẫn duy trì nụ cười nhạt.
Hà Liêu Tinh đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra chơi game kêu một tiếng, nghiêng đầu hỏi Mai Thái: "Bùi Túc bên kia bị sao thế?"
"Như thế còn có thể là tình huống gì? Trên diễn đàn 818 bài đăng về cậu ta đều bùng nổ, nói ở lớp một có một anh chàng Alpha đẹp trai mới chuyển đến, là một thiên tài băng sơn, không ít người đều muốn đến đây nhìn cho đã mắt." Mai Thái đối với mấy chuyện bát quái này kia chính là hạ bút thành văn*, "Loại đãi ngộ này so với minh tinh cũng không khác lắm."
*Nguyên văn: 信手拈来, Hán Việt: "tín thủ niêm lai", chỉ việc viết văn mà có thể tự do thuần thục lựa chọn từ ngữ hoặc ứng dụng điển cố không phải suy nghĩ nhiều, cũng chỉ việc làm quen tay, thoải mái – nguồn Baidu
Tình hình đã sắp căng hơn cả khi nữ sinh đến nhìn Hà Liêu Tinh lúc cậu chơi bóng, từ góc độ của Mai Thái mà nhìn, làm sao cũng không thấy được cái tảng băng kia có cái gì hay mà nhìn, nhóc vẫn cảm thấy Hà Liêu Tinh mới càng đáng yêu.
Nghe thấy Mai Thái nói như vậy, Hà Liêu Tinh còn rất vui mừng, cảm thấy Bùi Túc có thể được nữ sinh hoan nghênh, đây là một khởi đầu tốt để y dung nhập vào tập thể mới, vì vậy yên lòng chơi một ván.
Mai Thái chép bài rồi đưa cho bạn gái ở lớp bên cạnh, khi trở về ngồi ở bên cạnh Hà Liêu Tinh, cũng mở một ván trò chơi, một bên đòi Hà Liêu Tinh cho đá phục sinh* (?), một bên mắng một câu: "Không phải mình muốn nói, mấy Omega lớp tụi mình thật sự là lợi hại."
*Đá phục sinh là một trong ba bảo bối tử thần trong "Harry Potter và bảo bối tử thần"
Hà Liêu Tinh cho đá phục sinh, nhướng mày: "Mai Thái, mình nhắc nhở cậu, cậu đã có bạn gái, không thể phạm phải những vấn đề về nguyên tắc."
"Khụ, cậu không phải lo lắng, mình đối với bạn gái mình trung trinh bất nhị*." Mai Thái phục sinh rồi, một đao chặt tới, thẳng thắn dứt khoát thu một mạng người (?), "Mình nói tới hai người đang nói chuyện với Bùi Túc kìa, cả hai giống như lúc trước đã có quen biết, tranh giành một người bạn trai, hiện giờ cũng đều muốn Bùi Túc ngồi ở chỗ các cậu ấy, mình thấy sắp đánh nhau rồi."
Sắp đánh nhau? Bùi Túc còn có thể trở thành loại họa thủy* này à?
*Lấy từ thành ngữ tiếng Hán: 红颜祸水, Hán Việt: "hồng nhan họa thủy", ví von người đẹp là căn nguyên của tai họa – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh trong lúc game tạm dừng tranh thủ liếc về phía trước, quả nhiên nhìn thấy hai nữ Omega khí thế hùng hổ, không ai nhường ai, một đám người ở bên cạnh can ngăn, Bùi Túc đứng ở một bên, không thấy rõ biểu cảm trên mặt y, mà căn cứ vào suy đoán theo lẽ thường, y hẳn là có chút khó khăn.
... Là cậu thất sách, cậu sớm nên nghĩ tới loại người không hiểu xã giao như Bùi Túc, sẽ không vì nữ sinh hoan nghênh y mà bỗng nhiên thoải mái cùng bạn học qua lại.
Hà Liêu Tinh quyết định một lần làm người tốt đi cứu y, vì vậy hô một tiếng: "Bùi Túc!"
Bùi Túc quay đầu lại nhìn về bên này, con ngươi nhợt nhạt, gò má lạnh lẽo.
Này còn không phải là một đóa tiểu bạch hoa* bị nữ chính nữ phụ tranh đoạt à, hơn nữa cử mục vô thân**, tứ bề thọ địch, đâu đâu cũng có người thèm muốn y.
*Nguyên văn: 小白花, tên một bài hát, về sau chỉ người bề ngoài yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp như hoa, dễ rơi nước mắt, nội tâm mạnh mẽ, có thể âm hiểm, ngoan độc, thường thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình mà thu được sự đồng tình, thương yêu – nguồn Baidu
**Nguyên văn: 举目无亲, thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: đưa mắt lên nhìn không thấy một người quen, ý chỉ ở nơi xa lạ một mình – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh lập tức dào dạt tình thương của cha, sinh ra trìu mến vô hạn với y: "Không phải đã hẹn là ngồi ở cạnh mình sao? Còn không mau lại đây?"
Bùi Túc giống như có hơi chần chờ, Hà Liêu Tinh không nhìn nổi, trực tiếp đi tới, keo tay y, vừa định dẫn y đi, nữ Omega ngăn lại, hỏi: "Hà Liêu Tinh, cậu biết Bùi Túc?"
"Biết chứ." Hà Liêu Tinh không buông tay Bùi Túc ra, còn dùng tay kéo y về phía sau mình một chút, một mặt tự nhiên nói: "Cậu ấy, ở nhà cạnh mình, em trai mình."
Nữ Omega nghi ngờ nói: "Mình sao lại không biết cậu có em trai?"
Hà Liêu Tinh cười lạnh một tiếng: "Có nhiều chuyện cậu không biết lắm, tính cả chuyện này."
Có người khuyên: "Này, một chút chuyện nhỏ như vậy, không đáng cãi nhau, Bùi Túc muốn ngồi ở đâu là tự do của cậu ấy..."
Hà Liêu Tinh dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người dắt Bùi Túc đến chỗ cạnh mình, sau đó để y ngồi ở đằng sau mình.
Bùi Túc cười như không cười nhìn cậu: "Mình là em trai cậu?"
Một câu "sau này cậu chính là anh trai ruột của mình" này, hình như cũng là Hà Liêu Tinh nói.
Mai Thái cũng thấy hành động này của Hà Liêu Tinh rất thú vị, lúc trước khi ở bờ biển tình trạng cùng Bùi Túc là không có thân quen gì, làm sao mới qua có hai ngày, hai ngày thôi đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ?
Mai Thái: "Đúng vậy, anh Tinh, cậu ấy làm sao mà lại thành em trai cậu?"
Bùi Túc vốn vẫn nghiêm mặt, nhìn ai cũng là bộ dạng không có biểu cảm gì, mà trời sinh mặt mũi đẹp, cho dù chỉ là mang theo một nụ cười nhẹ, cũng giống như suối xuân tan băng, dường như ở một nơi xa xôi lạnh giá, nở một đóa hoa nhỏ.
Thứ tình thương của cha kia của Hà Liêu Tinh lại rục rịch, thế mà lại nhìn ra được một chút đáng yêu từ trên gương mặt này, trong lúc nhất thời không khỏi ngứa tay một chút, vì vậy giờ tay nhéo mặt Bùi Túc: "Sau này anh sẽ chăm sóc cho em. Yên tâm, làm em trai mình không thiệt thòi."
Mai Thái ở một bên: "...!"
Mặt Bùi Túc bị cậu nắn hơi biến dạng, cao lãnh trước kia thoáng chốc không tồn tại nữa.
Bạn thân Bùi Túc là Tần Thư vừa mới vào lớp nhìn tình cảnh này, ngây ra như phỗng*: "..."
*Nguyên văn: 呆若木鸡, Hán Việt: "ngốc nhược mộc kê", miêu tả dáng vẻ một người ngu dại sững sờ, hoặc bởi vì sợ hãi hoặc kinh dị mà sững sờ, xuất xứ từ "Trang Tử - Đạt Sinh" - nguồn Baidu
Nội tâm Tần Thư quả thật kinh đào hải lãng*, trong lòng mấy câu mẹ nó đã tràn cả màn hình**.
*Nguyên văn: 惊涛骇浪, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả hoàn cảnh hiểm ác, đấu tranh kịch liệt, gặp phải khảo nghiệm gian nan, cũng miêu tả hoàn cảnh sóng biển mãnh liệt đáng sợ, xuất xứ từ thời Đường "Ngọc Sơn thường văn tập - Hải Vân lâu ký"- nguồn Baidu
*Nguyên văn: 刷屏, Hán Việt: "xoát bình", là thuật ngữ chỉ việc gửi một một lượng lớn thông tin lặp đi lặp lại hoặc rất giống nhau trong thời gian ngắn. Trong hệ thống chat game trực tuyến còn được gọi là 洗屏, Hán Việt: "tẩy bình", hiểu theo nghĩa hẹp 炸版, Hán Việt: "tạc bản", đại khái là việc sử dụng số lượng lớn thông tin đăng lên để tấn công máy chủ, nếu gặp hiện tượng này thì bạn nên kịp thời tìm người quản trị - nguồn Baidu
Cậu ta và Bùi Túc từng cùng học tiểu học, Bùi Túc hồi tiểu học cứ như ông cụ non, cứ mặc đồ chỉnh tề, suốt ngày nghiêm túc thận trọng, thời điểm người khác chơi loạn, y yên lặng cầm sách đọc.
Người khác cứ thế đều cho rằng đứa nhỏ nhã nhặn thanh tú như thế là dễ bắt nạt nhất, vì vậy một đám con nít ranh trong trường có một ngày gan to bằng trời* buổi tối vào lúc Bùi Túc trên đường về nhà chặn y lại muốn cướp kẹo nhập từ nước ngoài của y ăn.
*Nguyên văn: 胆大包天, Hán Việt: "đảm đại bao thiên", xuất xứ từ "Ngâm Phong các tạp kịch - Hoàng Thạch bà thụ kế đào quan" – nguồn Baidu
Tần Thư còn chưa tới mười tuổi, lúc đó bị một đám người vây lại như vậy liền hoảng sợ, không phản ứng kịp, khi cậu ta vừa định khóc lóc nói Bùi Túc nhanh chạy đi tìm người lớn, Bùi Túc ung dung thong thả xăn ống tay áo lên, sau đó đi tới.
Tình hình đó đối với Tần Thư nhỏ bé mà nói là kích thích cực lớn, cậu ta xưa nay chưa từng thấy người nào hung hăng sắc bén như vậy.
Một đám học sinh tiểu học kia đối Bùi Túc mà nói cứ như là một đám củ cải trắng, hoàn toàn không đủ để đánh.
Nửa đường có người không cẩn thận đánh trúng đầu Bùi Túc, sắc mặt Bùi Túc chợt liền đổi, thiếu chút nữa đã kéo hết da đầu người nọ xuống.
Bùi Túc một trận chiến thành danh, sau đó có người không tin là thế, còn tìm học sinh sơ trung đến giữ lại sân nhà, nhưng tương tự bị đánh đến răng rơi đầy đất.
Từ đó về sau, không ai dám chọc Bùi Túc, tất cả mọi người đều biết, Bùi Túc nhìn như một tảng băng, kỳ thực là một con thú dữ lúc nào cũng có thể phá băng mà ra.
Đồng thời mọi người cũng biết, Bùi Túc không thích nhất là người khác đụng vào đầu y.
Mà hiện tại Tần Thư nhìn thấy cái gì?
Lại có thể có người dám ở trên đầu thái tuế* mà ngang ngược?
*Thái tuế trong thiên văn học chính là sao Mộc; trong quan niệm dân gian là Thái Tuế tinh quân hay còn gọi là Tuế quân, là vì sao, cũng là tên gọi của vị thần chuyên cai quản mọi sự ở trần gian, mỗi năm lại do 1 Thái Tuế tinh quân cai quản, gọi chung là Đương cai Thái Tuế hay niên Thái Tuế hoặc lưu niên Thái Tuế, tương ứng với 60 năm của 1 hoa giáp (Lục thập hoa giáp), chúng ta có tất cả 60 vị Thái Tuế tinh quân – nguồn lichngaytot
Có phải hay không cậu ta đã suy nhược trí não*, có phải hay không Hà Liêu Tinh cầm mặt Bùi Túc rồi, tay Hà Liêu Tinh cũng đã bị chặt xuống, không còn tồn tại nữa...
*Nguyên văn: 精神错乱, Hán Việt: "tinh thần thác loạn", là một loại trạng thái lâm sàng, có thể bất chợt phát bệnh dù không có bệnh về trí não trước đó hoặc đã có bệnh mãn tính về trí não; người bệnh hỗn loạn ý thức cường độ thấp, bởi vì có khuynh hướng ảo tưởng, cho nên không thể phân biệt trạng thái bản thân với bên ngoài; còn có thể ý thức được suy nghĩ của mình, nhưng thiếu sự hệ thống, lại bởi vì nói năng lộn xộn, khó có thể hiểu được; nặng thì nói mê sảng, nhẹ thì hướng tới ảo tưởng, có thể giữ lại ký ức ở một mức độ nào đó đối với những chuyện phát sinh này – nguồn Baidu
Tần Thư một mặt hoảng hốt đi tới, nhìn Hà Liêu Tinh một chút, sau đó lại nhìn tay cậu một chút.
Hà Liêu Tinh không rõ vì sao, còn thân thiện hỏi thăm cậu ta: "Tần... Tần Thư đúng không? Cậu cũng muốn ngồi ở đây sao?"
Tần Thư à một tiếng, lúc này mới nhận ra mình ngồi ở bên cạnh Bùi Túc, cậu ta nhỏ giọng kêu: "Anh Bùi?"
Lúc cậu ta vào lớp chỉ nhìn thấy tình cảnh Hà Liêu Tinh nhéo mặt Bùi Túc, không biết đầu đuôi câu chuyện, trong suy đoán của cậu ta, Bùi Túc bị nhéo mặt, lúc này không trả thù Hà Liêu Tinh nhất định là bởi vì trong phòng học có quá nhiều người, y không tiện ra tay, tâm tình lúc này nhất định là đặc biệt kém!
Bùi Túc nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: "Ừm."
Biểu cảm của y không khác thường này lắm, thậm chí tư thế vô cùng thoải mái.
Tần Thư: "......"
Mẹ nó mình phải đi khám mắt! Tại sao anh Bùi thế mà một chút bộ dạng tức giận cũng không có???